Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 19

Cùng câu nói đầy ngoan tuyệt của Trầm Thước Hi, một ngày quay chụp cuối cùng cũng kết thúc. Tổ chương trình hò hét loạn lên bắt đầu thu dọn đồ đạc, duy chỉ Hạ Nhân là vẫn còn đứng im tại chỗ. Đạo diễn là một người tinh ý, đã sớm nhìn ra Hạ tổng đối với bác sĩ Trầm không bình thường, cũng dễ nhận ra, bèn đem không gian và thời gian còn lại để riêng cho Hạ tổng.

Bởi vì là ngày đầu tiên chính thức mở máy quay nên tổ chương trình tụ tập chuẩn bị ăn bữa tối, mọi người ồn ồn ào ào rất là nào nhiệt. Trầm Thước Hi vốn không phải là một người thích náo nhiệt, nếu như không phải bởi vì Hạ Nhân, nàng cũng sẽ không tham gia cái chương trình này. Nàng đi lên trước mỉm cười lễ độ cùng đạo diễn, dư quang nhìn thấy Hạ Nhân một người cô đớn đứng ở xa nhìn nàng, Trầm Thước Hi cũng không lên tiếng, đi thẳng ra ngoài.

Hạ Nhân cắn cắn môi, đi theo. Chờ Đốc Lãnh nháo nháo loạn loạn cùng liếʍ hết một que kẹo mυ'ŧ đi vào, lại không phát hiện thấy Trầm Thước Hi thì mặt mũi cũng tối tăm lại.

Trầm Thước Hi giống như là nhìn không thấy Hạ Nhân, cũng không quay đầu lại, hướng thẳng bãi đậu xe mà đi. Hạ Nhân ánh mắt tối sầm, nàng biết Trầm Thước Hi trong lòng vẫn còn đang tức giận, chỉ đành bất động thanh sắc mà đi theo nàng.

Đến bãi đậu xe, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Nhân nhìn thấy xe riêng của Trầm Thước Hi, một chiếc Aston Martin màu bạc.

- Có việc gì sao, Hạ tổng?

Trầm Thước Hi dừng chân, nghiêng đầu nhìn Hạ Nhân, ánh mắt kia lạnh băng tựa hồ giữa hai người không hề quen biết. Hạ Nhân nhìn nàng, tim đập lợi hại,

- Không........không có gì.........

Trầm Thước Hi gật đầu, lạnh lùng nói:

- Không có gì để buông bỏ.

Hạ Nhân:..........

Mặc dù ban đầu hai người gặp mặt cũng không có vui vẻ gì, nhưng rốt cuộc cũng không rơi vào cảnh bối rối giống như bây giờ, mặc dù Trầm Thước Hi một bộ dạng lạnh lùng khốc khốc như vậy rất là có tư vị..........nhưng Hạ Nhân chính là có chút khó chịu, mắt thấy Trầm Thước Hi phải rời đi, nàng có chút nóng nảy kêu lên một tiếng:

- Bác sĩ Trầm --

Trầm Thước Hi dừng chân, nàng nhìn chằm chằm Hạ Nhân, Hạ Nhân lúc này cái gì lại cũng đều nói không ra lời. Trầm Thước Hi nhìn dáng vẻ ủy khuất này của nàng lại không khống chế được trong lòng một trận yêu thương. Thở dài một hơi, vừa định mở miệng nói gì đó lại bị Hạ Nhân cướp trước một bước, nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Thước Hi, hốc mắt có chút phiếm hồng:

- Bác sĩ Trầm, tôi không phải cố ý không muốn thanh toán cho cô tiền khám bệnh.

Trầm Thước Hi nắm chặt tay lại, hàm răng cũng đều muốn nghiến cùng một chỗ, tiền khám bệnh? Lúc này mà người này còn cùng nàng nói tiền khám bệnh? Cái tên không tim không phổi này! ! !

Hạ Nhân hít một hơi, trơ mắt nhìn Trầm Thước Hi, hai mắt hồng hồng, dáng vẻ cực giống như đại bạch thỏ bị người khi dễ. Trầm Thước Hi cười lạnh:

- Đã là như vậy, Hạ tổng cũng biết số tài khoản của tôi rồi, bao giờ rảnh rỗi có thời gian thì chuyển tiền vào đó cho tôi.

