1.
Ở bên cạnh Vương Hi Phượng không có mỹ nữ. Đây là chân lý mà một người đang mở mắt cũng có thể dễ dàng nhận ra được.
Nàng hướng về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, lực sát thương vô hình tựa như bức xạ hạt nhân, đem những người bên cạnh hạ gục toàn bộ. Những mỹ nữ dẫu có duyên dáng đến đâu cũng muốn chau mày tự kỷ bản thân không đấu lại được với thứ ánh sáng chói mắt đó, mà những thiếu nữ nóng bỏng cũng không dám tiến lại cùng nàng đi so bì.
Vương Hi Phượng chiếm hết ưu đãi, tuy không có gì được tính là tốt nhất, nhưng khi chia đều ra, có thể vượt trội hơn so với những người khác.
Nét đẹp của Vương Hi Phượng vào ban ngày thoạt nhìn bất quá chỉ thuộc vào hàng mỹ nữ tầm trung, lớn lên có chút quyến rũ, nhất là ánh mắt cùng đôi môi kia. Đôi mắt nàng là mắt hồ ly một mí, mắt vĩ là kiểu mắt đuôi mắt cong lên trên, ánh mắt cũng là hướng lên trên câu dẫn người, nhìn người mang theo sự mê hoặc, mặc kệ nàng có phải xuất phát từ tự thân ý nguyện, ánh mắt cám dỗ như vậy chính là bất khả chiến bại. Đôi môi đầy đặn, môi trên nhếch nhẹ, thần tuyến rõ ràng, năm đó khi đôi môi Julia Robert đỏ nhất, kéo theo biết bao người phải ghen tị, ánh mắt ghen tị cũng cố định trên đôi môi đỏ thắm của nàng.
Những thứ còn lại, cũng chỉ có thể gọi là bình thường, một cái mũi hai lỗ tai ai ai cũng đều có, chỉ là hình dạng lớn nhỏ có hơi sai biệt, đều là do ba mẹ sinh ra cũng không có cách nào khác được.
Ban đêm, gương mặt nàng cất giấu sau lớp son phấn thật dày, người đẹp người không, trong cảnh tranh sáng tranh tối ai phân được rõ ràng? Lúc này, chính là thời điểm để so về khí chất.
Vương Hi Phượng đứng trong bóng tối, khí thế kia có thể gϊếŧ chết một đám người.
Thuyết bất thanh đạo bất minh. Người bị nàng gϊếŧ thông thường sẽ đem chuyện này quy kết là - gặp quỷ.
*Thuyết bất thanh đạo bất minh (说不清道不明): nói không rõ đạo bất minh | không biết như thế nào để trình bày vấn đề; khó nói rõ ràng | tình cảm, quan hệ không rõ ràng.
Vương Hi Phượng còn chiếm ưu thế về cái tên, một khi đã tới nơi đây ai ai cũng đều có nhận thức về cái tên của nàng, có thể gọi là chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng.
Đỡ đi những chuyện ngu ngốc như tiêu tiền in ấn danh thϊếp, tiết kiệm không ít phí tổn.
Được người đời xưng tụng là Phượng tỷ, Vương Hi Phượng sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở liền đi đến Hàng Châu dốc sức làm việc, nhiều năm trôi qua, nàng cùng mấy muội muội có tiền cùng nhau mở một quán bar, ngay cạnh Tây Hồ, chuyên dành cho phụ nữ, đàn ông trừ phi là gay không thì miễn vào, nếu không sẽ bị giày cao gót roi da hầu hạ.
Quán có cái tên thời thượng, lấy từ tiếng Anh, quán bar For one, người nước ngoài nhìn vào cũng sẽ cảm nhận được đây là một nơi ấm áp, phiên dịch một chút thì chính là 419, trực tiếp trắng trợn kêu gọi người ta muốn làm chuyện tình một đêm.
*419 = Tình 1 đêm.
Quán bar nằm trong một tuyến đường nhỏ, tiền kiếm được nhất định không nhiều, nói cho đơn giản thì những muội muội kia đều là người giàu có, cũng không cần chút ít lợi nhuận nhỏ này, phần lớn đều cho không tiền, cho không chỗ dựa vững chắc cho Vương Hi Phượng.
