Chương 168 —— khẽ cười
Nhưng theo như lời Trầm Khinh Biệt kể về quá trình Lạc tiểu thư cứu Trầm Khinh Biệt xuống cây, nếu nói về khả năng của Lạc tiểu thư thì Nguyễn Dạ Sênh là người rõ hơn Hề Mặc.
Cô thấy Hề Mặc đứng ngẩn ra, vội giải thích với Hề Mặc: "Lạc tiểu thư là diễn viên đóng thế, bản lĩnh có lẽ không tệ."
Lạc tiểu thư nghe xong, hai mắt khẽ nheo lại. Diễn viên đóng thế là lý do bất đắc dĩ mà Lạc tiểu thư bịa ra với Trầm Khinh Biệt, xem tình huống này, nàng đã biết Nguyễn Dạ Sênh và cô gái Trầm Khinh Biệt ở trên cây có quen biết, nhưng nàng không nói ra.
Khi Lạc tiểu thư nhìn người khác, người nàng tựa như cách một lớp sương mờ lạnh lẽo, không thể hiện thực lực của bản thân.
Nguyễn Dạ Sênh thấy Hề Mặc vẫn chưa rõ, cô đem câu chuyện leo cây treo l*иg đèn của Trầm Khinh Biệt kể lại một cách khái quát, sau đó nhìn Lạc tiểu thư, nói: "Đại khái chuyện là như vậy, Khanh Khanh nói cậu ấy được một người gọi là Lạc tiểu thư cứu xuống, mình thấy Lạc tiểu thư mà cậu nói và Lạc tiểu thư mà Khanh Khanh miêu tả rất giống nhau, cho hỏi, là cô phải không?"
"Đúng." Lạc tiểu thư nói.
Nguyễn Dạ Sênh rất biết cách giao tiếp, đứng trước một người lạ vẫn có thể tự nhiên cười nói: "Cảm ơn cô đã giúp Khanh Khanh."
"Chỉ là chuyện nhỏ." Tuy lời nói của Lạc tiểu thư có vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất lịch sự, cho thấy là một người nhã nhặn.
"Lạc tiểu thư, tôi có thể mạn phép nhờ cô giúp chúng tôi nghe âm thanh trong phòng một chút được không?" Lòng Nguyễn Dạ Sênh thật sự lo lắng, chân thành nói: "Gần đây tôi và Hề Mặc gặp vài chuyện rắc rối, Hề Mặc thấy cô đặt tóc ở khe cửa nên cậu ấy cũng học theo cô, đặt một sợi tóc ở khe cửa khi ra ngoài. Vừa rồi chúng tôi phát hiện sợi tóc đã rơi xuống, không biết có phải đã có người nào động vào cửa hoặc đã vào phòng hay không."
Tuy rằng Lạc tiểu thư nói, ở bên ngoài có thể nghe được bên trong phòng có người hay không, chuyện này nói ra thật sự rất khó để người ta tin được, nhưng từ miệng Lạc tiểu thư nói ra, không hiểu sao lại có một cảm giác làm người ta tin tưởng.
Dường như Lạc tiểu thư có một loại ma thuật khiến cho người ta dễ dàng tin vào mọi lời nói của nàng.
"Ừm." Lạc tiểu thư đồng ý, đi đến cửa.
Lần này Nguyễn Dạ Sênh để ý đến bước chân của nàng, thì ra uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy, bước đi không hề tạo ra tiếng động, khó trách vừa rồi nàng lại thình lình xuất hiện ở cầu thang.
Lạc tiểu thư đứng yên trước cửa phòng, nghiêng người đến sát cửa, yên lặng lắng nghe.
Xung quanh chợt yên tĩnh, Nguyễn Dạ Sênh lo lắng, cô đứng thẳng người, Hề Mặc cũng chăm chú nhìn từng động tác của Lạc tiểu thư.
Lát sau, Lạc tiểu thư nhìn hai người, nhẹ nói: "Bên trong không có người, cũng không có bất kỳ tiếng động gì."
Nhưng nàng lại nói: "Tuy nhiên như vậy cũng không đủ để xác định chắc chắn tình hình bên trong."
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu cảm kích, cô nghe Lạc tiểu thư nói, nếu có người biết cách nín thở, người bên ngoài sẽ khó mà nghe được. Nhan Thính Hoan không ở đây, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh thật sự rất muốn hỏi Lạc tiểu thư có tiện để cùng hai người vào phòng kiểm tra hay không, dù sao cô và Hề Mặc cũng không có khả năng để đánh người, nếu bên trong thật sự có người ẩn nấp, cô và Hề Mặc chắc chắn không xử lý được.
Nguyễn Dạ Sênh biết chừng mực, không phải người thích thể hiện, nếu có việc quá năng lực của mình, cô càng phải tìm người có khả năng giúp đỡ.
Nhưng chuyện trước mắt là một chuyện tương đối nguy hiểm, đứng ở bên ngoài giúp đỡ thì không có gì, sẽ không chịu ảnh hưởng trực tiếp, nhưng nếu phải đi vào cùng, đối với một người không quen biết chưa gặp mặt bao lâu, thật sự Nguyễn Dạ Sênh không ngỏ lời được.
