“Kể ra thì phức tạp lắm, ta không nói rõ ràng được.” Lưu Vân Thảo lạnh nhạt nói, “Vẫn nên đề đại nhân hỏi đi.”
Thái độ của y không thể nói là chủ động như ít ra cũng coi như phối hợp, Lý Ý Lan không thể đòi hỏi quá nhiều ở y. Vì không thể hỏi xong chỉ trong hai ba khắc, hắn bèn bảo ngục tốt mang mấy chiếc ghế tới, thứ nhất là để Tri Tân và Bạch Kiến Quân đỡ phải đứng cả buổi, thứ hai là để bản thân mình cũng được thoải mái.
Ghế mau chóng được mang tới, cùng với một văn thư hớt hải chạy đến từ đằng sau, báo rằng mình là quan lục sự, nghe nói đề hình quan muốn tra hỏi vụ án nên được Tạ đại nhân phái đến giúp đỡ.
Trong hơn nửa tháng nay Tạ đại nhân thay đổi không ít, Lý Ý Lan cảm ơn hai người này, đợi sau khi mọi người đã an vị trong phòng giam, hắn liền bắt đầu cuộc thẩm vấn giữa đêm trước khi xuất phát.
“Lúc trước ngươi từng nói động cơ là thu huý sự chú ý của bên trên.” Hắn ngẩng đầu nói, “Vậy sáu người chết oan trong bạch cốt án, ngươi quen biết họ từ khi còn sống hay là có qua lại với người nhà hoặc bạn bè của bọn họ? Bằng không thì cách xa trời Nam biển Bắc, ngươi làm sao biết rõ oan tình của người khác như thế?”
Tri Tân cầm tinh nguyệt bồ đề trong tay, vừa lần tràng hạt vừa nhìn Lưu Vân Thảo, trong lòng cũng rất tò mò đối với đáp án của kẻ này.
Lưu Vân Thảo ho khan vài tiếng rồi đáp: “Ngoại trừ Chương Nghi trong vụ thứ sáu là cố nhân, những người khác ta đều không quen biết, có người là nghe nói qua truyền miệng, có người thì là gặp gia quyến kêu oan.”
“Trên phố phường đầy rẫy chuyện oan trái như vậy, nếu đại nhân đến dân gian phiêu bạt mười năm, chỉ cần cố gắng để tâm thì sẽ rõ, đừng nói là năm vụ, cho dù có biết được năm mươi vụ cũng chẳng hề khó.”
Lý Ý Lan khá hiểu lời này, lúc ra ngoài phá án đại ca hắn thích mặc thường phục nên mới vạch trần không ít án cũ năm xưa, chỉ cần để tâm thì ta có thể thấy được thứ mà mình muốn nhìn muốn nghe.
Tri Tân khẽ nheo mắt, không quá chấp nhận lý do này. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ngao du thế gian của y, nếu không có lý do đặc biệt thì mọi người kỳ thực không hề thích nhắc lại chuyện cũ, đặc biệt là chuyện cũ của người khác. Tuy nhiên trên đời này chẳng nói chắc được chuyện gì, y đã không muốn tin tưởng thì nguyên nhân khả thi nhất cũng thành vớ vẩn thôi, nghĩ đoạn Tri Tân vội niệm hai câu A Di Đà Phật, nhắc nhở bản thân chớ nghi ngờ phán xét lung tung.
Lý Ý Lan ngầm chấp nhận lý do này, hắn hỏi tiếp: “Ngươi thực sự không hề tiếp xúc với gia quyến của năm nghi án đầu tiên? Việc dựa vào bộ xương để giải oan không phải suy nghĩ của bọn họ mà chỉ để ngươi lót đường cho kế hoạch của mình?”
Lưu Vân Thảo một mực chắc chắn: “Đúng vậy.”
Bất kể có đúng hay không, Lý Ý Lan vẫn đánh giá cao hành động dù có chết cũng không kéo người khác chết chùm này, hắn cười nói tiếp: “Được, vậy ta tạm thời coi như chủ mưu và tòng phạm chỉ có các ngươi – bộ hạ cũ của Quân Khí giám bị liên luỵ trong Bình Nhạc án năm xưa.”
“Theo như lời khai của ngươi trước đó, các ngươi có tổng cộng ba mươi hai người, sau khi rớt dần thì còn sót lại năm người, năm người này là ai? Có phải đều tham gia vào vụ án này không? Bây giờ từng người đang ở đâu?”
Lưu Vân Thảo đột nhiên im lặng, người ngồi đây đều có thể nhận ra nội tâm y đang đấu tranh, song vì thời gian quá gấp rút, không thể chờ y chiến thắng chính mình, Lý Ý Lan liền thúc giục: “Cách đây không lâu tiên sinh mới cam kết sẽ hỏi gì đáp nấy, nhoáng cái đã đổi ý rồi, thế này chỉ gây bất lợi cho ngươi và Viên Ninh thôi, đau dài không bằng đau ngắn, hãy nói đi.”
