Biểu Tỷ Hung Mãnh

Chương 9.

Hiện tại, Phạm Đồng Đồng đã biết mình phải ngủ ở nơi nào, cũng biết giường của Thư Tiệp không có phần của mình, tới ban đêm, cô ngoan ngoãn ôm mền, nằm chết dí trên thảm sàn nhà, Thư Tiệp lên giường, cũng đã nằm xuống chờ tắt đèn, Phạm Đồng Đồng đột nhiên bật dậy, động tác mãnh liệt, phảng phất như có một cơn gió thổi qua.

Thư Tiệp bị cô làm cho hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Phạm Đồng Đồng.

Phạm Đồng Đồng quay đầu đối diện với Thư Tiệp hỏi: "Sáng mai 7 giờ gọi tôi dậy nhé?"

Thư Tiệp lôi chiếc gối dưới đầu ra, biến nó thành cây búa giã vào đầu Phạm Đồng Đồng, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Biết rồi. Cô nói cả thảy 3 lần rồi đấy."

"À, thế à, à à, thế tôi đi ngủ, chúc ngủ ngon." Phạm Đồng Đồng trở xuống đất, biến mất khỏi giường của Thư Tiệp.

Thư Tiệp thở dài một hơi, khi cô đang vươn tay hướng đến chiếc đèn bàn cạnh giường, cái đầu kia lại nhổm lên. Thư Tiệp cầm gối đầu đập chuột. Phạm Đồng Đồng ôm đầu tránh né, đề nghị: "Tôi cảm thấy nên dậy lúc sáu rưỡi!"

"Tôi sẽ gọi cô từ hẳn bốn rưỡi!" Thư Tiệp nghiến răng nghiến lợi.

"Thế thì sớm quá." Phạm Đồng Đồng có vẻ không nghe ra khẩu khí tức giận của Thư Tiệp, ngược lại cảm thấy đây là một mẩu đối thoại ôn hòa và hợp lý.

Thư Tiệp tắt đèn, xoay người hướng về bên trong, không thèm để ý tới tên ngốc dưới giường kia.

Trong bóng tối, nhãn cầu Phạm Đồng Đồng quay tròn, đưa tay đẩy Thư Tiệp, Thư Tiệp dịch chuyển vào bên trong một chút.

Phạm Đồng Đồng quê độ, kéo chăn nằm xuống.

"Nhớ ngày mai 6 rưỡi gọi tôi dậy nhé. Tôi còn phải đi làm." Phạm Đồng Đồng trước khi ngủ cũng không quên nhắc nhở.

Thư Tiệp lấy điện thoại di động ra, đặt đồng hồ báo thức lúc 6 rưỡi sáng, nhạc chuông để bài Animals của Nickelback, chờ đến sáng mai, nếu chính mình dậy không nổi, nàng sẽ lấy điện thoại ném lên người người kia, xem cô ta có không chịu dậy không.

Đến khi trời thật sự sáng, ngược lại lại là Phạm Đồng Đồng tự giác thức dậy, một buổi tối ngủ thật là ngon, khiến cô bắt đầu quyến luyến cái chăn của mình. Trong khi cô đang hưởng thụ ổ chăn thì một trận gào thét kích động gần với bệnh tâm thần từ trên giường Thư Tiệp vang lên.

Phạm Đồng Đồng vội vã ngồi dậy, tiếng nhạc rock mãnh liệt giống như cái máy kéo nhiều năm chưa sửa, cộng với đủ loại tiếng ồn có thể khiến người ta điếc lỗ tai.

Cô leo lên giường Thư Tiệp, ở trên giường nhỏ của nàng tìm nơi phát ra tiếng động kia, cứ để mặc tiếng chuông báo thức kích động nhân tâm, Thư Tiệp vẫn như cũ chìm sâu vào trong giấc ngủ, không hề động tâm vì những âm thanh gào thét bên ngoài.

Phạm Đồng Đồng cố gắng tránh đi thân thể của Thư Tiệp, sờ soạng cái tay bên kia.

Cuối cùng ở dưới gối Thư Tiệp tìm ra căn nguyên phát tiếng kêu, cô thật cẩn thận rút chiếc điện thoại di động ra, khi cô tắt tiếng chuông đồng hồ báo thức kia, Thư Tiệp khẽ duỗi chân.

"Ngủ như chết như vậy, thật đúng là không nghĩ tới." Phạm Đồng Đồng đơn giản quỳ trên giường, cẩn thận véo má Thư Tiệp, bắt đầu trả thù.

"Ai bảo cô hung dữ với tôi, gọi tôi là đồ ngốc. . ." Phạm Đồng Đồng ngoài miệng nói như thể hai người có thâm cừu đại hận, thế nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng, cô dùng ngón cái cùng ngón trỏ bốc lên một khối da thịt nho nhỏ trên mặt Thư Tiệp, lực đạo nhẹ nhàng giống như đang vuốt ve gương mặt nàng.

