Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 72: Cả đởi chỉ rung động một lần

Cơ thể Thời Sở Yêu hơi nghiêng đến làm cho Âm Mật Vi có cảm giác bị ức hϊếp, nàng không hề cảm thấy một chút uy quyền nào trong chính căn phòng của mình, ngược lại với Thời Sở Yêu, cô vẫn càn rỡ như vậy, không hề bị ràng buộc, ngay cả không khí trong phòng dường như cũng chịu sự khống chế của Thời Sở Yêu.

Mặc dù Âm Mật Vi không thích bị người khác kiểm soát, nhưng với Thời Sở Yêu lại khác, nàng không hề thấy phản cảm với hành vi của cô. Ngay cả khi bị Thời Sở Yêu cưỡng bách dưới thân nàng vẫn cảm nhận được sự khác biệt của cô đối với mình, tấm lòng của Thời Sở Yêu lại càng được thể hiện rõ ràng hơn.

Cô gái này tự nguyện trả hết những trang sức và túi xách cô ấy thích nhất lại cho Quý Nguyên Tu, thậm chí căn chung cư được thiết kế tỉ mỉ cũng hoàn lại, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ thể hiện sự quyết tâm của Thời Sở Yêu lúc này sao?

Âm Mật Vi không nhịn được muốn nâng niu tấm lòng này của Thời Sở Yêu trong lòng bàn tay.

Trước đây Thời Sở Yêu hệt như một chú công cao ngạo, toàn thân dát những cọng lông vũ đắt đỏ, ánh mắt phán xét nhìn những người bị mình thuần phục dưới chân; vậy mà bây giờ chú công xinh đẹp ngạo nghễ này lại vì nàng mà tự nguyện nhổ đi tất cả vinh quang trên người, dùng vẻ ngoài giản dị và thành khẩn nhất cuộn người quanh chân nàng. Âm Mật Vi không kìm lòng được muốn vuốt ve Thời Sở Yêu, không chạm đến lông vũ lạnh lẽo kia mà là sờ vào cơ thể ấm áp có du͙© vọиɠ.

Cảm giác này thật sự rất mềm mại, trong một khắc nơi tay nàng chạm vào cơ thể Thời Sở Yêu đột nhiên nóng lên.

"Thời Sở Yêu, em thật sự muốn rời khỏi chiếc l*иg đắt đỏ đó sao?" Âm Mật Vi vuốt ve đầu Thời Sở Yêu, nhìn vào mắt cô nghiêm túc hỏi.

Thời Sở Yêu không do dự gật đầu. "Em đã đi rồi thì cho dù có cho lại một trăm ngôi nhà như thế em cũng không cần." Hiện giờ thứ tình cảm đáng quý trọng như vậy đang ở trước mặt, làm sao cô có thể vì vật chất hư vô mù mịt mà bỏ lỡ nó đây? Thực tế mà nói Thời Sở Yêu cũng không biết tình cảm của Âm Mật Vi đối với cô nặng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, cô chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng hơi khác lạ, thế nhưng sự khác lạ này rốt cuộc phải trải qua bao lâu mới có thể biến thành tình yêu? Hay là, không thể nào?

Chuyện này Thời Sở Yêu cũng không biết chắc.

Có thể khiến cho bản thân trong mắt Âm Mật Vi ngày càng đặc biệt, thậm chí là độc nhất vô nhị không? Liệu Âm Mật Vi có thể phá bỏ hoàn toàn lớp phòng tuyến trong lòng để nhìn cô với ánh mắt khác không, nếu có thể thì đừng giữ lại chút ấn tượng ban đầu nào cũng được.

Đối với tất cả những lo lắng này Thời Sở Yêu không chắc chắn chút nào, trước nay cô vốn không thích chơi trò may rủi, nhưng thời khắc này, thậm chí là lúc vừa dọn ra khỏi chung cư của Quý Nguyên Tu cô đã tự đặt mình vào một ván cược không lối thoát.

Có điều vì đối phương là Âm Mật Vi, cho dù trước mắt chỉ là nụ hôn của nàng, chỉ cần là Âm Mật Vi ban cho Thời Sở Yêu đã cảm thấy vô cùng quý giá rồi.

Âm Mật Vi sẽ không cho cô những món quà đắt đỏ, vậy mà Thời Sở Yêu cảm thấy mình giống như một cô bé lần đầu biết yêu, không quan tâm mà cứ vậy xông đến.

Tất cả mọi thứ đều vô lý, lời giải thích hợp lý nhất chính là tim cô sẽ đập rộn lên mỗi khi có Âm Mật Vi bên cạnh.

Thời Sở Yêu đưa tay sờ lên tóc Âm Mật Vi khẽ vuốt, đại khái Âm Mật Vi cũng cảm thấy dễ chịu, nàng nhắm mắt lại. Thời Sở Yêu hôn lên trán nàng, cả đuôi lông mày, sau đó lại hôn đôi mắt, gương mặt, từng cái hôn không ngừng rơi xuống trang dung xinh đẹp, cuối cùng nhìn thấy Âm Mật Vi ưu nhã như vậy vì mình mà rung động, chút bất an cùng lo sợ trước giờ trong lòng Thời Sở Yêu đột nhiên được lấp đầy.

Chỉ là hôn thôi mà có thể thỏa mãn đến vậy, trước giờ Thời Sở Yêu chưa từng hiểu được điều này.