Buổi tối 9 giờ, trong quán bar For one, nhóm nữ chủ đúng giờ đúng chỗ lắc mông dọc theo hành lang bên trên đi xuống, nhóm con gái phía dưới cũng hoan hô vỗ tay, thỏa mãn khát vọng muốn làm ngôi sao của những cô gái kia, ngoảnh lại đều là tự vui thú chính mình.
Nhóm nữ chủ tìm bên trong một vị trí để ngồi xuống, mấy cặp thân mật cũng ở phía sau đúng giờ tiến vào. Bốn cô gái, ba người yêu, ngồi đối xứng mỗi bên ba người, còn lại một vị trí chính giữa là dành cho người quyến rũ nhất đanh đá nhất nổi tiếng nhất, Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng trái phải phía trước đem da^ʍ oa đãng phụ quét qua một vòng, cái liếc mắt này cơ hồ là tìm kiếm vạn năm, quán bar đã bắt đầu bật nhạc nhảy, đèn đóm nhấp nháy không ngừng, hơn nữa Vương Hi Phượng gần đây đánh máy nhiều, thị lực nhanh chóng giảm sút, híp mắt, chăm chú nhìn ngó.
Ba đôi tình lữ, sáu cô gái, ba tiểu thế giới, mà nàng lại bị bài trừ ra bên ngoài.
Vương Hi Phượng như thế nào lại không phát hiện ra, ba nha đầu này càng sống càng dễ chịu, gương mặt ngày càng trắng nõn mịn màng, không biết là do được Hàng Châu đất đai màu mỡ cấp dưỡng, hay do được người bên cạnh cấp cho ăn no. Trong khi chính mình buổi sáng đứng trước gương lại phát hiện ra trên trán xuất hiện một cái mụn, không biết có phải hay không là do chưa được thỏa mãn du͙© vọиɠ.
Đám chị em tốt hai mươi bốn tuổi kia vội vàng bồi vợ, ban ngày họ phải đóng vai trò của chính mình trong xã hội, chỉ có ban đêm mới có thể gặp nhau, Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm gặp nhau một lần, đó là thời khắc tình cảm tràn ra mãnh liệt, rau khô gặp thịt ba chỉ, liền mau chóng bắt lửa.
"Phượng tỷ ngày hôm nay khí chất không đúng, đố kỵ, hâm mộ, còn có một chút tức giận." Muội muội nhỏ nhất bên trái là Miêu Tử, ở trước mắt Vương Hi Phượng phe phẩy ngón tay, móng tay giả dán lên móng tay thật chừng 3 centimet, giống như dao găm ở trước mặt Vương Hi Phượng lắc qua lắc lại.
Mí mắt Vương Hi Phượng cũng không nháy xuống, ánh mắt đảo qua, hóa thành dao nhỏ, đâm ngược trở lại.
Miêu Tử thu tay trở về, vuốt móng tay giả, mặt trên đính các mảnh kim cương màu đen chói mắt vô cùng.
Vương Hi Phượng đối với cái chuyện này dè bỉu, nàng nói: "Bạn gái của em có khuynh hướng M à? Cái tay này, nhìn khác gì dao găm, đừng nói niềm vui trên giường của mấy đứa chính là xem máu tươi chảy ba thước đấy."
Miêu Tử mở ra mười đầu ngón tay, ở trên không trung cào cào một chút, đáp lại: "Bạn gái của em chính là thuần T. Chạm cũng không cho em chạm, ngày thường đều là cô ấy ra sức hầu hạ em, em nuôi dưỡng ngón tay của mình thật tốt là đủ rồi."
Ánh mắt của Vương Hi Phượng dời đến cô gái thanh tú sạch sẽ đứng ở phía sau Miêu Tử, tầm mắt dừng ở nửa người dưới của cô, ngữ khí ám muội nói: "Vậy là vẫn còn nhỉ."
Cơ thể bạn gái Miêu Tử rụt xuống, từng bước rút lui, nhường cho da thịt trắng bóng của Miêu Tử ngăn trở nửa người dưới của nàng.
"Phượng tỷ, chị dám phá Tư Tư của em, em sẽ. . ." Miêu Tử nói được một nửa liền không nói được nữa, Vương Hi Phượng hỏi ngược lại: "Thì em muốn thế nào?"
