Sau khi Mục Thanh tới công ty thấy được Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận hỏi cô: "Chuyện Ngô Thanh Vũ xử lý thế nào?"
Mục Thanh nhếch môi cười, tà ác nói: "Tôi nắm tất cả dự án của hắn, cũng hơi cảnh cáo người hợp tác với hắn, bây giờ chính là lúc hắn nhờ vả người xung quanh, bất quá người như thế, về sau ở vòng giải trí là thế nào cũng không sống được nữa"
"Kết quả vốn nên là như vậy" Trịnh Hi Vận nói: "Người hợp tác với hắn đầu óc không phải có vấn đề chỉ là bị bề ngoài giả tạo của hắn lừa gạt. Bất kỳ một vòng lẩn quẩn nào cũng sẽ không tiếp nhận người như vậy, huống hồ hắn còn muốn phát triển ở mức cao nhất, người nào ăn no rỗi việc sẽ đi dùng hắn?"
Trước khi Mục Thanh xuất hiện Ngô Thanh Vũ cũng không phải suông sẻ. Hắn sau khi về nước nhận lời mời của quản lí ở Mục thị, trước đó kinh nghiệm làm việc chỉ vẻn vẹn mấy tháng. Gia Đằng lớn mạnh cùng với các quyền lợi mang lại che mắt tim của hắn, làm cho hắn một đoạn thời gian rất dài cho rằng về sau Gia Đằng sẽ là của bản thân hắn. Khi hắn thấy rõ hiện thực thấy được Mục Thanh tồn tại, Ngô Thanh Vũ lựa chọn lập tức ly khai, thậm chí không nói là tạm rời đơn vị công tác, cũng không cần nói tới bàn giao công tác.
Người như vậy không thể nghi ngờ là đem danh tiếng của mình bôi xấu, dù là làm việc ở đâu, vô luận là cái gì lãnh đạo, cũng không muốn cấp dưới của mình là kiểu người như vậy. Ngày hôm nay hắn ở Gia Đằng buông tay bất kể, ngay cả việc cơ bản bàn giao lại công việc và xin nghỉ việc cũng không làm, vậy ngày mai hắn cũng sẽ ở các công ty khác hoặc là trong công việc làm như thế.
Cho nên Mục Thanh chưa ra tay, danh tiếng Ngô Thanh Vũ đã nát bét, chỉ bất quá người nào trong giới đều dễ dàng có được một chút tài lực, bây giờ Ngô Thanh Vũ làm những việc này, không thể nghi ngờ chính là đem tài lực trong tay hắn bỏ vào tù.
Mục Thanh vẫn chưa làm những thứ khác, chỉ là điều tra rành mạch những việc hắn làm lúc ở công ty, đồng thời đem mọi việc Ngô Thanh Vũ làm đưa cho nhà báo.
Chuyện sau đó Mục Thanh không có quá nhiều hứng thú, chuyện trọng yếu hơn là theo Trịnh Hi Vận đi phỏng vấn. So với Trịnh Hi Vận, Ngô Thanh Vũ có là cái thá gì chứ?
Việc phỏng vấn trợ lý đã thông báo ổn thỏa cho các trường đại học, Trịnh thị so với Mục thị có lẽ chẳng là gì, nhưng nó vẫn là tập đoàn lớn trong nước, cũng là nơi mà rất nhiều người hướng tới.
Mục Thanh và Trịnh Hi Vận kề vai đi vào trong sân trường, lá rụng rơi rớt trên mặt đất, Mục Thanh một cước đá lên lá cây trên đất, nhìn chiếc lá trên không trung lượn một đường vòng cung nhu mỹ, cô đối với Trịnh Hi Vận nói: "Kỳ thực tôi có thể để anh tôi giúp cô, vậy thì có thể lấy lại công ty rất nhanh rồi"
Trịnh Hi Vận quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt mơ hồ lộ ra không vui, nhưng không còn thần sắc lạnh lùng: "Nhưng cô lấy lại Gia Đằng chẳng phải tự mình ra tay?"
