Biểu Tỷ Hung Mãnh

Chương 45.

7.

Giả Bảo Ngọc tốn nửa giờ để dọn sạch sẽ toàn bộ căn phòng của Vương Hi Phượng.

Căn phòng của Vương Hi Phượng đối xứng với tính cách của nàng. Nơi này, mỗi một văn kiện đều mang theo tính cách mãnh liệt của chủ nhân. Phòng ở của Vương Hi Phượng tuy rằng bừa bộn, đồ vật này nọ cũng rất ít, nhiều nhất là quần áo cùng đồ trang điểm. Sau khi dọn dẹp lại, ấn tượng đầu tiên chính là căn phòng có vẻ sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.

Từ phương Bắc theo tới Hàng Châu, còn chưa đến 3 ngày, Giả Bảo Ngọc có thể nói là đã trải qua không ít kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nghĩ đến, nhịn không được thở dài.

Tầm mắt cô lơ đãng dừng ở quyển sách trên bàn trà thủy tinh, do dự một chút mới đưa tay với lấy, cuốn sách là bản giả cổ cuốn Hồng Lâu Mộng, nhìn giấy viết đã có tuổi, được bảo dưỡng cẩn thận, mặt trên có đoạn chi chít ghi chú, chữ viết phiêu dật tuấn tú thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, mà những ghi chú này có đôi khi liên quan đến văn bản lại có đôi khi chỉ là một đoạn tự hỏi.

Nói như vậy, xem xét trong màn đêm tĩnh lặng, sẽ sinh ra cảm giác giống như tri kỷ gặp nhau.

Giả Bảo Ngọc trút ra hết những suy tưởng, tiếp tục xem xét cuốn sách.

Vương Hi Phượng về nhà trước thời điểm mười hai giờ, trong nhà có nuôi một con người thật giống như nuôi một con mèo, cái hộp xi-măng trống rỗng có thêm một sinh mệnh, chính mình nhất định phải tốn tâm tư lên nó.

Vương Hi Phượng chạy hướng vào trong nhà, trên đường sợ có người nào đó theo dõi, tiếng giày cao gót giẫm trên nền xi-măng ở trong đêm tối mang theo ý vị khuếch tán ra bốn phía. Ngày thường nàng vẫn thường cùng các chị em trêu đùa, nói là bị cưỡиɠ ɠiαи coi như là được chơi miễn phí một lần, chính là nói tới nói lui, là con gái gặp chuyện như vậy đều sẽ sợ hãi.

Vương Hi Phượng một đường chạy như điên về nhà, trên người đều là mồ hôi, ướt đẫm ngực áo, vào cửa, nàng đá văng giày cao gót, đập vào cánh cửa, một bên bắt đầu cởϊ qυầи áo, một bên vừa đi vừa ném, thời điểm đi đến cửa phòng ngủ, cũng chỉ còn lại có cái qυầи ɭóŧ nhỏ bao lấy nửa người dưới.

"Chị họ. . ." Giả Bảo Ngọc ngẩng đầu lên từ cuốn sách kia, có chút không xác định gọi lại Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng đứng lại xoay người, tựa vào cửa cùng Giả Bảo Ngọc xa xa tương vọng, tay khoanh trước ngực, do dự chờ đối thủ ra chiêu trước.

"Em nghĩ nửa ngày, quyết định vẫn là nên nói rõ ràng với chị."

"Bây giờ nói?"

"Bây giờ." Giả Bảo Ngọc chắc như đinh đóng cột.

Vương Hi Phượng tựa như không, đi đến bên cạnh Giả Bảo Ngọc, an vị đối diện người kia. Giả Bảo Ngọc giống như thấy một con cọp cái hướng cô đi tới, mang theo dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy, lấy khí thế áp đảo đi đến trước mặt cô.

Giả Bảo Ngọc đưa một cái gối ôm sô pha cho Vương Hi Phượng. Vương Hi Phượng cười thầm, tiếp nhận, ôm ở trước ngực.

"Tôi có thói quen nude ở trong nhà, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy được thả lỏng. Em có thể tiếp nhận được không?" Vương Hi Phượng đem cặp chân thon dài gác lên bàn trà.

Giả Bảo Ngọc hít sâu một hơi, cô cảm thấy một vài hành vi của chị họ là không thể tưởng tượng được, rồi lại cảm thấy như vậy là đương nhiên, chuyện do chị họ làm ra, không phải đột nhiên mà làm như vậy, Giả Bảo Ngọc được những bậc trưởng bối trong nhà tận tình tu dưỡng, bình thường có cảm giác như vậy, làm người phải thật quy củ cẩn thận.

