Lúc Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển đến Tiếu gia. Mộc Vũ đã tỉnh.
Nỗ lực hồi lâu mới khuyên được Mộc Vũ tạm thời lưu lại, Tiếu Tĩnh Vi vừa mệt mỏi lại đau lòng. Thời điểm nghe thấy tiếng chuông bước xuống lầu mở cửa cho hai người, thân mình đã lắc lư sắp ngã. Nếu không phải Lộ Ảnh Niên nhanh chóng tiếp lấy nàng phỏng chừng nàng hiện tại đã nằm trên sàn.
"Tỉnh Vi tỷ." Đỡ nàng vào bên trong ngồi xuống, nhìn khắp bốn phía không thấy Mộc Vũ đâu Lộ Ảnh Niên nhăn mi thở dài: "Tiểu Vũ vẫn còn ngủ sao?"
"Đã tỉnh." Cả đêm qua không ngủ, đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi cũng chưa ăn qua bất cứ thứ gì, cơ thể gần chạm đến ngưỡng cực hạn. Tiếu Tĩnh Vi tầm mắt dần mơ hồ lắc lắc đầu muốn đầu óc thanh tĩnh……. Ngẩng đầu nhìn đến Lộ Ảnh Niên, sâu thẳm trong ánh mắt toàn là tuyệt vọng: "Ảnh Niên, chị khuyên không được em ấy……."
Nếu nói Mộc Vũ là người bạn tốt nhất sau khi trọng sinh thì Tiếu Tĩnh Vi chính là người tỷ tỷ quan trọng nhất cho dù trước hay sau khi sống lại.
Mặc dù trước đó duy trì khoảng cách với nàng là sợ Tào Thanh Thiển sẽ ghen nhưng giờ thấy nữ nhân vẫn luôn treo lên ý cười nhàn nhạt phản phất giống như không chút nào để ý cùng thân thể uể oải thậm chí đã gầy đi không ít. Lộ Ảnh Niên đau lòng nghiêng đầu lướt nhìn Tào Thanh Thiển, nàng mỉm cười trấn an, cô cắn chặt răng sau đó cùng bước lên lầu.
Kiếp trước vì mối quan hệ với Tiếu Tĩnh Vi, với Tiếu gia cũng coi như quen thuộc cùng với khoảng thời gian bảo hộ cũng biết rõ được phòng của Mộc Vũ ở đâu, Lộ Ảnh Niên ngựa quen đường cũ. Hình ảnh này dừng trong mắt Tào Thanh Thiển không biết khiến nàng nhớ tới điều gì, phút chốc ánh mắt ảm đạm thất sắc nhưng rất nhanh tiêu tán. Rót ly nước cho Tiếu Tĩnh Vi, thanh âm mềm nhẹ: "Nếu cứ tiệp tục thế này thân thể sẽ không chịu nổi."
Tiếp nhận ly nước, nàng đang ở nhà mình mà giống y như khách nhân, Tiếu Tĩnh Vi chua xót lắc đầu không nói gì. Tào Thanh Thiển cũng không muốn nhiều lời chỉ yên lặng vô thức nhìn về nơi nào đó mà xuất thần.
Cửa phòng khép hờ, Lộ Ảnh Niên phóng nhẹ bước đến gần, nghe thấy động tĩnh trong phòng dợm dừng bước.
"Đừng cố chấp, nghe lời."
"Là cô không cần cố chấp."
"Cậu chẳng phải rất thích Tiếu Tĩnh Vi sao? Không phải rất thương mẹ? Không phải xem Ảnh Niên là bạn tốt? Đừng nghĩ lung tung nữa mà hãy sống tốt hơn, đừng loạn tưởng nữa."
"Mẹ là mẹ của cô, Ảnh Niên là bạn của cô, người Tiếu tỷ tỷ thích cũng chính là cô!"
"Cậu……"
"Tóm lại cứ coi như tôi mười sáu tuổi đã chết rồi, cô lưu lại là được."
"Nói bậy."
"Tôi không muốn tỉnh dậy nữa."
"……………."
Đừng ở cửa nghe ngóng hai âm thanh bất đồng bên trong, Lộ Ảnh Niên nhíu mày có chút hoảng hốt lại mờ mịt. Rũ mi, hai chân giống như đeo chì không nhấc được nửa bước.
Với cô, xác thực thì Mộc Vũ lạnh lùng rất quan trọng, cũng đã từng nghĩ muốn dùng mọi biện pháp lưu cô lại để Mộc Vũ đơn thuần biến mất. Nhưng ngay lúc này vừa nghe thấy đoạn đối thoại tâm tình phút chốc rối bời.