Mục Thanh trong nháy mắt hiểu cảm thụ của cô, đưa tay lên vỗ vai Trịnh Hi Vận xin lỗi nói: "Xin lỗi, tôi chỉ không muốn cô quá mệt mỏi"
Trịnh Hi Vận cảm khái nói: "Tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại cảm thấy rất tốt"
Chân chính mệt mỏi là đời trước, cuối cùng còn có một cái kết quả không tốt như vậy.
Việc phỏng vấn tiến hành ở phòng họp nhỏ của trường học, Trịnh Hi Vận hỏi thăm một ít vấn đề cơ bản, sau đó là Mục Thanh. Mục Thanh hỏi vấn đề cùng Trịnh Hi Vận không giống, cô cho ra một tình huống, đối với thí sinh nói: "Trong đời bạn bạn cảm tạ nhất là người nào?"
Vài người phỏng vấn đều nói ra đáp án của mình, có nói thẳng thắn, đem những người trong đời đã từng trợ giúp hắn nói ra từng cái. Có cảm tình chân thành tha thiết, nói tới chỗ xúc động tự mình cũng lệ nóng doanh tròng. Mà cuối cùng Mục Thanh chốt lại chính là cái người thứ nhất đã ra ngoài trả lời là cảm tạ chính mình.
Mục Thanh đối với Trịnh Hi Vận giải thích: "Người này lúc nói chuyện chân thành nhất, hơn nữa nhìn sự việc rất khả quan lý trí, biết thái độ mình đối người khác có tầm quan trọng, từ tình hình phỏng vấn trước đó, có thể thấy rằng đó là một người không rõ ràng, hảo hảo bồi dưỡng sẽ đứng ở phe cô"
"Người này tự mình nói khóc đến sướt mướt, sao cô không suy xét?" Trịnh Hi Vận chỉ tên của người lệ nóng doanh tròng kia, Mục Thanh không đứng đắn cười nói: "Bây giờ tôi lệ nóng doanh tròng nói cho cô biết, cô đem tôi đi ngủ, tôi phi thường cảm tạ cô, cô sẽ thế nào?"
"Muốn đập cô" vẻ mặt Trịnh Hi Vận khẽ run, có chút mất tự nhiên nhìn cô.
Mục Thanh đương nhiên nhếch mi: "Vừa nãy người đó cho tôi cảm giác chính là như vậy, có người trợ giúp hắn, hắn rất cảm động, nhưng sau đó chính là nói ra mình tại sao báo đáp người kia, có thể là báo đáp chúng ta. . ."
Trịnh Hi Vận nhìn mắt Mục Thanh, thuận theo tự nhiên nói tiếp: "Trên thực tế cũng không phải là báo đáp"
Mục Thanh gật đầu, đưa tay nắm tay Trịnh Hi Vận ở trên đầu ngón tay chơi đùa: "Cho nên người này không dùng được, bây giờ cô cho hắn công việc, hắn sẽ không vì vậy mà cảm tạ cô, coi như biết cảm tạ, cũng chỉ vẻn vẹn là trên đầu môi mà thôi, đây là một người rất ích kỷ"
"Không nghĩ tới nhìn mặt cô còn có nhiều kinh nghiệm như vậy" Trịnh Hi Vận đóng lại cuốn sổ, trong lòng đại khái đã chọn ra người.
Mục Thanh nói: "Từ nhỏ tôi theo ba tôi và anh tôi cùng đi công ty chơi, tuy là trước đây không vào trong công ty làm, nhưng tóm lại là tích lũy một ít kinh nghiệm" nói cô gian trá nhìn Trịnh Hi Vận: "Có phải quỳ dưới mép quần của tôi rồi hay không?"
Trịnh Hi Vận nhìn chằm chằm cô, cứ như nhìn vào trong lòng cô, lúc Mục Thanh cho là mình lại đón nhận châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Trịnh Hi Vận lại nói: "Ừ, hoàn toàn chính xác quỳ dưới mép quần cô" nói xong Trịnh Hi Vận dời hạ mắt, nhìn xuống dưới thân Mục Thanh. Mục Thanh thế nào cũng không nghĩ tới Trịnh Hi Vận lại đáp của cô, đồng thời còn dùng ánh mắt trêu đùa như vậy xem mình, biến hóa khác thường trong chốc lát làm cho Mục Thanh ngớ ra.
Đến khi cô phản ứng kịp Trịnh Hi Vận đã thu dọn tài liệu và cuốn sổ bỏ vào trong túi, đứng dậy chuẩn bị đi ra phòng họp. Tay Trịnh Hi Vận mới vừa đặt ở chốt cửa, Mục Thanh xông lên trước ngăn cô lại, chống tay lên cửa giam cô vòng lại trong lòng mình, ý cười đáy mắt vô cùng nồng nặc, nhếch miệng cười nói: "Nếu quỳ mọp, vậy không bằng tôi nhấc lên mép quần cho cô xem một chút!"
Lời của cô làm cho Trịnh Hi Vận chợt trợn to hai mắt, trong con ngươi kinh ngạc không còn cách nào che đậy. Trong không khí dần dần chảy xuôi khí tức mập mờ, hai lỗ tai Trịnh Hi Vận đỏ bừng, trừng Mục Thanh: "Cô là một nữ nhân, sao lại hạ lưu như vậy!"
"Cũng chỉ là hạ lưu với cô mà thôi" Mục Thanh không biết xấu hổ làm cho Trịnh Hi Vận càng cảm thấy ngượng hơn, cô cắn môi dưới, đầu ngón tay run nhè nhẹ, bên tai đỏ bừng bắt đầu lây đến gương mặt.
Bình thường Trịnh Hi Vận cứ như một tấm ảnh chỉ có hai màu trắng đen, bây giờ Trịnh Hi Vận lại có màu sắc sặc sỡ rất sinh động, Trịnh Hi Vận như vậy ngoại trừ xinh đẹp kinh diễm, còn có một phần cô gái nhỏ thẹn thùng và khả ái, Mục Thanh yêu thích Trịnh Hi Vận như vậy.
Trịnh Hi Vận ý thức được công phu miệng mồm của mình cùng Mục Thanh rất chênh lệch, có chút hối hận vừa rồi đáp lời Mục Thanh, cô cảm thấy mặt mình muốn cháy, càng muốn chạy nhanh rời đi nơi này. Nhưng Mục Thanh lại bất động, vẫn đem cô vòng vào trong ngực.
"Cô buông ra, tôi phải về công ty rồi" Trịnh Hi Vận đưa tay lên muốn đẩy Mục Thanh ra.
Mục Thanh như núi bất động, hạ thấp thanh âm mê hoặc nói: "Cô câu dẫn tôi còn muốn đi? Thế nào đi nữa cũng cho tôi hôn một cái rồi đi" cô một bộ không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ ý định nhìn chằm chằm Trịnh Hi Vận.
Trịnh Hi Vận lại cứ đối với cô không có cách nào, trong lòng cô vô cùng ảo não, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, rõ ràng cử chỉ của Mục Thanh không có gì thay đổi, nhưng thái độ của cô lại xảy ra xoay trộn cực lớn. Bây giờ cô cũng muốn giống như trước làm mặt lạnh, nhưng nhiệt độ trên mặt không lùi, làm mặt lạnh căn bản cũng không làm được.
Ánh mắt Mục Thanh càng phát ra cực nóng, thậm chí đang lặng lẽ lại gần cô.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Trịnh Hi Vận thậm chí có thể cảm thụ được nhiệt độ từ trên người Mục Thanh truyền tới, cô ngoại trừ gương mặt đỏ bừng, tim đập cũng như sấm đánh ở l*иg ngực thình thịch thình thịch, làm sao cũng không an tĩnh được.
Lúc Mục Thanh càng ngày càng gần, Trịnh Hi Vận không thể không đem đầu quay qua hướng khác, nhỏ giọng buồn bực nói: "Đây là trường học!"
Mục Thanh giơ tay lên nhẹ nhàng đỡ lấy hai má của cô, đem đầu của cô quay sang đây xem mình, cảm thụ được độ nóng trong tay, nhỏ giọng nói: "Nếu là trong nhà, không chỉ là hôn nhẹ đơn giản vậy đâu"
Trịnh Hi Vận ở dưới ánh mắt có tính tiến công của cô thua trận, mắt nhắm lại, hơi có chút hùng hồn dứt khoát đi lâm trận. Mục Thanh nhẹ giọng cười, yêu thương hôn lên khóe môi của cô, nhẹ mổ hai cái, sau đó thật sâu sắc hôn Trịnh Hi Vận.
