Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương O17

"Trái, phải, trái, phải…….."

Bang một tiếng, Lộ Ảnh Niên bị ném bay ra ngoài.

"Cô mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?" Ngữ khí có chút không tốt, sắc mặt thêm vài phần khó coi, nam nhân mặc huấn phục giọng nói rền vang: "Đứng dậy!"

Lau mồ hôi, lồm cồm từ mặt đất bò dậy, Lộ Ảnh Niên mím môi đứng thủ tư thế, đối phương lại tiếp tục khuynh thân phóng vọt về phía cô, ngán chân khiến cô ngã sấp xuống đất.

Khoanh tay ôm ngực, thân là huấn luyện viên của Lộ Ảnh Niên, đây là lần đầu tiên lộ ra tính khí trẻ con, Hoắc Phi dùng chân đá vào cẳng chân Lộ Ảnh Niên nhưng không quá dụng sức, giọng nói không còn kiên nhẫn: "Không tập trung thì cút về, đừng lãng phí thời gian của tôi."

Dứt lời, không để ý cô phản ứng, hắn thẳng tắp xoay người rời đi.

Đôi tay cố sức chống đỡ trên nền đất, Lộ Ảnh Niên ngước đầu nhìn trời xanh. Thật lâu sau phì thở dài, cuối cùng nằm ngửa ra.

Cũng khó trách huấn luyện viên sinh khí, đã bốn ngày rồi, mỗi ngày đều bị hắn dễ dàng vật ngã, lúc tập bắn thì không trúng phát nào. Hắn vốn tính chịu đựng nhưng hôm nay rốt cuộc bạo phát.

Mồ hôi theo thái dương nhỏ giọt thấm đất, Lộ Ảnh Niên không buồn lau chúng, hình ảnh Lộ Võ xum xoe quấn quýt Tào Thanh Thiển cứ hiện lên liên tục trong đầu rồi bộ dáng Phó Cẩm Miên nhìn nàng giống như chọn trúng đứa con dâu ưng ý, nhịn không được vô lực mà hét lên, tay siết chặt đấm mạnh xuống.

Huấn luyện là không thể bỏ, hơn hai năm nỗ lực chính vì muốn bảo vệ Thanh Thiển, mỗi sáng sớm trước khi rời đi, nghĩ đến Nhị thúc lại dùng mọi chiêu trò lấy lòng Tào Thanh Thiển, cô không cách nào có thể tập trung tinh thần.

Chiều qua chạng vạng lúc trở về nhìn thấy dưới sàn toàn cánh hoa vươn rãi, bảo mẫu nói là do Lộ Võ cố tình tạo ra khung cảnh lãng mạn đàn gãy giai điệu muốn Tào Thanh Thiển nghe. Lộ Ảnh Niên ngực giống như trống đánh không khác, muốn phát tiết lại không thể nào phát, sợ bị mọi người nhìn thấu được gì, nhưng nhiều chuyện cứ nghẹn ứ trong lòng như vậy, thực sự rất khó chịu.

"Niên Niên?"

Trên đầu bỗng dưng truyền đến giọng nói mềm nhẹ cực kỳ êm tai, Lộ Ảnh Niên mở mắt nhìn thấy Tào Thanh Thiển hai tay đặt trên đầu gối khom người nhìn mình, trong mắt tràn đầy nhu tình cùng thương tiếc.

"Tiểu Di?" Thoáng cái ngồi bật dậy, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt kinh ngạc: "Dì sao lại đến đây?"

Trừ bỏ hai nắm trước, lúc mới bắt đầu luyện tập Tào Thanh Thiển còn đến quan sát mình vài lần, sau đó thì không. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên vào tới tận đây.

Giơ tay lau mồ hôi trên mặt cô, Tào Thanh Thiển im lặng nhìn đến chăm chú, sau khi lau sạch lại vì cô phủi bụi đất trên quần áo: "Có phải mệt lắm không?"

"Ân . . . . " Không gật cũng không lắc đầu, Lộ Ảnh Niên ngây ngốc nhìn Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di, còn chưa nói vì sao lại đến đây nga!"

Niết lấy chóp mũi đứa nhỏ, Tào Thanh Thiển nhẹ nắm lấy tay nó: "Tiểu Di muốn làm gì còn phải chờ con đồng ý?"