Mà thế giới tự do của Vương Hi Phượng là chính cô ấy, người ngoài không có quyền chỉ trích.

Giả Bảo Ngọc tiếp nhận cường thế của nàng, nghĩ thầm, mình phải tập quen với nó, mình phải tập quen với nó.

Có ca khúc đã từng viết, nữ nhân dưới chân núi là lão hổ.

Vương Hi Phượng chính là lão hổ đầu đàn.

"Em nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy công việc đó không ổn."

"Tôi biết em họ quan tâm tôi. Thật ra em là người đầu tiên nói với tôi như vậy." Vương Hi Phượng thấp giọng, ngữ khí buồn bã, Giả Bảo Ngọc nghe thấy trong lòng cả kinh, Giả Bảo Ngọc chợt phát hiện Vương Hi Phượng rời nhà đi nhiều năm như vậy, cũng ít liên hệ với người trong nhà. Một năm một lần về vào tết âm lịch, chẳng qua giống như về cho phải phép. Cùng người nhà cũng không thân, ngẫu nhiên sẽ tới bên cạnh mình nói nói, tán gẫu việc trong nhà.

Chị họ một mình ở bên ngoài, không biết đã chịu bao nhiêu khổ. Giả Bảo Ngọc nghĩ trong lòng.

Vương Hi Phượng bưng lên chén trà của Giả Bảo Ngọc đặt ở trên bàn trà, đem mùi rượu trong miệng hòa tan.

"Em nghĩ cô cô cũng không thích gặp lại chị như vậy." Giả Bảo Ngọc nói.

"Ừm, cho nên hi vọng em giúp tôi gạt mọi người."

"Nhưng mà. . ." Giả Bảo Ngọc muốn nói là không, cô hi vọng Vương Hi Phượng có thể bỏ đi công việc này, đổi sang một công việc đứng đắn. Cô biết Vương Hi Phượng không phải là gái ngành, trên người của chị ấy không có hương vị đàn ông, chỉ là nghe chị ấy hình dung trường hợp công tác, nhất định không phải là dạng công việc tốt đẹp gì. Hoàn cảnh cuộc sống muôn màu muôn vẻ sẽ mê hoặc ánh mắt người, một khi đã biết đến ma lực tiền tài, tâm sẽ chậm rãi bị ăn mòn.

Cô muốn nhanh chóng nói ra, nhưng ngón tay Vương Hi Phượng đã ngăn chặn miệng cô, nàng nói: "Nha đầu, tỷ tỷ biết, chỉ là. . ." Ánh mắt buồn bã, khóe miệng bảo trì một nụ cười nhạt tới cực điểm: "Chỉ là có những chuyện, không phải em muốn thì nó sẽ trở nên đơn giản như vậy, em thì tốt rồi, đáy lòng Thái Bạch, nghĩ đến thế giới không phải là đen thì là trắng, cho nên, tỷ tỷ không có ý định nhanh như vậy nói cho em biết một vài sự tình. Tỷ tỷ thích công việc hiện tại, tự do tự tại, tôi cảm thấy không có gì là không tốt, nha đầu, nếu đáy lòng em có tỷ tỷ, thì hãy giúp tôi gạt mọi người, còn có, tỷ tỷ thật sự rất cảm động, ban thưởng một cái hôn." Vương Hi Phượng nghiêng người, môi xuất kỳ bất ý hời hợt hôn lên môi Giả Bảo Ngọc, sau khi hành động liền lập tức rời đi, bỏ lại Giả Bảo Ngọc một mình ngẩn ngơ.

Đây cũng là thói quen của chị họ à? Giả Bảo Ngọc nghi ngờ.

Lần thứ hai cúi đầu, cô thấy trong sách có đoạn miêu tả về khoảng thời gian lần đầu gặp gỡ Vương Hi Phượng, chủ nhân của cuốn sách dùng bút máy viết vài câu: Hàng Châu ngày mưa, Hạ dẫn tôi đi gặp người nhà của em ấy, em ấy nói người thân nhất không phải là người có quan hệ huyết thống, em cùng người này kết bái tỷ muội. Xa xa chỉ nghe thấy tiếng cười của Vương Hi Phượng, tùy ý hung hăng càn quấy, không chút nào che giấu. Nàng nhìn thấy tôi, nói yêu thích tôi, ánh mắt nhiệt tình trực tiếp, là một nữ tử nóng bỏng. Tôi nghĩ tôi cũng thích nàng.

Chạy vọt vào trong phòng tắm, Vương Hi Phượng nhìn khuôn mặt mình trong gương, không dự đoán được nó giờ đỏ như quả đào chín mọng, tiếp tục đỏ thêm tí nữa sẽ thành Dương Mai.

Thần linh ơi, sao tâm lại có thể nóng lên thế này. Vương Hi Phượng vả nước lên mặt mình, miệng lẩm bẩm nguyền rủa.

Tuy rằng chỉ là một giây ngắn ngủi, hơn nữa lại còn là xuất kỳ bất ý trộm hương, bất quá Vương Hi Phượng cảm thấy nó giống như táo trộm được thường thơm hơn so với táo tự mình mua, tựa như đứa trẻ leo tường nhà người khác để trộm lựu, cho dù là xanh thì cũng có vị ngọt.

...

Trên mặt Vương Hi Phượng đang đắp một lớp mặt nạ dưỡng ẩm, dựa vào thứ đồ nhân tạo giá 5 đồng này để đổi lại một chút thanh xuân, dù sao thì Vương Hi Phượng cũng đã qua thời kỳ tinh lực dồi dào nhất, khi đó, cho dù có cuồng hoan vài đêm cũng không thấy mỏi mệt, ông trời đã đem toàn bộ những điều tốt đẹp nhất chồng chất tại cái tuổi đó, còn Vương Hi Phượng đã đem toàn bộ những gì được cấp cho tiêu xài xong hết rồi, hiện tại vốn ban đầu đã lãng phí hết, chỉ còn biết dưỡng, hận không thể đem toàn bộ số mặt nạ đắp lên mặt, ngày hôm sau, mặt sẽ trơn bóng giống như là trứng chim trắng nõn.

Gương mặt nữ nhân chính là danh thϊếp, Vương Hi Phượng còn muốn dựa vào khuôn mặt này kiếm ăn thêm một khoảng thời gian nữa.

Tối thiểu là đến lúc tàn hoa bại liễu, trước khi cả người hóa lão héo úa, có thể tìm được người cùng đi đến kiếp sau.

Khổng Tước trưởng thành xinh đẹp như vậy, lông chim không phải khoe ra để cho người ta xem, mà đó là vì quyền lợi được giao phối.

Phụ nữ chấp nhất cho rằng nhất định phải duy trì được trạng thái xinh đẹp cũng là vì cố gắng tìm cho được một người để bầu bạn.

Vương Hi Phượng còn chưa vội, nàng đối tình yêu có sự xoi xét, nàng thường là chọn lựa con mồi ngon miệng và thích hợp với mình nhất rồi mới xuống tay, quan sát hồi lâu rồi mới chậm rãi tới gần, mặc dù phần lớn thời gian đều là tay không trở về, bởi vì loại người Vương Hi Phượng thích và bản thân Vương Hi Phượng không thuộc về cùng một thế giới, bất quá khi bại khi thắng, ở phương diện tình yêu, Vương Hi Phượng vĩnh viễn là nữ thần chiến đấu tinh lực dồi dào.

Giả Bảo Ngọc từ phòng tắm đi ra, tắm rửa một cái, đem thân mình bao phủ bởi hương thơm, mùi hương này nhắc nhở cho Vương Hi Phượng, trong phòng còn có thêm một người nữa, nằm ở bên cạnh nàng. Hơn nữa, sinh vật này lớn lên không sai, thân mình không tồi, da thịt trắng noãn, tiểu xử nữ hai mươi bốn tuổi thanh xuân non nớt, nếu như là ở trong vòng, hiện tại hẳn là đã có thể khởi động, nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể lựa chọn nằm bất động, cảnh báo chính mình, đừng có giống như động vật động dục, chỉ cần là một người sống thì liền không buông tha.

Nàng đem mặt nạ dưỡng ẩm kéo xuống, tay vỗ nhẹ lên mặt, Vương Hi Phượng hỏi Giả Bảo Ngọc: "Nha đầu, hồi đại học em có từng yêu đương gì chưa?"

Giả Bảo Ngọc không nghĩ tới Vương Hi Phượng sẽ hỏi mình vấn đề này, vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, hiện tại trong năm nay, dù sao không phải từ trước, nói đến yêu đương, suốt thời gian dài cô đều đỏ mặt thẹn thùng từ chối, hiện tại vấn đề gây đỏ mặt kia lại thành vấn đề thảo luận trên giường. Bất quá, Giả Bảo Ngọc cảm thấy chuyện yêu đương cũng là loại chuyện thần bí mà trúc trắc, hiện tại bị hỏi như vậy, trên mặt không tránh khỏi ngượng ngùng.

Nó khiến cho khuôn mặt trắng nõn lại càng thêm đẹp.

Đối mặt với thời gian ladies' talk, biểu hiện của Giả Bảo Ngọc có chút ngượng ngùng, hai chân co lại, tay để ở trên đầu gối, cô đáp: "Em chưa từng nói qua chuyện yêu đương."

"Là không có người để thích hay vẫn là có nhưng lại không dám truy đuổi?" Vương Hi Phượng vỗ cái trán, đem toàn bộ cơ mặt chụp lại săn chắc.

"Em từng ái mộ một người, chính là ở thời điểm sau khi ra đi, mới cảm thấy được giống như có chút không muốn, dù sao cũng đã đi rồi, không cần phải tiếp tục liên hệ, cho nên không có kết quả." Giả Bảo Ngọc nói rõ chặng đường tình cảm của chính mình, nghe vào trong lỗ tai Vương Hi Phượng giống như là một đoạn lịch trình tâm sự biết bao nhiêu sạch sẽ, Vương Hi Phượng cũng có tâm tư tương tự nhưng là lịch trình mưu trí, chính là truy đuổi, chính là thời điểm còn học trung học sơ cấp. Khoảng thời gian kia nàng vẫn là xử nữ, chỉ có khi đó mới có tâm tư khí lực cùng thời gian vì một đoạn tình yêu không có kết quả mà thương tiếc một hồi.

Giả Bảo Ngọc liền vì đề tài này mà nhớ lại người kia, chính là mang theo thản nhiên cùng phiền muộn nhớ lại chuyện cũ cùng cố nhân, nhưng phiền muộn sẽ không khiến cho người ta chết, cô cũng không phải là tài nữ thời cổ đại, vì yêu mà tiều tụy, sầu lại càng sầu bi, chính là cuộc sống của cô vẫn như vậy, không có gì biến hóa.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt cô chống lại gương mặt Vương Hi Phượng, tuy rằng cô không am hiểu xem tướng, nhưng cũng nhìn ra, khuôn mặt này không phải là khuôn mặt an phận, ánh mắt vô cùng mê hoặc, đôi môi lại dày gợi cảm, phối cùng sự nóng bỏng của Vương Hi Phượng, rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp.

Cũng tùy tâm sinh, tâm Vương Hi Phượng cũng là như vậy.

Giả Bảo Ngọc cảm thấy mình nhìn chằm chằm vào mặt người khác xem chừng có chút thất lễ, hơi cúi đầu.

Vương Hi Phượng không nhận ra Giả Bảo Ngọc vừa nhìn qua một lượt nàng, nàng leo đến chiếc tủ nhỏ biên cạnh, lấy ra một cuốn sổ từ bên trong, mặt trên rậm rạp những con số, tràn ngập số tiền mấy năm qua nàng đến Hàng Châu tích lũy được, thuận tiện đem mười vạn đồng hôm nay thu được ghi vào.

Cuối cùng, lại còn kiếm thêm được một Giả Bảo Ngọc, là một cổ phiếu tiềm năng.

Vương Hi Phượng cắn cán bút, nói: "Chúng ta cần mua một cái điều hòa. Còn có một cái máy giặt quần áo, em còn muốn cái gì nữa không? Cậu cho nhiều tiền như vậy, cứ lợi dụng triệt để, cải thiện hoàn cảnh cuộc sống."

Giả Bảo Ngọc lắc đầu, hồi cô còn ở nhà, trong phòng thậm chí còn không có điều hòa, khi nóng cô liền nhớ kỹ trong lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ lạnh, tự nhiên là lạnh xuống. Đây là sức mạnh ý niệm.

Vương Hi Phượng đem sổ đóng lại, nói: "Em chớ xem thường mùa hè Hàng Châu, nóng đến chết người, nha đầu được chiều chuộng như vậy, cẩn thận bị nóng chết phải chạy về nhà tìm mẹ khóc đấy. . ." Vương Hi Phượng tự cho đây là một chuyện cười rất có trình độ, thứ nhất là dùng hình tượng sinh động để hình dung cái nóng mùa hè Hàng Châu, thứ hai cũng là cho thấy nàng làm chị họ miễn cưỡng xem như thân phận trưởng bối, ba là nhẹ nhàng trêu chọc Giả Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc cười nhạt, cô rất muốn nhắc nhở Vương Hi Phượng mình nhỏ hơn nàng hai năm, khoảng cách hai năm chính là hô hấp nhiều hơn bảy trăm ngày, hoặc là được sớm nhìn thấy ánh sáng thế gian. Nhưng Vương Hi Phượng so với cô từng trải hơn, tuổi sinh lý có lẽ là chỉ kém nhau hai tuổi, nhưng Vương Hi Phượng có được sự từng trải khiến cho thoạt nhìn nàng trưởng thành hơn rất nhiều so với Giả Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc hỏi Vương Hi Phượng: "Chị họ, chị đã từng yêu rồi à?"

Vương Hi Phượng cắn đầu bút, quay đầu lại, diễn cảm mười phần kinh ngạc.

"Chị họ, em không nên hỏi sao?"

"Không, từ khi nào mà em có hứng thú với chuyện của tôi vậy?" Vương Hi Phượng cười híp mắt.

". . ." Giả Bảo Ngọc không biết trả lời thế nào.

"Yêu đương à, để tôi nghĩ xem, tôi rốt cuộc là yêu nhiều hay ít?" Vương Hi Phượng cắn cán bút trầm tư.

Cuối cùng, Vương Hi Phượng nói ra con số thống kê chính thức, ước chừng là hai mươi lăm đoạn tình trường, từ nhỏ đến lớn, xác lập quan hệ chính thức.

Dài nhất là ba năm, ngắn nhất là một ngày.

Lại nói tiếp, coi như là tận tâm tận lực, kiên trì một đối một, kiên trì nữ đối nữ, kiên trì người đối người.

Ở phương diện tình yêu ăn không ít khổ, nhưng cũng muốn cảm tạ những thương tổn đi qua cuộc đời mình, dù sao trải qua vấp ngã con người sẽ trưởng thành hơn.

Giả Bảo Ngọc chớp đôi mắt đẹp, đối với lần này không dám phát biểu ý kiến.

Vương Hi Phượng vỗ vỗ bả vai của cô, cười nói: "Nha đầu, muốn cùng tỷ tỷ nói một hồi yêu đương sao?"

". . ." Giả Bảo Ngọc nghĩ là nàng đang nói đùa, liền đỏ mặt.

Ngón tay Vương Hi Phượng điểm lên cằm Giả Bảo Ngọc, nửa người ngả trên người cô, ngẩng đầu lên, cười yêu mị nói: "Trải qua nhiều mối tình như vậy mới biết phải làm thế nào để không phạm sai lầm, hơn nữa. . . Đem em giao cho người ngoài, thật đúng là lo lắng, nhỡ em tìm đúng người khiến cho em bị tổn thương thì biết phải làm sao bây giờ?" Ngón tay Vương Hi Phượng chuyển qua vành tai dường như trong suốt của Giả Bảo Ngọc, mới vừa chạm xuống, Giả Bảo Ngọc đã vội vã nói: "Chị họ hay nói giỡn."

"Thực nhàm chán, đùa cũng không đùa nổi, thôi, ngủ đi." Vương Hi Phượng nhún vai, tìm một đường lui, cứ coi như thật sự là vui đùa, đâm phá gì cũng không được.

Gương mặt Giả Bảo Ngọc vẫn còn đỏ, lao vào trong chăn, tim đập thình thịch, cô cảm thấy kỳ quái tại sao Vương Hi Phượng lại có thể nói đùa như vậy.

Chuyện đùa như vậy, thích hợp với chị họ cùng em họ ư? Giả Bảo Ngọc cảm thấy bối rối, có lẽ là do cá tính Vương Hi Phượng chính là như thế.

Vương Hi Phượng cắn ga trải giường, hối hận chính mình nhất thời máu dồn lên não, nghĩ như thế nào thì nói như thế ấy, khi đó không khí rất thích hợp để thảo luận về vấn đề yêu đương.

Cắn một ngụm, cũng không thể đem lời thu hồi lại.

Vương Hi Phượng lui vào trong chăn, mặt đỏ nóng lên.

Đêm hè mạnh mẽ bất an, ngay cả không khí cũng mang theo nhiệt ý.

Tới nửa đêm, hai tay bắt đầu làm theo thông lệ tách ra hợp tác, một cái hướng lên trên một cái đi xuống dưới, tìm một tư thế thật thoải mái, khi nàng mang theo ảo tưởng bắt đầu vuốt ve, người đột nhiên cứng đờ, Vương Hi Phượng nghĩ đến trong phòng còn có một người khác đang nằm, thân thể lập tức lạnh xuống.

Nàng phẫn hận không thôi, tay từ trong qυầи ɭóŧ lấy ra, Giả Bảo Ngọc chiếm cứ đêm xuân của Vương Hi Phượng, cũng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Quả là khuê oán. Vương Hi Phượng buồn bã than.

--------------------------------------

P.s: Hôm qua mình mới phát hiện ra là Hạ Hạ với Đinh Thiên Nhất có 1 đoản văn cỡ 10 chương của riêng 2 người có tên là Tĩnh niên, mọi người có thể tìm đọc thử :)