Thư Tiệp cảm giác được có cái gì đang quấy rầy nàng, nhíu nhíu mày, Phạm Đồng Đồng nghịch đến nghiện, ngón tay đặt lên môi Thư Tiệp, đôi môi hồng nhạt tự nhiên, không biết có phải do trước khi ngủ bôi son dưỡng hay không, sau khi trải qua một đêm hấp thụ, chạm vào có cảm giác mềm mại, tay Phạm Đồng Đồng vừa mới đυ.ng vào đôi môi mềm mại trơn mượt kia, thì miệng Thư Tiệp đột nhiên mở ra, một ngụm cắn xuống.

"Ái. . ." Phạm Đồng Đồng chắn miệng của mình, sợ kêu ra tiếng.

Thư Tiệp càng cắn càng dùng sức, răng cửa bén nhọn giống như dao găm cắt xuống, ngón tay Phạm Đồng Đồng nhất thời bị cắn, mà cô lại không dám dùng sức nhổ ra, chỉ biết chịu đựng.

Chờ Thư Tiệp cắn đủ rồi, buông tha ngón tay của cô, Phạm Đồng Đồng vội rút ngón tay ra, trên đó in rõ dấu răng, cô lại nhìn Thư Tiệp, người đang nhắm hai mắt, giống như đối với chuyện vừa rồi hoàn toàn không biết gì cả.

Đây chắc chắn là trả thù.

Phạm Đồng Đồng thổi thổi ngón tay, trong lòng căm giận muốn chết.

Không có cách nào để trả thù Thư Tiệp, Phạm Đồng Đồng chỉ có thể tự mình tiêu giận, thật cẩn thận leo xuống từ trên giường Thư Tiệp, ra ngoài ban công hóng gió.

Ban công cách vách đã sớm có người, người đó lại còn cởi trần, đang ghé vào ban công.

"Buổi sáng tốt lành!" Phạm Đồng Đồng thân thiện chào hỏi người kia.

Chàng trai ở cách vách chậm rãi quay đầu lại, mí mắt cụp xuống, hai vành mắt đen xì, trên mặt lại là một bộ dạng uể oải không phấn chấn.

Anh ta nhìn nụ cười tỏa nắng của Phạm Đồng Đồng, võng mạc chậm rãi tiếp nhận cảnh tượng trước mặt sau đó truyền đến đại não rồi lan đến dây thần kinh phản hồi tại đây, quy trình tốn thời gian xử lý gấp 3 lần so với bình thường.

Đến lúc Phạm Đồng Đồng tuyệt vọng nghĩ người này đối với tiếng chào buổi sáng đơn giản cũng lười, người nọ lại mở miệng nói: "Chúc ngủ ngon." Nói xong, cái xác không hồn kia lê lết trở về phòng, nghe thấy phịch một tiếng, cửa ban công nhà anh ta bị đập mạnh vào, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

"Người đâu mà kỳ quái." Phạm Đồng Đồng nhún vai.

Phạm Đồng Đồng mặc vào áo phông màu trắng rộng thùng thình cùng quần rằn ri, vẻ luộm thuộm, hơn nữa còn có cái đầu màu tím, nhìn không giống một giáo viên chút nào.

Cô dành ra nửa tiếng để làm bữa sáng, quét dọn vệ sinh, sau đó thu dọn phòng đến mấy lần.

Phạm Đồng Đồng trước khi đi, còn chạy đến giường Thư Tiệp, gọi nàng dậy.

Thư Tiệp ngủ rất say, thời điểm thức dậy tính tình cũng cực kỳ khó chịu, vừa mở mắt ra đã dùng ánh mắt hung ác nhìn Phạm Đồng Đồng, đem Phạm Đồng Đồng thiện lương hù thành một con thỏ con vô tội.

Thư Tiệp nắm lấy tóc, ngữ khí không vui, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ một phút." Nàng dâu nhỏ ngoan ngoan trả lời.

"Sớm như vậy gọi tôi dậy làm gì?" Thư Tiệp duỗi thẳng chân đạp vào bụng Phạm Đồng Đồng, lực đạo không lớn, yếu ớt, Phạm Đồng Đồng nắm lấy chân của nàng, thả ra, nói: "Gọi cô dậy ăn sáng."

"Cô không cần phải đi làm sao?"

"Ừ." Trước tiên hầu cô rời giường đã rồi nói sau.

