Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương O11

Ngồi sau băng ghế xe Ngôn Lặc Ninh, Lộ Ảnh Niên oán niệm căng mắt trừng nhìn nữ nhân đang ngồi trước ghế phụ, trong lòng chửi bới đủ kiểu.

Sớm biết vậy chả muốn đi ngâm cái gì suối nước nóng! Nước nóng ở đâu hông có mắc gì chạy tít tới nơi này cho xa lắc xa lơ? Còn xúi quẩy gặp Ngôn Lặc Ninh!

Thu hết phản ứng của hài tử vào trong mắt, Tào Thanh Thiển túc nhíu mi, tay hãy còn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, duy trì tư thế nghiêng đầu quan sát. Một lúc lâu, mày liễu hơi chau lại.

"Thanh . . . . Thanh Thiển, cậu có muốn đến nhà tôi chơi không?" Cũng không phải không nhìn ra đứa nhỏ bên cạnh Tào Thanh Thiển đối với mình hiềm khích, Ngôn Lặc Ninh không biết bản thân rốt cuộc đã làm cái gì đắc tội tới nó, sau đó mới chú ý đến bộ dáng chết cũng quyết dính lấy Tào Thanh Thiển cho bằng được. Cô liền nghĩ rằng hài tử là muốn người lớn quan tâm đến mình, nên cũng không quá để tâm.

"Ân?" Tào Thanh Thiển trầm ngâm, nghe có người nói chuyện với mình vô thức ngẩn đầu, rồi lập tức quay sang xem xét biểu tình trên gương mặt Lộ Ảnh Niên, quả nhiên đứa nhỏ dùng sức mở thật to mắt trăn trối lắc đầu lia lịa, dáng vẻ trông rất cấp thiết chọc nàng không nhịn được cười ra tiếng.

Ngôn Lặc Ninh cũng không nhìn đến hành vi cùng biểu cảm của Lộ Ảnh Niên, cô chỉ đăm mắt nhìn Tào Thanh Thiển, bởi vì nàng nở nụ cười nhàn nhạt mà lâm vào si ngốc.

Dư quang ánh mắt khẽ dời đến gương mặt Ngôn Lặc Ninh, Tào Thanh Thiển nhíu mi, bất động thanh sắc thu hồi vẻ tươi cười, vươn tay xoa lấy đầu tóc Lộ Ảnh Niên, ngay lúc đứa nhỏ bĩu môi kháng nghị nàng đạm nhiên mở miệng: "Không quấy rầy cậu, bọn mình đã đặt phòng khách sạn rồi."

Vừa rồi còn ai oán nhăn nhó, Lộ Ảnh Niên thức thời phấn chấn, mắt lưu chuyển vòng vo nhượng Tào Thanh Thiển cong gợi khoé môi.

Nàng nói vậy! Ngôn Lặc Ninh cũng không nói gì nữa, chỉ cần ở đây ngẫu nhiên gặp được Tào Thanh Thiển là cô cảm thấy thực thoả mãn, ít ra còn có thể đưa nàng đến khách sạn.

Bảo tài xế trước đến khách sạn mà Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên ở tại, theo sau các nàng vào trong, hoàn tất thủ tục nhận lấy thẻ phòng cùng sắp xếp tươm tất hành lý, Ngôn Lặc Ninh mới yên lặng thở phào, biết thức thời mà mở miệng nói lời cáo từ.

"Thanh Thiển, vậy cậu nghỉ ngơi, có việc gì cứ gọi cho mình." Lúc đầu khi đối mặt với Tào Thanh Thiển còn chút khẩn trương, giờ thì thoải mái hơn một chút, Ngôn Lặc Ninh hào phóng nói, sau đó liếc mắt nhìn về phía Lộ Ảnh Niên, ngồi xổm xuống cấp cho cô một cái tươi cười: "Niên Niên, con nghỉ ngơi khoẻ rồi A di dẫn cho đi chơi công viên giải trí."

Vẫu môi, Lộ Ảnh Niên cố nén trụ ban cho cô một cái tát, vừa trộm ngẩn đầu lên liền thấy Tào Thanh Thiển đăm chiêu nhìn nhìn, tròng mắt đảo quanh sau đó liệt miệng lộ ra nụ cười thiên chân lãng mạn: "Cám ơn tỷ tỷ, nhưng Tiểu Di nói không được phép tuỳ tiện đi cùng người lạ."

" . . . . . " Ngôn Lặc Ninh như bị á khẩu không biết nói gì cho phải, cực ngượng ngùng há miệng thở dốc rồi khép lại, đứng dậy vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đến Tào Thanh Thiển mà ấp úng: "Không . . . . Không tính như người xa lạ đi?!!"

Hơn nữa, vì sao lại gọi mình là tỷ tỷ, còn Thanh Thiển lại là Tiểu Di, như vậy không phải nói mình so Thanh Thiển kém hơn một bậc?

