Nữ Thần Là Phải Đem Về Sủng

Chương 48: Đồng sàng cộng chẩm? Nữ vương tỏ tình.

Ấn Hàn có chút nóng nảy đẩy cửa ra, đập vào mắt nàng chính là người đã để cho nàng lo lắng suốt cả buổi tối. Chỉ đứng ở đó, bộ dạng mới rửa mặt xong, mái tóc dài của Nhược Duẫn vẫn còn ướt, trên người là áo ngủ thật mỏng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Ấn Hàn mới vừa đột nhiên xông vào phòng.

Vội vàng quan sát Nữ vương đại nhân từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn nàng không có chuyện gì, Ấn Hàn lặng lẽ thở phào một cái, nhiệt độ trong phòng hơi lạnh, nàng có chút đau lòng bước tới, thuần thục cởϊ áσ khoác, đem thân hình đơn bạc của Nhược Duẫn quấn kỹ, tự nhiên cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Nhược Duẫn.

"Mau vào đi, còn chưa ngủ sao?" Vì tránh nữ thần nhà mình đứng ở cửa sẽ bị lạnh, Ấn Hàn có chút khẩn trương, vội vàng muốn đem nàng đẩy vào bên trong.

"Uống rượu, đang uống rượu." Nữ vương đại nhân còn đang nhìn thẳng cô nhóc đang om sòm ở bên cạnh, lúc này lại đột nhiên mỉm cười, giọng nói mang theo chút ngọt ngào nũng nịu, hai tay ôm lấy cổ Ấn Hàn, cả người gần như treo trên người Ấn Hàn, "Nếu đã đến đây, vậy cùng uống một ly đi."

Trong phòng chỉ bật một bóng đèn nho nhỏ trên tường, không đủ ánh sáng nên hơi tối, Ấn Hàn bởi vì quan tâm nên rối loạn lúc này mới phát hiện mặt Nhược Duẫn đỏ ửng, tiến lên ngửi một cái, quả nhiên có mùi rượu nhàn nhạt.

"Ừ uống rượu". Ấn Hàn đỡ cánh tay Nhược Duẫn, cưng chiều nhìn ngón tay nàng đang chỉ hướng cho mình, quả nhiên ở trên bàn trong phòng bếp, đặt ly rượu và một chai rượu vang đã bị uống cạn hơn phân nửa. "Ừ?" Nàng có chút không đành lòng, cuối cùng cũng bị Nữ vương đại nhân đã có chút men say kéo qua bên đó.

Sức của người đã uống rượu có lẽ cũng lớn hơn, dường như trong trong nháy mắt, Ấn Hàn cũng đã bị đè ngồi ở ghế, "Cạn ly!" Nhược Duẫn hào sảng dùng chai rượu cụng vào ly, ngửa cổ cả nửa ngày nhưng lại không cảm nhận được vị rượu trong tưởng tượng, nàng liền mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh một chút, một lúc mơi chú ý tới bàn tay đang cầm lại chai rượu.

"Không uống nữa, đi ngủ đi." Ấn Hàn thấy Nhược Duẫn ngửa dầu muốn uống cạn ly rượu, giật mình thiếu chút nữa rớt cằm, may mắn kịp thời đưa tay ra, mới tránh khỏi bi kịch phát sinh. Sau đó vất vả từ trong tay tiểu tuý miêu đoạt lấy ly rượu.

Nhược Duẫn say rượu như biến thành con người khác, không còn ánh mắt luôn mang theo hời hợt lãnh đạm trong quá khứ, ngược lại mang theo ý cười, không tự chủ nổi lên hai gò má đáng yêu, tựa lưng vào ghế, vuốt mái tóc dài có chút rối, rất vui vẻ nhìn Ấn Hàn, bộ dạng y hệt con mèo nhỏ.

Ấn Hàn cẩn thận đỡ cánh tay Nhược Duẫn, muốn giúp nàng đứng lên, nhưng Nữ vương đại nhân đột nhiên lại nổi hứng muốn đùa giỡn, bĩu môi, hai cánh tay bám vào lưng ghế, thể hiện không muốn trở về phòng, khẽ thở dài, Ấn Hàn cúi người, đem áo khoác thắt chặt bên hông Nhược Duẫn, để chắc chắn không bị rơi, ôn nhu nhìn thẳng mắt Nhược Duẫn, sau đó nhân lúc nàng đang thất thần, lập tức bất ngờ đem nàng bế lên, quả nhiên so với trong tưởng tượng còn nhẹ hơn.

"Á". Nhược Duẫn có chút giật mình ôm lấy cổ Ấn Hàn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm kiểu công chúa từ phòng khách chuyển sang phòng ngủ, Ấn Hàn nhẹ nhàng đem nữ thần nhà mình thả lên giường, sau đó mò tìm công tắc kế bên, "Tách", âm thanh vang lên trong phòng tĩnh lặng có chút chói tai, ánh đèn ấm áp lập tức bao phủ toàn bộ không gian. Ấn Hàn trước đó cũng đã dùng tay che mắt Nhược Duẫn, tránh cho nàng không bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt.