TV – Tiểu thuyết: Những người nhân cách phân liệt không phải ai cũng muốn chiếm trọn thân xác sao? Mộc Vũ sao lại nhân cách nào cũng muốn rời đi?
Không rõ cảm giác trong lòng lúc này là gì, Lộ Ảnh Niên thở dài chậm rãi bước đến gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy vào.
Nghe thấy thanh âm chợt dừng lại nhìn ra ngoài. Mộc Vũ không tỏ vẻ kinh ngạc gì nhưng thần trí vô cùng phức tạp các loại cảm xúc đan xe khiến người cảm thấy quỷ dị.
Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn Mộc Vũ một lúc, Lộ Ảnh Niên thoáng chốc trầm trọng: "Hiện tại…… Hai người đều tỉnh?"
"Ân…….."
"Vô nghĩa."
Một là thanh âm nhu nhược, hai là ngữ khí lãnh đạm trước sau vang lên. Lộ Ảnh Niên thiệt dở khóc dở cười, nhưng rât nhanh bình tĩnh trở lại: "Nếu hai người đều suy nghĩ cho đối phương như vậy, đều cùng nhau lưu lại không phải tốt sao? Dù gì thì cũng sẽ không giống như theo những gì tôi biết mà tìm đủ mọi cách tổn thương đối phương."
"Không đơn giản như cậu nghĩ." Giọng nói nhàn nhã không chút gợn sóng, rõ ràng biết được người đang nói chuyện là ai: "Nếu thời gian quá lâu sẽ không tốt."
Mộc Vũ khác theo đó trầm mặc không nói câu gì.
"Ảnh Niên! Lúc chưa gặp cậu tôi không phải tình trạng thế này." Yên lặng chốc lát, Mộc Vũ tiếp tục cất lời: "Tôi là nhân cách thứ hai, tôi biết sẽ như thế nào…….. Nếu tôi không biến mất, tôi sợ một ngày nào đó tôi không thể khống chế được sẽ xúc phạm đến rất nhiều người. Cho nên đây không còn là vấn đề, tôi cần thiết phải đi……. Cậu hiểu không, không phải là vì thương hại cậu, cũng không phải muốn nhường thân thể này, tôi không vĩ đại thế đâu."
Lúc sau rõ là không nói cùng Lộ Ảnh Niên, tuy Mộc Vũ nhất quán lãnh đạm nhưng trên mặt toàn là thống khổ: "Cho nên không cần tiếp tục cứng rắng, phải sống cho tốt."
Người kia vẫn trầm mặc. Hôm nay biết được trên người mình lại tồn tại chân tướng đáng sợ đến vậy, hoàn toàn không hiểu gì cho nên vô pháp biết được Mộc Vũ kia nói hết thảy có đáng tin hay không, Mộc Vũ đơn thuần cắn môi hồi lâu cũng không chịu nói.
"Trước mắt cứ như vậy đi! Không cần tìm mọi cách gọi tôi ra nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ cậu mà ngay cả cổ thân thể này cũng không chịu nổi." Lời nói vô cùng kiên quyết, Mộc Vũ nói xong…. thật sâu nhìn vào mắt Lộ Ảnh Niên. Ngay sau đó một trận đau nhức kéo đến liền ngã vào ngực Lộ Ảnh Niên hôn mê bất tỉnh.
"Tiễu Vũ!" Đỡ lấy nhìn gương mặt Mộc Vũ tái nhợt, Lộ Ảnh Niên biết võ Mộc Vũ thực sự đã đi rồi, rối rắm đỡ cô nằm lại xuống giường, đắp chăn. Vừa muốn ra ngoài thì điện thoại Tiếu Tĩnh Vi đặt trên tủ đầu giường reo vang.
Nhìn người trên giường không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Lộ Ảnh Niên tức giận bước đến, cũng không xem là ai gọi tới lập tức bắt máy: "Mộc Vũ hiện tại không thể tiếp điện thoại."
Bên kia lập tức an tĩnh, nhưng không hề tắt máy.
Trong lòng càng phẫn nộ muốn nói gì đó, đột nhiên truyền đến giọng nói cực kỳ quen thuộc đến mức khiến cô thoáng giật bắn thân mình: "Ảnh Niên."
Nét sửng sờ một khắc ngưng tụ, Lộ Ảnh Niên lặp tức cương cứng môi run rẩy. Tim cứ thình thịch thình thịch kinh hoàng. Tiếng vang rất lớn trong không gian tĩnh lặng, giống như giây tiếp theo nó sẽ cố gắng muốn nhảy ra ngoài.
"……… Tiểu Vũ ở cùng với con sao?" Há miệng thở dốc, sự phức tạp trong mắt lộ rõ, Tào Cẩn Du nắm chặt điện thoại chậm rãi bước lên đầu đi thẳng vào phòng mình, vừa ngồi xuống giường chỉ nhẹ giọng thốt lên một câu.
Gật đầu, lại nghĩ đến mẫu thân không thấy động tác của mình, Lộ Ảnh Niên có chút ấp úng, cái loại khẩn trương chưa bao giờ được thể nghiệm này mà siết chặt nắm tay: "Ân…….."
Kiếp trước tình cảm mẹ con giữa hai người không quá khắng khít, cho dù biết mẫu thân bận rộn cũng là bất đắc dĩ, cũng lý giải được nhiều điều nhưng mỗi khi đối mặt với bà, cô vẫn cảm thấy có chút không nói nên lời, cũng không có cảm giác gì.
Nhưng đời này không giống nhau, dù biết mẫu thân bận rộn, nhưng quan hệ so với trước hoàn toàn bất đồng. Giờ khắc này, rõ ràng trước đó còn hùng hào nói chuyện, bất giác cũng rõ ràng nghe được tiếng hít thở trầm trọng của mẫu thân.
Mấy ngày nay Lộ Văn không có công tác vẫn luôn ở bên cạnh bồi Tào Cẩn Du, cho nên tâm tình so với trước rốt cuộc tốt hơn rất nhiều, hơn nữa tối qua còn nhìn thấy Mộc Vũ, cho nên có thể coi là phấn chấn trở lại, giờ nghe thấy giọng nói nhút nhát bất an của nữ nhi, bà nhẹ giọng thở dài rồi cất lời: "Mẹ là mẹ con, con vẫn là nữ nhi của mẹ."
Chóp mũi đau xót, Lộ Ảnh Niên siết lấy di dộng thanh âm thoáng chốc nghẹn ngào: "Mẹ……."
"Nếu Tiểu Vũ ở chỗ con, mẹ cũng yên tâm rồi!" Bà quan tâm đến Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên là không sai, nhưng nói đến việc chấp nhận quan hệ của các nàng thì vẫn quá khó khăn, Tào Cẩn Du không muốn tiếp tục nói, chỉ bỏ lại một câu sau đó dự là tắt điện thoại.
Buổi sáng lúc Mộc Vũ ra cửa rõ ràng đáp ứng trưa sẽ về, nhưng tới bữa trưa vẫn không thấy đâu, điện thoại lại gọi không được. Mặc dù dự cảm cho rằng đã xảy ra chuyện, nhưng đến tối bà vẫn là nhịn không được gọi cho Mộc Vũ một lần nữa, không nghĩ tới Lộ Ảnh Niên lại tiếp điện thoại.
"Khoan đã!" Một ý niệm vụt tốc hiện lên, những lời nói của Đông Phương Vân đột nhiên gợi lên trong đầu mình, Lộ Ảnh Niên cơ hồ thất thanh mà nói ra những lời này, sau đó liếc mắt nhìn Mộc Vũ vẫn còn ngủ trên giường, cô cầm lấy điện thoại bước ra ngoài: "Mẹ! Con có chuyện muốn nói với mẹ."
"Con nói đi." Biết nữ nhi dùng giọng điệu như vậy nhất định là có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng mình, vừa muốn treo điện thoại xuống xầu thì nhẹ giọng mở lời, tay kia ôm lấy cánh tay cầm di động, chờ Lộ Ảnh Niên nói chuyện.
Đóng lại cửa phòng, nhanh chóng bước vào căn phòng mà cô trước đó cũng trụ lại một khoảng thời gian, Lộ Ảnh Niên đè thấp thanh âm, đem chuyện của Mộc Vũ nói cho Tào Cẩn Du biết.
"………." Cũng là lần đầu tiên biết được chuyện này, Tào Cẩn Du vô cùng kinh ngạc. Chỉ là dáng vẻ Tào Thị trưởng rất nhanh thu lại nét đạm nhiên, trầm tư một lúc lại nói: "Lát nữa mẹ đến đưa Tiểu Vũ về nhà, nó hiện tại không thích hợp ở lại Tiếu gia."
"Nhưng nếu vậy……." Rối rắm ninh mi, vốn muốn hỏi mẫu thân bây giờ phải làm gì, chưa từng nghĩ bà lại quyết đoán như vậy, Lộ Ảnh Niên gãi gãi đầu. Muốn nói nhưng Tào Cẩn Du lại không cho cô cơ hội: "Ảnh Niên! Con phải nhớ, vô luận là gì, Tiểu Vũ vẫn là Tiểu Vũ."
Dứt lời liền tắt điện thoại xuống lầu gọi tài xế chuẩn bị đưa bà đến Tiếu gia.