"Em sẽ phá của cô ấy trước. Thà rằng trên đời không có, cũng sẽ không lưu cho chị, Vương Hi Phượng." Miêu Tử vừa nói xong, những người còn lại đều trợn mắt há mồm, bạn gái nhà nàng cũng luống cuống, vội nói: "Miêu Tử, đừng như vậy."
"Cậu thủ thân như ngọc cho tôi." Miêu Tử nói với người kia.
Cái người T có nói lại người khác thôi cũng cà lăm kia, mặt đỏ tía tai, không tình nguyện gật đầu.
Miêu Tử ôm đầu, nói: "Xem em nói gì chưa? ! Phượng tỷ, hôm nay chị làm sao vậy, có cái gì cấm kỵ chị nào."
Vương Hi Phượng ngồi trên ghế cao, thân thể chuyển động, trái chín mươi độ, phải chín mươi độ, lại cứ thế lắc người.
"Mình đã nói là chị ấy có vấn đề mà." Miêu Tử xì một tiếng khinh miệt.
"Đúng vậy, Phượng tỷ đã lâu không nói gì đến chuyện xử nữ ." Tử Di ngồi ở phía đối diện tính toán, cuộc thảo luận về vấn đề xử nữ lần trước làm cho tất cả mọi người huyết khí dâng trào đã qua lâu rồi.
Lần trước là do Vương Hi Phượng kinh nguyệt không đều, không biết lần này lại là do nguyên nhân gì nữa đây.
Vương Hi Phượng mỗi khi trong lòng buồn bực chuyện nội tiết mất cân đối hay khi chưa được thỏa mãn du͙© vọиɠ, liền thích lấy chủ đề cấm kỵ này ra khai đao.
"Thừa nhận đi, là do chị cô đơn quá độ, có phải không?" Hạ Hạ nâng cằm lên, cười nói. Hạ Hạ là người duy nhất trong bốn chị em lớn lên P trung tính, tóc ngắn màu đen lại mặc âu phục, áo khoác cùng áo sơmi, người không biết chân tướng nhất định sẽ nghĩ cô từ nhỏ đã bị nuôi lớn như con trai, cũng chỉ có giới tính là nữ, là thuần T, nhưng cô cố tình trong ngoài không đồng nhất, ở trên giường lại là người bị áp, gần đây nhất là cùng một giáo viên Ngữ Văn đại học tôi tôi em em. Người phụ nữ lớn tuổi tóc dài trầm mặc lại văn nhã đứng ở phía sau Hạ Hạ, giống như một đóa Bạch Liên hoa, trong màu sắc hôn ám của quán bar, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được thích hợp.
Vương Hi Phượng vén sợi tóc quăn màu vàng hồng ra sau tai, bắt đầu nói: "Tỷ có chuyện trong lòng. Cũng không phải chuyện lớn. Nói ra khỏi miệng, chỉ sợ bị mọi người chê cười thôi."
"Chị đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi hả. . ." Lời Hạ Hạ vừa nói ra miệng, đã bị ném ngay một viên đậu phộng vào đầu, bạo vũ lê hoa châm đi qua, trời yên biển lặng, mọi người đều tự ăn phần của mình, chủ nhân của ám khí cũng đem một viên đậu phộng cuối cùng trong đĩa nhét vào trong đôi môi đỏ mọng: "Em họ tỷ muốn tới Hàng Châu."
Không ai để ý đến nàng, Vương Hi Phượng đập bàn một cái, cảm thán: "Em họ tỷ đến Hàng Châu muốn ở lại nhà của tỷ tỷ, mấy đứa không thể tỏ vẻ gì sao?"
"Chị có thể thượng cổ hả?"
"Gái thẳng?"
"Xử nữ sao?"
Vương Hi Phượng mị nhãn trừng qua một đám người, nhóm chị em gái bị ánh mắt lạnh như băng của nàng cắt ra từng đạo vết thương, sôi nổi đến bên bạn gái tìm kiếm sự an ủi ấm áp.
Vẫn là Tử Di bình tĩnh, hỏi một vấn đề có vẻ bình thường: "Em họ chị tên gọi là gì?"
"Giả Bảo Ngọc." Vương Hi Phượng nói.
"Hơ. . ." Cái tên này làm dấy lên vô số 囧, có người rốt cục nhịn không được, phụt thẳng ngụm bia ra không khí. . . Bia bay giữa không trung toàn bộ nhỏ lại trên người nàng, có thể nói là tự làm tự chịu.
