Đấu Phá Hậu Cung

Chương 5: Con đường tuyển tú phong ba【 trung 】

Đông Uyển có tám vị tiểu chủ, Lục Khê biết năm vị, trừ Nam phòng Ngụy Tranh ra, thì có Mai viện Cố Phương Tình, Nhạc Sênh, Trúc viện Lạc Thiên Dương, Thẩm kha.

Về phần hai vị ở Cúc viện kia, nghe nói đóng cửa không ra ngoài, cũng không đến chào hỏi ai cả, vì vậy khiến các tiểu chủ khác không vừa mắt, bảo các nàng ta giả vờ thanh cao, “mắt chó nhìn người thấp”.

Đối với thân phận của năm vị này, Lục Khê cũng biết đại khái, thấy trong số những người ở ba viện Mai, Lan, Trúc thân thế mình là hiển hách nhất, nàng cảm thấy hẳn là cuộc sống của mình cũng sẽ không quá yên ả.

Mặc dù trước mắt có thể tạm thời gạt mọi người lai lịch của mình, nhưng giấu giếm được tú nữ, chứ không thể gạt được những hồ ly ở hậu cung.

Quả nhiên, đêm thứ hai ở Vi an uyển, Tần Vũ liền mang theo mấy tiểu thái giám tới Lan viện, cung kính cúi chào.

Đêm đã xuống, nhưng Lục Khê vẫn ngồi ở phòng khách, quần áo chỉnh tề, trang sức thỏa đáng, giống như là biết trước tối nay sẽ có người đến.

Tần Vũ vung cây phất trần trong tay, mỉm cười nói: "Tiểu chủ, thái hậu nương nương cho mời."

Không đợi Lục Khê đáp lời, hai tiểu thái giám sau lưng hắn liền cầm áo choàng cùng khăn quàng cổ lông cáo đi lên phía trước, chứng tỏ đã sớm chuẩn bị cho nàng.

Lục Khê cũng không kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Làm phiền công công."

Ảnh Nguyệt nhận lấy áo choàng, cẩn thận mặc cho chủ tử, sau đó mới cầm lấy khăn quàng cổ quấn cho nàng, nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu chủ đi thong thả, nhớ đừng để mũ xuống, tiết xuân se lạnh, sợ rằng nếu bị cảm, sẽ làm trễ nãi việc tuyển tú."

Tần Vũ không khỏi nhìn Ảnh Nguyệt nhiều hơn một chút, cười ha hả nói với Lục Khê: "Nha hoàn này của tiểu chủ quả thật là cơ trí, không hổ là người của phủ Tổng đốc."

Lục Khê gật đầu xem như là đáp tạ lời tán thưởng, ngay sau đó đi theo hắn ra khỏi Lan viện.

Đêm đã xuống, các tú nữ đều ở yên trong phòng của mình, có những viện đã tắt đèn đi ngủ, Vi an uyển vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe những tiếng bước chân rất nhỏ của bọn họ.

Lục Khê đi theo Tần Vũ, phía sau là hai tiểu thái giám, trong tay cầm hai ngọn đèn l*иg, ánh nến mờ tối khẽ đung đưa trên mặt đất. Ra khỏi Vi an uyển, hai bên đều là tường thành cao lớn, dưới chân là những phiến đá to rộng rãi, tạo thành một hoàng thành rộng lớn như mê cung, quanh co, có cố sức cũng không trông xa được.

Tần Vũ vừa đi vừa nhẹ giọng nói: "Bởi vì nương nương triệu kiến tiểu chủ lần này là bí mật, không muốn kinh động người khác, vì vậy không thể mang kiệu tới, có chỗ tiếp đón không được chu đáo, mong tiểu chủ tha lỗi."

"Ta không sao, công công không cần phải áy náy."

Lục Khê dịu dàng nói, thái độ thành khẩn, giọng nói chân thành tha thiết, khiếnTần Vũ phải chú ý đến nàng nhiều hơn.

"Tiểu chủ làm người khiêm tốn cẩn thận, không kiêu căng, không tự cao, ngày khác nhất định sẽ được thánh sủng, đăng quan Bảo Điện, vinh hiển hậu cung, quả thật là phúc khí của Ngự quốc ta."

Lần này, Lục Khê khẽ cười: "Đây là lần thứ hai công công tặng ta những lời chúc tốt lành, mong rằng Lục Khê sẽ không phụ sự mong đợi của công công."

"Ta làm việc ở Vi an uyển đã 19 năm, ngay cả đương kim Thường phi nương nương rất được ân sủng hiện nay cũng do ta nhìn từng bước, tiểu chủ xin yên tâm, ánh mắt của ta sẽ không sai."

Tần Vũ có thể tự xưng "Ta" , mà không như những thái giám tầm thường khác, hiển nhiên địa vị không hề tầm thường.

Lục Khê gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc bốn người đã tới điện Thái Hòa. Tần Vũ trình thẻ bải cho thị vệ canh cửa xong, liền dẫn Lục Khê đi vào cửa chính, lưu lại hai tiểu thái giám ở ngoài.

"Lát nữa gặp Thái hậu, tiểu chủ cứ cư xử tự nhiên, nương nương không nghiêm nghị giống như đồn đãi đâu, mong rằng tiểu chủ biết gì hãy nói hết chứ đừng giấu diếm, nhất định sẽ được nương nương hậu đãi."

Những lời này, vừa là có ý tốt nhắc nhở, vừa nghiêm nghị cảnh cáo, ra oai phủ đầu, muốn nàng hiểu ở hậu cung này ai mới là chủ nhân thật sự. Nếu được Thái hậu yêu thích, mới có thể xem là có chỗ đứng trong hậu cung.

Lục Khê gật đầu, tiểu thái giám canh cửa hô lên: "Tiểu chủ Lục Khê đến ——" Nàng liền cúi mắt đi vào trong điện, phía sau là tiếng cánh cửa khép lại.

Cung điện Thái hậu ở được đặt tên là Thọ Khang cung, đèn l*иg sáng rực, đung đưa trên mái vòm tạo ra vô số chiếc bóng kì lạ.

Lục Khê bước vào thiên điện, nơi này chỉ có một ngọn nến, cảnh vật bốn phía bởi vì tối tăm mà không thấy rõ, lọt vào tầm mắt nàng chỉ là một chiếc tràng kỷ bằng gỗ, và hai cái gối đệm.

Trong đó, một cái có một vị phụ nhân, trang phục thêu bách hoa, tóc búi Phù dung kế, điểm đầy vật trang sức linh lung, tuổi chừng ở 30 đang ngồi. Nàng ta có dung nhan thanh nhã, dáng vẻ bất phàm, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nương theo ánh nến nhàn nhạt nhìn về phía Lục Khê, khiến da đầu người ta run lên.

Tiếp xúc với ánh mắt như vậy, tim Lục Khê không khỏi đập nhanh, lập tức cúi người quỳ xuống, cung kính nói: "Lục Khê tham kiến thái hậu nương nương."

Thái hậu nở nụ cười mỉm, vẫy vẫy tay: "Đứng lên đi, lại đây ngồi để ai gia xem một chút."

Lục Khê theo lời đi tới bên mộc kỷ, đoan trang ngồi xuống, trong lúc đó mắt vẫn hơi cúi không nói một lời, dáng vẻ dịu ngoan hiểu chuyện, chứng tở được giáo dục rất tốt.

Trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có ánh nến thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nổ lốp bốp nho nhỏ, Lục Khê cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở mỏng manh của hai người.

Thái hậu vẫn yên lặng quan sát nàng, trong khoảng thời gian trầm mặc này, Lục Khê vẫn rũ mắt, an tĩnh chờ đợi, trên mặt không có một tia lúng túng hoặc sợ hãi, rốt cuộc nàng ta cười gật đầu một cái.

"Không hổ là nữ nhi Lục gia, đoan trang hiểu lễ, khí độ cao hoa, nhìn dáng vẻ này, quả nhiên là xinh đẹp hiếm gặp!"

Gò má Lục Khê ửng đỏ, cũng cười nói: "Đa tạ Thái hậu nương nương khen tặng, ở trước mặt nương nương, Lục Khê quả thật là hổ thẹn."

Thái hậu nhìn nàng, mắt hạnh hơi nhíu lại, sóng mắt như nước, giữa hai lông mày đầy vẻ tự nhiên. Nếu nói là thanh tú, chỉ sợ cô phụ vẻ kiều mỵ này; nếu nói là xinh đẹp, chỉ sợ lại đường đột phá vỡ mỹ lệ. Vẻ đẹp của nàng là sự giao hòa giữa vẻ hồn nhiên của thiếu nữ và phong tình của nữ nhân, quả nhiên là hết sức đặc biệt.

Thầm khen Lục gia có phúc khí, Thái hậu cầm tay Lục Khê, giống như từ mẫu vỗ vỗ mu bàn tay trắng muốt của nàng, dịu dàng nói: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bẩm thái hậu nương nương, năm nay tiểu nữ 16 rồi."

"16 à. . . . . . Chỉ tiếc ngươi luôn ở Giang Nam, ai gia trước giờ không có cơ hội nhìn thấy cô nương như hoa như ngọc này, quả thật là đáng tiếc." Không đợi Lục Khê mở miệng, nàng ta lại tiếp tục cười nói: "Cũng may ông trời có mắt, đưa ngươi đến bên cạnh ta, ai gia nhìn vẻ lanh lợi đáng yêu này, trong lòng hết sức vui mừng, quả thật giống như nữ nhi của ai gia vậy."

Lòng Lục Khê khẽ run lên, cười hết sức vui vẻ, trong ngượng ngùng mang theo mấy phần sợ hãi: "Tạ ơn thái hậu nương nương nâng đỡ, nương nương thân thể quý giá, Lục Khê chỉ là cô nương hương dã, nếu có may mắn được nương nương yêu thích, đã là phúc khí của tiểu nữ rồi."

Thái hậu hết sức hài lòng với thái độ của nàng, nhưng chỉ khẽ cười, sau đó bày ra dáng vẻ đau đớn: "Ngày xưa Thừa Dương công chúa còn ở với Ai gia thì lúc nào Ai gia cũng chê con bé ồn ào, sau đó con bé xuất giá, không thể ở cùng ta nữa, Ai gia lúc này mới tiếc thương khoảng thời gian náo nhiệt ấy. Hôm nay ngươi đã vào cung, có nguyện lòng thường xuyên đến thăm lão bà này không?"

Thái hậu chỉ chừng ba mươi, dung nhan lại được bảo dưỡng cực tốt, da nhẵn mịn, phong tình vạn chủng, làm sao có dáng vẻ của bà lão chứ?

Lục Khê không nén được mừng rỡ cười ngọt ngào: "Có thể làm bạn với thái hậu nương nương, giúp nương nương giải buồn, đây là phúc phận ba đời của Lục Khê."

Ở Thọ Khang cung gần nửa canh giờ, Lục Khê mới đi ra khỏi cửa Thiên Điện.

Tần Vũ vẫn còn chờ ở bên ngoài, thấy nàng ra, vội vàng tiến lên đón, phân phó hai tiểu thái giám đi theo lúc trước giơ đèn l*иg dẫn đường.

Xuyên qua tường rào yên tĩnh, cửa chính vô số cung điện tản ra màu đen như mực, giống như dã thú đang nằm đợi thức ăn, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Lúc qua một cung điện thì Lục Khê chợt nghe trong viện truyền đến tiếng nữ nhân thân ngâm, vừa như khổ sở, vừa tựa như vui sướиɠ, rất khó khiến người ta không liên tưởng đến chuyện nam nữ thâu hoan.

Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa cao là bảng hiệu sơn son thϊếp vàng trên nền xanh ngọc rực rỡ —— Âm Hợp điện.

Người ở nơi này là ai? Sao có thể không chút kiêng kỵ, có hành vi phóng đãng. . . . . . chẳng lẽ không phải là nữ nhân của hoàng đế sao?

Lục Khê nghiêng đầu liếc nhìn Tần Vũ, lại thấy hắn mặt không chút thay đổi, giống như chẳng nghe được chút gì.

Hiển nhiên là chú ý tới sự kinh ngạc của Lục Khê, Tần Vũ khẽ ngẩng đầu, hòa nhã nói: "Tiểu chủ mệt không, sớm trở về nghỉ ngơi đi, trong cung có rất nhiều chuyện thị phi, không cẩn thận một chút có thể đưa tới phiền toái không cần thiết, cho nên, mong rằng tiểu chủ sau này nghe thấy cái gì, nhìn thấy cái gì, cũng đừng để tâm, mà nên quên hết đi."

Lục Khê thu hồi ánh mắt, khẽ cười cám ơn lời chỉ điểm của hắn: "Công công nói rất đúng, Lục Khê sẽ nhớ."

Bốn người đi dọc theo thành cung quanh nhanh chóng quay lại Vi an uyển.

Âm Hợp điện, phía sau cánh cửa khóa chặt, trong chính điện.

Tấm thảm nhung màu đỏ trải rộng khắp nền, chính điện có hai chiếc trường kỷ được chia ra trưng bày hai bên để tiếp khách, bốn góc điện đều thắp nến, ánh sáng linh lung chiếu rọi cả phòng.

Trên một chiếc trường kỷ dài bằng gỗ có hai thân thể đang quấn lấy nhau, phía dưới là nữ nhân kiều diễm, mái tóc dài chạm đất, đôi môi không vẽ mà hồng, trên mặt xuân sắc vô biên. Nàng mặc cung trang, áo đã cởi quá hông, theo động tác lên xuống của nam tử mà nhấp nhô không ngừng.

Nam tử mặt một bộ trường bào màu đen, nhưng lúc này đã xốc xếch không kém, lộ ra l*иg ngực căng đầy, hai tay xoa nắn bộ ngực nữ, dưới thân va chạm mãnh liệt.

"Tư Vũ, tám ngày không gặp, nàng có nhớ Bổn vương không?" Nam tử kia nở nụ cười tà mị, cúi người nhẹ nhàng liếʍ láp vành tai oánh nhuận của nàng.

Nữ tử được gọi là Tư Vũ vừa thở gấp, vừa đưa tay đẩy l*иg ngực nam tử, cười duyên nói: "Ai nhớ ngài chứ? Dù sao bên cạnh ngài cũng không thiếu nữ nhân, ta lại phải thủ thân ở cung điện này, sao lại phí hoài tình cảm đi nhớ người không có lương tâm như ngài chứ?"

"Nói láo." Nam tử tự tin nhìn vẻ mặt quyến rũ của nàng ta, sau một khắc, chợt rút người ra, lấy tay xoa nhẹ u cốc ướŧ áŧ, vừa như là trêu đùa, vừa như là trấn an.

"Vương Gia!" Nữ nhân nóng nảy, vừa không kiên nhẫn lộ ra vẻ mặt khao khát, vừa dứt khoát ngồi dậy, mấy ngón tay nhỏ nhắn đặt lên l*иg ngực hắn, liếʍ liếʍ hai khối tròn nổi lên: "Lần nào cũng đều như vậy, đã lâu không gặp nhưng ngài vẫn thích trêu đùa ta, Tư Vũ quả thật là hận ngài vô cùng!"

Từ trước đến nay, yêu cùng hận phát ra từ miệng nữ nhân luôn nhập làm một .

Thấy nam tử trước mặt vẫn nhẫn nại bất động, nàng ta dứt khoát ngậm lấy viên cầu nhỏ, lấy lưỡi vòng quanh, nhẹ nhàng liếʍ láp. Bàn tay đang ôm phần eo có lực của hắn cũng lần mò tìm xuống, chạm đến phần cứng rắn kia liền liên tục xoa nắm.

Trong nháy mắt, con ngươi nam tử liền trầm xuống, cổ họng tràn ra thấp thở gấp: "Mau hơn nữa chút!"

Nữ nhân ngẩng đầu cười một tiếng, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, vừa quan sát, vừa chuyên chú dùng tay hầu hạ phần khỏe mạnh kia, lúc nhẹ lúc nặng, còn không quên vỗ về hai túi con cháu phía sau.

Tiếng thở gấp của nam tử càng ngày càng rõ ràng, phần trong bàn tay mềm mại kia cũng càng thêm cứng rắn, nổi đầy gân xanh. Cuối cùng hắn không kìm nén nổi nữa, nhanh chóng nâng một chiếc chân ngọc của nữ nhân lên, xông thẳng vào u cốc, tạo ra nhiều tiếng thở gấp liên tục.

"Quá sâu, Vương Gia, chậm một chút, chậm một chút. . . . . ." Tiếng rên của nữ nhân trở nên vỡ vụn, phần ngực tuyết trắng cũng theo đó run rẩy, giống như hai con thỏ trắng sắp nhảy vọt ra ngoài. Hạ thể truyền tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng tê dại khiến nàng ta khó có thể nhẫn nại nữa, phải dùng đến những tiếng thét liên tiếp để xoa dịu.

"Bây giờ thế nào? Còn hận ta sao?" Nam tử cúi đầu cười ra tiếng, dùng ánh mắt trìu mến nhìn chăm chú vào vẻ đẹp động lòng người của cô gái dưới thân, sau đó ôm nàng ta hôn sâu.

Đêm khuya vô hạn, xuân ý triền miên.