Căm Thù Nhà Giàu

Chương 20

Hôm sau thức dậy, Hứa Niên lại bắt đầu “lén lút” chat chít với Giang Vệ Hành như mọi ngày sau đó mới tung tăng đi thư viện.

Hôm nay là thứ ba, Hứa Niên nhớ ra còn phải cảm ơn Tống Du Hoài (*), người ta đưa thuốc cho mình tức là mình nợ người ta rồi, dù người ta thấy đó là việc nhỏ nhưng cậu cũng phải cảm ơn.

(*) Đã xuất hiện ở chương 1, chương 2 và chương 13. Sự kiện đưa thuốc xảy ra ở chương 2, sau khi bị ném bóng rổ vào đầu chảy máu mũi thì Tống Du Hoài đích thân đem thuốc tới cho Hứa Niên.

Nhưng trên đường đi Hứa Niên đã thấy Tống Du Hoài rồi, cậu vội gọi với lên: “Anh ơi, cảm ơn lần trước anh đưa thuốc cho em ạ.”

Hứa Niên vốn định cảm ơn chân thành trân trọng tí rồi cho xong luôn, ai ngờ Tống Du Hoài lại cười nói: “Không phải là tôi đưa thuốc cho cậu đâu.” Ánh mắt anh hướng về phía sau Hứa Niên: “Tôi chỉ chạy chân cho người ta thôi.”

“Hả?” Hứa Niên ngơ ngác quay đầu lại, bất ngờ thấy Giang Vệ Hành mặt đen như đít nồi đứng phía sau.

Chẳng nhẽ, người tặng thuốc là….

Lúc Hứa Niên kịp phản ứng lại, Giang Vệ Hành đã quay đi, chẳng nói chẳng rằng.

Hứa Niên nghĩ bụng toang rồi, không chỉ là nhầm to mà còn làm Giang Vệ Hành dỗi luôn rồi.

Hứa Niên đuổi theo nhưng không biết Giang Vệ Hành ăn cái gì mà đi nhanh thế, chẳng mấy chốc đã chẳng thấy tăm hơi đâu.

Thể lực của cậu làm sao so sánh với sinh viên khoa thể dục được. Chạy theo không kịp, cậu chỉ đành thở hồng hộc móc di động ra nhắn tin cho Giang Vệ Hành.

Hứa Niên: Tôi không biết là thuốc do cậu đưa. Tôi hiểu nhầm cậu rồi, xin lỗi ạ…

Giang Vệ Hành: [Tan nát cõi lòng][Tan nát cõi lòng][Tan nát cõi lòng]

Hứa Niên: Cậu đang ở đâu thế?

Hứa Niên: Tôi biết sáng nay cậu không có tiết [Buồn]

Giang Vệ Hành: Cậu phải quan tâm tui [Tủi thân][Tủi thân]



Nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy, đi ký túc xá tìm cũng không thấy.

Nhìn di động yên ắng, Hứa Niên ủ rũ ngồi trên ghế.

Tâm trạng Hứa Niên xuống dốc, Trương Nhất Dương và Hà Kinh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng thay nhau an ủi cậu, chỉ có Lý Giai Hạo cứ ngập ngừng mãi thôi.

Tối đến, Hứa Niên đờ đẫn đ ăn cơm với bạn rồi về phòng nằm.

Đêm đen dần kéo đến, tin nhắn Hứa Niên gửi Giang Vệ Hành như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.

Hỏi Lý Giai Hạo không đáp, chỉ đành nằm trong chăn trốn tránh sự thật.

Hứa Niên mơ màng ngủ thϊếp đi, lúc đang lơ mơ bỗng có người lay tỉnh: “Hứa Niên! Hứa Niên!”

“Hả?” Hứa Niên xoay người lại: “Sao thế?”

Lý Giai Hạo chỉ vào điện thoại cậu, nói: “Ông có điện thoại kìa, nghe đi.”

“À…” Hứa Niên mệt mỏi cầm điện thoại lên, nhìn màn hình người gọi thì ánh mắt tỏa sáng, chạy vội ra ngoài hành lang: “Giang Vệ Hành à?”