"Ngạch . . . . Không phải." Biết bản thân lúc này dính đầy bụi đất, không sạch sẽ, Lộ Ảnh Niên mới tính toán rụt tay lại, vừa có động tĩnh liền nhìn thấy Tào Thanh Thiển nhướng lên mày liễu, không khỏi ngượng ngùng cười cười, ngoan ngoãn để cho nàng nắm.

"Huấn luyện viên đâu?" Hài lòng cong môi, Tào Thanh Thiển nhìn bốn phía: "Hôm nay không phải huấn tập sao?"

Chớp hạ mắt, không dám nói bởi vì bản thân thất thần chọc Huấn luyện viên sinh khí bỏ đi, Lộ Ảnh Niên gật đầu, vẻ mặt nhu thuận.

"Vậy chúng ta trở về."

"Dạ."

Hai người một đường nắm tay trở về nhà, Lộ Ảnh Niên nghiên đầu nhìn vẻ mặt Tào Thanh Thiển đạm nhiên không có gì khác lạ, bỗng dưng cảm thấy thực an tâm, tựa như mọi phiền não chất chưa mấy ngày nay đều tiêu thất.

Chỉ là cảm giác đó tồn tại đến khi hai người bước vào nhà, đón nhận gương mặt Lộ Võ tươi cười đến quá mức rạng rỡ thì không còn nữa.

Lộ Ái Quốc hôm nay không ở nhà, hẳn là phải xử lí chính sự, Phó Cẩm Miên cũng không, thời gian này bà nhất định cùng mấy lão nhân họp lại nói chuyện phiếm rồi uống trà chiều.

Dường như cảm nhận được tâm tình Lộ Ảnh Niên chùn xuống, Tào Thanh Thiển nắm chặt lấy tay cô, hướng Lộ Võ gật đầu sau đó thì lướt qua người hắn bước lên lầu.

"Thanh . . . . ! " Há miệng chưa kịp nói, từ thái độ Tào Thanh Thiển thì hắn biết là nàng đối với mình không có chút cảm giác, nhưng hắn không nghĩ sẽ từ bỏ, vừa định gọi Thanh Thiển, nhưng chần chừ một lát lại đổi thành: "Tiểu Niên."

Là một bé ngoan của Lộ gia, Lộ Ảnh Niên biết rõ mục đích hắn gọi mình là muốn Tào Thanh Thiển trụ lại, nhưng không thể không dừng bước: "Nhị thúc!"

"Hôm nay sao con sớm vậy đã trở về?" Đối với đứa cháu gái này, Lộ Võ tâm tình cực kỳ phức tạp.

Hắn rất thích hài tử, cũng rất thương Lộ Ảnh Niên, mỗi khi đi lưu diễn ở nước ngoài cảm thấy đứa cháu này thích gì hắn nhất định sẽ mua gửi về, nhưng hiện tại lại có chút ganh tị với nàng, vì nàng gần như chiếm trọn mọi sự quan tâm của Tào Thanh Thiển.

"Ân . . . . con có chút không thoải mái." Nghĩ trả lời như vậy rồi lại sợ Tào Thanh Thiển lo lắng, Lộ Ảnh Niên vội quay đầu quan sát sắc mặt Thanh Thiển, nhưng rõ là trong mắt nàng hàm chứa ý cười, Lộ Ảnh Niên mới âm thầm thở phào, giơ tay lên xoa xoa đáy mắt giả vờ như thực mệt mỏi, Tào Thanh Thiển lập tức ngăn lại: "Bẩn, không được dụi mắt."

"Nga ~~ " Ngoan ngoãn gật đầu, Lộ Ảnh Niên xoay người nhìn Lộ Võ: "Nhị thúc! Con cùng Tiểu Di lên lầu trước nha."

" . . . . . " Thực muốn Tào Thanh Thiển lưu lại, nhưng không tìm được lý do gì, Lộ Võ mấp máy môi, chung quy vẫn lộ ra cái nhìn bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn một lớn một nhỏ dần bước lên lầu, giống như chú chó nhỏ ủ rũ cụp đuôi xoay người ngồi xuống sô pha.

————— !! —————-

"Đi tắm, người con dơ quá." Vào phòng, Lộ Ảnh Niên vừa định cùng Tào Thanh Thiển nói gì liền bị nàng trực tiếp đẩy vào phòng tắm: "Về sau không được nằm ỳ trên đất."

"Nga!" Nghe lời mà bước vào trong cởϊ qυầи áo, Lộ Ảnh Niên nhớ lại thái độ vừa rồi của Tào Thanh Thiển, trong lòng không khỏi vui mừng.