Chuyện này chắc chắn sẽ tạo phiền phức cho đối phương.
Lạc tiểu thư yên lặng nhìn Nguyễn Dạ Sênh, như đang quan sát biểu hiện của cô, lại như đã biết cô đang do dự muốn nói gì, lên tiếng: "Nếu hai cô đồng ý, tôi có thể đi vào xem."
Nguyễn Dạ Sênh ngạc nhiên, vội nói tiếp: "Đương nhiên đồng ý, chỉ sợ sẽ tạo phiền phức cho cô."
"Không phiền." Lạc tiểu ngư ngắn gọn nói.
Nguyễn Dạ Sênh nắm lấy tay Hề Mặc, nhỏ giọng nói: "Cậu mở cửa ra đi."
Hề Mặc gật đầu, vặn chìa khóa, lần nữa mở cửa. Chìa khóa xoay vòng, tim nàng như siết lại, tiếp theo cửa khóa được mở ra, nàng chầm chậm vặn tay nấm, nhẹ đẩy cửa ra.
"Tôi vào trước." Lạc tiểu thư cầm điện thoại chiếu vào khe cửa, nhẹ giọng nói.
Từ hành động và giọng nói lạnh lùng của Lạc tiểu thư thế nhưng Nguyễn Dạ Sênh lại cảm giác được sự dịu dàng. Trong những tình huống thế này, ai cũng biết người đi đầu sẽ là người gặp nguy hiểm nhiều nhất nhưng Lạc tiểu thư vẫn chọn là người tiên phong.
Hai người với Lạc tiểu thư chỉ là người lạ, nhận được sự quan tâm như thế, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh rất cảm động.
Hề Mặc cũng nhìn theo bóng dáng của Lạc tiểu thư, nói: "Vậy cô... cẩn thận."
Lạc tiểu thư không lên tiếng, đưa tay đẩy cánh cửa ra, bước vào phòng. Chiếc đèn từ điện thoại trong tay nàng lần lượt đảo quanh khắp phòng, từ góc này chiếu đến góc khác, nàng vô cũng bình tĩnh đứng ở đó tựa như hòa vào bóng tối trong căn phòng.
Trong phòng, ánh sáng và bóng tối chập chờn, trong phút chốc bầu không khí trở nên kỳ dị.
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc như ngừng thở.
Lạc tiểu thư không tiếp tục xem, đi đến mở công tắc đèn, trong phòng đột nhiên được phủ đầy ánh sáng làm xóa tan bầu không khí im ắng trước đó.
"Không có người trốn." Lạc tiểu thư xoay lại, nhìn hai người các cô, nói: "Mặc dù có người đến nhưng đã đi khỏi. Chỉ là không biết trong phòng có mất hoặc để thêm thứ gì không, hai cô nên kiểm tra lại."
Nghe Lạc tiểu thư nói vậy, tức khắc Nguyễn Dạ Sênh thở phào một hơi, nói với Hề Mặc: "Đây là phòng của cậu, nhìn xem có mất hay là đột nhiên có thứ gì khác không."
Hề Mặc bắt đầu kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, từ những nơi dễ thấy như tủ quần áo đến ngăn kéo hay giường ngủ cho đến những nơi bình thường không hay để ý hoặc các góc chết như gầm bàn, gầm giường và khe hở của ngăn tủ, nàng đều cẩn thận kiểm tra, Nguyễn Dạ Sênh cũng theo sát nàng giúp nàng kiểm tra.
Lạc tiểu thư nhìn xung quanh, rồi đi thẳng đến kiểm tra khóa cửa, nàng đứng ở cửa hít sâu như đang nhẹ ngửi, lát sau nàng quay trở lại bên trong.
Hề Mặc cẩn thận nhìn tới nhìn lui, sau một hồi mới kết thúc kiểm tra, nói: "Không có gì khác thường."
"Lạc tiểu thư, cô phát hiện được gì không?" Nguyễn Dạ Sênh đi qua, cẩn thận hỏi.
"Bên cạnh không có." Lạc tiểu thư nói: "Chỉ là có ít mùi."
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, cẩn thận ngửi ngửi, phát hiện thật sự có một mùi hương thoang thoảng, mùi này vô cùng nhẹ, nếu không nhờ Lạc tiểu thư nhắc nhở cô cũng không để ý đến. Hề Mặc cũng đi đến, nét mặt như có thay đổi, đó là vì nàng cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc.
Lạc tiểu thư liếc nhìn khóa cửa, bình tĩnh phân tích: "Khóa cửa có dấu vết bị động vào, mà vị trí mùi hương nồng nhất là tại chỗ khóa cửa, có lẽ người mang mùi hương này đã tiếp xúc trực tiếp với khóa cửa, hơn nữa còn tiếp xúc trong một khoảng thời gian tương đối, có lẽ là đối phương mở khóa cửa."