"Nhà của chị đặt tên, có phải hay không rất mê Hồng Lâu Mộng?" Tử Di tò mò hỏi.
*Vương Hi Phượng và Giả Bảo Ngọc đều là tên trong Hồng Lâu Mộng.
"Có thể coi là vậy, có thể không." Vương Hi Phượng thở dài: "Hồi em họ mới vừa được sinh ra, không được gọi là Giả Bảo Ngọc, mà gọi là Giả Ôn Nhu, kết quả vừa ra đời luôn luôn sinh bệnh, thầy tướng số nói tính tình của em ấy cùng danh tự kia không hợp, liền đặt nam danh, từ đó gọi là Giả Bảo Ngọc."
Nhắc tới cũng thật sự là kỳ tích, danh tự thay đổi, từ một cô bé ốm yếu hay bệnh liền trở nên khoẻ như vâm.
Tên và người cũng thật giống nhau, Giả Bảo Ngọc từ nhỏ đã là bảo bối của Giả gia.
Giả gia tam đại đơn truyền, trong nhà lại là kẻ có tiền, Giả gia là nhóm người giàu đầu tiên của tân Trung Quốc, đi từ làm chính trị, sau đó lại tiếp tục kinh doanh, tới đời Giả ba, bắt đầu tham gia vào việc buôn bán với nước ngoài, trong nhà tuy rằng không thể nói là gia sản bạc vạn, nhưng ít nhất cũng để cho nhi đồng sinh hạ có thể vô ưu vô lo lựa chọn nghề nghiệp yêu thích của mình.
Từ nhỏ, Giả Bảo Ngọc đã được toàn thể người trong nhà sủng ái như ngọc, ngậm trong miệng sợ tan, mà nắm trong tay thì sợ nát, có thể coi là hưởng hết các loại phúc khí.
Trước kia, Giả Bảo Ngọc muốn ra nước ngoài đi đọc nghiên cứu sinh, Giả ba ngoan cố lo lắng muốn cả nhà cũng di dân theo cùng, cả nhà cùng Giả Bảo Ngọc đi ra nước ngoài.
Sau lại vẫn là Giả Bảo Ngọc thỏa hiệp, nói là muốn tới một trường đại học danh tiếng ở Hàng Châu làm nghiên cứu sinh khoa lịch sử, cô quyết định học ở trong nước, tưởng sẽ không có chuyện gì nữa, kết quả người trong nhà lại nháo nhào muốn chuyển nhà đến Hàng Châu. Bảo bối trong nhà chưa bao giờ ở qua phòng trọ, cũng chưa bao giờ thuê phòng ở bên ngoài, tổ tông nhà bọn họ một trăm người chưa từng có một học giả, nếu ở bên ngoài gặp chuyện, người trong nhà sẽ khóc đến chết mất.
Giả Bảo Ngọc không biết tốn bao nhiêu ngày để trấn an người nhà là mình đã trưởng thành, cuối cùng nghĩ ra một giải pháp, cô đến nhà chị họ ở Hàng Châu ở nhờ, có người thân thích chăm nom, bọn họ mới an tâm cho đi.
Quả thật là ứng với câu nói kia, người sau khi sinh ra, liền có số mệnh cho riêng mình, có người trở thành bùn đất có người làm mây trên trời.
Vương Hi Phượng chính là rơi xuống mặt đất làm bụi bậm, không có văn hóa không có bối cảnh cũng không có kết hôn, còn cố tình có một người hoàn mỹ như vậy ở phía trước mặt, tương phản với người bị rớt lại phía sau. Giả Bảo Ngọc kia quá may mắn, may mắn đến độ làm cho người ta khi nghĩ đến, ngực liền cảm thấy hoảng hốt.
"Em họ của chị lớn lên nhìn trông thế nào?"
"Mấy đứa đã từng thấy Lâm Thanh Hà diễn trong phim Hồng Lâu Mộng chưa?" Vương Hi Phượng đột nhiên nói đến vấn đề này, một đám người trẻ tuổi, làm sao có thể xem qua loại phim cổ như vậy, cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
Nhưng vẫn có tỷ tỷ của Hạ Hạ đáp lời: "Tôi đã từng xem qua."
"Chính là bộ dạng đó." Vương Hi Phượng uống bia, giải thích: "Môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc."
