Lúc này, thiếu nữ nhìn thấy Lạc Nguyệt đang đứng cạnh Lục Tuyết Kỳ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, rất rõ ràng nàng không nghĩ tới dưới vực sâu này lại còn có người sống, Bích Dao sắc mặt biến đổi, trong lòng lại hơi giật mình.
Ngay sau đó, nàng thấy rõ là Lạc Nguyệt thì hơi ngẩn ra, trên mặt thoáng qua một chút ngạc nhiên thích thú, rồi lại mỉm cười.
"Quả là nhân sinh hà xứ bất tương phùng!" trong bóng tối nàng xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp nở rộ, ưu nhã chạy đến.
*** trên đời không có gì không gặp lại được.
Lạc Nguyệt mặt hơi mỉm cười "chứng tỏ chúng ta có duyên a, Dao tỷ" ánh mắt nhìn Bích Dao chuyển dời sang chỗ Lục Tuyết Kỳ đang nằm. Nàng biết Bích Dao sẽ đến, Tử Linh Uyên là nơi đầu tiên Bích Dao đối với Trương Tiểu Phàm nảy sinh tình cảm, hiện tại không có Trương Tiểu Phàm tất nhiên mọi chuyện sẽ không phát sinh, Bích Dao cũng sẽ không cần vì Trương Tiểu Phàm mà dùng Si Tình Chú, hi sinh bản thân. Cái chết của Bích Dao có lẽ không chỉ riêng Trương Tiểu Phàm mà còn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng mỗi người đọc Tru Tiên.
Bích Dao cũng tốt, Lục Tuyết Kỳ cũng được, các nàng suốt đời đều vì một nam nhân tên Trương Tiểu Phàm mà sở khốn. Thượng thiên đưa nàng đến nơi này có lẽ chính là để thay đổi vận mệnh của các nàng. Khiến các nàng có thể hảo hảo vui vẻ qua cả đời.
Sư tỷ yêu nàng, là của nàng lớn nhất thu hoạch ngoài ý muốn, cũng là lớn nhất kinh hỉ. "Duyên phận" hai từ này thật sự khiến người khác không thể lường trước được.
Bích Dao đến gần, Lạc Nguyệt nhìn trên bàn tay phải thon thon như ngọc của nàng đang cầm một đóa hoa nhỏ màu trắng, tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, chiếu sáng xuống vùng đất xung quanh, Lạc Nguyệt cũng không nhớ rõ đó là loại hoa gì.
"Dao tỷ" Lạc Nguyệt mỉm cười ngồi xuống, rất tự nhiên không hề có chút đề phòng.
Thiếu nữ nhìn nàngbmỉm cười: "không nghĩ tới gặp lại ngươi sớm như vậy? Sao lại đến cái nơi quỷ khí ảm đạm này? Đây không phải là nơi ngươi nên đến đâu. Bên kia...là ngươi thân ái sư tỷ đi. Nàng bị thương?"
Lạc Nguyệt nghe mấy từ "thân ái sư tỷ" mặt không hiểu đỏ lên, tuy biết Bích Dao không phải ý đó, nhưng mà nàng vẫn rất ngượng a.
Bích Dao trong bóng tối lờ mờ nhìn thấy nàng đỏ mặt. Môi hơi mím lại, ánh mắt hơi có thâm ý nhìn Lạc Nguyệt, lại nhìn Lục Tuyết Kỳ đang hôn mê bất tỉnh.
U Cơ nhìn Bích Dao hơi lắc đầu, hài tử này lại có ý xấu rồi.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi còn chưa trả lời tỷ tỷ nha, thất thần đỏ mặt cái gì a" Bích Dao cố ý quơ quơ tay trước mặt Lạc Nguyệt, trêu chọc nói.
Lạc Nguyệt gật gật, vì sao nàng cứ luôn cảm thấy Bích Dao hình như là đang có ý xấu trêu chọc nàng đây.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi là đệ tử Thanh Vân môn đi?" Bích Dao thẳng thắn nhìn Lạc Nguyệt hỏi, mà Lạc Nguyệt cũng không ngần ngại gật đầu.
Ngươi cùng nàng đến đây đã lâu chưa, có đi qua "Tích Huyết động" không?"
Lạc Nguyệt tự nhiên là biết danh xưng này, nhưng nàng vẫn chiếu theo nội dung vở kịch, giả bộ ngây ra hỏi "Tích Huyết động là cái gì?"
Bích Dao ánh mắt hơi nheo lại, nụ cười trên mặt dần dần tắt, nhưng vẫn bình thản hỏi "Tiểu Nguyệt Nguyệt nhưng thật khéo giả vờ, người cũng là nhân sĩ chính đạo, nếu không đi qua Tích Huyết động, làm sao mà đến được nơi đen tối dơ bẩn này?"