Bàn tay lạnh như băng từ từ rời đi, Nhược Duẫn trừng mắt nhìn, chỉ có thể mơ hồ thấy bên cạnh mình một bóng người đang lom khom làm gì đó, còn đang cảm thấy buồn bực, chăn mền ấm áp mềm mại đã được phủ lên người.

Nữ Vương đại nhân có chút kinh ngạc, nhìn Ấn Hàn vừa quay đầu, thay mình chèn chặt chăn, rồi lại vuốt tóc mình, sau đó khẽ cười, "Ngủ sớm đi, em về đây." Nhược Duẫn không nghe được Ấn Hàn nói gì, chỉ chú ý đến ánh mắt sáng ngời đang nhìn thẳng vào mình và khoé miệng mang nụ cười mỉm cưng chiều đang lộ ra răng nanh nho nhỏ.

Ấn Hàn sau khi chắc chắn đã đem mọi thứ sắp xếp ổn thoả, lại kiểm tra lại chăn lần nữa, nhàn nhạt thở ra, đứng dậy, đã trễ lắm rồi, giúp nàng nấu canh giải rượu xong mình cũng có thể trở về ngủ rồi.

Nhưng khi vừa nhấc chân, dường như bị vật gì nắm lại, Ấn Hàn cảm giác từ phía sau truyền tới lực kéo nhè nhè, hơi nghi hoặc quay đầu lại, ngón tay thon dài, trắng mịn đang nắm lấy vạt áo mình, ánh mắt theo cổ tay nhìn lên, lại một lần nữa bị hút vào ánh mắt nàng.

"Chị rất sợ."

Nhược Duẫn vốn đang nằm yên ổn không biết từ lúc nào ngồi dậy, mặc dù rõ ràng còn say, nhưng nhìn thẳng tắp ánh mắt Ấn Hàn. Ấn Hàn cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt Nữ vương, ánh mắt quét qua bàn tay đang kiên trì nắm, khẽ thở dài, cẩn thận cầm tay nàng, cúi người xuống, ngồi ở mép giường.

"Ngủ đi, em sẽ không đi đâu hết." Trong mối quan hệ với nàng, cuối cùng vẫn là không cưỡng lại được, Ấn Hàn sờ đầu Tiểu tuý miêu, khoé miệng vừa ôn nhu lại có vẻ bất đắc dĩ cong lên, không phải là người bảo hộ của Nữ vương đại nhân sao, lúc này lại còn muốn rời đi.

Trong phòng rất yên tĩnh, có thể phân biệt rõ ràng từng âm thanh, cô gái trên giường lông mi run rẩy, sau đó từ từ mở mắt. Là ánh sáng ấm áp quen thuộc, nhưng có chút nhức mắt, khiến người ta không tự chủ muốn đưa tay lên che mắt. Lại yên lặng nằm một lúc, sau khi say rượu đầu hơi đau, Nhược Duẫn nhíu mày một cái, ngón tay khẽ động, sau đó hơi sững lại.

Nàng nghiêng đầu, thấy tay mình đang được bao bọc bởi một bàn tay, hai bàn tay đan lấy nhau tự nhiên như đã quen thuộc, cứ như ngay từ đầu đã là như vậy. Ánh mắt theo cánh tay nhìn sang, là một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng dưới đất, hẳn rất mệt, trán gối lên tay, dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng hô hấp.

Nhược Duẫn nhìn Ấn Hàn hơi nhíu mày, từ từ tỉnh dậy, cẩn thận nghiêng người, gối đầu lên tay, lặng lẽ dùng ánh mắt cẩn thận quan sát dung mạo Ấn Hàn, bởi vì không qua chăm sóc, mơ hồ mang chút anh khí, mi mắt nhắm lại, lông mi thật dài, nhìn thực ngoan ngoãn. Đôi môi mỏng theo thói quen hơi vểnh lên, hơi lộ ra lúm đồng tiền, có thể do ánh đèn, nên màu đôi môi có chút nhàn nhạt, ngược lại khiến cho đứa trẻ này có thêm mấy phần phong vị nữ nhân.

Lần đầu tiên ngồi ngủ dưới đất tất nhiên sẽ không thoải mái, Ấn Hàn từ giấc ngủ nông tỉnh dậy, sờ sờ tóc, mở mắt nhìn lên, hiện lên trước tầm mắt là người đối diện đang ôn nhu mỉm cười, mi mắt dãn ra, yên tĩnh nằm nghiêng, ánh mắt chăm chú nhìn mình. Ấn Hàn bất giác cũng khẽ cười, từ từ vươn người, nhẹ nhàng nhích tới, cằm đặt lên chăn.