Sờ sờ cái ót rối rắm nhìn màn hình tắt ngúm đen ngòm, Lộ Ảnh Niên chần chừ một lúc lần nữa bước vào phòng Mộc Vũ, ngồi bên cạnh giường cắn môi nhìn cô, thấp giọng thì thầm: "Rốt cuộc…… làm sao mới có thể dung hợp…….."
Nghĩ nghĩ phút chốc lâm vào thất thần, thẳng đến khi chuông cửa vang lên, Lộ Ảnh Niên mới nhớ là mẫu thân nói sẽ tới đây. Thanh Thiển vẫn còn ở dưới lầu, tâm tình bất giác nhảy dựng vội vả bước ra ngoài.
Đâu hơi chút choáng váng, nghe thấy tiếng chuông cửa tính toán đứng dậy bước ra nhưng lại bị Tào Thanh Thiển ngăn lại. Tiếu Tĩnh Vi giơ tay xoa xoa cái trán nhìn Tào Thanh Thiển bước đến mở cửa, nhìn thấy nàng đột nhiên đứng trân ngay đó không khỏi nghi hoặc.
Há miệng muốn gọi một tiếng tỷ tỷ, nhưng cổ họng không ngừng run rẩy, một chữ cũng không thốt ra được. Lúc sáng bị Tào Oái cùng Lăng Sương Hoa đã kích đến cơ hồ sắp hỏng, giờ lại nhìn thấy Tào Cẩn Du, Thanh Thiển chỉ biết trơ người nhích sang một bên, gương mặt không còn nửa điểm huyết sắc.
Không nghĩ tới người bước ra mở cửa là Tào Thanh Thiển, Tào Cẩn Du đồng dạng giật mình, nhìn Tào Thanh Thiển phản xạ theo bản năng, ngực bỗng chốc tê rần không nói được câu gì.
Ở chỗ phụ thân nhận lấy sự thật oái ăm kia, khiến bản thân bà luôn tin tưởng em gái mình tồn đọng bóng ma. Thế cho nên mới lộ ra biểu tình mà trước nay chưa từng có.
Vọt từ trong phòng bước ra, không kịp bước xuống lầu đã thoắt người nhảy xuống, vội vả đi đến. Lúc nhìn thấy Tào Cẩn Du cùng Tào Thanh Thiển tỷ muội hai người đứng nhìn nhau không nói gì, Lộ Ảnh Niên vô cùng khẩn trương nhìn về phía Tào Thanh Thiển, nhìn thấy rõ sự hoảng loạn trong mắt nàng mới nhanh chóng bước đến ôm lấy nàng. Nhưng là Tào Thanh Thiển lại cố tình tránh đi.
Thanh Thiển…….
Một mạt kinh ngạc phút chốc hiện lên, Lộ Ảnh Niên cúi đầu nhìn chính đôi tay mình, tim đập không còn theo tiết tấu lập tức rối loạn, cổ họng như nghẹn lại vô pháp tiếp tục bước gần đến Tào Thanh Thiển.
Lo lắng liếc mắt nhìn Tào Thanh Thiển, thấy nàng cúi đầu không mải mai nhìn đến Lộ Ảnh Niên. Tào Cẩn Du tầm mắt cúi cùng dừng nơi cổ tay nàng, chỉ thấy chiếc vòng pha lê nhưng có thể nhìn ra được vết thương ghê người hiện ẩn đằng sau nó cùng cảm nhận sự mất mát bất đắc dĩ.
Suy nghĩ rối mù lên dời đi tầm mắt nhìn đến Lộ Ảnh Niên. Bất an dần dần xâm chiếm, Tào Cẩn Du ánh nhìn càng thêm ngưng trệ, cuối cùng dừng trên người Tiếu Tĩnh Vi, tạm thời buông bỏ hồ nghi: "Tĩnh Vi, ta tới là muốn mang Mộc Vũ về nhà."
Thân mình nhu nhuyễn cố gắng chống chọi, không muốn lộ ra sự mệt mỏi trước mắt bà. Nàng đơn giản chỉ muốn khiến Tào Cẩn Du tin tưởng bản thân mình có thể chiếu cố tốt Mộc Vũ. Tiếu Tĩnh Vi sau khi nghe thấy những gì Tào Cẩn Du vừa nói đầu óc bỗng dưng trống rỗng, sau đó liền thẳng tắp thân mình vô thức ngã vật xuống sô pha.
Phần đầu tựa hồ chạm vào thứ gì đó vô cùng đau nhức, mọi ý niệm nhanh chóng vụt tan cuối cùng chỉ còn lại cô đơn lẫn tuyệt vọng.
Quả nhiên, tất cả mọi người đều không ai tin rằng nàng có thể chăm sóc tốt cho Mộc Vũ?
————————