Lạc Nguyệt nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên không đổi, nói cho cùng nàng và Bích Dao nhiều lắm chỉ là sơ giao, Bích Dao là người Quỷ Vương Tông, đối với đệ tử Thanh Vân môn như nàng có đề phòng là lẽ đương nhiên, cái này không thể trách, nàng tiếp tục giả ngu hỏi "Dao tỷ, khi nãy ngươi nói ta là nhân sĩ chính đạo, vậy ngươi là gì a?"
Bích Dao toàn thân y phục màu xanh như nước, đóa hoa nàng cầm trên tay tỏa ra một làn ánh sáng trắng, vạch lên một đường trong không trung, quyện trong bóng tối, lưu lại trong khoảnh khắc, rồi chầm chậm biến mất.
"Ta không phải là yêu nữ ma giáo độc ác sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi sợ không?" Bích Dao cười tinh quái, tay nắm chặt tay U Cơ, nàng hi vọng, người này sẽ không làm nàng thất vọng.
U Cơ nhìn Bích Dao, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng nắm tay nàng.
Lạc Nguyệt nụ cười trên mặt chưa từng giảm, nàng không phải ngu ngốc Trương Tiểu Phàm, một mực nghe theo lời các vị sư trưởng sư huynh nói, nào là ma giáo yêu nhân là tai họa của nhân gian, tàn nhẫn vô đạo, nào là môn quy của Thanh Vân Môn nghiêm cấm lai vãng kết giao với người trong ma đạo, hơn nữa nhất định phải là kẻ thù sống chết, không đội trời chung. Nàng không có ấu trĩ như vậy, huống chi nàng còn muốn cho Bích Dao một cuộc sống hảo hảo, không dính dáng đến tên Trương Tiểu Phàm kia a.
Bích Dao cũng không tức giận Lạc Nguyệt chậm chạp không trả lời câu hỏi của mình, nàng nhìn Lục Tuyết Kỳ bên kia một cái, trên mặt lập tức hiện lên ý xấu, nàng tươi cười càng thêm rạng rỡ đi tới chỗ Lạc Nguyệt, giả vờ vấp phải đá, lảo đảo té về phía Lạc Nguyệt "a~"
Lạc Nguyệt theo bản năng mà vươn tay đỡ lấy Bích Dao, Bích Dao thuận thế hơi đè Lạc Nguyệt xuống, Lạc Nguyệt mất thăng bằng té xuống, kết quả là Bích Dao nằm trên người Lạc Nguyệt.
Tình huống xảy ra, lập tức có hai người đen mặt.
Lục Tuyết Kỳ cắn răng: Nguyệt nhi ngươi thật to gan, dám nhân lúc ta hôn mê bất tỉnh trêu hoa ghẹo nguyệt. Hảo, để xem sư tỷ dạy dỗ ngươi thế nào.
U Cơ nheo mắt: Dao nhi, U di hẳn là nên hảo hảo dạy lại ngươi?
Hai người nằm dưới đất, bỗng nhiên cảm thấy khí lạnh thổi qua, chạy dọc theo xương sống khiến hai người rùng mình. Cả hai lập tức đứng lên, Lạc Nguyệt đi đến chỗ Lục Tuyết Kỳ, mà Bích Dao cũng không dám gây chuyện nữa, ngoan ngoãn chạy đến chỗ U Cơ.
"Hừ!" U Cơ cùng Lục Tuyết Kỳ đồng loạt hừ lạnh, Bích Dao, Lạc Nguyệt giống như hai đứa trẻ phạm sai, khúm núm không dám nhúc nhích.
Lạc Nguyệt quay đầu nhìn Lục Tuyết Kỳ, thấy nàng ngồi dậy hai mắt nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng khẽ run, bên ngoài lập tức nở nụ cười ân cần lấy lòng "Sư tỷ tỉnh rồi a?"
Lục Tuyết Kỳ nhìn Lạc Nguyệt, không có nghĩa là nàng không cảnh giác xung quanh, nhìn thấy Bích Dao có hành động, nàng cũng lập tức thông báo cho Lạc Nguyệt "cẩn thận!"
Lạc Nguyệt chưa kịp phản ứng, đã nghe một mùi hương ùa đến, ánh sáng trắng loáng lên, đóa tiên hoa màu trắng xuất hiện trước mắt. Trong lòng gào thét, Dao tỷ thật là, đánh cái gì mà đánh, có biết người ta đang năn nỉ sư tỷ không. Chọc giận sư tỷ, sẽ chết rất thảm a.