"Cô lôi thôi đến mức độ này rồi cơ à, nhìn xem tóc của cô không biết dùng gel cố định, có chuyện gì xảy ra với mặt của cô vậy, chỗ này cũng bắt đầu tróc da, trên mặt còn một khối màu đỏ. . ." Tay Thư Tiệp sờ loạn trên mặt Phạm Đồng Đồng, từ đầu đến chân, cơ hồ còn muốn sờ đến dưới cổ, Phạm Đồng Đồng vội vàng bắt lấy tay nàng, nói: "Tôi sắp muộn rồi."

Cái tính săm soi của Thư Tiệp ở thời điểm rời giường thể hiện ra vô cùng mạnh mẽ, Phạm Đồng Đồng bị nàng nói đến mức mặt như bốc hỏa, nghĩ thầm, kỳ thật cũng đâu đến nỗi xấu như vậy, qua lời cô nói, tôi chẳng khác nào thằng gù trong nhà thờ Đức Bà.

"Cô còn không mau đi đi." Thư Tiệp nói.

"Ừ, điểm tâm tôi để ở trong nồi, cô mau ăn đi cho nóng, nếu nguội thì đi hâm lại, cô dậy sớm một chút, không được đi trễ, biết chưa?" Phạm Đồng Đồng đứng ở cạnh cửa, vẫn không quên nhắc nhở Thư Tiệp.

Thư Tiệp kéo chăn đắp lên mặt, té xuống.

"Nhớ phải ăn sáng, đừng đi trễ đấy." Phạm Đồng Đồng sợ Thư Tiệp không để ý, nói thêm lần nữa.

Trong chăn, Thư Tiệp rầu rĩ đáp: "Tôi biết rồi."

Phạm Đồng Đồng lúc này mới yên tâm rời đi, cô đi giầy, bước tới cửa trước, chợt phát hiện mặt trên có một tờ giấy ghi chú nhỏ, liếc qua, là chữ viết của Thư Tiệp: "Thùng cơm, trước khi đi nhớ kiểm tra lại đồ đạc của mình, ví, chìa khóa, thẻ căn cước, nhớ kỹ đường về nhà."

Phạm Đồng Đồng nhìn thấy tờ giấy nhỏ màu vàng này, trong lòng ấm áp, trước kia cô không hiểu vì sao giấy ghi chú lại phải làm thành màu vàng, chính là hiện tại cảm nhận được, loại màu sắc này khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp, nhìn vào liền cảm thấy thoải mái.

Câu nói cuối cùng kia, nghĩ theo chiều hướng tốt thì là một loại quan tâm, nghe thật thoải mái, nhưng nếu nghĩ theo hướng xấu, thì thế nào lại giống như cô ấy đang coi khinh chỉ số IQ của Phạm Đồng Đồng.

Chữ Thư Tiệp nhìn thật đẹp, giống như dùng bút máy viết ra, gầy cao, góc cạnh rõ ràng, đẹp đẽ vô cùng.

Như cô ấy vậy.

Phạm Đồng Đồng nhìn lại một lượt, kiểm tra lại đã mang theo đầy đủ mọi thứ, mới rời đi.

Nhà trẻ ở rất gần tiểu khu Thư Tiệp sống, cũng chỉ cách có hai con đường.

Trẻ con trong trong tiểu khu phụ cận đều được gửi tới đây, học phí một học kỳ ở đây có thể nuôi sống một sinh viên đại học.

Học phí đắt đỏ kia khiến Phạm Đồng Đồng bị sốc, mừng thầm chính mình sinh ra sớm vài thập niên, nếu bây giờ cô vẫn còn là trẻ con, sẽ phải tốn ngần ấy tiền để nuôi.

20 phút đi đường khá dư dả. Phạm Đồng Đồng thật ra đã bắt đầu có tâm tư hái hoa bắt bướm, nhàn nhã đi dạo phố.

Hàng Châu đông đúc, đường xá sáng sớm đã thấy xe đến xe đi, những người trẻ tuổi đi làm cùng nhóm các bà thím đi chợ mua thức ăn trộn lại cùng một chỗ, vội vội vàng vàng đi trên phần đường giành cho người đi bộ, đám đông chen chúc, Phạm Đồng Đồng đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc, dọc đường ngâm nga.

Kẻ nhàn nhã tôn lên người bận rộn, cũng có ý tứ hàm xúc, tự mình hưởng thụ dường như khoái hoạt.

Phạm Đồng Đồng đi 15 phút, cuối cùng đã đi qua hai con đường, đến trước nhà trẻ.

Nhà trẻ ở giữa hai tòa cao ốc, từ núi cao đến bình nguyên, chiều cao hao hụt mạnh, giống như bị hai tấm ván gỗ kẹp lấy, ngẩng đầu lên có thể thấy một khoảng trời vuông ngay ngắn.