Hề Mặc như rét lạnh cả người, nói: "Vừa rồi khi tôi mở cửa, ổ khóa vẫn là trạng thái khóa trái nên cần phải có chìa khóa để đi vào. Nếu đối phương dùng công cụ để mở khóa, khi dùng công cụ, trong trường hợp không có chìa khóa vẫn có thể dùng nó để nguy trang ổ khóa chưa từng bị cạy mở sao?"
"Nhìn không giống dấu vết do công cụ để lại." Lạc tiểu thư nói.
"Không phải là công cụ mở khóa?" Hề Mặc biết khi dùng công cụ để cạy mở, nhìn kỹ sẽ thấy được vết xước để lại, nàng càng thấy kỳ lạ: "Lẽ nào đối phương dùng chìa khóa để mở?"
Nhưng chìa khóa rõ ràng nàng đang giữ, nàng chưa từng để mất nó. Nhiễm Lạp Trường Tú cũng nói, phòng chỉ có duy nhất chiếc chìa khóa này, không lý nào lại bị người khác mang đi sao chép.
"Cũng không phải chìa khóa." Lạc tiểu thư thấp thoáng nhíu mày: "Tôi cũng không biết đó là gì, có chất nhờn."
Nét mặt Hề Mặc chìm xuống.
Chất nhờn?
Nàng bước đến chỗ khóa cửa, tiến sát nhìn kỹ, cũng ngửi thử. Đúng như lời Lạc tiểu thư nói, mùi ở nơi này là nồng nhất, hơn nữa ở nơi đặt chìa khóa có một vệt nhỏ chất nhờn nằm bên trong, như là dấu vết để lại khi dùng thứ gì tra vào ổ khóa.
Khi mở ổ khóa, để có thể đưa vào và kích được cấu trúc bên trong, vật này phải rất mảnh nếu không sẽ không cho vào được
Nguyễn Dạ Sênh cũng nhìn thử, nói với Hề Mặc: "Nên thu lấy vệt chất nhờn này, nếu đưa cho Thôi Gia Ngư không chừng có thể có cách mang đến bộ phận pháp chứng để kiểm tra thành phần bên trong."
Hề Mặc gật đầu, lấy một que tăm bông sạch, nhẹ quét lấy phần chất nhờn trong lỗ khóa, xuống lầu tìm một túi kín, nàng quay lại phòng bỏ tăm bông vào túi.
Phần lớn thời gian Lạc tiểu thư đều im lặng, nếu không cần thiết nàng sẽ không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh xem hai người.
Ngoại trừ chất nhầy để lại ở ổ khóa, tạm thời Hề Mặc không phát hiện thứ gì khác, đồ không mất cũng không có thêm thứ gì khả nghi, thế nhưng lòng nàng vẫn còn thấy sợ hãi.
Dù sao căn phòng này cũng đã có người đi vào, tuy đối phương đã đi mất thế nhưng vẫn để lại sự lo sợ trong lòng nàng.
"Cậu có muốn quay về nhà chung của chương trình để ngủ không? Mình đưa cậu trở về." Hề Mặc nhẹ giọng hỏi ý Nguyễn Dạ Sênh: "Ở đây xảy ra chuyện, nếu ở đây có thể cậu sẽ không ngủ được."
"Vậy cậu ngủ ở đâu?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng, nhíu mày: "Cậu cứ vậy ngủ ở đây một mình? Cậu ngủ được thật sao?"
"... Mình có thể xuống dưới ngủ sofa." Hề Mặc nói: "Dù gì Bảo Lai cũng ở bên ngoài. Trước đó vì lễ tế nên Bảo Lai mới ra ngoài cho nên đối phương mới nhân cơ hội vào đây, nếu đối phương tiếp tục xuất hiện Bảo Lai sẽ phát hiện."
Vốn dĩ đêm nay Nguyễn Dạ Sênh muốn ngủ cùng Hề Mặc, hơn nữa đêm nay lại xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, cô càng không nỡ để Hề Mặc một mình, vội lắc đầu: "Mình không về."
Vì ngại có người khác ở đây, cô không tiện nói quá nhiều.
"Vậy thì hai người chúng ta cũng không thể ngủ ở sofa." Hề Mặc nhìn ánh mắt nhẹ nhàng đó của Nguyễn Dạ Sênh, nàng cũng không còn cách nào.
"Chịu khó chen chút." Hai tay Nguyễn Dạ Sênh vô thức nắm lấy cánh tay Hề Mặc, đưa ra một lý do để Hề Mặc không thể tiếp tục từ chối: "Nếu như đi về, mình thật sự không muốn đi, ở ngoài lạnh như vậy mà giờ hai mi mắt của mình đang vật lộn, chỉ muốn ngủ."
Hề Mặc: "..."
Lạc tiểu thư ở bên cạnh, nhìn hai người một lúc, nói: "Chúng ta có thể đổi phòng."
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đồng thời bất ngờ, nhìn Lạc tiểu thư.
"Có người cạy cửa vào phòng của cô, đương nhiên là nhắm đến cô." Lạc tiểu thư nhìn nhìn Hề Mặc, nói: "Đổi thành tôi ở trong phòng, sẽ không có gì."
Đây là rắc rối của mình, Hề Mặc sao lại mặt dày đổi phòng với Lạc tiểu thư, tuy biết Lạc tiểu thư có lòng tốt nhưng nếu Hề Mặc thật sự chấp thuận, trong lòng nàng cũng sẽ thấy hổ thẹn, vội nói: "Không sao, cô cứ ngủ ở phòng của mình, ở đây có người đi vào tuy không phát hiện gì nhưng nghĩ lại cũng là việc quá nguy hiểm."
"Thật ra ở đây rất an toàn." Lạc tiểu thư nhẹ nói: "Đối phương đã đi, cũng không để lại gì."
Không hiểu tại sao, Hề Mặc nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm không ít. Hiện tại nàng để ý căn trong căn phòng như thế là do tâm lý cho nên mưới không dám ngủ, nhưng nghe Lạc tiểu thư nói nơi này an toàn, nàng dường như không còn lo lắng như trước, nói: "Nếu như vậy, tôi và Nguyễn Dạ Sênh vẫn sẽ ngủ lại trong phòng."
Nguyễn Dạ Sênh cũng thả lỏng, gật đầu: "Ngủ trên giường vẫn thoải mái hơn sofa rất nhiều."
Lạc tiểu thư cũng rất tôn trọng quyết định của hai người, thấy hai người đổi ý định, muốn ngủ lại trong phòng, cũng không ép buộc hai người đổi phòng, chỉ nói: "Tôi ở phòng bên cạnh, nếu có gì khác thường tôi sẽ nghe được. Hai người cứ yên tâm ngủ."
Lạc tiểu thư nói câu này như đang muốn trấn an hai người, hơn nữa còn cho hai người lời đảm bảo.
"Cảm ơn." Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh thật sự rất cảm kích.
Cô nhớ đến lời Cố Sầm nói, Cố Sầm chưa từng gặp ai có thể đẹp đến như thế, cho dù là thế thì Cố Sầm cũng chỉ đánh giá Lạc tiểu thư qua vẻ bề ngoài. Hiện giờ, qua một đoạn ngắn ngủi tiếp xúc với Lạc tiểu thư, Nguyễn Dạ Sênh mới nhận ra, từ trước đến nay cô chưa từng gặp được người giống Lạc tiểu thư, nhìn qua rất xa cách nhưng thực tế lại có gì đó khá dịu dàng bình tĩnh, là một chút dịu dàng dành cho người xa lạ.
Với Lạc tiểu thư, Trầm Khinh Biệt, Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh của ngày hôm nay cũng chỉ là người lạ thoáng qua, trước đây chưa từng gặp mặt.
Và Lạc tiểu thư cũng vô cùng cẩn thận, đến giờ nàng chưa hề để lộ một chút thông tin cá nhân của mình, ngay cả tên cũng không hề chủ động giới thiệu. Ẩn sâu trong sự dịu dàng đó là sự phòng vệ, nàng sẽ không để người khác đến gần mình, Nguyễn Dạ Sênh cảm nhận được nhưng không tiện để hỏi.
"Lạc tiểu thư, đã làm mất thời gian của cô rồi." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Cô về nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
Lạc tiểu thư gật đầu, quay người đi khỏi.
Nguyễn Dạ Sênh đi theo ra cửa nhìn, Lạc tiểu thư mở cửa phòng mình, đi vào, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới đóng lại cửa phòng, cười nhìn lại Hề Mặc: "Ngủ ở đây cậu sợ không?"
"...Vẫn ổn." Hề Mặc nhìn nụ cười của Nguyễn Dạ Sênh: "Cậu thì sao?"
"Mình cũng ổn." Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở mép giường: "Lạc tiểu thư nói ở đây rất an toàn, mình rất tin cô ấy, nhìn cô ấy có vẻ rất lợi hại. Cậu thấy dáng vẻ cô ấy kiểm tra ổ khóa không, vô cùng chuyên nghiệp, mũi cũng thính, có thể ngửi được thứ chúng ta khó ngửi ra."
Hề Mặc gật đầu, đưa quần áo sạch cho Nguyễn Dạ Sênh, cả buổi tối nàng ở bên ngoài nên vẫn chưa tắm, sau khi dọn dẹp xong, vào phòng tắm.
Cho đến khi rửa mặt xong, hai người nằm vào trong chăn.
Qua một hồi mỏi mệt, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể nằm trong ổ chăn ấm áp mềm mại. Người Nguyễn Dạ Sênh bồng bềnh như nằm trên đám mây, cô đã có chút buồn ngủ, nghiêng người sang, như đang mơ màng nói nhỏ bên tai Hề Mặc: "Hề Mặc, mình ôm cậu được không?"
Đêm qua, cô muốn Hề Mặc ôm mình nên lừa Hề Mặc nói là mình lạnh, cuối cùng bị một loạt hành động của vũ trụ thẳng nữ Hề Mặc làm cho ngớ ngẩn, ý muốn không đạt thành hiện thực.
Đường này không đi được thì cô đổi sang đường khác. Đường nào rồi cũng về la mã, cô không tin là không có đường để đả thông thẳng nữ.
Người Hề Mặc bỗng căng cứng, không trả lời.
Nguyễn Dạ Sênh dựa sát vào Hề Mặc, tạm thời chưa ôm lấy nàng, nói: "Mình hơi sợ."
Hề Mặc bất lực: "Không phải vừa rồi cậu nói vẫn ổn, không sợ sao?"
"Hiện giờ mình lại sợ." Nguyễn Dạ Sênh thả nhẹ giọng nói, vừa mềm vừa mị: "Có lẽ do tắt đen, phòng tối đen."
"... Cậu ôm đi." Lát sau, Hề Mặc nói.
Nhận được sự cho phép, Nguyễn Dạ Sênh mới yên tâm lướt tay qua người Hề Mặc, ôm lấy nàng. Cô nằm rất sát, thậm chí Hề Mặc có thể cảm nhận được tóc cô ngưa ngứa chạm vào cổ mình. Cánh tay Nguyễn Dạ Sênh cũng rất ấm, bao lấy nàng, thậm chí còn lấy một chân đặt lên đùi nàng.
"Cậu nói xem, thứ chất nhờn ở ổ khóa rốt cuộc là gì?" Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện rất nhỏ: "Nghĩ lại thật sự quá đáng sợ."
Miệng nói đáng sợ, vì vậy để thể hiện mình đang sợ, hai tay Nguyễn Dạ Sênh siết chặt hơn, cái chân kia như sắp mò đi lên.
Hề Mặc: "..."
"Không biết." Hề Mặc đành tùy cô quấn lấy mình, nói: "Chiều mai Thôi Gia Ngư đến, mình sẽ đưa nó cho Thôi Gia Ngư."
"Được." Trong tối, Nguyễn Dạ Sênh cười cười.
Hề Mặc như mất tự nhiên, hỏi cô: "Trưa mai cậu muốn ăn gì, đã nói tối nay sẽ nói với mình để mình nói với dì Nhiễm Lại ngày mai mua đồ nấu ăn."
"Mình muốn ăn..." Hơi thở của Nguyễn Dạ Sênh thổi bên tai Hề Mặc, ấm ấm, còn mang theo một mùi thơm.
Người Hề Mặc run lên, lỗ tai như bị giọng nói ấy nhóm lên ngọn lửa, nổ tung như điện giật.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười nói ra những món muốn ăn, Hề Mặc thầm ghi nhớ và bên tai vẫn nóng lên như lửa đốt.
Cả tối trải qua không ít khó khăn và sợ hãi, cả hai người, từ cơ thể đến tinh thần đều thật sự rất mệt mỏi, trò chuyện đôi chút rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng, điện thoại Nguyễn Dạ Sênh vang lên tiếng báo thức, cô chỉ đành luyến tiếc buông Hề Mặc ra, đứng dậy thay đồ.
Như ngày hôm qua, Hề Mặc thức dậy cùng cô, đưa cô xuống lầu. Lúc này Hề Mặc không thể nào yên tâm, gọi Bảo Lai đến cùng nhau đưa Nguyễn Dạ Sênh về nhà chung của chương trình, nàng đứng dưới táng cây trông theo Nguyễn Dạ Sênh đi vào, sau đó nàng mới cùng Bảo Lai quay về.
Sáng nay chỉ là buổi kết thúc ghi hình, không còn các thử thách như ngày hôm qua, các khách mời chỉ sinh hoạt ở phòng khách, ăn uống, trò chuyện, bầu không khí rất giản dị.
Một buổi sáng ghi hình rất nhẹ nhành, chớp mắt đã kết thúc, hình ảnh ghi lại cuối cùng là Cố Sầm và Lệ Tự Nhiên cùng nhau rời đi. Cố Sầm và Lệ Tư Nhiên phải còn phải tham gia thông cáo, phải đi trong buổi sáng. Nguyễn Dạ Sênh,Trầm Khinh được Trương Chi Thấm đưa các cô lên xe.
Mặc dù thời gian quay show giải trí rất ngắn nhưng vì đa phần thời gian đó đều ở cùng nhau, hơn nữa khi ở cùng một đội hợp tác với nhau rất dễ tăng cảm tình, Cố Sầm còn chủ động xin cách thức liên hệ của các cô, nói: "Em đi nhé, mọi người khi nào đến Bắc Kinh nhớ tìm em."
Nguyễn Dạ Sênh quay xong show giải trí còn phải đi Bắc Kinh để tham gia buổi đọc kịch bản của bộ điện ảnh song nữ chủ, cười nói: "Được."
Cố Sầm và Lệ Tư Nhiên lên xe, camera cũng dừng quay, đây hoàn toàn là thời gian riêng tư, vốn khi nói chuyện Cố Sầm không có nhiều kiêng dè, lần này càng không kiêng dè, đem ý muốn của mình đẩy sang Lệ Tự Nhiên, nói: "Sao chị không kết bạn với Nguyễn Nguyễn tỷ, Khanh Khanh tỷ và Chi Thấm tỷ?"