"Không thể tưởng tượng ra được." Mô tả thâm sâu khó hiểu như vậy cần phải có một chút óc tưởng tượng mới có thể nghĩ ra được.
Vương Hi Phượng tổng kết lại: "Chính là kiểu tiểu sinh sạch sẽ tuấn tú. Hàng năm trở về gặp mặt, khiến cho tỷ ngày càng có cảm giác giống như cổ nhân không thực không mang theo khói lửa nhân gian."
"Thế thì không phải Phượng tỷ nên vui vẻ sao? Người tốt như vậy vào ở trong nhà chị, coi như trong nhà có nuôi một chậu hoa, cảnh đẹp ý vui, có năng lực vun đúc tình cảm thêm sâu đậm." Miêu Tử không quen nhìn gương mặt xinh đẹp của Vương Hi Phượng giả bộ lo âu, đó là thuộc về Lâm muội muội, chị ấy đừng có đoạt đi danh hiệu của bệnh mỹ nhân kia.
"Tỷ làm sao dám cho người khác tiến vào phòng, người nhà của tỷ còn tưởng rằng tỷ là gái ngoan." Vương Hi Phượng cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, lộ ra nụ cười tự giễu.
Những người còn lại cũng bất đắc dĩ theo, các nàng cũng biết gia đình Vương Hi Phượng phức tạp, nhưng không dự đoán được nàng vẫn luôn gạt người nhà, trôi chảy, làm người hai mặt, nhưng bọn họ ai mà chẳng phải như thế.
"Vậy, em họ chị đến đây không phải sẽ phá đám tất cả sao?" Có người khơi mào liên tưởng đến quan hệ của hai người trong lúc đó, Vương Hi Phượng ném cho nàng một cái nhìn tán dương: "Tỷ đang phiền não đây."
"Đáng thương nhaaaa." Miêu Tử kéo thật dài âm cuối, trong lời nói không có mấy thương cảm.
"Được ngày nào hay ngày nấy vậy." Vương Hi Phượng đáp lại.
"Em biết phải lo liệu sao đấy." Hạ Hạ thần bí ghé sát đầu vào, đám đầu đại nhân kia cũng ghé lại đây, sau đó nàng lớn tiếng hét lên: "Phượng tỷ ăn em họ của mình là xong, thay vì giấu giấu diếm diếm, chi bằng ăn luôn em ấy, đến lúc đó cô ta bị chị làm cho thần hồn điên đảo, chuyện gì cũng nghe theo chị."
"Ăn!" Vì trinh tiết bạn gái của mình, Miêu Tử kiên quyết đồng tình với phương án Vương Hi Phượng đem Giả Bảo Ngọc kia ăn vội.
"Vấn đề là không ăn được." Vương Hi Phượng nổi giận, muốn ăn thì nàng đã sớm ăn rồi, còn đợi đến lúc bọn họ chỉ điểm sao.
"Có người chị không thể ăn sao?"
"Em ấy là thẳng." Vương Hi Phượng nói.
Hạ Hạ kiên quyết: "Thì uốn. Bằng công phu trên giường của Phượng tỷ, trinh nữ cũng thành da^ʍ phụ."
"Em ấy vẫn là xử nữ."
Miêu Tử mở to hai mắt nhìn, dò hỏi: "Không phải chị thích nhất là xử nữ sao?"
"Đừng cố, tỷ cũng không dám tưởng tượng. Không phải không thể ăn, mà là ăn không được. Không phải làm tỷ tỷ là phải trở thành tấm gương sống cho đàn em noi theo sao?" Vương Hi Phượng bắt lấy lọn tóc xoăn màu vàng hồng, nóng nảy đáp lại.
"Đêm dài tốt đẹp, chị khiến cho cô ấy hóa thành nước chảy, không phải như vậy, chị sẽ đỡ phải mỗi ngày vất vả lo nghĩ đến chuyện che che giấu giấu à?" Tử Di cảm khái nói.
Vương Hi Phượng ghé lại trên bàn, chỉ còn lại khí lực thở gấp.
"Bọn tỷ là quan hệ vô cùng thuần khiết có được không?" Vương Hi Phượng yếu ớt phản kháng.
Chẳng qua có vẻ không ai chịu tin tưởng, một đám nữ nhân vội vàng YY.
Nhìn chung, chị em họ vốn là loại chuyện tình cấm kỵ chứa nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ.