Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 62

Tôi chỉ nghe được một sự thật, một sự thật nực cười.

Hóa ra bắt đầu từ khi tôi gả vào nhà Trần Thanh Vũ, đám người nhà của tôi luôn làm ra những chuyện quá đáng như vậy hoàn toàn đều là cố ý. Vì muốn tôi không ngẩng đầu lên nổi trong gia đình Trần Thanh Vũ nên những việc như mượn tiền hay trộm đồ kia đều là do bọn họ tự làm, muốn khiến tôi trở nên nhục nhã, khiến tôi không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nhà Trần Thanh Vũ nữa.

Vì muốn đuổi tôi ra khỏi căn nhà đó, đúng thật là bọn họ phải lao tâm khổ tứ rồi.

Những người này chính là người thân của tôi sao? Liên hợp với người ngoài cùng nhau đối phó tôi? … “Sao lâu như thế mà không nhận điện thoại vậy?” Lúc tôi quay về chỗ ở là mười giờ tối, tắm rửa xong cũng đã là mười rưỡi rồi.

Đầu óc tôi hơi hỗn loạn. Tôi nằm ở trên giường, hai tay đặt vùng bụng, ảo tưởng rằng đứa con của tôi vẫn còn ở đó.

Tôi nhận được điện thoại của Trần Thanh Vũ, hình như anh đang ở quán rượu vì ở đầu bên kia rất ồn ào.

Tôi rũ mắt xuống, đột nhiên mong sao có một vòng ngực ấm áp có thể ôm chặt lấy cơ thể mình. Tôi ôm thật chặt chính mình, không lên tiếng. “Huỳnh Bảo Nhi, em nói chuyện đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chắc là Trần Thanh Vũ cảm nhận được cảm xúc của tôi hơi bất thường nên giọng điệu của anh cũng cất cao hơn, liên tục gọi tên tôi.

Một lúc lâu sau tôi mới có thể lấy lại được giọng nói của mình, tôi khàn giọng đáp lại Trần Thanh Vũ ở đầu bên kia: “Trần Thanh Vũ… Khi nào anh mới quay về?” “Còn hai ngày nữa là có thể giải quyết xong mọi chuyện rồi. Sao thế? Nhớ tôi rồi à?” Lúc đầu giọng nói của anh còn mang theo sự mệt mỏi nhưng ngay lập tức đã trở nên thoải mái vui vẻ đến kỳ lạ.

Tôi lật người lại, mở to mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu rồi hững hờ đáp: “Ừ, đúng thế. Nhớ anh rồi, anh có thể lập tức quay về không?” “Huỳnh Bảo Nhi!” Đột nhiên giọng nói của Trần Thanh Vũ trở nên nặng nề lạ thường.

Tôi tự lẩm bẩm: “Thật sự rất muốn có người ở bên tôi, rất cô đơn… thật đó.” “Người phụ nữ chết tiệt này, em ở nhà chờ tôi.” Ở đầu bên kia, Trần Thanh Vũ gầm lên một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Tôi nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút.. tút.. thì đành vứt sang một bên rồi vùi mặt vào gối.

Làm sao đây? Đột nhiên cảm thấy bản thân thật yếu đuối, tôi không nên trở thành người như vậy.

Huỳnh Bảo Nhi, mày không nên như thế này. … “Rầm… rầm… rầm..”. Nửa đêm, tôi đấu tranh rất lâu mới dần mơ hồ ngủ thϊếp đi. Ai ngờ không biết là người nào cứ gõ cửa liên tục khiến tôi tỉnh giấc.

Tôi không nhịn được bật đèn lên, nhìn đồng hồ mới biết là bốn giờ sáng.

Có nhầm không thế? Ai vậy chứ? Nửa đêm lại đi quấy rầy giấc ngủ của người khác.

Tôi xỏ dép lê vào bước ra khỏi phòng ngủ rồi bước đến mở cửa. Một bóng đen mang theo cả sự ẩm ướt nhào về phía tôi.

Sau khi đóng cánh cửa lại, anh lập tức đè tôi lên bức tường hôn tôi ngấu nghiến. Miệng của tôi bị mυ'ŧ đến mức tê dại. Ban đầu thấy người đó nhào tới, tôi còn đang thấy hối hận nhưng mà sau khi ngửi thấy hơi thở quen thuộc thì tôi đã nhanh chóng trở nên bình tĩnh lại. Tôi giữ lấy phần eo của Trần Thanh Vũ cuồng nhiệt đáp trả.

Hai người chúng tôi cứ thế lăn lộn dưới đất.

Anh kéo áo tôi lên rồi cởϊ qυầи tôi ra, còn tôi thì mở những cúc áo sơ mi của anh, tháo luôn cả thắt lưng.

Đôi mắt anh đỏ quạch, anh tách hai chân tôi ra rồi nhanh chóng đưa người qua lấp đầy cơ thể tôi.

Tôi thốt ra một tiếng dễ chịu, hai chân quắp chặt lấy eo của Trần Thanh Vũ, cả người đung đưa nói: “Trần Thanh Vũ… Sao anh lại về rồi? Không phải đã nói là phải hai ngày nữa sao?”

Cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của anh… Tôi thích cảm giác này.

Từ khi tôi bắt đầu muốn báo thù, dường như tôi đã vứt hết liêm sỉ mà phụ nữ nên có. Tôi của hiện tại lạ lẫm đến mức chính tôi cũng không nhận ra được nữa. “Không phải là em nhớ tôi sao?” Trần Thanh Vũ nâng hai chân tôi lên tiếp tục chiếm hữu.

Tôi phát ra âm thanh sắc nhọn, nắm lấy tóc của Trần Thanh Vũ không ngừng thở hổn hển. “Có thích không?” Trần Thanh Vũ đưa tôi đến một bên tai của tôi rồi cắn vào vành tai tôi, ám muội nói. “Thích.” Tôi mở to đôi mắt còn đang mơ hồ, nhìn vào gương mặt khôi ngô lạnh lùng của người đàn ông rồi liếʍ môi.

Trần Thanh Vũ thấp giọng cười, anh ôm tôi lên rồi giữ nguyên tư thế này tiến vào phòng ngủ.

Mỗi một bước đều giống như đang dày vò tôi. Tôi có thể nghe rõ tiếng nước mờ ám kia, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng. Tình huống này thật sự quá phóng đãng, tôi vẫn không thể đè nén nổi sự nhục nhã trong lòng. “Huỳnh Bảo Nhi, là em khiến tôi điên cuồng” Sau khi Trần Thanh Vũ bước vào phòng ngủ thì anh lập tức vứt tôi lên giường, cơ thể đột nhiên trống rồng khiến tôi khó chịu uốn éo phần eo. Rất nhanh sau đó Trần Thanh Vũ đã bắt lấy hai chân tôi làm tôi hài lòng.

Tôi cất giọng rêи ɾỉ, hai chân giang rộng không ngừng gọi tên Trần Thanh Vũ. Một lần lại một lần, tôi cảm thấy mình thật sự điện rồi.

Mà có lẽ tôi đã thật sự điên rồi nhỉ? “Còn muốn sao?” Ngày hôm sau, tôi cảm thấy như cả người mình vừa được lắp lại, rất rất đau.

Ngón tay của Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng trượt xuống vùng eo của tôi, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh còn mang theo chút quyến luyến và gian tà.

Tôi chớp mắt liếc xéo Trần Thanh Vũ hờn dỗi đáp: “Anh muốn tôi chết trên giường sao?”

Mỗi lần phóng túng như vậy, người mệt mỏi còn không phải là tôi sao!

Trần Thanh Vũ hít một hơi thật sâu rồi vùi mặt vào cổ tôi u sầu đáp: “Huỳnh Bảo Nhi, em có độc”

Có độc sao?

Tôi thấp giọng cười một tiếng nhưng không đáp lại mà dựa vào l*иg ngực của Trần Thanh Vũ. Vừa định đổi tư thế lại vướng phải chỗ kia khiến tôi hơi đau đớn. “A..” “Làm sao thế?” Trần Thanh Vũ nghe thấy tôi hít một tiếng đau đớn, hàng lông mày đẹp đẽ cũng hơi cau lại. “Hơi đau.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ khó chịu đáp.

Trần Thanh Vũ trầm mặt, anh ôm lấy eo tôi hỏi: “Đau ở đâu? Để tôi nhìn xem?”

Nói rồi anh định mở chân tôi ra xem vết thương.

Động tác này của Trần Thanh Vũ khiến tôi hoảng sợ nhanh chóng khép chân lại, gò má tôi cũng ửng hồng: “Không cần, nghỉ ngơi một lát là được.” “Biết xấu hổ à? Cũng không biết cả đêm qua là ai dính lấy tôi không ngừng?”

Giọng nói trầm thấp gian manh của Trần Thanh Vũ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào lỗ tai tôi khiến gò má tôi lại đỏ lên, tôi đành liếc Trần Thanh Vũ một cái.

Từ lúc nào mà Trần Thanh Vũ trở nên vô liêm sỉ như thế này chứ? “ỤC… ục..” Vào lúc tôi đang không biết phải nói gì với Trần Thanh Vũ thì đột nhiên bụng tôi kêu lên.

Gương mặt tôi trở nên đỏ bừng, tôi cũng không nói được câu nào nữa.

Ánh mắt sâu thẳm của Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, sau đó anh chạm vào bờ vai trần lộ ra ngoài của tôi nói: “Đói rồi à?” “Ừ” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ rồi lúng túng gật đầu.

Trần Thanh Vũ không lên tiếng mà đứng dậy mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh Vũ, đột nhiên tôi cảm thấy hơi hoảng hốt. Sau đó tôi ngồi tựa vào giường nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, không nói gì nữa.