"Tỉnh chưa? Đầu có đau hay không, em đi nấu canh giải rượu..." Lời chưa nói xong, liền bị Nhược Duẫn dùng ngón tay chặn ở môi, Nữ vương sờ sờ lên mái tóc rối bù, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh.

Ấn Hàn có chút nghi hoặc, "Là muốn em ngủ ở đây?"

Nhược Duẫn nhẹ nhàng chớp mắt, "Em đã mệt rồi, giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa đi." Dưới ánh đèn ấm áp, nắm tay Ấn Hàn, lời Nữ vương ôn nhu, lý trí Ấn Hàn đã không còn, "Không cần..." Còn muốn miễn cưỡng giãy giụa một chút, Nhược Duẫn đã nằm sát vào trong, nhìn cô nhóc đang do dự trước mắt, làm bộ tức giận nhíu mày, uy hϊếp rất đáng yêu.

Chắc là vẫn đang ở trong mơ, Ấn Hàn nằm trên gối, cảm nhận nhiệt độ thân thể của Nhược Duẫn vẫn còn lưu lại, bắt đầu cảm thấy mơ màng, "Đi ngủ". Tay Ấn Hàn khẽ run lên, cánh tay ấm áp của Nhược Duẫn ở dưới chăn, lặng lẽ nắm lấy tay Ấn Hàn.

Ấn Hàn nhắm mắt lại, cố gắng bắt mình phải ngủ say, nhưng tim lại đập càng lúc càng nhanh, trong căn phòng yên lặng dị thường, dường như có thể nghe được tiếng tim đập, cùng người trong lòng mình nắm tay, cùng nằm trên một giường, xung quanh tràn ngập mùi hương quen thuộc, đối với người đang rơi vào lưới tình thì làm sao có thể trấn tĩnh được.

Ấn Hàn rốt cục vẫn phải mở mắt, khó chịu muốn trở mình, nhưng sợ ảnh hưởng đến Nhược Duẫn, nên không dám cử động. Ấn Hàn cẩn thận quay đầu, muốn nhìn Nhược Duẫn, đèn đã tắt, trong phòng chỉ có chút ánh sáng từ bên ngoài truyền vào, nhìn không rõ mặt Nữ vương.

"Không ngủ sao?" Nhược Duẫn cười một tiếng, mở mắt, "Ưʍ..." Hành vi nhìn trộm bị bắt tại trận, Ấn Hàn có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại đang ở trong bóng tối, nên lại có thêm chút dũng khí, "Ừ, không ngủ được". Ấn Hàn ngoan ngoãn trả lời, thanh âm thật thấp.

"Vẫn luôn như vậy sao?" Trong bóng tối truyền đến giọng Nhược Duẫn nhàn nhạt, nắm tay lại xiết chặt hơn.

"Chị rất sợ, mỗi một ngày đều lo lắng sẽ có ngày ngay cả em cũng không thấy, lo lắng khi đứng trên sân khấu kia, sẽ không thấy được ống kính thuộc về chị." Thanh âm Nữ vương đại nhân rất nhẹ, như từ một nơi xa xôi nào đó truyền đến.

"Em không có..." Ấn Hàn cau mày, có chút nôn nóng muốn ngắt lời Nhược Duẫn, làm sao có thể bỏ Nữ vương đại nhân được, cho dù là cả đời cũng sẽ kiên trì ở bên nàng.

"Từ sau lần đầu tiên chính thức ra mắt, em liền ở bên cạnh chị.", Nhược Duẫn giống như không nghe thấy, tiếp tục tự nói, "Khi đó, thực sự rất trân trọng, nhìn em lần lượt dụng tâm, thật sự muốn tìm cơ hội nói lời cảm ơn với em, nhưng, tôi vẫn luôn không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm."

Nhược Duẫn liếc nhìn cô gái có chút kinh ngạc đang nằm cạnh mình, "Chị có chú ý tới những ngôi sao khác cùng với người hâm mộ, cho rằng em sẽ giống như bọn họ, cũng sẽ chủ động tới gần tôi, cùng chị chào hỏi,thậm chí là nói chuyện một chút, nhưng em quả nhiên là đặc biệt nha Đại Thần, vĩnh viễn đeo khẩu trang che kín mặt, bộ dạng xa cách mọi người, ngoại trừ vài lần trao đổi trong các buổi họp báo mấy năm trước, em dường như đều tận lực né tránh chị."

"Khi đó, rõ ràng là muốn hiểu rõ em hơn, nhưng chị cũng băn khoăn, trong lòng suy nghĩ, có thể em chỉ xem chị là một thần tượng hoàn mỹ, hoặc là một nữ thần để thần tượng, thứ em theo đuổi là hình tượng do chị xây dựng nên, do đó phải tránh tiếp xúc với tôi, sợ phá vỡ hình tượng trong lòng."