Cho dù có mua lại toàn bộ cửa hàng túi xách giới hạn Thời Sở Yêu cũng không vui vẻ, đối mặt với những người khác cùng lắm cũng chỉ hôn nhẹ, cảm giác tiếp xúc với họ chẳng qua giống hệt như chạm vào tờ giấy mà thôi.

Lúc đó Thời Sở Yêu không biết hóa ra còn có thể không muốn như vậy, cũng có một loại phép thuật mang danh tình yêu.

Người niệm câu thần chú này lên người cô, chính là Âm Mật Vi.

Người phụ nữ cao ngạo ấy giây phút này đang nằm trong vòng tay cô, nàng ấy vẫn yên tĩnh đoan trang như cũ, khiến cho Thời Sở Yêu muốn yêu nàng, muốn hôn nàng rồi lại nhào nặn nàng, khiến nàng bật khóc, vừa giữ nàng trong trắng thuần khiết nhưng đồng thời cũng nhuộm đen đôi cánh nàng, hai luồng suy nghĩ trái chiều trong đầu khiến Thời Sở Yêu không biết nên làm thế nào.

"Thời tiểu thư." Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, là giọng Khương Phàm. "Đồ đã cất xong rồi, em có muốn xem qua không?"

Thời Sở Yêu sững sờ, buột miệng nói: "Không..."

Âm Mật Vi ngăn cô lại, chỉnh trang lại quần áo trên người rồi ra mở cửa. "Căn phòng đã dọn dẹp xong rồi sao?"

Khương Phàm gật đầu. "Đã dọn lại theo ý muốn của Thời tiểu thư, có điều..."

"Chuyện gì?" Âm Mật Vi hỏi.

Khương Phàm: "Có điều sáng sớm hàng ngày tôi đều sẽ đến tìm Thời tiểu thư, mà đôi khi cô ấy cũng cần phải trang điểm rồi mới ra ngoài, sợ là sẽ quấy rầy đến Âm tổng."

Âm Mật Vi lạnh nhạt nói: "Không sao, tôi cũng dậy rất sớm, cô cứ dựa theo kế hoạch của mình mà làm là được."

"Em không thể nghỉ một chút sao?" Thời Sở Yêu đột nhiên xuất hiện sau lưng Âm Mật Vi, nhìn Khương Phàm. Thật ra bây giờ cô chỉ muốn tranh thủ thời gian bên cạnh Âm Mật Vi, không muốn lãng phí một giây một phút nào.

"Không được." Không chờ Khương Phàm mở miệng, Âm Mật Vi lạnh nhạt nói.

Thời Sở Yêu nở nụ cười, nghiêng đầu. "Âm tổng thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết."

Ẩn ý bên trong lời nói của Thời Sở Yêu đương nhiên Âm Mật Vi hiểu, nàng nhìn cô một chút, không thèm để ý đi sang một bên, để Khương Phàm và Triển Nhan gọi điện thu xếp lịch trình ngày mai.

Âm Vũ Tùy nằm sấp trên sofa nói với Âm Mật Vi: "Theo báo cáo điều tra, làm việc lâu ngày không nghỉ ngơi chỉ giúp hoàn thành tốt công việc, không có ích cho sức khỏe. Nếu em muốn tiếp tục làm việc ít nhất phải đảm bảo mỗi tuần được nghỉ ngơi nửa ngày."

Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy: "Tôi nhớ không lầm chị còn nợ tôi một bài hát, chị thấy mình có tư cách nhắc đến nghỉ ngơi với tôi sao?"

Âm Vũ Tùy lè lưỡi, cười xấu nói: "Chị sẽ không nuốt lời, chẳng qua em cũng phải cho chị một hoàn cảnh sáng tác thật tốt mới được."

"Trong công ty có phòng sáng tác." Âm Mật Vi vừa lướt bảng xác nhận hành trình trên tay Khương Phàm vừa nói.

Âm Vũ Tùy khinh thường nói: "Em biết trước giờ chị không sáng tác trong cái phòng đó mà."

Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy: "Vậy chị muốn thế nào?"

Âm Vũ Tùy cười cười, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Em có thể bảo Khương Phàm tiểu thư giảm bớt lại lịch trình của Thời Sở Yêu tiểu thư, cho Thời Sở Yêu tiểu thư theo chị làm..."

"Nằm mơ đi." Âm Mật Vi nhạt nhẽo nói, ký tên vào bảng xác nhận hành trình, đứng dậy nói với Âm Vũ Tùy. "Tuần tới Thời tiểu thư càn phải đến Anh Lan mỗi ngày để báo cáo, mà cho dù cô ấy có được nghỉ tôi cũng không cho phép cô ấy đi với chị."

Âm Vũ Tùy kinh ngạc mở to mắt, trong ấn tượng của cô đây là lần đầu tiên Âm Mật Vi dứt khoát từ chối lời đề nghị của mình như vậy.

Âm Vũ Tùy liếc mắt nhìn Thời Sở Yêu không hiểu chuyện gì đứng cách đó không xa, lại quay sang nhìn Âm Mật Vi tỉnh táo lật tờ tạp chí xem, đột nhiên cảm thấy kỳ quái.

Âm Mật Vi và Thời Sở Yêu dường như có một bí mật không thể nói cho ai khác.