Sự cuồng nhiệt và dây dưa tối hôm qua dần dần tái hiện trong đầu tôi. Một cảnh tượng điên cuồng như thế đúng là tôi chưa từng nghĩ đến.

Vào những lúc yếu đuối nhất, con người ta thật sự rất muốn có một thứ gì đó có thể dựa dẫm, thật sự rất muốn.. “Ăn cơm thôi” Vào lúc tôi đang suy nghĩ đến xuất thần, Trần Thanh Vũ bưng một bát mì bước tới rồi cau mày nói với tôi.

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên giường, nhìn vào bát mì trong tay Trần Thanh Vũ mang tới rồi liếʍ môi hỏi: “Anh làm sao?” “Không phải.” Nghe xong gương mặt tôi cũng trầm lại. Đúng thế, tôi thực sự đã hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc. Người đàn ông như Trần Thanh Vũ sao có thể biết làm mì chứ? Anh còn chưa từng nấu cơm.

Nghĩ đến đó đầu tôi lại đau nhức dữ dội.

Trần Thanh Vũ sầm mặt đáp: “Là Trần Danh làm, chắc là rất ngon.”

Trần Danh biết nấu cơm?

Tôi im lặng nhìn Trần Thanh Vũ, bây giờ tôi đã rất đói bụng rồi nên chỉ có thể cố ăn một chút. Dù sao thì tối qua tôi và Trần Thanh Vũ thực sự quá điên cuồng cho nên bây giờ bụng cũng đã đói meo.

Tôi uống thử một ngụm, hương vị không tệ nên không nhịn được lẩm bẩm một tiếng rồi bắt đầu động đũa ăn mì.

Tôi vừa ăn xong một miếng, điện thoại của Trần Thanh Vũ cũng vang lên.

Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi rồi quay người đi nghe điện thoại.

Tôi nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh Vũ thầm suy nghĩ. Tôi bò dậy khỏi giường vơ đại lấy bộ quần áo trên giường khoác lên người rồi đi theo sau Trần Thanh Vũ. “Bây giờ anh đang ở trong nước, không ở nước ngoài. Quay về lúc tối qua… hiện tại? Anh đang ở khách sạn..” Có lẽ là Trần Thanh Vũ đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Mỹ, tôi còn mơ hồ nghe thấy được giọng nói mềm mại của cô ta truyền tới từ đầu bên kia.

Tôi không hiểu nổi anh, rõ ràng anh biết Nguyễn Mỹ là loại người gì mà, vậy tại sao còn một mực dung túng cô ta chứ?

Chẳng lẽ là vì điều Trần Danh nói trước kia? Vì Nguyễn Mỹ từng cứu Trần Thanh Vũ cho nên cho dù cô ta có làm ra chuyện gì thì Trần Thanh Vũ cũng sẽ chọn cách dung túng cho cô ta sao?

Nghĩ đến đây tôi nở một nụ cười lạnh lẽo. Tôi bước lên phía trước ôm lấy eo Trần Thanh Vũ từ phía sau.

Chắc là Trần Thanh Vũ cũng không ngờ đến tôi lại đột nhiên chạy tới ôm anh.

Cơ thể của anh lập tức trở nên căng cứng.

Tôi nhếch lên một nụ cười ác ý rồi bước đến trước mặt Trần Thanh Vũ, duỗi tay ra ôm lấy cổ anh rồi nói với anh bằng một giọng ám muội: “Trần Thanh Vũ, em vẫn còn hơi đói. Anh có thể đi mua giúp em chút gì đó không?” “Thanh Vũ, người bên cạnh anh là ai vậy?” Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói bén nhọn của Nguyễn Mỹ, tôi nghe xong trong lòng không nhịn được thầm nở nụ cười chế giễu.

Xem đi, mới có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ như thế mà Nguyễn Mỹ đã bắt đầu lo lắng rồi?

Tôi lạnh nhạt bĩu môi, ánh mắt mang theo cả sự lạnh lùng. “Lát nữa anh sẽ về.” Sau khi dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một lát, Trần Thanh Vũ cất tiếng nói với Nguyễn Mỹ rồi ngắt điện thoại.

Sau khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ ngắt điện thoại, vào lúc tôi định buông anh ra thì Trần Thanh Vũ đột nhiên ôm chặt tôi vào ngực.

Sức lực của anh rất lớn, thậm chí tôi còn có thể thấy được chỗ tận sâu trong con ngươi đen láy của Trần Thanh Vũ đang lấp lánh lửa giận. “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc em muốn làm gì?” Giọng nói của Trần Thanh Vũ mang theo vẻ tàn nhẫn khiến tim tôi giật thót, đập dồn dập mãnh liệt.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ dửng dưng đáp lại: “Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ là… quá cô đơn thôi.”

Bởi vì cô đơn cho nên… muốn tìm một người ở bên tôi mà thôi.