Vách tường sơn màu hồng, xanh lá và xanh biếc, mặt trên vẽ một ít nhân vật hoạt hình, còn có dòng chữ "Tứ Xuyên cố lên" viết xiêu xiêu vẹo vẹo do một vài đứa trẻ dùng màu nước viết lên. Bức tường rất thấp, có thể nhìn xuyên qua rào chắn để thấy thang cuốn bằng nhựa dẻo, xích đu cùng những chiếc ghế nhựa tạo dáng thành hình cây nấm.

Bây giờ còn chưa phải thời gian lên lớp, bên trong im ắng, những cây nấm nhỏ đủ loại màu sắc yên tĩnh sinh trưởng trên bãi cỏ.

Phản ứng đầu tiên của Phạm Đồng Đồng lại là những cây nấm xinh đẹp này sẽ dạy hư những bạn nhỏ mất, trước đây cô cũng thích vẻ tươi đẹp này của những cây nấm, lớn lên mới biết được, phàm là càng xinh đẹp, thì lại càng mang độc. Hiện thực chênh lệch lớn vậy càng khiến cho những mộng tưởng trẻ con trở nên ảm đạm.

Quên đi, trẻ con mà không có một chút mơ mộng, thì sao có thể tính là trẻ con. Phạm Đồng Đồng nghĩ lại, suy nghĩ cũng trở nên thoáng hơn.

Khi cô tiến vào nhà trẻ thì bị người gác cổng gần về hưu ngăn lại, ông ngoắc Phạm Đồng Đồng nói: "Lại đây, cô lại đây."

Phạm Đồng Đồng chỉ vào mình, hỏi lại: "Cháu?"

"Đúng rồi, cô lại đây, đăng ký. Cô tới đây làm gì? Tiếp thị gì à? Có thư giới thiệu không?"

Một loạt câu gặng hỏi, mắt Phạm Đồng Đồng bắt đầu choáng váng, cô cầm bút, nhìn mặt trên bản kê khai chi chít, không biết nên viết cái gì.

"Cháu là giáo viên thực tập." Phạm Đồng Đồng nói.

"Cô? Giáo viên?" Hai dấu chấm hỏi của ông lão gác cổng làm tổn thương tâm hồn Phạm Đồng Đồng.

"Cháu thực sự đến đây làm cô giáo mà." Phạm Đồng Đồng hận không thể viết lên trên mặt mình chữ "Tôi là giáo viên mẫu giáo", chứng tỏ thân phận của mình.

Ông lão gác cổng bán tín bán nghi, nhưng vẫn để cô đi vào, chỉ là lúc Phạm Đồng Đồng xoay người có nghe được tiếng ông nói thầm, cái gì mà giáo viên bây giờ sao lại mang một bộ dạng nữ lưu manh.

Phạm Đồng Đồng soi mình trong chiếc gương cỡ lớn trước thang ký túc xá, cô mặc một bộ đồ vô cùng bình thường, không khoa trương cũng không hở hang, trước ngực thêu hoa văn hình tiểu cẩu lè lưỡi tỏ rõ chính mình vẫn còn chưa hết tính trẻ con, nhằm xích lại gần hơn với những bạn nhỏ, cô còn mặc cả quần rằn ri để chứng tỏ mình là một thanh niên tốt yêu vận động dưới ánh mặt trời, chỉ là quả đầu này. . .

Thuyết minh đôi mắt Thư Tiệp tốt thế nào!

Phạm Đồng Đồng đem thịt trên mặt mình vo thành một cục, sau đó đứng trước gương tươi cười thật nhiều, mới có thể kiên định tiếp tục hướng lên trên.

Phòng làm việc của giáo viên mầm non ở tầng trên cùng, cửa đóng kín, Phạm Đồng Đồng nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, có tiếng người bên trong vọng ra, cô mới dám đi vào.

Bên trong điều hòa đặt ở 18 độ, vừa vào cửa giống như bước vào khoảng trời đông giá rét, tương phản sắc nét với nhiệt độ dễ chịu bên ngoài.

Phạm Đồng Đồng lạnh run.

Người ngồi sau cái bàn công tác thật lớn bằng gỗ lim cũng không ngẩng lên, hỏi cô: "Có việc gì."

"Vâng, tôi là Phạm Đồng Đồng, hôm qua có thông báo ngày hôm nay đến đây làm việc." Phạm Đồng Đồng đi đến trước bàn làm việc, đứng thẳng người, lớn tiếng nói.

"Đừng nói lớn tiếng như vậy, tôi nghe được rồi. Cô đặt giấy tờ ở đây, rồi đi xuống dưới tìm cô Lăng Thục Phân, cô ấy sẽ nói cho cô biết phải làm thế nào." Hiệu trưởng tiếp tục chôn đầu vào tờ báo, dùng thái độ thờ ơ đối với Phạm Đồng Đồng, từ đầu đến cuối đều không để ý, Phạm Đồng Đồng bỏ tài liệu trong tay xuống, gãi đầu đi ra ngoài.