Mục Thanh hôn tới có hơi hung mãnh, như là công thành đoạt đất xâm lược khoang miệng Trịnh Hi Vận, đầu lưỡi của cô đảo qua trong cổ họng mỗi một chỗ nhạy cảm, hơi thở nóng rực phả vào trên mặt Trịnh Hi Vận, cùng hơi thở Trịnh Hi Vận đan vào một chỗ. Lúc đảo qua đầu lưỡi, Mục Thanh nhẹ nhàng câu lại, đem đầu lưỡi Trịnh Hi Vận cuốn vào khoang miệng mình nghiêm túc hút một cái, Trịnh Hi Vận liền ngã vào ở trong ngực cô.
Vốn cho chỉ là một cái hôn đơn giản, nhưng không ngờ người này lại hôn một hồi lâu, hôn đến Trịnh Hi Vận cảm giác một thế kỷ đều đi qua, Mục Thanh mới chịu buông cô ra.
Trịnh Hi Vận đẩy Mục Thanh ra, tựa ở trên cửa thở dốc, cô tức giận trừng Mục Thanh, lại không biết trong mắt mình hơi nước tràn ngập, không có chút lực uy hϊếp, ngược lại làm cho tâm Mục Thanh ngứa ngáy cuồng loạn.
Trịnh Hi Vận vừa nhìn thần sắc Mục Thanh thì biết rõ trong đầu Mục Thanh lại đang nghĩ tới vài hình ảnh làm cô khó chịu, nhất thời không biết sức lực từ đâu tới, đột nhiên đứng thẳng người mở cửa chạy trối chết.
Mục Thanh ở cửa nhìn thân ảnh cô cứ như chạy trối chết, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, chưa thỏa mãn nói: "Chờ tôi một chút, lát nữa còn phải lên xe của tôi, chạy nhanh vậy làm gì?"
Giọng Trịnh Hi Vận theo gió bay tới: "Tôi đón xe về"
Mục Thanh mấy bước tiến lên ôm vai cô: "Tôi không cho, cô chỉ có thể lên xe của tôi!"
Lúc này Trịnh Hi Vận mới nghe ra thâm ý của cô, cả giận nói: "Lưu manh!"
Mục Thanh ha ha nở nụ cười: "Lưu manh với cô nha! Hoặc là cô cũng có thể lưu manh lại"
Trịnh Hi Vận hất tay của cô ra, cả giận nói: "Nằm! Tôi và cô sao lại giống nhau!"
Mục Thanh cười ha ha: "Nếu không chúng ta không say không về, cô say sẽ biết cô có thích tôi hay không!" nói Mục Thanh lại đưa tay khoát lên trên vai Trịnh Hi Vận, đồng thời cực lực tới gần đối phương, làm cho thân thể hai người kề nhau.
Lời của cô làm Trịnh Hi Vận nhớ lại đêm hôm đó, việc đó cô muốn quên, buổi tối đó lại tựa như đã đi vào sâu tận xương tủy. Trịnh Hi Vận giận lần nữa bỏ tay cô ra, Mục Thanh lại dính tới, vài lần như vậy, Trịnh Hi Vận biết người này bỏ không ra, ngừng giãy dụa, tùy ý cô và mình dính vào nhau.
Mục Thanh liền được một tấc lại muốn tiến một thước, khuỷu tay trượt xuống ôm hông Trịnh Hi Vận.
"Đây là trường học!" Trịnh Hi Vận lần nữa kháng nghị, Mục Thanh vội vã trấn an: "Bọn họ chỉ sẽ cho rằng chúng ta là hảo khuê mật, như cô nhăn nhó vậy ngược lại giấu đầu hở đuôi"
Người này thực sự là cái gì cũng đáp được, thật vất vả đi tới bên cạnh xe, Trịnh Hi Vận vội vã thoát khỏi bên người Mục Thanh ngồi vào trong xe. Mục Thanh như cũ tâm tình vô cùng tốt, mặt mày hớn hở chở Trịnh Hi Vận về nhà.
Editor: Chương trước H hụt, chương này hôn sâu nà, có ai muốn hông :]]