Lệ Tư Nhiên đương nhiên muốn nhưng nàng không mặt dày như Cố Sầm. Hai người tuy là thành viên của một nhóm nhạc, có độ hot nhưng trước mắt không có tài nguyên nào thật sự tốt được đến tay các nàng, hơn nữa một nhóm nhạc nữ cũng chỉ tồn tại trong thời gian hạn định, Lệ Tư Nhiên muốn chuyển sang đóng phim, nếu có được cách liên hệ với Nguyễn Dạ Sênh, đặc biệt là Trầm Khinh Biệt, đây là việc là lợi nhưng Lệ Tư Nhiên không biết phải nói thế nào.
"Chị cứ kết bạn đi." Cố Sầm giục nàng: "Chuyện này có gì đâu? Cái tật không thích xin xỏ người khác của chị khi nào mới chịu sửa lại, chị không có quan hệ rộng thì cái gì cũng sẽ không có, cứ như thế thì sao tồn tại trong cái giới này đây."
Lệ Tư Nhiên như bị đâm trúng chỗ đau, mặt rét lạnh: "Chị không có quan hệ rộng thì làm sao, hả? Em cho là ai cũng được giống như em, nhiều mối quan hệ cứ thế bày ở trước mặt em như lựa vàng ngoài chợ, em muốn chọn sao thì chọn, nhiều khi còn thấy nó chướng mắt?"
"Chị sao vậy, em không có ý đó." Cố Sầm ngây ngẩn, cô không để tâm, đôi khi cũng không thể hiểu chút lòng tự trọng đó của Lệ Tư Nhiên: "Em chỉ muốn chị có được nhiều mối quan hệ, không phải chính chị nói chị muốn đóng phim hay sao, Nguyễn Nguyễn tỷ và Khanh Khanh tỷ đều là diễn viên, biết đâu được sao này nhờ vậy mà có được tài nguyên."
Lệ Tư Nhiên không nói gì.
"Thật ra em cũng có thể giúp chị có được một tài nguyên tốt, tuy không chắc chắn trăm phần trăm nhưng nếu chị thể hiện tốt thì cơ hội giành được sẽ cao hơn nhiều so với người khác." Cố Sầm thấy nàng đang giận, muốn lấy lòng nàng: "Chị muốn thử không? Là một tác phẩm lớn đó."
Lệ Tư Nhiên liếc Cố Sầm.
Đúng là nàng có dao động.
Cố Sầm thấy phản ứng của Lệ Tư Nhiên, vui vẻ, nhưng mở miệng nói chuyện thì hỏng bét: "Vậy em đưa chị cách liên hệ với phó đạo điễn, bộ điện ảnh kia là song nữ chủ, trình độ và kỹ thuật diễn của chị không đảm đương nổi vai quan trọng, nên chị chỉ có thể đóng vai phụ, cứ dần dần học tập rồi làm quen. Nếu như bộ phim có doanh thu phòng vé cao, chị có thể thơm lây, nói là bản thân đã từng oanh tạc phòng vé."
Lệ Tư Nhiên: "..."
Tôi cảm ơn em nhiều ha.
"Hai nữ chính đã sớm được chọn rồi, em vẫn chưa biết cuối cùng là chọn ai, công tác bảo mật làm thật sự quá tốt." Cố Sầm nói: "Nhưng vẫn còn hai nữ phụ chưa chọn, họ vẫn đang tuyển, chị có thể tìm phó đạo diễn vừa rồi em đưa cho chị để đi casting."
Sau một hồi, Lệ Tư Nhiên nói: "... Cảm ơn."
"Tự nhiên khách sáo vậy làm gì." Cố Sầm ôm nàng vai, cười haha.
Lệ Tự Nhiên nhìn Cố Sầm, không nói gì, lát sau lưu lại thông tin của phó đạo diễn, cũng lưu lại thông tin của Nguyễn Dạ Sênh, Trầm Khinh Biệt và cả Trương Chi Thấm.
Nguyễn Dạ Sênh nhận được thông báo kết bạn của Lệ Tư Nhiên, cô ấn chấp nhận, Lệ Tư Nhiên rất lễ phép chào hỏi cô rồi sau đó cũng không làm phiền thêm.
Nguyễn Dạ Sênh chính thức kết thúc ghi hình, Ninh Khuê và Trương Chi Thấm gọi cô và Trầm Khinh Biệt cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng cô và Trầm Khinh Biệt đều khéo léo từ chối, Trầm Khinh Biệt vì bận phải về để chăm sóc Úc An, Nguyễn Dạ Sênh lại có buổi hẹn cùng Hề Mặc ăn cơm với gia đình A Thố Nhật Tắc.
Khi Nguyễn Dạ Sênh đến nhà của A Thố Nhật Tắc thì giờ cơm trưa vẫn chưa đến, Nhiễm Lạp Trường Tú nhiệt tình tiếp đãi Nguyễn Dạ Sênh bằng một món điểm tâm, Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh không làm gì đành ngồi trước sân viện nói chuyện, Bảo Lai nằm ườn trong sân, trong rất ngoan ngoãn.
"Cho cậu xem cái này." Nguyễn Dạ Sênh lấy ra tiểu nỏ trong tiệm dụng cụ lần trước, đưa cho Hề Mặc: "Cậu biết cách dùng cái này không?"
Hề Mặc cầm lấy nhìn nhìn, không hiểu mấy, nàng không biết cách làm những món đồ thủ công thế này, đặc biệt là vũ khí.
Nguyễn Dạ Sênh lấy ra chiếc túi nhỏ, lắc lắc rồi mở ra nhìn thử, bên trong là những viên đạn nhỏ. Chiếc nỏ này chỉ to bằng bàn tay, không dùng mũi tên, có lẽ là dùng những viên đạn nhỏ trong túi này.
"Mình không thấy chỗ để những viên đạn này." Nguyễn Dạ Sênh chỉ vào ba lỗ nhỏ bên hông tiểu nỏ: "Nhìn chỗ này giống như nơi để đạn vào."
"Sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến thứ này?" Hề Mặc hỏi cô.
"Mình muốn để phòng thân." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Luôn cảm thấy không an toàn, bên người có lẽ cũng cần một thứ gì đó, mà cái này rất nhỏ, người khác nhìn đoán chừng cũng không biết nó là gì, an ninh kiểm tra cũng không tra được. Phải rồi, mình cũng mua cho cậu một cái, xem như là quà được chứ?"
"Làm gì có loại quà nào như vậy?" Hề Mặc nhíu mày.
Quà nàng muốn không phải là cái này.
Nàng muốn... áo len.
Hơn nữa phải là do chính tay Nguyễn Dạ Sênh đan, nhưng nàng cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh hình như không hiểu.
"Nhưng mình không biết phải dùng thế nào." Nguyễn Dạ Sênh còn đang mân mê thứ kia, miệng lại lẩm nhẩm: "Xem ra mình phải đến chỗ của chủ tiệm hỏi thử."
Hề Mặc lại thấy mất hứng, nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh không để ý đến nàng, cứ chăm chú nhìn chiếc nỏ, loay hoay suy nghĩ. Nhưng Nguyễn Dạ Sênh rất thông minh, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra, cô phát hiện có một chỗ có thể mở ra, vừa mở ra, nhìn thấy bên trong có ba khe nhỏ đối diện với ba lỗ nhỏ nằm bên hông chiếc nỏ, Nguyễn Dạ Sênh nhìn vào bên trong, cảm thấy có thể chỗ này là nơi để đạn vào, mỗi lỗ nhỏ là một viên đạn.
"Mình biết nó dùng thế nào rồi." Nguyễn Dạ Sênh vô cùng hưng phấn, cười nhìn Hề Mặc: "Để mình thử tác dụng của nó."
Cô ngồi trên ghế, nhắm chiếc nỏ về hướng thân cây, ấn vào nút phóng đạn.
Một tiếng vèo vụt ra, ba viên đạn đồng loạt bắn ra ngoài, sau đó, thân cây vẫn chưa chạm đến thì ba viên đạn đã rơi xuống đất.
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Hề Mặc thản nhiên cười cười, miệng nói: "Cậu có cầm cái này cũng vô dụng, căn bản là có cũng như không."
"Cậu mới có cũng như không." Nguyễn Dạ Sênh oán trách liếc nhìn nàng, chạy đi nhặt mấy viên đạn nằm trên đất.
Bảo Lai trong viện bỗng đứng dậy, nó nhanh chân chạy đến trước cửa, Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh nhìn theo hướng Bảo Lai chạy đi, thấy bên ngoài có một cô gái đang đi vào.
Là Lạc tiểu thư.
Bảo Lai vẫy đuôi chạy quanh Lạc tiểu thư, Lạc tiểu thư khom người sờ đầu nó, lúc này nó mới vui vẻ chạy đi.
"Lạc tiểu thư." Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy chào Lạc tiểu thư, Hề Mặc cũng đứng lên.
Hai người nghe Nhiễm Lạp Trường Tú nói, buổi sáng Lạc tiểu thư ra ngoài có việc, trưa hôm nay sẽ về ăn trưa cùng các cô.
Lạc tiểu thư gật đầu với hai người, mắt nàng nhìn về chiếc nỏ trên tay Nguyễn Dạ Sênh. Nàng không nói gì, đi đến cạnh giếng múc nước rửa tay, mỗi cử động đều rất nhẹ nhàng ưu nhã.
Nguyễn Dạ Sênh tiếp tục luyện chiếc nỏ của mình nhưng lần nào cũng bắn hụt. Nhưng cô có một ý chí bền bỉ, không hề từ bỏ, vẫn tiếp tục tập bắn.
Hề Mặc ngồi bên cạnh, thấy cô liên tục chạy đi nhặt đạn, để Nguyễn Dạ Sênh an tâm ngồi chơi, nàng đi ra nhặt giúp Nguyễn Dạ Sênh.
"Vẫn không được." Nguyễn Dạ Sênh rất tự nhiên dựa vào người Hề Mặc, cô hoài nghi bản thân: "Lẽ nào mình dùng không đúng cách?"