Trong bóng tối, tâm tuy không muốn nhưng Lạc Nguyệt vẫn động thân lùi lại một bước, mắt thấy đóa hoa tự chuyển động, tựa hồ đứng giữa không trung nhìn nàng mà cười khe khẽ, gật đầu nhè nhẹ, trong một khoảnh khắc, đóa hoa bung tách ra, những cánh hoa trắng muốt khả ái, bên rìa lóe lên chút ánh sáng xanh lạnh lẽo, nhằm về phía nàng mà lao đến.
Bị tập kích không tính là bất ngờ, nhưng Lạc Nguyệt cũng có chút luống cuống tay chân, nàng liên tục lui lại mấy bước, Lạc Nguyệt lấy ra Diệt Thế Càn Khôn khiến nó biến tử quanh thành thuẫn che chắn nàng, những cánh hoa đang bắn tới tiếp xúc với tử quang của Diệt Thế, tất cả phần lớn đều rơi xuống, nhưng cũng còn một số hung hiểm lao vút qua, suýt nữa thì đả thương Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt trong lòng thầm mắng: Dao tỷ ngươi có cần chơi lớn vậy không a.
Bích Dao cũng không thèm để ý Lạc Nguyệt, nàng phi thân bay đến chỗ Lục Tuyết Kỳ, lần này đến Lạc Nguyệt hoảng sợ. Nói sao Bích Dao cùng Tuyết Kỳ cũng là "tình địch", tuy rằng hiện tại chuyện này không có xảy ra, nhưng ai biết được, dù sao thân phận của hai người cũng đủ để cả hai đánh nhau ba ngày ba đêm.
Lạc Nguyệt vội vàng vung Diệt Thế Càn Khôn về phía Bích Dao, hi vọng nó có thể kịp ngăn cản nàng.
Nghe tiếng gió vun vυ't lại gần, Bích Dao điềm nhiên mỉm cười, tay phải giơ lên, trong một tích tắc những cánh hoa bay nhanh như chớp bay ngược trở về, tụ tập quanh đài hoa như ban đầu, đóa hoa nhỏ lần nữa lại tỏa ánh bạch quanh nhàn nhạt bay lên nghênh chiến, bạch quang của đóa hoa cùng tử quang của Diệt Thế chạm nhau, cùng nhau khựng lại giữa không trung, cố gắng chống lại nhau, nhưng tự biết bất phân thắng bại được, cho nên mỗi vật đều tự bay trở về.
Trong bóng tối chợt vang lên tiếng kêu ngạc nhiên của Bích Dao
Nắm lấy cơ hội, Lạc Nguyệt một mặt cầm lại Diệt Thế Càn Khôn, một mặt vội vã quay lại bên người Lục Tuyết Kỳ, đứng chắn trước mặt nàng, trong lòng thầm cầu xin, Dao tỷ, ngươi đừng đùa nữa a.
Bích Dao nheo mắt nhìn Lạc Nguyệt, tiểu Nguyệt Nguyệt càng lúc càng thú vị a. Lần giao thủ vừa rồi, nàng hoàn toàn nghĩ Thương Tâm Kỳ Hoa trong tay mình có thể thắng Lạc Nguyệt một cách dễ dàng, nhưng không ngờ được Thương Tâm Kỳ Hoa gặp phải Diệt Thế Càn Khôn ở giữa không trung thì liền bị chặn lại. Năng lượng còn truyền từ vật đi thẳng vào tim, làm cả người nàng thoáng chút tê liệt, bất tri bất giác giật lùi lại.
Lạc Nguyệt đứng bên cạcnh Lục Tuyết Kỳ, ân cần đỡ nàng đứng dậy, hỏi nhỏ "sư tỷ, người không sao chứ?"
Lục Tuyết Kỳ nhè nhẹ lắc đầu, ghé vào tai Lạc Nguyệt thì thầm "chuyện khi nãy, trở về chúng ta từ từ tính."
Hai chữ "từ từ" bị nhấn mạnh làm cho Lạc Nguyệt khóc không ra nước mắt, mau trả lại băng sơn cho ta, vì cái gì sư tỷ biến thành phúc hắc, thù dai như vậy a.
Bên kia Bích Dao so với Lạc Nguyệt cũng không khác hơn bao nhiêu.
"Trở về chia phòng ngủ, ngươi lớn rồi, không cần ngủ cùng ta." U Cơ lành lạnh nói, Bích Dao nghe xong lập tức kinh hoảng, "nguy! A Cơ sinh khí."
Trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, Bích Dao nắm tay U Cơ lắc qua lắc lại "a Cơ, ta sai rồi, đừng tức giận có được không ~người ta không có ngươi không thể ngủ a~~~"
A Cơ rút tay nàng ra, quay mặt sang chỗ khác không nhìn Bích Dao, chỉ tiếc nơi này là ở trong bóng tối. Nếu như ra ngoài, Bích Dao nhất định sẽ thấy được hai bên lỗ tai của U Cơ đã trở nên hồng hồng.