Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 81-2

Người như cậu thật đáng giận, đã ích kỉ hẹp hòi lại còn muốn càng nhiều.

Tiêu Hà rời khỏi tiểu khu, trực tiếp đến văn phòng làm việc, cậu cần phải nhìn thấy Tống Dịch, phải sám hối và chuộc lỗi với anh.

Lúc Kim Linh nhìn thấy Tiêu Hà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mấy ngày trước khi Tống Dịch gọi điện thoại cho cô thì cô cũng đã lơ mờ đoán ra được giữa họ lại xảy ra vấn đề rồi.

Chỉ là cô không nghĩ th sẽ đến muộn như vậy.

Kim Linh đưa Tiêu Hà vào văn phòng của mình, rót cho cậu cốc nước, nói, “Mời ngồi.”

Tiêu Hà nhìn cô thêm lần nữa, xác định cô có chuyện muốn nói thì mới quyết định ngồi xuống.

“Cậu tới chắc là tìm A dịch.” Kim Linh vào thẳng vấn đề.

“Anh ấy ở đâu?”

Kim Linh dựa lưng vào ghế uống một ngụm nước, “Tôi không biết, cậu ấy cũng không nói cho tôi.”

“Chị có thể liên hệ đến anh ấy không?” Tiêu Hà lại hỏi.

Kim Linh lắc đầu, “Tôi cũng không có cách nào.”

Tiêu Hà ngồi ở đó không nói lời nào, cũng nhìn không ra cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Kim Linh cũng không nóng nảy.

Từ lúc Tống Dịch và Tiêu Hà bắt đầu ở bên nhau, cô đã cảm thấy không có sự ngang hàng ở đây, bởi vì một người như Tiêu Hà, tình cảm cũng có giới hạn, cậu có thể cho anh rất nhiều nhưng chắc hẳn sẽ không biết anh thực sự muốn cái gì, huống hồ cậu lại ở trên đỉnh cao của giới điện cạnh, một vị trí cao cao tại thượng như vậy, Tống Dịch chủ động chui vào rồi thích người ta hẳn sẽ rất vất vả.

Cô đã từng nhắc nở nhưng anh vẫn khăng khăng thiêu thân lao đầu vào lửa.

Tiêu Hà không nói gì, Kim Linh lúc này mới hỏi, “Cậu đến nhà cậu ấy chưa?”

Tiêu Hà ngẩng đầu nhìn cô, “Chị đã sớm biết rồi sao?”

“Tôi sao có thể không biết? Cậu ta bán căn hộ đi rồi ở hẳn một tháng trong phòng làm việc, vì phòng làm việc mới mà cậu ta trả giá khá nhiều.”

Kim Linh còn nhỡ rõ ngày đó Tống Dịch nói ra điều kiện ấy.

Cô quen Tống Dịch lâu như vậy mà đây mới là lần đầu thấy anh không hề quan tâm đến.

“Tiền bán nhà sao có thể đủ mua một căn trong trung tâm thành phố S?”

Tiêu Hà nhìn chằm chăm cô hỏi, “Chị ra bao nhiêu?”

Kim Linh lấy một phần hợp đồng trong ngăn kéo ra đặt trước mặt Tiêu Hà.

Tiêu Hà đưa tay cầm lấy, sau khi đọc xong cả tay cậu đều run lên.

Phòng làm việc bên kia của Tống Dịch đã quyết định nhượng lại toàn bộ cổ phần của mình cho Kim Linh.

Cảm xúc của cậu Kim linh đều nhìn thấu, chỉ âm thầm thở dài một hơi.

“Tôi có hỏi cậu ấy, hỏi rằng cậu quan trọng đến vậy sao, cậu ta không hề do dự trả lời có.”

Kim Linh nhớ lại cái ngày bão tuyết rồi Tống Dịch sinh bệnh có nói qua với mình, cô cảm thấy Tống Dịch quá ngốc, cô đã sớm nói anh sẽ bị thiệt thòi vì cuộc tình này mà thôi, nhưng từ khi bắt đầu, Tống Dịch đã hạ quyết tâm, ai cũng không thể dao động được anh, anh thật sự muốn ở bên Tiêu Hà, cũng không lo lắng chuyện mình sinh bệnh vì cãi nhau với Tiêu Hà.

Rồi cái ngày mà cậu đưa Tiêu Hà tới gặp cô, nói mình sẽ nhượng toàn bộ cổ phần cho cô, chỉ cần cô có thể mở phòng làm việc mới bằng số tiền còn dư, Kim Linh liền cảm thấy Tống Dịch thật sự điên thật rồi.

“Tôi sau đó có nói với cậu ta, cậu thật sự nghĩ kĩ rồi? Một bước này đi sai thì cậu sẽ không thể quay đầu lại nữa, lúc ấy chỉ còn có thể vạn kiếp bất phục.”

Một ngày đó, Kim Linh cảm thấy mình thực sự chưa hiểu rõ con người thực của Tống Dịch.

Không rõ vì sao anh lại vì một người mình mới quen chưa đầy một năm để mạo hiểm như vậy.

Kim Linh thở dài, cô hỏi ư, “Cậu biết cậu ta nói gì không?”

Hốc mắt Tiêu Hà đỏ lên, sự hiểu rõ của cậu đối với Tống Dịch vẫn quá ít ỏi, cậu luôn nghĩ rằng cùng Tống Dịch ở bên nhau chính là thích anh, yêu anh, nhưng bây giờ, cậu biết những cái đó chưa phải là yêu.

“Cậu ta nói cậu ta cam nguyện vì cậu, vạn kiếp bất phục.”

Ngày đó khi Tống Dịch nói với cô, trên mặt còn mang theo nét cười, tựa hồ anh không hề có chút sợ hãi gì về quyết định của mình có là sai lầm hay không.

Nháy mắt Tiêu Hà nghe thấy câu này, nước mắt liền rơi xuống, những lời này đối với cậu chính một bàn tay vang dội nhất, đem mọi kết luận việc cậu yêu anh đạp đổ hoàn toàn.

Kim Linh nhìn một cậu thanh niên mới 23 tuổi rơi lệ, lắc đầu.

Tuổi tác Tiêu Hà còn nhỏ, đặc thù công việc như vậy, trải đời không nhiều, mặc kệ xử thế như nào cũng đều là đối đãi theo cảm tình, không có vẻ gì là thành thục.

Nhưng Tống Dịch lại thích một người như vậy, chú định rằng cuộc tình của anh sẽ rất vất vả, phải trả giá vô cùng lớn.

Nhưng ocn đường này do chính họ chọn, huống hồ đã đi đến nước này cô cũng chỉ có thể ngóng trông họ trở nên tốt hơn.

Tuy rằng không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn muốn cho Tiêu Hà biết, Tống Dịch đã trả giá hết thảy vì cậu.

“Tiêu Hà, cậu ấy thực sự yêu cậu không ôm bất luận một mục đích nào, yêu cậu một cách chân thật và thuần túy.”

“Cho nên tôi hy vọng cậu đừng cô phụ cậu ấy mà hãy từ đó trở nên thành thục, khôn khéo, đừng làm cậu ấy ngã xuống như một tên ngốc.”

Tiêu Hà che khuất đôi mắt, không muốn để ai nhìn thấy sự chật vật của mình.

Nhưng cậu vẫn không thể khống chế nổi cảm xúc sắp dâng trào lên trong thân thể.

Tống Dịch vẫn luôn nói với người khác rằng, cậu chính là Tiêu Hà giỏi nhất, tốt nhất trên thế giới.

Nhưng ai cũng biết, người tốt nhất trên thế giới này rõ ràng chính là Tống Dịch anh.