Đầu dây bên kia rầu rĩ đáp: “Đến sau núi gặp tôi.”

Hứa Niên nghi hoặc mà đi tới nơi hẹn. Phía sau núi nhỏ là một mảnh rừng nhỏ, cậu cũng nghe phong thanh về nơi này.

Nghe đồn trước đây ở chỗ đó là có nấm mồ, có rất nhiều ma quỷ lui tới.

Hứa Niên run tay làm ánh đèn pin run theo. Trong mảnh rừng tối mịt chỉ có tiếng lá cây xào xạc khiến cậu sờ sợ.

Cậu run rẩy nhắn Truyền Ưng cho Giang Vệ Hành: Tôi đến nơi rồi, cậu ở đâu thế?

Đợi mãi Giang Vệ Hành cũng không trả lời.

Hứa Niên chỉ đành tiếp tục chờ Giang Vệ Hành, còn hát lên khe khẽ cho đỡ sợ.

Bỗng, một thân cây xung quanh cậu phát ra tiếng động “sột soạt” kỳ dị. Hứa Niên dựng hết cả tóc gáy, không dám quay đầu lại, gọi nhỏ: “Giang Vệ Hành? Phải cậu không?”

“Đúng rồi, tôi đây.” Giang Vệ Hành ôm lấy cậu từ phía sau.

Hứa Niên được ôm, lại cảm thấy an toàn, sống mũi cay cay: “Sao không ra sớm hơn? Để tôi chờ lâu lắm rồi đấy…”

“Đây là hình phạt mà.” Giang Vệ Hành cắn vành tai cậu: “Hình phạt còn chưa kết thúc đâu.”

“A…” Bàn tay Giang Vệ Hành đặt trên ngực Hứa Niên, ngón tay vân vê đầu v* cậu. Hứa Niên nhũn cả người, chỉ có thể dựa vào thân cây.

Đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ vành tai Hứa Niên đầy tìиɧ ɖu͙©, núʍ ѵú trước ngực bị kéo thả, hơi thở nóng bỏng phả trên da thịt lõα ɭồ. Cơ thể Hứa Niên run lên từng đợt.

Giang Vệ Hành kéo quần Hứa Niên xuống, ngón tay xâm nhập vào lỗ hậu làm công tác mở rộng. Mông lõα ɭồ trong không khí, không biết là vì Giang Vệ Hành đυ.ng chạm hay do gió lạnh thổi qua mà khiến cậu nổi da gà. Cậu run run hỏi Giang Vệ Hành: “Có người đến đây không?”

“Cậu đoán xem.” Ba ngón tay của Giang Vệ Hành đã ra vào thuận lợi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào tuyến tiền liệt, bụng Hứa Niên lên xuống phập phồng.

Hứa Niên càng sợ càng nhạy cảm, cậu cúi đầu rêи ɾỉ: “Ư… a… ưm…”

Giang Vệ Hành cởϊ qυầи, đặt ở âʍ ɦộ đang chảy nước ào ạt rồi lại di xuống chỗ lỗ hậu môn. Hứa Niên cảm nhận được độ nóng cháy nơi mông mình, sợ hãi co rút lỗ hậu nho nhỏ, bám vào thân cây khóc lên: “Huhu, đừng, đừng làm ở dây…”

Giang Vệ Hành nắm cằm Hứa Niên, xoay mặt cậu lại, thân dưới thúc lên, bên trên lại liếʍ nước mắt: “Bôi thuốc của nhà này mà đi cảm ơn kẻ khác à? Hả?”

Hứa Niên bị cắm, miệng bất giác hé mở, nước mắt trào ra, chảy xuống hai gò má, mãi mới nói nên lời: “Tôi, tôi không cố ý mà….”

Hứa Niên thẳng lưng đâm mạnh, cắи ʍút̼ má Hứa Niên, ác ý hỏi: “Nói xem lúc trước nói xấu tôi thế nào?”

Hứa Niên bám vào thân cây, bị chơi đến mức thân cây rung bần bật. Núʍ ѵú cách tầng vải áo mà ma sát vào vỏ cây thô ráp đem lại kɧoáı ©ảʍ khác biệt. Hứa Niên khóc nấc lên: “Tôi, tôi nào có… A…”

“Còn cãi bướng à?” Giang Vệ Hành lại càng cᏂị©Ꮒ ác hơn, dương v*t rút ra lại đâm vào đến tận góc khiến Hứa Niên khóc toáng lên.

“Tôi, tôi không…” Quần tuột đến mắt cá chân, đôi chân Hứa Niên run lẩy bẩy, đùi trong dính đầy những chất lỏng đáng ngờ.

“Vẫn nói dối hửm?” Giang Vệ Hành kéo cổ áo Hứa Niên, cắn lên vai cậu như trách phạt.

Vai bị cắn đau, Hứa Niên khóc to, bám vào thân cây: “Tôi nói, nói được chưa.” Cậu bị Giang Vệ Hành chơi đến nghẹt thở: “Ưm… Tôi nói, nói xấu… nhiều… Xin, xin lỗi cậu mà… huhu…”

Giang Vệ Hành liếʍ cắn vành tai Hứa Niên, nửa người dưới lại mạnh mẽ mà quất Hứa Niên, bờ mông trắng mịn bị bìu dập cho sưng đỏ: “Hết rồi à?”

“Nói, nói gì nữa?” Hứa Niên bị giã liên tục, nói đứt quãng.

“Bôi thuốc của tôi rồi có làm người của tôi không?”

Tiếng Giang Vệ Hành lúc này như tiếng sấm bên tai Hứa Niên khiến cậu ngẩn ngơ, dương v*t nhỏ bé bắn tinh ngay lập tức. Cậu nức nở đáp: “Làm, làm chứ…”

Giang Vệ Hành ôm chặt Hứa Niên, điên cuồng mà ra vào, mà hôn môi, xúc động trào dâng mà gọi tên cậu: “Hứa Niên, Niên Niên, cục cưng, bé ngoan, thích cậu lắm, yêu cậu lắm…”

Hứa Niên bị Giang Vệ Hành hôn đến khó thở, cậu trào nước mắt, cố đáp lại nụ hôn của Giang Vệ Hành: “Tôi cũng yêu cậu.”

Giang Vệ Hành ôm eo Hứa Niên, bên dưới tăng tốc mà làm cậu. Nước mắt Hứa Niên rơi không ngừng. dương v*t xỏ xuyên qua lỗ hậu, cơ thể và tâm hồn đều đạt được kɧoáı ©ảʍ.

Đột nhiên ống hậu môn Hứa Niên co thắt lại. Cánh tay cậu chẳng thể chống được vào thân cây nữa, cơ thể như nhũn ra mà khuỵu xuống. Giang Vệ Hành nhanh tay ôm lấy cậu: “Tê tay rồi à?”

Hai tay Hứa Niên bủn rủn buông thõng. Cậu gật đầu, ánh mắt mờ sương, làm nũng với Giang Vệ Hành: “Tôi chẳng chống được nữa đâu, cậu ôm tôi…”

Giang Vệ Hành nhanh chóng để người ta ôm cổ mình, tay nhấc một chân Hứa Niên lên, tiếp tục chuyển động thân dưới. dương v*t nhỏ mềm nhũn của Hứa Niên vung vẩy trong không khí, cậu khe khẽ rên lên: “A… a… Giang… Vệ Hành ơi…”

Giang Vệ Hành cắn chặt răng, dương v*t ra vào trong lỗ hậu với tốc độ cao. Hứa Niên lớn giọng rêи ɾỉ. Giang Vệ Hành rút dương v*t ra, lỗ sáo mở rộng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra phụt phụt.

Hứa Niên mềm nhũn dựa vào người Giang Vệ Hành. Hắn cúi đầu nhìn dương v*t mới bắn một lần, còn chưa mềm xuống, thơm má cậu: “Đêm nay không về ký túc xá được không?”

Mặt Hứa Niên đỏ lên trong bóng đêm, cậu ôm cổ Giang Vệ Hành, ngượng ngùng mà gật đầu: “Được ạ…”