"Đoạn thời gian đó, chị cũng kiềm chế, không muốn luôn luôn vừa lên sân khấu là lập tức tìm ống kính của em, cố gắng duy trì bộ dạng lạnh lùng." Ấn Hàn cười một tiếng, chẳng trách trước đó có một đoạn thời gian Nữ vương đại nhân không nhìn vào ống kính của mình, coi như thỉnh thoảng liếc tới, cũng chỉ là cho mình một ánh mắt hời hợt, nguyên lai chỉ là vì lòng ngạo kiều nho nhỏ.

"Nhưng, em lại bắt đầu đến gần chị, dặn dò chị phải mặc nhiều áo, bởi vì chị thích mà mang đến cà phê tự pha chế, chị mới chú ý, ngay cả cuộc sống riêng của mình, em cũng bắt đầu nhúng tay vào, mà chị, lại cũng trong lúc nào đó vô tình bắt đầu để cho em tiến vào thế giới riêng của mình."

Nhược Duẫn nháy mắt một cái, còn nhớ khi mình biểu diễn trời đổ mưa, vừa mới xuống sân khấu liền bị nàng níu lại, dường như là tức giận, đem quần áo quấn lấy, giận dữ đưa qua một ly nước giữ ấm, giọng nói tức giận nhưng vẫn nghe ra rất đau lòng.

"Thật sự em không nên đối với một người quá tốt, tốt đến mức để cho chị bắt đầu quen với sự tồn tại của em, cho dù là đang trong kỳ nghỉ, cũng muốn tiếp người hâm mộ, chính là vì muốn nhìn em một chút, hoặc để cho em nhìn chị một chút." Nhược Duẫn mặt hơi đỏ lên, đem tình cảm chôn ở đáy lòng nói ra, rốt cuộc lại thẹn thùng.

"Thậm chí bởi vì sự tồn tại của em, chị bắt đầu không tự chủ lưu ý người có khí tức giống em, cho nên ban đầu mới có thể đối với hàng xóm mới của mình hữu hảo như vậy." Không trách, Ấn Hàn cúi đầu, mình xuất hiện xa lạ trước mặt nàng, đổi thành là Nữ vương ngày thường, căn bản liền cũng sẽ không nhìn mình một cái, làm sao lại còn cho mình vào phòng nàng.

"Em và Bunny thật sự không giống nhau, thích mặc quần áo màu nhạt, mặc dù đối với người khác cũng một bộ dạng hời hợt lạnh lùng, nhưng sẽ luôn đối với chị mỉm cười híp mắt, sẽ gõ cửa nhà chị, mang qua một ít thức ăn tự tay làm, thậm chí đối với chị nũng nịu, ngay cả chị cũng bất tri bất giác xem em như con nít." Thiếu nữ áo trắng ở đối diện này, thực sự khiến người ta muốn xoa đầu nàng.

"Chị cũng từng hoài nghi việc em và Bunny có liên quan, nhưng tiềm thức lại không muốn bản thân đi tìm hiểu, chị không muốn quan hệ của chúng ta mãi là mối quan hệ giữa minh tinh và người ái mộ như vậy, chị muốn chúng ta bình đẳng với nhau, muốn cho em nhìn một chút con người chân thật của chị, mà không phải là con người em tưởng tượng trong đầu." Nhược Duẫn quay đầu, nhìn vào mắt Ấn Hàn.

"Kết quả, trời xui đất khiến, chị vẫn biết được, chị đương nhiên tức giận vì bị lừa đối, vừa mới bắt đầu, muốn trừng phạt em một chút, nhưng càng về sau ngược lại lại để ý, kể từ lúc đó đợi em thừa nhận với chị." Nhược Duẫn le lưỡi một cái, "Kết quả, em là đứa ngốc cố chấp, cứ muốn kiên định đeo cái khẩu trang xấu xí đó trước mặt chị cả đời sao?".

"Hôm nay chị đã suy nghĩ rất nhiều, chị bắt đầu cảm thấy sợ, sợ bởi vì chị giận dỗi, cuối cùng mất đi cơ hội cùng em, nếu hai chúng ta đều thích nhau, thì chị tỏ tình trước cũng có sao đâu." Nhược Duẫn cười rạng rỡ, lại có nước mắt từ khoé mắt tràn ra, hai tay cầm chặt tay Ấn Hàn, ngón tay ấm áp, nhưng có chút run rẩy.

"Chị thích em, mặc dù không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng chị sẽ cố gắng học cách thích em, chỉ cần em đồng ý đợi chị một chút, Ấn Hàn." Nàng dừng một chút.

"Hoặc có lẽ nên gọi em là Bunny".

-----------------------------------

Editor: Cẩn Cẩn