"Không cần để ý đến nàng." Lại xoa nhẹ cái đầu nhỏ, Tào Thanh Thiển bất lực lắc đầu, đối với vẻ mặt quẫn bách Ngôn Lặc Ninh mà trấn an: "Cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi."

"Hảo! Vậy…. Có chuyện nhớ gọi cho mình."

"Được."

Tiễn Ngôn Lặc Ninh ra tới cửa, nhìn cô bước vào thang máy, Tào Thanh Thiển mới xoay người khép lại cửa phòng, nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của đứa nhỏ khẽ thở dài ngồi xổm xuống: "Vì sao con giống như rất chán ghét Lặc Ninh?"

Lộ Ảnh Niên không giải thích lý do, như cũ xú mặt: "Chính là không thích!"

Chuyện trọng sinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không nói với Tào Thanh Thiển, đương nhiên cũng không thể đem tương lai thích thượng Ngôn Lặc Ninh nói cho nàng biết, để rồi bị người kia phản bội mà xảy ra chuyện, Lộ Ảnh Niên bỏ lại một câu liền có chút sinh khí xoay người trực tiếp chạy tới bò lên mép giường, đưa lưng về phía nàng nằm im bất động: Đã nói là nhất định phải khiến Thanh Thiển rời xa Ngôn Lặc Ninh, như thế nào lại đảo ngược lung tung, chỉ một chuyến đi liền lập tức chạm mặt cái người đáng ghét!

Kiếp trước . . . . Tào Thanh Thiển từng nói lúc học cấp ba, tuy Ngôn Lặc Ninh là bạn cùng lớp nhưng không quen thuộc lắm, đến khi học cùng một trường Đại học mối quan hệ từ sơ thức* trở nên thân cận hơn rất nhiều, dần dần trở thành bạn tốt. Lộ Ảnh Niên có chút hồ nghi thái độ hôm nay Tào Thanh Thiển đối với Ngôn Lặc Ninh . . . . .

*Sơ thức: Chỉ biết sơ qua.

Chẳng lẽ vì chuyện mình trọng sinh, cho nên mọi chuyện phát sinh so với kiếp trước liền bất đồng theo, ảnh hưởng đến quy luật vạn vật sinh trưởng, khiến Tiểu Di từ lúc học cấp ba đã rất thân thuộc với Ngôn Lặc Ninh?

Tay nắm chặt gra giường, sắc mặt ngưng trọng trầm ngâm, Lộ Ảnh Niên gắt gao cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

"Con suy nghĩ cái gì?" Ngồi xuống trước tầm mắt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển vốn nghĩ đứa nhỏ này đang giận dỗi mình, không ngờ lại vô tình nhìn thấy biểu tình kỳ quái, không khỏi ngẩn người . . . . Nàng lập tức nghi hoặc dò hỏi.

"Tiểu Di, kia . . . . " Vốn muốn hỏi vì sao Tào Thanh Thiển lại thân thiết với Ngôn Lặc Ninh tới vậy, nhưng nghĩ lại tình huống trước mắt e là không thích hợp, cô hình như không biết tên gọi của Ngôn Lặc Ninh a ~ ! Lộ Ảnh Niên thực mau chóng xoay chuyển: "Người kia là ai?"

"Ân?" Không phát hiện giọng nói Lộ Ảnh Niên có chút lúng túng, Tào Thanh Thiển ừm nhẹ sau đó sờ lên tóc cô: "Là bạn học của Dì, Niên Niên không thích cô ấy sao?"

Thân mình hơi xê dịch tựa vào người Tào Thanh Thiển, đem đầu gối lên trên đùi nàng, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, đôi mắt vô tình lướt qua khe giữa bầu ngực sữa nhìn đến biểu tình oán trách hiện rõ trên mặt nàng. Đang tính mở miệng nói chuyện đột nhiên dừng lại, ỷ vào mình chỉ là một tiểu hài tử liền đô miệng: "Bởi vì Tiểu Di là của một mình con ~ !"

Vuốt mái tóc mềm mịn trên quả đầu nhỏ, vừa nghe cô nói như vậy Tào Thanh Thiển lập tức ngây người dừng lại động tác, đến vài giây mới lấy được chút tự nhiên cúi đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, trầm mặc một lúc nữa thì phúc khởi ngón tay nhẹ nhàng niết hạ sau gáy cô: "Tiểu quỷ."

"Dù sao con cũng không thích người kia." Nghiêng đầu chôn úp vào trước bụng nàng, Lộ Ảnh Niên ra vẻ tuỳ hứng mà lầm bầm trong miệng: "Con chỉ muốn cùng Tiểu Di hai người một thế giới thôi."

"Hai người – Thế giới?!?!" Tào Thanh Thiển không nhịn được bật cười, bàn tay xoa nhẹ cái ót Lộ Ảnh Niên: "Con học được loạn thất bát tao gì!"