Nhưng là đến khi tắm xong, Lộ Ảnh Niên mới kịp phát giác một việc . . . . .

Ngơ ngác nhìn chiếc qυầи ɭóŧ vừa rồi bị mình ném vào sọt, phía trên hình như có dính thứ gì đó đo đỏ, cô không khỏi trừng mắt. Hồi lâu mới khôi phục tinh thần, lại nghĩ đến Tào Thanh Thiển vẫn còn đang ở ngoài, mặt vô thức đỏ lên.

Sau hai năm sống lại, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này.

Đầu tóc ướt sủng, vừa rồi Thanh Thiển lại vội đẩy mình vào đây, cũng chưa chuẩn bị quần áo cùng khăn tắm, Lộ Ảnh Niên tay chân bắt đầu luống cuống, ngu ngơ đứng trân tại chỗ, rốt cuộc không biết phải làm cái gì bây giờ.

"Niên Niên?!?" Tay nắm cửa đột nhiên xoay vặn, Tào Thanh Thiển trực tiếp đẩy cửa bước vào trong, trên tay mang theo quần áo cho Lộ Ảnh Niên. Nhìn thấy đứa nhỏ phát ngốc, trên má một mạt ửng hồng, nàng ngữ khí rất tự nhiên: "Quần áo của con."

"A . . . . . !!! " Vội ngồi xổm xuống, Lộ Ảnh Niên lập tức toàn thân cũng hồng thấu: "Tiểu Di, sao Dì vào được."

"Hửm? Thẹn thùng?" Lông mi nhẹ phiến, Tào Thanh Thiển dời bước đến trước mặt cô, cười khanh khách sờ sờ cái đầu nhỏ: "Khi còn nhỏ đều là Tiểu Di tắm cho, hiện tại lại cùng Tiểu Di thẹn thùng?"

"Con . . . . con . . . " Gương mặt vốn đỏ sẫm lập tức biến thành màu gan heo, Lộ Ảnh Niên lắp bắp hơn nữa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh. Tào Thanh Thiển tầm mắt lơ đãng nhìn đến chiếc qυầи ɭóŧ bên cạnh sau đó thì phiết nhìn Lộ Ảnh Niên. Đơn giản đặt quần áo sạch sang một bên, vuốt tóc cô vài cái rồi xoay người rời khỏi phòng tắm.

Linh hồn hai mươi sáu tuổi liền biết Tào Thanh Thiển ra ngoài làm gì, nhưng cứ nghĩ đến lần đầu 'xuất dâu', lại bị ái nhân nhìn không sót một chỗ nào, nhất thời không cách nào tiếp thu, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.

Đợi đến khi thay xong quần áo, Lộ Ảnh Niên vẫn duy trì bộ dáng tiểu tức phụ, vô lực để Tào Thanh Thiển tuỳ ý kéo ngồi xuống giường, nghe nàng cấp giải lý do vì sao lại có chuyện đó xảy ra, Lộ Ảnh Niên tay nắm chặt gra, từ đầu tới cuối vẻ mặt đều không vui.

"Được rồi! Con ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi." Nhìn đứa nhỏ dáng vẻ quẫn bách, Tào Thanh Thiển cố nén cười, xoa xoa gương mặt mềm mịn: "Hai ngày kế không cho phép ra ngoài, Dì sẽ nói với Lộ bá bá, Niên Niên nhà chúng ta thực trưởng thành rồi."

Càng nghe gương mặt lộ ảnh niên càng 囧. Trực tiếp bò nằm xuống giường kéo chăn đắp kín đầu, rất lâu đều không muốn lộ diện.

Lại nói kiếp trước, thời điểm lần đầu bị bà dì cả ghé thăm cũng là Tào Thanh Thiển nói cho cô biết.

Nhưng so với lần này bất đồng, lúc đó còn nhỏ nên gần như bị doạ sợ, khóc nháo nước mắt nước mũi chạy đi tìm Tào Thanh Thiển khiến nữ nhân hai mươi tuổi lúc đó cười đến méo mó, ôm chằm lấy mình còn nói mình thật đáng yêu.

Dùng chăn bọc kín bản thân nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên cạnh mình. Lộ Ảnh Niên tức tốc rối rắm.

Rốt cuộc kiếp trước đã mất mặt, kiếp này càng mất mặt hơn.

————————–

————————–

Mỗ Vu: Chương sau Niên Niên lớn rồi nha!