Lưu Vân Thảo hiểu đạo lý ấy, có điều cảm xúc nhất thời khiến y hơi mất khống chế, y nâng tay phải lên, mở bàn tay che mặt lại, cất tiếng sâu xa: “Trong năm người còn lại, ngoại trừ Đỗ Hải Tranh đã tự sát thì những người khác đều tham dự. Vương Kiều, Lưu Cật, Lâm Khánh và Chương Trọng Lễ đều là đồng liêu ở Quân Khí giám năm xưa cùng chịu cung hình.”
Hai cái tên Chương Nghi và Chương Trọng Lễ khiến Lý Ý Lan bất giác lưu ý, tuy nhiên Lưu Vân Thảo vẫn đang nói nên hắn không lên tiếng cắt ngang, vẫn an phận lắng nghe đối phương tiếp tục khai báo.
Lưu Vân Thảo không phải loại người đánh một roi mới đi một bước, y nói rất khó nhọc nhưng câu nào cũng trả lời đúng trọng tâm, hơn nữa còn mạch lạc rõ ràng, thậm chí giải đáp cả những vấn đề mà Lý Ý Lan chưa kịp hỏi ra.
Y nói: “Hồi đó sau khi bọn ta chạy ra khỏi Ninh Cổ Tháp ở Tây Cương, ai có gia đình thì trở lại tìm người thân, không gia đình thì tách ra rải rác khắp nơi, song vẫn còn giữ liên hệ với nhau.”
“Lâm Khánh thời trẻ độ hóa xuất gia, ẩn thân trong Thanh Lương tự – ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành được thái giám cung dưỡng, lấy pháp hiệu là Hoằng Nhẫn.”
“Xưa nay thái giám mua nghĩa địa, cung phụng chùa miếu cũng là để có chỗ dưỡng lão khi đã công thành lui thân. Để tích công đức, bọn họ sẽ tùy duyên nhận nuôi một ít cô nhi lưu lạc. Chúng ta coi đây là yểm trợ, liền thu dưỡng vài đứa trẻ có căn cốt võ học tốt, bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, sau khi luyện thành bọn chúng sẽ trở thành thanh đao trong tay bọn ta.”
“Ngoại trừ Viên Ninh, đa số thích khách bị giam trong nhà lao hiện tại đều xuất thân từ Thanh Lương tự.”
“Chương Trọng Lễ vừa là đồng liêu ở Quân Khí giám vừa là em ruột của Chương quý phi, cả nhà họ Chương lưu vong chốn Nam Lĩnh, nhưng hắn không bị đày đến đó với họ mà cùng bọn ta đến phía Tây. Về sau tách nhau ra rồi, hắn chỉ tìm được một vị di nương may mắn sống sót ở Nam Lĩnh……”
Y dừng một chút, không kể lại câu chuyện hoang đường rằng vị di nương nọ vì mưu sinh mà lưu lạc phong trần, còn Chương Trọng Lễ vì cả tiền đồ lẫn gia cảnh sa sút mà tính tình thay đổi hoàn toàn, cùng ở bên vị di nương này, chẳng màng đến luân lý.
Ai khuyên can thì Chương Trọng Lễ đều dõng dạc nói mình đã chẳng còn n@m căn, cho dù hoang đường hơn nữa thì cũng có sao.
Lưu Vân Thảo có khuyên một lần rồi cũng nhận được lời này, y cảm thấy Chương Trọng Lễ đang oán hận Vãn Chi làm liên luỵ đến mình, đồng thời sự oán hận ấy sẽ không tan biến trong một thời gian dài, cuối cùng y không nói gì nữa, nhưng tình cảm huynh đệ dần dà càng lúc càng xa cách. Lưu Vân Thảo không dám chỉ trích sự hồ đồ của Chương Trọng Lễ, chỉ cảm thấy đau lòng.
Y hoàn hồn lại, bỏ qua đoạn hồi ức này, thở dài nói: “Khi đó Triệu Tây đúng lúc đang khai thác thuỷ lợi, muốn xây kênh đào, Trọng Lễ vốn am hiểu về đường sông, vị di nương kia lại có khách quen nhậm chức ở nha môn phụ trách đường sông, thế là Trọng Lễ liền đầu quân vào dưới trướng vị đại nhân nọ, thay hình đổi dạng trở thành một sư gia.”
“Sau này kênh đào xây xong, vị đại nhân nọ thăng chức, hắn có công lao nên được thưởng ít tiền, bèn lập một đội tàu, bắt đầu kinh doanh vận chuyển hàng hoá trên sông, tuy chưa bao giờ lộ diện nhưng kiếm được rất nhiều tiền. Tiền bạc tiêu tốn cho bọn ta gây án đều do hắn tự rút hầu bao ra.”
“Hiện hắn cũng đang ở kinh thành, lần trước gửi tin cho ta thì hắn vẫn đang tá túc tại Thanh Lương tự, thời gian này do Nhiêu Lâm phong thành nên tạm thời bọn ta không liên lạc với nhau.”
“Còn Vương Kiều và Lưu Cật thì đã đổi tên, Vương Cật không có tên trong danh sách, hắn làm giả quê quán và lộ thϊếp, trà trộn vào cung làm thái giám tạp dịch đi đổ dạ hương, hiện tại đang ở Giam Lan viện trong cung.”