"Hừ . . . . !" Lộ Ảnh Niên oa trong ngực Tào Thanh Thiển, thoả thích ngửi lấy mùi hương khí nhàn nhạt, rầm rì một lát thì cảm thấy có chút mệt mỏi, há miệng ngáp thật lớn.

"Mệt sao?" Hỏi là hỏi vậy, nhưng rất nhẹ nhàng đem Lộ Ảnh Niên đặt ngay ngắn lên gối nằm, Tào Thanh Thiển cởi giày cho cô, kéo chăn đắp lên thật hảo: "Con ngủ một lát, tối Tiểu Di gọi dậy ăn cơm."

Kỳ thực lúc xuống máy bay, Lộ Ảnh Niên đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng trên đường đến khách sạn, chỉ bởi vì chăm chú liếc xéo Ngôn Lặc Ninh mà không thể nào yên ổn ghé vào trong ngực Tào Thanh Thiển nằm ngủ, cô lúc này xác thực rất buồn ngủ, đáp ứng một tiếng liền nhắm lại hai mắt.

Ai bảo cô đêm qua cứ tưởng tượng đến cảnh cùng Tào Thanh Thiển ngâm suối nước nóng mà hưng phấn đến độ không thể ngủ được, kết quả cả buổi tối chôn trong ngực Tào Thanh Thiển một chút cũng không dám ngọ ngoạy, chỉ biết cố gắng khắc chế chính mình. Cho nên sáng hôm nay vừa bước ra cửa tinh thần liền vô cùng uể oải không chút phấn chấn.

Lộ Ảnh Niên rất ngoan ngoãn nghe lời nằm ngủ hơn nữa lại ngủ rất nhanh, Tào Thanh Thiển gợi cong khoé môi, duỗi tay vén những sợi tóc phủ trước trán cô, nhớ đến bộ dáng buồn bực lúc cô nhìn đến Ngôn Lặc Ninh, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cứ như là nhìn thấy kẻ thù không bằng. Đứa nhỏ này . . . . trời sinh cùng Ngôn Lặc Ninh không thể hoà được sao?

🕘

Lộ Ảnh Niên ngủ một lát thì tỉnh dậy, trong phòng một mảng tối đen, còn thân mình thì bị người từ phía sau ôm trụ.

Không cần nghĩ cũng biết người đang ôm mình là ai, Lộ Ảnh Niên muốn xoay người ngắm nhìn Tào Thanh Thiển nhưng rồi lại sợ đem nàng đánh thức, chỉ có thể cương cứng thân mình, bên tai rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền tới, nàng khẽ di chuyển cánh tay nắm lấy mu bàn tay của Thanh Thiển.

Thật muốn . . . . thật muốn nhanh chóng lớn lên, nhỏ như thế này thì cái gì cũng không làm được, thiệt tình đúng khó chịu.

"Niên Niên?" Tào Thanh Thiển vẫn chưa ngủ sâu, Lộ Ảnh Niên vừa động nàng liền tỉnh, rõ ràng cảm giác được đứa nhỏ này vẫn luôn ỷ lại vào mình, không khỏi đem nàng ôm chặt hơn: "Con phải nhớ, Tiểu Di vĩnh viễn là Tiểu Di của Niên Niên, vô luận thế nào, đều sẽ không rời đi con."

Khẽ rùng mình, Lộ Ảnh Niên mở to mắt chìm vào khoảng không trống trãi, hồi lâu sau mới xoay người vùi vào hõm cổ Tào Thanh Thiển. Sau khi sống lại, lần đầu tiên cô thành khẩn, ngữ khí kiên định: "Không phải Tiểu Di cũng không thể rời khỏi con."

"Hah! Đứa ngốc, như thế nào lại không phải Tiểu Di?" Thanh Thiển nhẹ giọng cười hì hì, tay vỗ về phần lưng non nớt: "Con muốn tạo phản sao?"

"Hắc hắc!" Lộ Ảnh Niên không dám nói thêm nữa, sợ lộ ra sơ hở gì thì không hay.

"Được rồi, ăn tối thôi." Vươn tay bật mở đèn ngủ, Tào Thanh Thiển trước ngồi dậy, lại vuốt ve tấm lưng Lộ Ảnh Niên, sau đó xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.

Tào Thanh Thiển bước xuống giường, Lộ Ảnh Niên cũng ngồi dậy theo, mắt thấy nàng bước đến trước cửa phòng tắm, thân thể nhỏ nhắn ngồi trên giường chợt gân cổ hô lớn: "Tào Thanh Thiển là của Lộ Ảnh Niên!"

Vừa dứt liền lập tức chui đầu vào trong chăn, giống như con rùa đen rụt đầu không dám ló ra.

Bước chân bất giác sửng lại, Tào Thanh Thiển quay đầu nhìn nữ hài co mình nằm trên giường chỉ có cái mông là vễnh ra. Ánh mắt đăm chiêu vô cùng phức tạp, sau một lúc, lại lắc đầu bước vào trong.

—————————-

—————————-