Vừa nói, Trầm Thước Hi vừa lưu loát leo lên xe, đem xe lái đi, một động tác cũng không dừng lại.

Bị hứng nguyên một đám bụi từ đuôi xe, Hạ Nhân đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, nàng nắm chặt tay, lái xe đi theo.

Xe chạy ở trên đường, trong lòng Trầm Thước Hi vẫn còn đang tức giận lời nói mới vừa rồi của Hạ Nhân, còn đang băn khoăn, thì nhận được điện thoại của Đốc Lãnh,

- Bác sĩ Trầm, tôi mời cô đi ăn cơm có được hay không?

Trầm Thước Hi nhẹ giọng, nói:

- Cảm ơn, tôi không ăn cơm tối.

- Vậy chúng ta đi uống chút cháo đi, coi như là ăn mừng một trận, có được hay không vậy?

Giọng nói của Đốc Lãnh khiến cho Trầm Thước Hi biết rằng bát cháo này là cự tuyệt không được, nàng thở dài, đem xe chạy đến địa chỉ quán cháo.

Bên ngoài tiệm, Đốc Lãnh trên người quấn một cái khăn, đeo kính râm, khẩu trang che kín mặt, tạo hình này, như một vị thần Ả Rập.

Trầm Thước Hi nhìn nàng dở khóc dở cười:

- Cô làm cái gì vậy?

Đốc Lãnh không nói lời nào, đem nàng dẫn vào gian tư nhân, lúc này mới tháo xuống khẩu trang, thở phào nhẹ nhõm:

- Aiz, không có biện pháp, làm nghệ sĩ đã không phải ngày một ngày hai, lúc này nếu để cho bọn cẩu tử (paparazzi) chộp được cũng không tiện

- Đều là nữ nhân sợ cái gì?

Trầm Thước Hi thuận miệng nói. Đốc Lãnh hơi ngẩn ra, nhìn về phía Trầm Thước Hi. Trời ạ! Nàng thật sự thật là vui vẻ a~ Trên đời này thế nào lại còn tồn tại một bác sĩ vừa thuần khiết vừa hiền lạnh lại vừa thông minh như vậy? Đều là nữ nhân sợ cái gì? Chính là nữ nhân mới có thể sợ đấy!

Đốc Lãnh đơn giản gọi một chút thức ăn, tuy không phong phú nhưng lại thanh đạm hợp khẩu vị. Quán cháo này cũng không tệ, vô cùng thanh nhã, rất hợp khẩu vị của Trầm Thước Hi. Đốc Lãnh thổi cháo, thử dò xét hỏi:

- Bác sĩ Trầm, xe bên ngoài kia là của cô sao?

Phải biết rằng lấy tiền lương của một bác sĩ thông thường thì tuyệt đối không thể mua nổi loại xe đó, hơn nữa không biết có phải là nàng hoa mắt hay thế nào, nhưng tựa hồ nàng nhìn thấy xe của Hạ Nhân.

Trầm Thước Hi khẽ mỉm cười,

- Không phải, là xe thuê.

Đốc Lãnh:.........

Thật ra thì Đốc Lãnh rất muốn biết bản thân ở trong lòng Trầm Thước Hi có phải hay không chỉ là một đứa trẻ lớn thích ăn kẹo mυ'ŧ, như vậy mới có thể đường hoàng nói láo một cách thuận miệng như vậy.

Thực ra Đốc Lãnh là một người nhạy cảm, nàng có thể cảm giác được Trầm Thước Hi hôm nay có chút không vui, nàng cười cười nói:

- Bác sĩ Trầm, tôi kể cho cô một cái chuyện cười này, mong là cô sẽ không chê.

Trầm Thước Hi gật đầu, trong lòng không yên trả lời:

- Hảo a.

Đốc Lãnh thật vui vẻ không tiếc vì Trầm Thước Hi mà bán đi mặt mũi, cười nói,

- Trong Tây Du Ký, Ngưu Ma Vương cầm lấy cái quạt sắt to của Thiết Phiến Công Chúa, hướng về Tôn Ngộ Không ở bên cạnh, ngửa mặt lên trời cười to: - Hiền đệ, ngươi xem ta có ngưu bức không? Tôn Ngộ Không xấu hổ che mặt, không nhìn.

{Đây là truyện cười. Đây là truyện cười. Đây là truyện cười. Nhớ cười. Nhớ cười. Nhớ cười. Chuyện quan trọng phải nói 3 lần. Chuyện quan trọng phải nói 3 lần. Chuyện quan trọng phải nói 3 lần.}

Đốc Lãnh nói xong, tự mình cũng ngửa mặt lên trời cười to, tay vỗ bàn đem nước trà cũng bắn cả ra ngoài.

Trầm Thước Hi:........

Phải biết rằng Trầm Thước Hi cũng đã gặp qua không ít dạng người với tính cách khác nhau nhưng giống như Đốc Lãnh loại này thì thật đúng là hiếm gặp.

Đốc Lãnh nhìn Trầm Thước Hi không có phản ứng gì, buồn bực đem cái bàn lau sạch, hai người không mặn không nhạt tiếp tục ăn cháo. Đốc Lãnh len lén nhìn dáng vẻ của Trầm Thước Hi, thế nào cũng cảm thấy cái biểu hiện này có chút quen thuộc, tựa hồ..........tựa hồ ở trên mặt Hạ tổng cũng đã nhìn thấy qua.

Hơn một giờ sau, Đốc Lãnh rời đi trước, Trầm Thước Hi đợ một hồi lâu rồi cũng lái xe rời đi.

Đến cửa phòng khám, Trầm Thước Hi xuống xe, nàng hơi có chút kinh ngạc nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ ở đối diện.

Cửa xe bị mở ra, Hạ Nhân khoác áo lông chồn màu đỏ đi xuống, tóc của nàng đã được búi lên, một thân váy dài, cao quý đến kiêu ngạo, hiển nhiên là cũng hôm nay lúc ở trường quay không giống nhau, hẳn đã trải qua một phen tỉ mỉ chuẩn bị. Dưới ánh sáng từ đèn xe, đôi môi của nàng đang câu lên nụ cười quyến rũ, vô cùng rõ ràng câu nhân, ánh sáng chiếu lên thân nàng vô cùng rực rỡ, Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm một hồi lâu, liếʍ liếʍ môi dưới.

Nàng nhìn Trầm Thước Hi, vẻ mặt có chút mệt mỏi,

- Đã về?

Trầm Thước Hi nhìn nàng,

- Cô đây là.........

Hạ Nhân nhìn nàng cười, nụ cười mang theo một chút chua xót,

- Trầm Thước Hi, không biết cô có tin hay không lời nói của tôi, mặc dù chỉ có hai ngày thôi, nhưng tôi muốn cô, rất muốn, rất muốn.

Những lời này làm Trầm Thước Hi trong lòng run lên, nàng nhìn nữ nhân cao ngạo lại đáng thương đang đứng trước mặt này, nàng thở dài, đi lên trước kéo Hạ nhân hướng vào trong nhà.

Tay của Hạ Nhân thật lạnh, xem ra là đã đợi rất lâu, Trầm Thước Hi đưa cho nàng một cốc sữa tươi ấm.

Hạ Nhân tay bưng cốc sữa, ánh mắt trực tiếp nhìn chăm chăm vào Trầm Thước Hi, nhìn nét mặt của nàng cũng chầm chậm khá lên, trong đôi mắt cũng có chút thần thái.

Trầm Thước Hi ngồi trên ghế salon nhìn nàng,

- Lại đang suy nghĩ cái chủ ý hư hỏng gì?

Hạ Nhân ho khan một tiếng, hỏi:

- Cô đã đi đâu vậy?

Trầm Thước Hi nhìn nàng, không nói lời nào.

Hạ Nhân nhíu mày một cái:

- Đã trễ như thế còn muốn đi gặp khách hàng sao?

Trầm Thước Hi đột nhiên liền cười,

- Hạ tổng, cô có biết không? Vẻ mặt này cùng giọng điệu này của cô đều giống như oán phụ đang cực kỳ mong đợi người yêu về nhà.

Hạ Nhân nghe xong nhíu mày một cái, đem cái cốc không giơ giơ lên, tính khí vô cùng không tốt nói:

- Hết sữa rồi, tôi còn muốn uống.

Trầm Thước Hi:..........

Phản ứng như vậy của Hạ Nhân ngược lại cũng thật là mới mẻ, Trầm Thước Hi không biết nàng đang muốn đùa cái kiểu gì tiếp, đành đứng dậy đi lấy sữa tươi cho nàng.

Thừa dịp Trầm Thước Hi đi lấy thêm sữa, Hạ Nhân đứng dậy, nàng cởϊ áσ khoác lông chồn phía bên ngoài ra, lộ ra bên trong một thân váy dài đỏ kiều diễm cùng hai khỏa trắng nõn. Nàng đem tóc gỡ ra, tóc dài tản ra sau lưng, đi tới trước đầu phát, mở nhạc lên. Cước bộ của nàng rất nhẹ, hơi chút lắc lư, đôi môi kiều diễm còn khiến làn da mịn màng của nàng càng thêm nổi bật.

Chọn một bài có nhịp điệu êm dịu, Hạ Nhân hơi hơi hí mắt, đung đưa theo giai điệu của bài hát, chờ Trầm Thước Hi bưng cốc sữa đi vào trông thấy một màn cảnh đẹp ý vui như vậy, theo bản năng không tự chủ nuốt nước bọt một cái.

Hạ Nhân đẹp là điều ai cũng biết từ lâu, vóc người của nàng lại cũng vô cùng đẹp đẽ, lớn lên vô cùng cân đối. Trong phòng lại chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mờ ảo, bộ ngực của nàng cùng cái mông đẹp đẽ rất có tiết tấu đung đưa theo nhạc, thân thể mềm mại giống như rắn nước, lập tức liền cắn vào lòng người. Nghe được thanh âm, Hạ Nhân mở mắt, nhìn Trầm Thước Hi hồ mị cười một tiếng, đưa tay ra. Hạ Nhân tư thế hơi khom lưng lại khiến cho ánh đèn mập mờ chiếu vào trên bộ ngực ngạo nhân của nàng. Trầm Thước Hi chỉ cảm thấy thân thể cũng theo đó mà nóng lên.

Yêu kiều cười một tiếng, mị thái vô song, diễm lệ vô cùng.

Phải nói rằng trên phương diện kiên thủ lý trí như này, nhiều năm như vậy, Trầm Thước Hi tuyệt đối được coi như một cao thủ hạng nhất, mà hiện nay, Hạ Nhân cứ như vậy ánh mắt ngậm cười yếu ớt phất tay một cái, đem một nửa hồn phách của nàng cũng câu đi mất rồi. Còn đó cái gì mà oán khí, cái gì mà nguyên tắc, ma sai quỷ khiến, Trầm Thước Hi cùng Hạ Nhân cứ thế ôm nhau. Nàng si mê nhìn khuôn mặt của Hạ Nhân, Hạ Nhân lại thủy chung mang theo nụ cười mê người trên mặt, đôi môi hơi chu lên, cả người tản ra tràn ngập mùi thơm hoa đào, chân của nàng lại giống như là được bôi lên một lớn mỡ dê, trắng bóng mịn màng, nụ cười yếu ớt đầy nhu tình, rực rỡ thu hút ánh nhìn.........

Một khúc nhạc kết thúc, kèm theo tiếng cười kiều mị của Hạ Nhân, Trầm Thước Hi chỉ cảm thấy lỗ tai bị người nhẹ nhàng vuốt ve, nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, đôi môi quyến rũ của Hạ Nhân đã mập mờ dính vào bên tai nàng, dùng âm thanh mềm mại nhỏ nhẹ nói:

- Bác sĩ Trầm, cô ngược lại nói một chút, rốt cuộc là tôi mỹ hay là Đốc Lãnh mỹ?