"Mình không biết mấy thứ này." Hề Mặc ngửi được mùi hương trên người Nguyễn Dạ Sênh, có lẽ hôm nay Nguyễn Dạ Sênh có dùng ít nước hoa, rất dễ ngửi.
Nguyễn Dạ Sênh lại đứng lên, nhắm vào thân cây.
Lạc tiểu thư ở bên kia thấy Nguyễn Dạ Sênh vật lộn với nó hồi lâu vẫn không có kết quả, cuối cùng nàng từ từ đi đến, nói: "Có thể cho tôi mượn xem được không?"
Nguyễn Dạ Sênh rất biết ơn vì Lạc tiểu thư đến giúp cô, cười đưa chiếc nỏ cho Lạc tiểu thư: "Đương nhiên là được. Cô cẩn thận đừng để mình bị thương."
Lạc tiểu thư cúi đầu nhìn chiếc nỏ, đứng trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, nâng cánh tay lên. Tay nàng nâng giữa không trung, vô cùng ổn định, thậm chí chiếc nỏ trong tay nàng không hề động đậy, lúc này rõ ràng không có gió thổi qua nhưng lại như có một luồng gió lạnh quấn quanh người nàng.
Lạc tiểu thư ấn lên nút bắn.
Ba viên đạn nhỏ như mang theo kình phong, chúng bay ra chuẩn xác bắn vào thân cây.
Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, lát sau mới giật mình chạy đến xem, viên đạn tạo ra một lỗ sâu trên thân cây, thì ra chiếc nỏ này có sức mạnh lớn như thế.
Đến khi Nguyễn Dạ Sênh quay lại, Lạc tiểu thư không nói gì, đưa chiếc nỏ cho Nguyễn Dạ Sênh. Nguyễn Dạ Sênh đã hiểu ra, thì ra vừa rồi Lạc tiểu thư làm mẫu để hướng dẫn cho cô cách dùng chiếc nỏ, động tác của Lạc tiểu thư rất chậm, mỗi bước đều làm rất gọn gàng cho cô xem.
"Lạc tiểu thư, cô có thể dạy tôi một chút không?" Nguyễn Dạ Sênh cười nói.
Lạc tiểu thư gật đầu.
Nguyễn Dạ Sênh lần nữa nâng chiếc nỏ lên, Lạc tiểu thư điều chỉnh cánh tay cô cho hợp lý, nói: "Khi nhắm vào mục tiêu, cánh tay phải ổn định, đạn của chiếc nỏ có trọng lượng, khi bay sẽ có chiều hướng rơi xuống, khi nhắm cô phải tính toán điểm rơi. Để bắn được chính xác mục tiêu, cô phải nhắm cao hơn mục tiêu một ít."
Nguyễn Dạ Sênh thử thực hiện theo lời Lạc tiểu thư vừa nói, quả nhiên cải thiện hơn lần trước, nhưng để dùng đúng công dụng của chiếc nỏ thật sự còn cách rất xa.
"Luyện tập nhiều là được." Lạc tiểu thư nhẹ nói, đi sang một bên không nói gì nữa,
Nguyễn Dạ Sênh không muốn tập một mình, kéo Hề Mặc đến tập cùng: "Mình đưa cái này cho cậu, có thể lúc quan trọng sẽ bảo vệ được bản thân, cậu cũng phải tập cho tốt, nếu không đưa quà cho cậu cũng vô dụng."
Vẻ mặt Hề Mặc vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành theo cô.
Nhưng thật sự Hề Mặc không biết dùng, bắn vài lần, so với lần đầu Nguyễn Dạ Sênh dùng càng kém xa, Nguyễn Dạ Sênh đứng bên cạnh vui vẻ cười, học theo giọng điệu trước đó của Hề Mặc: "Đưa cho cậu, căn bản có cũng như không."
Hề Mặc: "..."
Lát sau, Hề Mặc vẫn ở đó tập, Nguyễn Dạ Sênh học được đến đâu chỉ đến đó, dùng cách Lạc tiểu thư dạy mình, tươi cười dạy cho Hề Mặc: "Cánh tay của cậu phải ổn định, đừng run nữa, đạn có trọng lượng, lúc bay sẽ có chiều hướng rơi xuống, trước tiên cậu phải tính toán..."
Hề Mặc: "..."
... Cậu thì giỏi rồi.
Hai người tập bắn nỏ, Lạc tiểu thư thì ngồi xuống.
Qua một hồi, điện thoại của Lạc tiểu thư vang lên, nàng lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, đột nhiên mày khẽ vươn lên. Trong nháy mắt, sự lạnh lùng và xa cách của nàng như biến mất, như băng tuyết được hòa tan, bên môi nở một nụ cười, tựa như nàng nhìn thấy chuyện vui vẻ duy nhất trong đời của mình.
Nguyễn Dạ Sênh quay lại, thoáng nhìn qua, cảm thấy khá kinh ngạc.
Thì ra Lạc tiểu thư cũng biết cười.
"Thanh Y." Lạc tiểu thư ấn nút nghe, dịu dàng gọi tên người ở đầu dây bên kia.