Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 185

Anh nghe vậy thì giả vờ như không hiểu rồi dời mắt đi. Tôi nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh thì không nhịn được mà bật cười. “Trần Thanh Vũ, có phải anh còn đang tức giận không?” Anh không trả lời, tựa như không nghe hiểu lời tôi nói vậy. Tôi cũng không nổi giận mà chỉ tiếp tục nói: “Lần trước ở thang máy,tôi bị người khác xâm phạm”

Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, nhìn thấy khóe miệng anh khẽ co giật.

Tôi nhếch môi tiếp tục nói: “Sau đó tôi uống say trên bàn tiệc, cũng không biết đã ngủ cùng với người đàn ông nào, kỹ thuật của anh ta vô cùng tốt. Thật ra tôi vẫn đang tìm người đàn ông này, chi bằng tôi lên mạng viết bài đăng tìm người nhỉ? Tôi tin rằng sẽ có rất nhiều người đàn ông đến tìm tôi đấy, dù sao thì bây giờ tôi cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thăng mà. Đối với tôi mà nói, nuôi một tên trai bao thì cũng không phải không thể. “Huỳnh Bảo Nhi, con mẹ nó em dám nuôi đàn ông à?”

Vốn dĩ tôi chỉ muốn thử xem tính chiếm hữu của Trần Thanh Vũ lớn đến mức nào, thật không ngờ Trần Thanh Vũ lại thật sự mắc câu. Hơn nữa còn không khống chế được mà đứng lên từ trên xe lăn.

Tôi cười cười nhìn Trần Thanh Vũ đang đứng thắng người, nghiêng đầu sang một bên rồi cân nhắc nói: “Không phải bảo đã tàn phế rồi sao? Không phải đã nói anh không biết nói tiếng Việt sao? Anh Thanh?”

Tôi cố ý nhấn thật mạnh chữ “Thanh” kia.

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ đã tối sầm xuống, anh hơi tức giận tiến lên nắm chặt lấy cằm tôi, dùng ánh mắt hung ác nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, em cố ý” “Hừ, anh có tư cách gì tức giận chứ? Người phải tức giận là tôi đấy, rõ ràng anh vẫn còn sống nhưng tại sao lại gạt tôi? Còn nữa, đứa bé này có phải là đứa bé tôi đã sinh lúc đó không?” Tôi bất mãn đẩy bàn tay Trần Thanh ra, nổi giận đùng đùng với anh.

Dựa vào đâu mà Trần Thanh Vũ lại tức giận với tôi cơ chứ? Tôi còn chưa tức giận mà anh đã tức giận rồi à. “Em đã phản bội tôi.” Trần Thanh Vũ sâu lắng nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, sau đó phun ra năm chữ. “Tôi không hề” Tôi đỏ mắt, bắt lấy ngón tay Trần Thanh Vũ, sau đó lại buông ra rồi sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ kia: “Tôi không hề phản bội anh, Trần Thanh Vũ, chúng ta đã đi tới bước ngày hôm nay rồi mà chẳng lẽ anh còn cảm thấy tôi sẽ phản bội anh sao?” “Huỳnh Bảo Nhi… vào lúc em làm chứng trên tòa, tim tôi… thật sự rất đau.”

Trần Thanh Vũ nhìn sâu vào đôi mắt tôi rồi nhẹ giọng nói. “Anh còn biết đau lòng sao? Ban đầu anh giúp đỡ Nguyễn Mỹ làm chứng việc tôi sao chép phóng hỏa, tại sao không nói đi?” Tôi trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ rồi kể lể than khổ.

Sắc mặt Trần Thanh Vũ trở nên rất khó coi, anh thở dài một hơi rồi nói: “Vốn dĩ… tôi không tính sẽ tha thứ cho em, nhưng mà… tôi vẫn không nỡ buông tay.”

Nghe vậy, trái tim tôi chợt co rút từng hồi.

Tôi yên lặng ôm Bánh Gạo vào trong ngực, hét một tiếng chói tay rồi hôn lên cằm Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, tất cả đều đã qua hết rồi. Tôi đã từng chịu tổn thương vì anh cứ luôn bảo thủ cố chấp, bây giờ anh lại chịu tổn thương vì tôi. Chúng ta coi như huề nhau có được không?” “Từ trước tới nay tôi vẫn luôn ở bên cạnh em”

Trần Thanh Vũ ôm tôi rồi vùi đầu vào hõm vai tôi, hơi thở nóng bỏng của anh bao trùm cơ thể tôi khiến tôi không khống chế được khẽ run lên. “Em biết.” Tôi vẫn luôn biết Trần Thanh Vũ không hề chết, tôi vẫn luôn tin chắc như vậy.

Chỉ là anh đang tức giận, rất tức giận vì cho rằng tôi và Lê

Minh Quang đã hợp mưu đối phó với anh. “Trần Thanh Vũ, sau này chúng ta không cần giấu đối phương bất kỳ việc gì cả được không? Em thật sự… không thể nào chịu được nữa đâu”

Nếu phải chia xa một lần nữa hoặc xảy ra hiểu lầm một lần nữa, cho dù là như thế nào thì tôi cũng không muốn phải chịu đựng cảm giác đó nữa.

Yêu một người không phải là tín nhiệm người đó vô điều kiện sao?

Tôi muốn toàn tâm toàn ý tin tưởng Trần Thanh Vũ, đồng thời cũng hy vọng rằng anh có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi. “Huỳnh bảo Nhi, trước kia vì Nguyễn Mỹ nên anh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, rõ ràng chúng ta yêu nhau nhưng bởi vì sự ngu dốt của anh nên đã làm hại em, khiến cho em luôn luôn bị tủi thân, đều là do anh không tốt.” “Em đã bỏ qua hết rồi.”

Tôi biết Trần Thanh Vũ muốn nói chuyện gì nhưng tôi cũng không muốn truy cứu những chuyện cũ kia nữa, chỉ cần bây giờ chúng tôi sống với nhau thật tốt là được rồi. “Anh sai rồi, vô cùng sai lầm, em mới là Bảo Nhi của anh, là người anh cần phải nâng niu chiều chuộng” Trần Thanh Vũ ôm tôi thật chặt giống như muốn bẻ gãy eo tôi ra vậy, sức lực của anh rất lớn.

Nghe thấy lời nói của anh, hốc mắt tôi lập tức ứng đỏ.

Trần Thanh Vũ nhớ ra rồi. Anh đã nhớ ra tất cả rồi.

Nói vậy cũng thật buồn cười, nhân duyên của tôi và Trần Thanh Vũ giống như trời định vậy, tuy nhiên ông trời lại luôn trêu đùa chúng tôi.

Nhưng mà may mắn thay, vòng đi vòng lại thì hai người chúng tôi vẫn ở bên nhau. “Trần Thanh Vũ, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời sao?” “Sẽ, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ ở bên nhau đến suốt đời” Trần Thanh Vũ yêu thương hôn lên đôi mắt tôi.

Trong lòng tôi kích động không thôi, hôm nay tôi không chỉ chắc chắn được về thân thể của mình mà còn hòa hợp lại với Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, em là con gái nhà họ Nguyễn.” Sau khi hai người chúng tôi khôi phục lại tâm trạng thì vẫn cứ ôm lấy nhau. Không biết Bánh Gạo đã ngủ từ khi nào, vì thế tôi lập tức ôm Bánh Gạo vào trong phòng.

Vào lúc đi ra ngồi cạnh Trần Thanh Vũ bên ngoài phòng khách, chúng tôi đang yêu thương mà ôm lấy nhau, hưởng thụ xa cách lâu ngày gặp lại. Tôi suy nghĩ một lúc lâu vẫn nói ra việc đã xác nhận được thân phận thật sự của mình với Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ cũng bị giật mình, anh cau mày nhìn tôi rồi sau đó trầm giọng nói: “Em định làm gì?”

Những gia đình giàu có cũng thường hay xuất hiện tình trạng bị tráo đổi con cái, đương nhiên Trần Thanh Vũ cũng biết chuyện này.

Hơn nữa, trước đây mẹ tôi đã làm người giúp việc cho nhà họ Nguyễn, sau khi đứa trẻ ra đời thì mới rời khỏi đó.

Tôi nghĩ rằng có lẽ bởi vì bà nổi lên tâm tư xấu xa nên mới len lén ôm tôi ra khỏi bệnh viện rồi tráo đổi thành Nguyễn Mỹ.

Nghĩ đến người ba không cùng huyết thống của mình, trong lòng tôi vô cùng chua xót.

“Ngày mai em sẽ trở về nhà họ Nguyễn để nhận người thân, Nguyễn Mỹ đã chiếm lấy thân phận của em quá lâu rồi”

“Được.” Trần Thanh Vũ gật đầu một cái rồi hôn lên môi tôi. Tôi mê luyến nhìn khuôn mặt Trần Thanh Vũ, khẽ đưa tay ra chạm vào từng nơi trên mặt anh rồi khàn giọng nói: “Trần Thanh Vũ… trước đó em đã đến nơi xử bắn để tìm anh, tại sao… anh vẫn ôm đứa trẻ đi, hợp sức với Lê Hoàng Long mà lừa gạt em vậy?”

“Anh tức giận.” Trần Thanh Vũ nhếch môi, dường như hơi oán giận mà nói.

“Anh hận em đã hợp sức với Lê Minh Quang để dồn anh vào chỗ chết, nhưng mà trong lòng anh vẫn không nhịn được…”

“Vào thời điểm em sinh con thì tình huống rất nguy cấp, không còn cách nào khác. Mà anh thì nhất định phải che giấu thân phận của mình, như vậy mới khiến cho Lê Minh Quang buông lỏng cảnh giác được. Anh sáng lập một thân phận mới rồi xuất hiện ở thành phố nhưng lúc nào cũng luôn chú ý đến những hành động của em. Huỳnh Bảo Nhi, em đã ngày càng trở nên lý trí hơn rồi”

“Đương nhiên rồi, anh cũng không nhìn thử em là ai chứ?” Nghe thấy lời khen của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được mà đắc ý đứng lên.

Trần Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, mập mờ nói: “Mùi vị ngày hôm đó, thoải mái không?”

Ầm…

Quả nhiên Trần Thanh Vũ là một tên khốn kiếp, chỉ có thể đứng đắn được một chút mà thôi, bây giờ lại trở nên không đứng đắn nữa rồi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ rồi mở miệng đối chủ đề khác: “Anh đã có năng lực đối phó với Lê Minh Quang rồi sao?” “Đương nhiên rồi… anh sẽ bẻ gãy đôi cánh của Lê Minh Quang, chẳng lẽ em cho rằng thể lực của anh chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”

Đôi mắt Trần Thanh Vũ hiện lên vẻ băng hàn, vốn khuôn mặt anh đã vô cùng lạnh lùng, bây giờ lại phủ thêm một lớp băng nhìn vô cùng tàn khốc.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Thanh Vũ, tôi cảm thấy cổ mình cũng run rẩy một trận.

Tôi nuốt nước bọt nói khàn giọng nói: “Trần Thanh Vũ, con người Lê Minh Quang cũng không đơn giản đâu.” “Lần này anh giả chết là để cho cậu ta buông lỏng cảnh giác, bây giờ đã tới thời điểm thu lưới rồi.” Trần Thanh Vũ rũ mắt xuống rồi cười lạnh.

“Có thể gặp nguy hiểm không?” Tôi hơi bất an nhìn Trần Thanh Vũ rồi hỏi. “Không biết nữa, Lê Minh Quang vẫn luôn dùng mọi cách để phá hoại tình cảm giữa chúng ta, chắc chắn trước đây em gặp nhiều nguy hiểm như vậy là do cậu ta cố ý rồi sau đó giả mù sa mưa xuất hiện trước mặt em.”

“Bây giờ em mới biết trước đây mình quả thật rất ngu xuẩn.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ rồi lầm bầm nói.

Đương nhiên tôi biết rằng những chuyện phát sinh trước đây đều là do Lê Minh Quang cố ý làm như vậy, nếu như bây giờ tôi còn không biết thì quả thật đã ngu hết thuốc chữa. “Ngu ngốc cũng không sao, dù sao thì trên thế giới này cũng chỉ có một mình anh chịu được em” Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi rồi đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt gò má tôi.

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh Vũ, hai tai tôi không khỏi nóng lên.

Tôi liếc nhìn Trần Thanh Vũ rồi chép miệng nói: “Trần Thanh Vũ, anh có cần mặt mũi nữa không?” “Không cần.” Trần Thanh Vũ xoay người đè tôi xuống ghế sa lon, ngón tay linh hoạt muốn cởi bỏ quần áo tôi. Tôi lập tức đè tay Trần Thanh Vũ lại rồi đỏ mặt nói: “Dừng tay.” “Vợ ơi, em không muốn anh sao?” Trần Thanh Vũ dùng đôi mắt nóng bỏng kia quyến rũ tôi, anh nhìn chằm chằm tôi rồi cười nhẹ nói.

Tôi bị ánh mắt này của Trần Thanh Vũ khiến cho cả người đều nóng ran.

Tôi không nhịn được phải nuốt nước bọt mấy lần, hai gò má lập tức ửng đỏ rồi lên tiếng: “Em… em không có muốn anh” “Vậy sao? Anh cảm thấy phụ nữ luôn luôn lừa mình dối người.” Trần Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, ngón tay vô cùng mập mờ chui vào trong quần áo tôi.

Tôi bị Trần Thanh Vũ đối xử như vậy, cả người lập tức nóng bừng lên.

Tôi cố giãy giụa cơ thể, hơi tức giận nhìn Trần Thanh Vũ rồi gầm nhẹ: “Trần Thanh Vũ, anh đủ rồi đấy, dừng tay lại cho em” “Nhất định muốn anh dừng tay sao? Rõ ràng em cũng rất nhớ anh mà?” “Khốn kiếp… anh…” “A.” Động tác của anh bất ngờ khiến cho tôi không kịp đề phòng, khẽ phát ra một âm thanh lớn tiếng.

Sau khi Trần Thanh Vũ nghe thấy tiếng kêu của tôi thì động tác mạnh mẽ như vũ bão, lập tức ăn tôi sạch sẽ.

Một trận mây mưa qua đi, cả người tôi đều trở nên vô lực, chỉ có thể mệt mỏi nắm trong ngực Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ… anh có thể dịu dàng một chút không?” “Không thể.”

Trần Thanh Vũ lộ ra vẻ mặt kiên quyết, trực tiếp từ chối đề nghị của tôi. “Anh cứ thế này là muốn em đi tìm đàn ông khác sao?” Tôi lẩm bẩm một tiếng, bất mãn nói với Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ vừa nghe thấy thế thì đôi mắt tối sầm lại, hiện lên một màu sắc âm u vô cùng kinh khủng. “Huỳnh Bảo Nhi, em nói lại lần nữa cho anh? Tìm người đàn ông khác sao, hửm?”