Nàng Dâu Thời Hiện Đại

Chương 6

Bữa ăn thấy Vinh cũng vui vẻ nên mấy nhân viên nữ ghẹo cậu ấy suốt, mà Vinh cũng nhiệt tình trêu lại nên rất gần gũi, tôi thì không nói gì, mà cũng chẳng biết nói sao, tự dưng một người bạn thân lâu ngày gặp lại giờ đùng một cái thành sếp, có chút bỡ ngỡ, chưa thích nghi lắm nên chỉ ngồi nghe, thi thoảng chen vài câu cho có không khí, mà Vinh cũng chẳng đề

cập gì đến mối quan hệ của chúng tôi cả, nên mọi thứ cứ ngượng ngịu sao ấy. Tuấn thì khỏi nói, anh ăn nhanh rồi lủi đi góc nào chơi game, không thấy nữa,cái tật ghiền game không cai được.

Thời gian một tiếng trôi qua như cái chớp mắt, ai nấy tranh thủ vệ sinh rồi tiếp tục công việc còn dang dở.

Nhân viên chúng tôi trên dưới khoảng mười người, tập trung quanh một chỗ để tiện trao đổi, còn Vinh thì ở phòng trước mặt, cách biệt một lớp cửa kính, bên trong là một căn phòng thu nhỏ, gồm bàn làm việc và kê thêm chiếc bàn vuông tiếp khách, ai đó còn cắm sẵn một bình hoa cúc họa mi thật đẹp.

Hết giờ, tôi với Tuấn cắp cặp ra về, ghé siêu thị mini dưới chung cư mua ít đồ dùng cá nhân và thực phẩm, vì nhà của Thắng đã có đầy đủ dụng cụ nên chúng tôi cũng đỡ một phần, chủ yếu là thực phẩm ăn hằng ngày thôi.

Mà có hai vợ chồng nên ăn gì cũng tiện, cuộc sống thời gian này quả thật dễ chịu, sáng sáng tôi dậy sớm nấu đồ ăn, ăn xong Tuấn rửa bát, để tôi có thời gian trang điểm, chuẩn bị, chiều chiều thì lật đật chở nhau về, đêm đêm làʍ t̠ìиɦ vài nháy, tuổi trẻ mà, hưng phấn lắm, với thêm lúc này đầu óc cả hai lại thoải mái, nhu cầu cũng theo đó mà cao lên..

Ngẫm nghĩ thật lạ, kết hôn hơn một năm rồi sao tôi vẫn chưa thấy động đậy, cái bụng chẳng hề nhô ra, chị " nguyệt" thì vẫn ghé thăm đúng cữ..

Thoắt cái chúng tôi đã ra ngoài gần một tháng, phía nhà chồng thì không có động đậy gì, Tuấn cũng ngang ngạnh không chịu gọi về hỏi thăm ai cả, chỉ có tôi cuối tuần thì gọi cho ba, có khi chưa kịp gọi là ông đã gọi trước rồi, mấy hôm trước ông còn đến tận đây xem chúng tôi ăn ở thế nào, trước khi về còn cho vợ chồng tôi mười triệu,bảo để mà chi tiêu.

Tôi không nhận, ông cứ để trên bàn mà đi thẳng.

Dạo này công ty nhiều việc, dự án lớn đột nhiên gặp trục trặc nên chúng tôi phải thay nhau ở lại tăng ca cho kịp tiến độ, có những hôm hơn chín mười giờ mới được về.

Hôm nay cũng vậy, đến phiên tôi với chị Mai, chị Hạnh và cái cái Cúc ở lại, Tuấn về nấu ăn, khi nào xong việc tôi sẽ gọi anh đến đón.

- Hiền, vào gặp trưởng phòng kìa.

Chị Mai nói, tôi hỏi lại:

- có chuyện gì sao chị?

_ Chị không biết hình như là liên quan đến dự án đó, vào nhanh đi, kẻo bị mắng.

Tôi đứng lên đi vào phòng Vinh.

À,,Vinh lạ lắm, bình thường rất vui vẻ hoà nhã với mọi người, nhưng khi vào việc lại cực kỳ nghiêm túc và khó tính, đôi khi sai sót một lỗi nhỏ cũng bị mắng, hoặc kiểm điểm, cậu ấy cứ như một người khác ấy. Lắm lúc tôi cũng bị cậu ấy mắng té tát vì làm sai bản kế hoạch, nghĩ nhiều lúc cũng cay ghê. Vậy mà gặp nhau ngoài đường hay ở nhà, cậu ấy cứ cười hề hề như chưa có chuyện gì cả, khó hiểu thật.

_ trưởng phòng gọi tôi.

_ Ừ, ngồi xuống đi.

Vinh trả lời, nhưng không nhìn tôi, mắt cậu ấy vẫn dán vào màn hình vi tính.

_ Trưởng phòng gọi tôi có gì không ạ?

Vinh Đưa tôi sấp giấy:

_ Đây là bản báo cáo của cô lúc đầu tuần, kết quả bị sai lệch rất nhiều, sao có thể từ một tỷ tám mà thành một trăm tám vậy? Đùa à?

Tôi chau mày nhận lấy rồi xem kĩ lại bản báo cáo này, sao có thể sai sót trầm trọng như vậy chứ.

Chết thật, tôi run rẩy nhìn kỹ lần nữa, quả thực thiếu một số 0.

_ Trưởng phòng, tôi..

_ Hiện tại bản báo cáo này đã được gửi đến phòng tài chính, thất thoát hơn một tỷ đồng trên một quý, dự án tổng cộng có ba quý, cô nói phải làm sao đây..

Làm sao tôi biết phải làm sao, một tỷ tám nhân bà là hơn năm tỉ, ôi mẹ ơi, năm tỉ đó, tôi làm gì có số tiền đó chứ.

Tôi tần ngần, mím môi.

Vinh ngã người ra chiếc ghế, xoa đầu rồi nói tiếp:

_ Hiền, số tiền này không phải nhỏ, nếu không giải quyết công ty sẽ kiện cậu đấy.

Vinh gọi tên tôi, chứ không khách sáo như trong công việc, nhưng đầu óc tôi giờ rối như tơ vò, làm sao mà nghĩ được gì nữa.

Nhìn bản báo cáo có chữ ký của chính mình, bất giác tôi thấy sợ hãi. Năm tỉ, năm tỉ. Nghe thôi mà da gà tôi đã nổi lên hột hột.

_ Có cách này, nhưng tớ không chắc lắm..

Tôi như kẻ sắp chết đuối mà vớ được chiếc phao, hỏi Vinh rối rít:

_ Cách gì, cậu nói đi?

Vinh chậm rãi trả lời:

- Tớ và cậu đến phòng tài chính giải thích và làm giấy xác nhận, sau đấy ra công trình, đàm phán với họ xem sao, chỉ có cách ấy mới mong thoát tội.

Nhưng dự án những ở Phú Quốc, từ đây xuống đó cũng mất 8 tiếng, đi về nữa phải hai ngày, vậy là phải qua đêm..nhưng không đi thì không được..

_ Vậy khi nào chúng ta đi?

_ Ngày mai, đi càng sớm càng tốt. Tớ sẽ liên hệ với phòng nhân sự thông báo chúng ta nghỉ ba ngày.

_ Vinh..cảm ơn cậu..

Cậu ấy cười, nụ cười tươi, khác hẳn với năm nào:

_ giữa tớ và cậu không cần phải khách sáo như vậy, thôi cậu ra ngoài rồi bảo mọi người về sớm đi, vất vả rồi.

Tôi gật đầu. Ra ngoài thông báo cho mọi người biết, rồi cũng lấy túi ra về.

Xuống cổng, tôi gọi cho Tuấn mấy cuộc nhưng không bắt máy, trời hình như sắp mưa, gió thổi mạnh, làm bay những sợi tóc phất phơ trước mặt, thi thoảng có những tiếng sấm chớp xẹt qua, làm lòng tôi vốn dĩ đã nặng giờ lại chì thêm nữa.

_ Tuấn chưa đến à, hay lên xe tớ đèo về luôn, sắp mưa rồi!

Tôi ngó nghiêng thấy bầu trời đã đen nghịt, mây đen vần vũ, thì đáp lại lời Vinh:

_ Ừ, tớ gọi Tuấn không được.

_ Về với tớ luôn đi, chắc cậu ấy bận rồi. Không về là không kịp đâu.

Chắc phải thế. Dù sao cũng chung đường mà.

Tôi lên xe, về với Vinh, chiếc váy công sở bắt buộc tôi ngồi chéo chân một bên, ôm eo Vinh một chút.

_ Cậu ngồi sát vào, không sợ ngã à?

_ Không sao đâu.

_ Ngồi sát vào để tớ chạy nhanh kẻo mắc mưa, tớ không có áo mưa đâu đấy.

Ừ thì ngồi. Tôi nhích một chút nữa. Tay choàng vào eo Vinh, cậu ấy liền kéo tay tôi mạnh vào:

_ Ôm chặt vào, không thôi về nhà chỉ còn tớ với xe, lúc ấy lại khổ. Hì..

_ Tớ vịn vào áo cậu được rồi, kẻo người yêu cậu thấy lại ghen.

Nói thế tôi liền rút tay lại, vì giữa tôi và Vinh, đã không như ngày xưa, chúng tôi đã lớn, đã khác hết rồi.

Nhớ lại, năm tháng tuổi thơ. Năm tháng tôi và Vinh cùng nhau khôn lớn, tôi là con gái nhưng đanh đá, hung dữ, vì thế hay đánh nhau với bọn con gái khác, những lúc mặt mày, mình mẩy bầm tím, Vinh luôn là người đắp muối, thoa dầu, cậu ấy ngồi im nghe tôi đấu võ miệng, lâu lâu lại bật cười, cậu không nói nhiều, không bao giờ khen tôi xinh hay đẹp, cậu ấy đơn giản là chép bài hộ khi tôi quên, đơn giản là hàng ngày lộc cộc chở tôi đến trường trên chiếc xe đạp, mươi hai năm, mười hai năm chúng tôi bên nhau như hình với bóng, vậy mà cậu ấy đi, cậu ấy mang theo cả khoảng trời áo trắng, mang theo những ngập ngừng của tuổi mộng mơ mới lớn, mang theo những yêu thương thầm kín tận đáy lòng tôi, ừ, năm xưa tôi thích cậu ấy.

Tuổi học trò thơ ngây biết mấy, yêu thương cũng mong manh thuần khiết, không mưu mô suy tính. Chỉ biết thích là thích thôi.

Rồi thời gian dần qua đi, tôi bộn bề bỡ ngỡ khi lần đầu xa ba mẹ, để lên thành phố học, những bận rộn dần khiến tôi quên mất một người tôi từng rung cảm, quên mất mối tình đơn phương tôi chôn dấu bấy lâu, hay do chăng những yêu thương đó chẳng đủ lớn để vượt qua khoảng cách địa lý, hay đơn giản, chúng tôi chẳng đủ duyên.

Rầm.. Rầm.. Ào ào..

Mưa bất ngờ.. Mưa thật lớn.

Vinh tấp vào lề đường, kéo tôi vào trạm chờ xe buýt để trú mưa.

Cơn mưa kéo dài, dai dẳng.

Tôi và Vinh không nói câu nào nữa hết. Cũng không biết vì sao lại như thế … chỉ có thanh âm của những giọt mưa rớt xuống mặt đường, hoà vào dòng nước đang chảy.

Nửa tiếng sau, mưa bất đầu nhỏ lại rồi ngưng hẳn, hai đứa lên xe về.

Đến chung cư, tôi cảm ơn Vinh định vào trước, để cậu ấy đi gửi xe thì bất ngờ Vinh gọi tôi:

_ Hiền…Cái Mũ..

À, quên. Mũ bảo hiểm của cậu ấy.

Thế nhưng Vinh đã nhanh chân tiến tới, tự tay tháo dây giúp tôi. Lúc ấy, hai gương mặt gần lắm, đến nổi hơi thở cậu ấy tôi còn nghe được.

_ Cảm ơn cậu, tớ lên trước..

Trên nhà cánh cửa vẫn khóa, hửm. Tuấn đã đi đâu mà không ở nhà.

Lấy điện thoại gọi cho anh thì mới biết máy mình đã hết pin. Tôi còn đứng tần ngần ở đấy, giờ này anh đi đâu được, Tuấn chưa bao giờ đi đâu mà không nói với tôi, hay đã xảy ra chuyện gì?

_ Ơ, cậu chưa vào nhà à?

_ Vinh, cho tớ mượn điện thoại, điện thoại tớ hết pin rồi.

Vinh vô tư:

_ Đây.. Mật khẩu là 1902..

Tay tôi khựng lại, đây là sinh nhật tôi mà.

Vinh cười:

_ Sinh nhật bạn gái tớ, trùng với cậu.

Thì ra là vậy, trùng hợp thật. Nhưng thôi, tôi phải gọi cho Tuấn trước đã.

Tút.. Tút…

_ ALÔ..

_ Em đây, anh đi đâu vậy? Em về nhưng không thấy anh?

_ Anh đang ở bệnh viện thành phố, mẹ bị ngã, lúc nãy anh gọi cho em không được.

_ điện thoại em hết pin,em mượn máy của Vinh.. được rồi em đến ngay.

_ Ừ..

_ Có chuyện gì sao?

Vinh hỏi, tôi vừa trả lời gấp gáp, vừa trả di động cho cậu ấy:

_ Mẹ chồng tớ bị ngã, đang ở bệnh viện, tớ phải đến đó ngay, cảm ơn cậu đã cho tớ mượn điện thoại.

_ Cậu đi bằng gì, giờ này khuya rồi để tớ đưa cậu đi cho.

_ Tớ bắt taxi.

_ thôi để tớ đưa đi cho lẹ, đợi taxi đến khi nào.

Hai đứa đi nhanh xuống dưới rồi phi đến bệnh viện Tuấn nói.

Vào đến khoa xương khớp, Tuấn đứng trước phòng đón tôi, tôi hỏi:

_ MẸ sao rồi anh?

_ bác sĩ bảo bị trật khớp xương, cần phải nằm lại theo dõi ít hôm.. Mà em đến đây bằng gì, chưa thay đồ nửa à?

_ em đến với Vinh, cậu ấy về rồi. Thôi, vào với mẹ.

_ Ừ.

Giọng Tuấn hơi lạ chắc là do lo cho mẹ.

Mẹ chồng tôi nằm trên giường bệnh, ba chồng ngồi bên cạnh, Tú bà với cá Linh đứng xung quanh, mẹ, chuyện gì cũng có con cá này đến tham gia là sao nhỉ, nó bị liệt dây thần kinh liêm sỉ rồi hay sao ấy. Người gì đâu..

Tôi khẽ hỏi:

_Ba Mẹ con mới đến.

Ba chồng gật đầu:

_ Ừ, Hiền đến hả con. Bà, con Hiền đến nè.

Mẹ chồng tôi liếc xéo tôi một cái rồi quay mặt sang chỗ khác, không thèm trả lời.

Tú bà miệng lại hoạt động:

_ Bà dâu giờ này mới đến cơ đấy. Tưởng đang bận lắm cơ.

Tôi:

_ Chị tăng ca, lúc anh Tuấn gọi thì hết pin nên không biết mẹ ngã.

Nó nói mĩa:

_ Hết pin đúng lúc ghê.

Tôi mặc kệ, chẳng muốn đôi co với nó làm gì cho mệt. Hỏi ba:

_ Mẹ sao lại ngã vậy ba?

_ Hazz.. Thì đấy, lọ mọ lau nhà thế nào mà ngã xuống, may là chỉ nửa cái cầu thang thôi.. Nếu không là mệt rồi.. Chứ không phải trật khớp đâu..

Tú bà:

_ Vậy chứ nhà có dâu cũng như không thì mẹ phải làm chứ, sao ba lại trách mẹ, có trách thì trách người ta quá giỏi, chưa gì đã gù quến được chồng ra ngoài, giỏi thật đấy.

Tuấn nạt nó:

_ Mày không nói mày chết hả Tú. Lắm lời?

Tú bà trề môi trề mỏ. Tôi không quan tâm nó mà hỏi thêm ba chồng:

_ Vậy trước mắt để mẹ nằm đây hay sao ba? Có cần qua trung tâm chỉnh hình không? Bên đấy thì đúng chuyên khoa hơn.

_ Bác sĩ bảo không nghiêm trọng lắm, nên ở đây điều trị, nhưng không được cử động mạnh, và vận động quá sức, vậy nên ban ngày các con đi làm thì sẽ thuê người chăm sóc, ban đêm thì thay phiên nhau, mỗi người ít bữa, sắp tới ba phải đi khảo sát nguồn hàng, tạm thời vợ chồng con chăm mẹ nhé. Ba về, ba sẽ thay.

Tuấn im lặng thay cho đồng ý, giận thì giận chứ họ là mẹ con mà, bỏ nhau sao được. Huống hồ trong hoàn cảnh đau bệnh này.

Tôi ngập ngừng:

_ Ba mẹ, ngày mai con phải đi công việc ở Phú quốc khoảng ba ngày mới về, trước mắt nhờ cô Tú chăm mẹ vậy.

Tuấn chưng hửng, ánh mắt cực ngạc nhiên:

_Sao lại đi tận ba ngày vậy, có nghe em nói gì đâu?

_ Có việc đột xuất, tí em sẽ nói sau?

_ Thế khi nào em đi?

_ sáng mai đi sớm.

Tuấn gục đầu, không hỏi nữa. Ánh mắt buồn thăm thẳm.

Cá Linh từ lúc tôi vô nãy giờ im ru,giờ mới nói:

_ chị Hiền cứ yên tâm mà đi, bác gái để em lo cho, tuần này em được nghỉ mấy ngày, chị giao cho em.

Tú bà:

_ Được không? Sắp thi rồi đó?

_ Tao lo được mà.

_Đó. Thấy chưa, con dâu quý hóa của ba đó, vừa đυ.ng chuyện là kiếm cớ chuồn ngay.. Bởi cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, ai tốt ai xấu giờ rõ rồi nhá.

Tôi:

_ Chị có việc rất quan trọng không thể bỏ được, em không thông cảm được thì thôi đừng mở miệng ra là xỉa xói, sau này em cũng đi lấy chồng nửa đấy.

Nó đứng bật dậy:

_ rồi sao? Chị trù ẻo tôi hả gì?

_ Chị nói thế, nghĩ thế nào là việc của em. Luật nhân quả không chừa một ai đâu.

_ Chị láo quá rồi đó, học được bao nhiêu mà đòi dạy khôn tôi, thứ nhà quê như chị được anh tôi rước đã là phúc đức tổ tiên để lại, đừng có mà lên giọng. Đồ nhà quê!

Lại nhà quê, lúc nào nó cũng chê tôi nhà quê này nhà quê no, mẹ nó, chắc nó gốc gác thành phố là oách lắm:

_ Nhà quê thì sao, nhà quê nhưng chị không hề xấu hổ, chị tự hào về miền quê của mình, nhà quê nhưng mười hai tuổi chị đã biết nấu cơm rửa bát, mười năm tuổi đã biết làm trên mười loại bánh, mười tám tuổi đã đứng nấu được một mâm cỗ nhỏ, sao, em có ý kiến gì sao?

Nó bật cười như điên rồi nói:

_ Vâng chị giỏi.. Giỏi quá.. Cái mâm cỗ của chị có chó nó ăn chứ người thành phố chúng tôi không dám đυ.ng đâu, chị không thấy hôm đám cưới chả ai thèm động đũa à, nhìn thôi là đã mắc ói rồi chứ nói gì ăn, cộng thêm dòng họ chị cứ như bọn dở hơi, gặp người ta giàu sang cái cười nói ríu rít, đúng là chó tốt thấy người giàu liền vẫy đuôi.

Bốp..

Tôi tát nó..tát thật mạnh.. Mẹ kiếp.. Nó mất dạy lắm rồi, động đến tôi tôi còn nhân nhượng, nhưng động đến gia đình tôi tôi sống chết với nó. Thử hỏi có đứa em chồng nào mà hỗn như nó không?

_ Chị cảnh cáo em, em mà còn xúc phạm gia đình chị nữa thì không đơn giản là cái tát này đâu.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng về thái độ của tôi, không ai ngờ là tôi đánh con Tú, nhất là mẹ chồng, bà dù bị đau nhưng vẫn hét lên cho bằng được:

_ Ối giời, chị làm gì vậy chị Hiền, ông coi nó đánh con bé kìa? Quá.. Quá lắm rồi..

Tú bà cũng đâu vừa, sau khi định thần nó xông vào đánh tôi, may thay ba chồng tôi giữ nó lại:

_ Ba buông con ra, hôm nay con phải cho nó một trận, mẹ mày, sao mày dám đánh tao hả con chó, ba buông ra.. Đồ chó nhà quê..

Nó vùng vẫy nhưng không hề hấn gì với sức của ba, chỉ la hét chửi bới cho đã cái miệng.

_ Tú, nín đi. (ba chồng)

Tôi cũng đang điên nên chỉ vào mặt nó:

_ Mày mà không im là tao vả tét miệng mày ráng chịu nghe, sự chịu đựng của tao là có giới hạn.

_ Tao không im đó, mày có ngon mày đánh tao cái nữa coi, mẹ mày, độ đĩ thỏa, đồ lăng loàn.

Tôi mất bình tĩnh xông vào nó, Tuấn chụp lại được, nhưng trong cơn nóng giận mất kiểm soát, tôi đã kịp đánh nó máy cái nữa.

_ Mày nói ai đĩ hả, tao làm gì mà nói tao đĩ này đĩ nọ, tao chưa lấy thằng nào ngoài anh mày đâu nghe.

_ Mày làm gì mày tưởng nhà tao không biết hả? Định cắm sừng anh tao hả con đĩ?

Tuấn quát lên, xô tôi ra sau:

_ Hiền thôi đi. Đủ chưa?.... Còn con Tú, mày mà mở miệng một câu nữa là tao bẻ hết hàm răng của mày, vợ tao làm gì cũng không đến lượt mày nói.