Đối với Bạch Tuyết đến mà nói Phần Viêm Cốc là một thế lực mà nàng phải suy nghĩ rất nhiều rất nhiều bởi trong Phần Viêm Cốc có một bí mật khiến Bạch Tuyết nghĩ mãi không rõ.
Lão tổ tông của Phần Viêm Cốc từng là một trong năm cường giả mạnh nhất thiên hạ năm đó, ông ta cùng Tiêu Huyền là bạn sinh tử chi giao là cường giả cùng một đẳng cấp với Tiêu Huyền cùng Hồn Thiên Đế, nếu Hồn Thiên Đế lúc này vẫn sống mạnh sống khỏe thì sại sao lão tổ tông của Phần Viêm Cốc lại phải chết?
Cái chết năm đó của Tiêu Huyền quả thực có rất nhiều điều đáng để tra xét, ngay cả tiểu thuyết lão Đậu cũng không hề đề cập đến quá nhiều là muốn độc giả tự mình tìm tòi phát triển ra điểm bí ẩn trong đó sao? Đầu tiên Bạch Tuyết không hiểu nổi là Tiêu Tộc năm đó đứng đầu bát tộc hà cớ gì tộc trưởng bị người ta ám sát lại không có bất cứ viện trợ nào? Người khác có thể không biết nhưng đến trình độ cỡ đó của bọn họ muốn chết còn khó hơn muốn sống, một cửu tinh đấu thánh bị quần công mà vẫn có đủ thực lực quay lại đánh cho Hồn Thiên Đế trọng thương bế tử quan thì Bạch Tuyết không tin Tiêu Huyền không có đủ thực lực kéo dài cuộc chiến chờ cứu viện.
Năm đó vây công Tiêu Tộc tuyệt đối không chỉ có mình Hồn Tộc, bản thân Hồn Tộc đủ mạnh nhưng làm gì có chuyện bằng sức một tộc có thể đánh bại Tiêu Tộc? Ít nhất kể cả ngay lúc này cho Hồn Tộc lao vào tấn công Cổ Tộc cùng lắm cũng chỉ lưỡng bại câu thương tuyệt đối không chiếm nổi mấy phần tiện nghi, nàng không tin Cổ Tộc hiện nay của Cổ Nguyên có thể mạnh hơn Tiêu Tộc năm đó của Tiêu Huyền.
Trước khi tiến vào Thú Vực thì Phần Viêm Cốc là nơi đầu tiên Bạch Tuyết phải đi qua, ít nhất nàng phải nắm được thực hư của Phần Viêm Cốc, một môn phái sản sinh ra nhân vật như Phần Viêm Lão Tổ không có huyết mạch của viễn cổ bát tộc mà vẫn đạt đến cửu tinh đấu thánh đỉnh phong thì Bạch Tuyết không tin chỉ tầm thường như vậy.
..............
Ngay gần Phần Viêm Cốc có một tòa thành trì gọi là Thiên Hoàng Thành một tòa thành nhỏ nằm ở tây nam trung vực.
Tòa thành này có vô số gia tộc và nếu trí nhớ của Bạch Tuyết không quá tệ thì nơi đây cũng là gia tộc của Hắc Thương Liễu Kình.
Liễu Kình đã tốt nghiệp sớm hơn Tiêu Viêm một năm có điều kẻ này hiện nay cũng có thể coi là thuộc hạ của Bạch Tuyết, Liễu Kình vẫn đang ở trong Hắc Giác Vực trở thành một trong 36 chiến tướng của Bàn Long, đối với thuộc hạ của mình bản thân Bạch Tuyết cũng sẽ để ý một hai.
Thời gian hiện tại mà nói thì tương đối sớm so với nội dung cốt truyện, ít nhất còn khoảng gần hai năm nữa mới đến lúc Đan Tháp tổ chức Luyện Dược Sư đại hội, từ đó tính ra sự việc tranh đoạt Trùng Động của Thiên Hoàng Thành cũng không thể xuất hiện.
Thiên Hoàng Thành là một tòa thành phi thường lớn, với một người có thể coi là lần đầu tiên đến Trung Châu như Bạch Tuyết mà nói thì Thiên Hoàng Thành có độ lớn không thua kém gì Bàn Long và Vân Lam Tông của nàng dù sao Trung Châu không phải là nơi Hắc Giác Vực và Gia Mã Đế Quốc có tư cách so sánh.
Lần này cũng chỉ có Tiểu Y Tiên cùng Bạch Tuyết dạo bước, nàng không muốn mang theo mấy vị nương tử của mình dấn thân vào nguy hiểm, nàng đối với thê tử thật sự để mắt đến rất nhiều. Còn về vì sao lại đi cùng Tiểu Y Tiên đó là một bí mật, nàng chỉ là cơ duyên xảo hợp gặp gỡ được đối phương, mà kiểm chứng qua một chút, Tiểu Y Tiên biến hoá lại không hề thích nam chính Tiêu Viêm giống như nguyên tác, có lẽ vì nàng xuyên đến đã khiến hết thảy xảy ra hiệu ứng bướm lớn.
Trong mắt Bạch Tuyết nàng cũng không muốn dây dưa với hồn điện quá nhiều, cho dù nàng có thể cảm nhận được ánh mắt sợ hãi của Hồn Diệt Sinh (trước đó Bạch Tuyết đã có một trận gặp đơn thân độc mã với đối phương) (việc này sẽ được kể sau) mỗi khi nhìn thấy mình thì Bạch Tuyết cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được đám người hồn điện hơn nữa bản thân nàng lại càng không thích hành động theo số đông, đôi khi ít người vẫn hơn là nhiều người.
Thiên Hoàng Thành có thể coi là thiên hạ của Liễu Gia cùng Trình Gia tuy nhiên vào thời điểm hiện tại thì không khí hai bên vẫn tương đối hòa hoãn ít nhất bằng cảm nhận của một người đi đường như Bạch Tuyết là vậy.
Việc đầu tiên của Bạch Tuyết khi tiến vào Thiên Hoàng Thành chính là tìm một cửa tiệm nhỏ nằm ngay trên đường đi chính của Thiên Hoàng Thành, đương nhiên đối với nàng mà nói tiền bạc hiện nay cũng chỉ là một con số mà thôi, nàng thậm chí còn lười hỏi giá (khi nhà không có gì ngoài điều kiện🤣)
Tiểu Y Tiên ở sau lưng Bạch Tuyết nhìn cửa hàng nhỏ kia trong mắt lóe lên một tia sáng, nàng nhỏ nhẹ lên tiếng "tỷ tỷ người mua cửa hàng này làm gì?, không phải tỷ tỷ muốn đến Phần Viêm Cốc?"
Bạch Tuyết mỉm cười một tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên kéo vào l*иg ngực mình, hành động của Bạch Tuyết giữa ban ngày ban mặt làm khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên dưới tâm khăn che mặt kia đỏ lựng như quả táo chín, nàng khẽ gắt lên.
"Làm gì vậy, giữa ban ngày ban mặt người ta thấy được thì sao"
Bạch Tuyết vẫn cứ ôm nàng trong lòng không buông, khóe miệng cong lên hồ ly đôi mắt xảo trá "Vậy theo muội ban đêm là được đúng không?"
Tiểu Y Tiên mặt lại càng đỏ hơn, nàng lập tức dùng hết sức lực từ đôi tay nhỏ nhắn đẩy Bạch Tuyết ra, cái miệng nhỏ khẽ chu lên cực kỳ dễ thương "Không chơi với tỷ nữa, ngươi toàn bắt nạt ta"
Bạch Tuyết nhìn nàng chỉ biết lắc đầu sau đó thản nhiên dõi ánh mắt xung quanh cửa hàng mình mới mua, cửa hàng này thực sự nhỏ vô cùng tuy nhiên lại được vị trí rất tốt hơn nữa nhỏ cũng chưa chắc đã không có chỗ tốt của nhỏ, cửa hàng này thực sự mang lại một cảm giác rất ấm cúng.
Bạch Tuyết một lần nữa quay đầu lại nhìn Tiểu Y Tiên đúng lúc Tiểu Y Tiên cũng đang nhìn nàng, ánh mắt của nàng làm Tiểu Y Tiên một lần nữa cúi mặt xuống, lúc này Tiểu Y Tiên cũng có cảm giác giống hệt Bạch Tuyết.
Năm đó tại Thanh Sơn Trấn tiệm thuốc của hai người dĩ nhiên cũng chỉ nhỏ như thế này, tiệm thuốc của hai người cũng đầm ấm như thế này.
Một lần nữa Bạch Tuyết đưa tay ra dùng tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên, hắn khẽ mỉm cười "Muội có muốn một lần nữa bán thuốc với ta không?"
Tiểu Y Tiên mặt cười ửng đó sau đó khẽ cúi đầu, nàng trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy "Ưhm"
................
Rạng sáng hôm đó của tiệm của Bạch Tuyết cùng Tiểu Y Tiên khai trương, không kèn không pháo, không có bất cứ thứ gì có thể làm người ta chú ý ngoại trừ tấm biển hiệu, tấm biển hiệu với cái tên thực sự khó hiểu vô cùng, trên đó chỉ viết duy nhất hai chữ "Địa Ngục".
Tiểu Y Tiên hiện nay không giống với một tiên tử băng thanh ngọc khiết, không giống với một đại cao thủ của Yêu Cung cũng chẳng giống với một hoàng đế Xuất Vân Quốc quyền lực vô biên, nàng là Tiểu Y Tiên của Thanh Sơn Trấn, nhẹ nhàng dịu dàng như một nhành liễu.
Bộ quần áo bình dị bằng vải đã sờn, chân đi giày hoa, mái tóc búi cao, nhìn Tiểu Y Tiên lúc này khiến Bạch Tuyết xao động một lần nữa lại muốn ôm nàng vào lòng, trong các nữ nhân của Bạch Tuyết thì Tiểu Y Tiên là người nàng muốn ôm trọng trong tay nhiều nhất, nàng quả thực sinh ra để ôm ấp để nâng niu, nếu không phải Tiểu Y Tiên trời sinh đã có Ách Nan Độc Thể thì bản thân Bạch Tuyết tuyệt đối không cho phép nàng chiến đấu. Bất quá, ngẫm lại tự dưng có điểm lành lạnh như bị rất nhiều đôi mắt từ xa xa đang nhìn thẳng đến mình, xuyên qua mình linh hồn rồi từ từ gặm nhắm nó..... giống như đang trêu gái nhà lành mà bị lão bà bắt gặp vậy! Nghĩ đến đây Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn quanh một lượt hoàn toàn là không hề cảm giác đến khí tức của những người kia a??? Chẳng lẽ nàng hoang tưởng?!!
Bạch Tuyết lắc đầu tự trấn an bản thân, làm sao các lão bà của nàng có thể ở nơi này đâu!?
Tiểu Y Tiên như một người phụ nữ miền quê, sáng sớm bắt đầu giúp Bạch Tuyết bày hàng có điều khi cảm nhận ánh mắt đang chăm chú nhìn mình từ phía đằng sau khuôn mặt nàng lại đỏ lên, Tiểu Y Tiên thực sử rất dễ đỏ mặt, đúng hơn là khi ở bên cạnh Bạch Tuyết nàng thực sự quá đáng yêu, nếu như không có tấm vải che mặt kia thì Bạch Tuyết hoài nghi Tiểu Y Tiên khi ở bên cạnh mình khuôn mặt tuyệt đối không khác quả táo chín là bao.
"Tỷ tỷ người nhìn cái gì vậy, mau giúp ta dọn hàng đi nếu không không kịp mất, mà ai lại như tỷ tỷ chứ đặt tên gì không đặt lại đặt là Địa Ngục thế thì ai dám vào"
Bạch Tuyết đang chỉnh chính mình màu đỏ váy áo nghe như vậy quay đầu, nhìn Tiểu Y Tiên mấy giây, không nhịn được cười, ý cười cũng vào được nơi đáy mắt, giống như tia nắng vàng ấm áp phá tan tầng mây, đẹp đến mức chói lóa " Địa Ngục chỉ đón người sắp chết, không thể sống nữa thì mới phải vào địa ngục, ra khỏi địa ngục thì đương nhiên sẽ là người sống, của hàng của ta và muội tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ không phải sao?"