Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 86

Tống Dịch ở nhà nghỉ ngơi một tháng, thường xuyên dùng tiểu hào đăng mấy câu chuyện nhỏ của mình và Tiêu Hà hằng ngày, có đôi khi là ảnh Tiêu Hà dùng tay trái cầm muỗng ăn cơm, có đôi khi chỉ là dòng văn tự ngắn, có đôi khi là anh đơn phương phun tào, trên cơ bản một tháng này chăm Tiêu Hà dưỡng bệnh anh đã phát hiện không ít chuyện thú vị, vô hình chung khiến các fan bị thồn không ít cẩu lương, khiến bọn họ mỗi người đều có vẻ thập phần phấn khởi, phải biết Weibo của Tiêu Hà từ lần thông báo giải phẫu thì đến giờ vẫn chưa có bài đăng mới nào.

Cho nên bọn họ mỗi ngày gần như đều canh Weibo của Tống Dịch, chờ mong anh đăng bài, hơn nữa còn điên cuồng bình luận dưới mỗi bài đăng đó, nên mỗi bài của Tống Dịch trên ấy cũng ngót nghét 10 vạn bình luận.

—— a a a a a a a! Hà Thần cầm muỗng không ăn cơm nhìn cưng chết mất!

—— trông ngoan chưa kìa!! Quả thực không thể tin được đây là Hà Thần táo bạo của chúng ta đâu! Hơn nữa lông mi của ổng lại còn dài như vầy nữa chứ!! Trời ơi! Có giống cây quạt không cơ chứ!

—— mặc cái bộ ở nhà này cute ngất! Không nói nhiều, lưu ảnh rồi, tui sẽ coi nó thành trân bảo luôn! Tui muốn cùng Hà Thần của tui dùng tài khoản tình yêu!

——??? Chị gái à? Chị chơi lớn như vậy không sợ thầy Tống kéo đen hả trời?

—— a a a a a a a! Hà Thần cũng quá đáng yêu đi, lúc tức giận cũng cực đáng yêu, thầy Tống cũng dỗ cậu ấy giỏi thật, hai câu đã dỗ ngoan người ta luôn rồi! Cầu anh đưa ra bí kíp dỗ dành kia với, tôi đây sẽ là người đầu tiên đặt mua!

—— quá ngọt, hai người rốt cuộc khi nào kết hôn?

—— nhẫn trên tay thầy Tống là Hà Thần đưa sao? Hà Thần đã cầu hôn chưa? A a a a a a a! Tôi ngày mai phải lên miếu cầu cho Hà Thần mau khỏe mạnh thôi! Hy vọng ảnh nhanh nhanh khỏe lại! Muốn nhìn hai người kết hôn quá!

Nhiều bình luận như thế Tống Dịch khẳng định là không thể xem hết, anh chỉ cần đọc trong mấy giây thôi cũng sẽ bình luận trả lời lại.

Hôm nay lúc đưa Tiêu Hà đi kiểm tra thì trộm chụp tay của cậu, hơn nữa còn đăng Weibo hôm nay Tiêu Hà đi kiểm tra, và còn là đổi băng vải.

Hạng Lập kiểm tra Tiêu Hà một chút, hỏi Tiêu Hà một số câu, sau khi hỏi cũng không phát hiện vấn đề, lúc trước toác miệng vết thương, giờ vẫn còn trong giai đoạn hồi phục, vẫn không nên thiếu cảnh giác.

Dặn dò cậu cùng Tống Dịch vài câu mới cho cậu về.

Trên đường trở về Tống Dịch lại nhận được điện thoại từ phòng làm việc, nói gần đây có rất nhiều hạng mục tìm đến, hỏi anh có nhận không.

Tống Dịch lái xe nên cũng không rảnh trả lời cụ thể, chỉ có thể nói đợi mình hồi âm.

Tiêu Hà ngồi ở bên cạnh an tĩnh nghe, chờ anh treo điện thoại về sau mới nói, “Có việc thì đi đi, không cần lo lắng cho em.”

Tống Dịch cười, “Tạm thời còn chưa muốn làm việc, khó có ngày nghỉ, muốn ở cạnh em hơn.”

Tiêu Hà không nói gì, nhưng cậu biết, Tống Dịch là bởi vì lo lắng cho cậu mới tạm thời buông mọi việc, toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu.

Lại qua một tháng, băng trên tay Tiêu Hà đã không còn cần dùng tới, Hạng Lập cắt băng gạc tay cho cậu, cậu hiện có thể sử dụng tay phải làm một chút

việc không cần đến sức, tỷ như lấy chiếc đũa ăn cơm, mặc quần áo, nhưng tay phải vẫn không thể hoạt động quá sức, cũng không thể giơ lên, chỉ có thể chậm rãi duỗi mà thôi.

Ngày đầu tiên cắt băng Tống Dịch còn cố ý chụp cho cậu một bức đăng lên Weibo.

Ảnh anh chụp là ảnh mu bàn tay, bởi vì phần về thương cổ tay của cậu trông rất dữ tợn, anh sợ đăng lên sẽ khiến phần bình luận nổ to mất, nên chỉ chụp phần mu bàn tay mà thôi.

Bình luận vẫn rất nhiều, đều là đang chúc mừng bước hồi phục đầu tiên của Tiêu Hà.

—— nhiệt liệt chúc mừng cánh tay thần thánh của Hà Thần đã cắt băng!

——1551! Rốt cuộc cắt băng rồi! Có phải sẽ mau lành không? Hà Thần nhất định phải nhanh khỏe nha! Chúng tôi còn chờ anh phát sóng trực tiếp đấy!

—— ảnh đây rồi, tui tới tui tới, đây là ngày hôm qua đi miếu xin bùa bình an, hy vọng Hà Thần mau khỏe lại, thầy Tống cũng phải thật khỏe mạnh!

Tống Dịch chọn mấy bình luận đáp lại, hơn nữa còn cảm ơn bọn họ đã chúc phúc, còn đưa điện thoại cho Tiêu Hà xem, nói cho cậu biết fans của cậu đều đang quan tâm cậu lắm.

Tiêu Hà nhìn một lúc, đưa điện thoại lại cho Tống Dịch, “Thay em cảm ơn bọn họ.”

Tống Dịch giơ di động nói với cậu, còn mình quay camera sau lên, nhanh chóng chụp được hình Tiêu Hà, thoạt nhìn nghiêm trang nhưng lại rất nhu hòa, “Bọn họ nói phải dùng ảnh chụp để cảm ơn.”

Tiêu Hà giờ đối với ống kính cũng không quá phản cảm, chủ yếu là bởi vì người đối mặt là Tống Dịch, nếu đổi thành người khác tới chụp cậu, cậu vẫn sẽ không dễ cho họ cơ hội, hơn nữa cậu ít khi dùng Weibo, đều là Tống Dịch truyền đạt những lời chúc phúc của fan cho cậu, dần dà khiến cậu đối mặt fans cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Fan không biết đã mấy trăm năm không nhìn thấy ảnh chụp chính diện của Tiêu Hà, hiện tại đang hô hào ăn Tết.

—— trời má x3 lần, 800 năm! Ông đây rốt cuộc lại được nhìn thấy Hà thần chính diện rồi! Lại còn thường phục nữa chứ! Rốt cuộc không cần tự mình đi chụp hình nữa, ôi thôi, mọi người năm mới vui vẻ ha!

—— năm mới vui vẻ!!! Tui đang biểu diễn con quay Thomas quay 360 độ cho mọi người xem nè! Xem ra Hà Thần hoàn toàn không lạnh nhạt, còn có kiểu ảo giác chó con này là sao thế?

—— cầu xin, đừng câu dẫn tôi nữa! Anh vĩnh viễn là người đàn ông mà tôi mãi không chiếm được!

—— rõ ràng là cao hứng lắm, đột nhiên không hiểu lại muốn khóc! 1551! Hà Thần anh đừng nhìn em như vậy, anh còn nhìn thì em khác gì thằng đàn ông thất tình không!?

Tống Dịch lại đọc bình luận cho Tiêu Hà nghe, Tiêu Hà nhíu mày, “Vậy đừng gửi ảnh, càng tăng bi thương.”

Tống Dịch cười đến đôi mắt cong thành trăng non, A Hà và fan của cậu quả thật là đáng yêu quá rồi!

Qua 1 tháng nữa, mấy dụng cụ trên tay Tiêu Hà cũng có thể gỡ xuống, tay phải đã có thể chậm rãi giơ lên, phần cổ tay cũng khôi phục tới trạng thái bình thường.

Tống Dịch lúc này mới bắt đầu nhận một vài công việc, tỷ như có mấy đài muốn hợp tác làm kịch truyền thanh văn học, cho dù có làm việc thì anh cũng không cần phải đến phòng làm việc, một là vì đã tới mùa hè nên trời tương đối nóng, hai là Tiêu Hà vào mùa này cần chú ý tay của mình hơn một chút, cho nên anh đơn giản cứ ở nhà phân chia tuyến âm cho hợp lý, chính bọn họ sẽ làm tốt phần hậu kỳ.

Vừa lúc nhận một bộ đam mỹ, đề tài vô cùng hợp khẩu vị của anh, mấu chốt là nhân vật cũng là kiểu anh thích.

Vãi chính bộ này chính là một đại lão nữ trang, cho nên khi làm kịch truyền thanh, Tống Dịch liền làm rất tốt phần nghi thức, trước khi phối âm cũng phải thay nữ trang để làm.

Tình tiết xác thật đặc biệt hấp dẫn người, khó trách gần đây rất nhiều người đều đang nói đến tiểu thuyết này, hơn nữa anh cũng hoàn toàn đặt mình vào nhân vật, vô cùng tập trung.

Tiêu Hà mặc đồ ở nhà trong cái nhiệt độ 28 ở trong, lúc Tống Dịch làm việc, cậu ở trong phòng khách xem TV hoặc là nằm một chút, vừa xem xong trận thi đấu, cậu liền tắt TV chuẩn bị nằm xuống sô pha nghỉ một lát, đi WC về, sau đó lấy cốc nước, lúc đi ngang qua thư phòng, cậu lại nghe thấy bên trong truyền ra một một thanh âm kì quá.

“Ai a, anh lại đè tôi xuống rồi, a…… Đau đau đau đau quá…… anh có thể nhẹ tay chút hay không?”

Tiêu Hà càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, tay còn đang cầm cốc nước liền đẩy cửa thư phòng ra.

Chỉ thấy Tống Dịch mặc nữ trang, ngồi xổm ở ghế trên, một tay ôm lấy hai chân khép nép, một tay nắm con chuột, trên mũi đeo một gọng kính mạ vàng, hai mắt nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, không hề ý thức được dáng ngồi của mình có vấn đề.

Váy ngắn căn bản là che không được cái đó, hơn nữa nhìn anh ngồi xổm trên ghế, dáng vẻ này trong mắt Tiêu Hà chẳng khác gì không mặc đồ vậy.

Tống Dịch chú ý thấy Tiêu Hà, dùng con chuột tạm dừng ghi âm, sau đó mới hỏi cậu, “Sao thế?”

Tiêu Hà chậm rãi nâng cốc nước uống một ngụm, sau đó đặt cốc trước mặt anh.

Tống Dịch đưa tay cầm lấy cốc uống một ngụm, uống hết nước rồi mới ngẩng đầu lên nói với Tiêu Hà, “Yêu chết em, moah moah moah.”

Nói xong còn dẩu môi.

Tiêu Hà thấy anh không hề có chút tự giác, đi lên đóng cửa lại, “Đừng mặc váy ngắn như vậy.”

Tiêu Hà mấy tháng nay đã hoàn toàn tiếp nhận được Tống Dịch mặc nữ trang, nhưng vẫn không thích anh mặc váy ngắn.

Tống Dịch dùng tay đẩy mắt kính, thản nhiên nói, “Trong nhà chỉ có em và anh, trước khi mặc váy anh cũng mặc quần, khỏi sợ.”

Tiêu Hà trầm mặc nhìn anh ước chừng 30 giây.

Cậu đưa tay kéo anh từ trên ghế xuống.

Tống Dịch còn không biết cậu rốt cuộc lại muốn gì, rõ ràng hẳn là đã quen mới phải, thế nào lại đột nhiên đổi sắc mặt như thế.

Bị cậu kéo đến lảo đảo, đi chân trần trên sàn nhà, lại bị Tiêu Hà nhẹ nhàng đẩy ngã lên tatami.

Tống Dịch đưa tay sờ trán Tiêu Hà, “Em thế nào lại……”

Lời còn chưa nói xong, liền cảm thấy đùi nóng lên, Tiêu Hà đã đặt tay lên trên từ lúc nào.

Cậu đang ngồi quỳ giữ hai chân mình, hơi cong người, một bàn tay nắm tay anh, một tay đặt lên đùi anh.

Tiêu Hà cúi đầu nhìn anh, chiếc kính gọng vàng lại càng khiến cho anh thêm phần văn nhã và cấm dục, chẳng qua hiện tại anh lại mặc nữ trang đội thêm tóc giả, phong cách hoàn toàn không giống nhau, khiến cho người ta nhìn vào vừa thấy đáng yêu lại có phần dụ hoặc.

Tiêu Hà chậm rãi đặt tay lên, xúc cảm nóng bỏng ấy như chậm rãi nhắc nhở anh.

“Mặc váy ngắn như thế, không bằng cởi hết ra đi.” Tiêu Hà trầm thấp nói.

Tống Dịch đưa tay nâng má cậu cười, “Váy ngắn mát lắm đó.”

Tiêu Hà À một tiếng, trong nhà mỗi ngày đều mở điều hòa, trên cơ bản là không quá nóng, mặc cái gì cũng mát hết, cậu cũng không vạch trần anh, chỉ là kéo váy anh xuống vượt qua một tầng chướng ngại, “Như vậy có phải càng mát mẻ hơn hay không?”



Hoàn chương 86