“Lưu Kiều thì khỏi cần ta kể nhiều, chắc các ngươi đều không xa lạ gì, hắn đang ở trong hẻm Phong Nam tại Nhậm Dương.”
Lý Ý Lan kinh ngạc ngước mắt lên, không ngờ Lưu Kiều hoá điên trong vụ án Nhậm Dương lại chính là một trong những chủ mưu của bạch cốt án.
Vào ngày mười sáu hắn đã gửi thư đến Nhậm Dương lệnh cho huyện lệnh trong vòng ba ngày phải đưa Lưu Kiều phát điên và La Lục Tử trọng thương chưa tỉnh đến Nhiêu Lâm, vậy mà hôm nay đã là ngày hai mươi mà Lưu Kiều và La Lục Tử vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Tình hình này khiến Lý Ý Lan không thể không lo lắng, bởi vì nếu Lưu Kiều là chủ mưu thì nhất định có động cơ để trốn tránh cực hình thẩm tra, đến hôm nay còn chưa xuất hiện thì rất có thể kẻ này đã bỏ trốn trên đường.
Lý Ý Lan xoa đầu ngón tay, bỗng dưng cảm giác nhiệm vụ lại tăng thêm một, hắn có chút buồn cười, song vẫn đè nén cảm xúc lại: “Ta có ấn tượng với Lưu Kiều, là người giữ dây trong vụ án con diều, còn Đỗ Hải Tranh thì sao? Bao năm sống khổ sở đều gắng gượng vượt qua được, đến khi sắp trả thù thì lại tự sát, điều này thật khó hiểu.”
“Không có gì khó hiểu cả.” Lưu Vân Thảo nở nụ cười trào phúng, “Kẻ chịu oan ức và chèn ép trên đời này chia làm ba loại.”
“Loại thứ nhất là luôn miệng nói không thể làm gì, ta nào có cách gì, sau một thời gian đau đớn tuyệt vọng thì quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Loại thứ hai là vừa không tài nào buông bỏ, chỉ có thể ngày đêm dằn vặt chính mình, cuối cùng thù hận không thể báo, bản thân cũng chẳng sống tốt lành. Loại thứ ba chính là những kẻ mù đi nhầm đường, bị thù hận che mờ mắt, trừ trả thù ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.”
“Hải Tranh là loại thứ nhất, còn bọn ta là loại thứ ba.”
“Hắn sống rất tốt, gặp được một quả phụ không chê hắn, trong nhà còn có con trai, hắn cảm thấy trời cao không tệ với mình, chỉ một lòng muốn ở trong núi làm thợ săn.”
“Vì vậy hắn không thể nào đồng tình với lý tưởng của bọn ta, hắn không muốn gia nhập, lại cảm thấy có lỗi với bọn ta, đâm ra cứ rầu rĩ u sầu. Mà từ góc độ của bọn ta thì hắn đã không cùng chung chí hướng, trong lúc lời qua tiếng lại có lỡ nói nặng lời rằng…… sợ hắn sẽ buột miệng làm lộ bí mật, cho nên mấy lần gặp nhau đều tan rã trong không vui.”
“Nhưng chẳng ai trong bọn ta nghĩ Hải Tranh vẫn cương quyết như vậy, sau khi từ biệt không lâu bọn ta được gia đình hắn báo tin rằng hắn đã qua đời, họ nói hắn lên núi sau cơn mưa, gặp sạt lở nên bước hụt, bất ngờ ngã từ trên đường núi xuống.”
“…… Tuy nhiên vào ngày đầu thất của hắn, ta có đi xem qua con đường núi được viết trong thư, đường đi thông thoáng không trở ngại, chẳng hề thấy dấu vết sạt lở.”
Lưu Vân Thảo bụm mặt, giọng điệu vẫn bình tĩnh lạ thường: “Hải Tranh đang nói dối, song bọn ta đều hiểu dụng ý của hắn, hắn sợ bọn ta cứ mãi dây dưa, cuối cùng sẽ làm liên luỵ người nhà của hắn, cho nên mới dùng cách này nói cho bọn ta rằng đời này hắn sẽ không phản bội Vãn Chi và bọn ta.”
Lòng Lý Ý Lan chùng xuống, vô thức nhớ tới Lữ Xuyên và chính mình.
Có câu quân thần Chu thị không thủ tín, huynh đệ Hán gia bất tương dung, uống rượu gặp tri kỷ may mắn bao nhiêu thì huynh đệ phản bội đau đớn bấy nhiêu.
(“Quân thần Chu thị không thủ tín, huynh đệ Hán gia bất tương dung” là câu thơ của đại thi hào Mông Cổ là Tất Đô Đạt, nói về việc huynh đệ tương tàn của hai con trai của Nguyên Vũ Tông.)
Trong lời trần thuật của Lưu Vân Thảo ấn chứa ý tứ “Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách”, trong đầu Tri Tân nhất thời cũng chỉ có câu nhận xét này. Y quay đầu sang vốn định xem Lý Ý Lan có cảm nghĩ thế nào, ai ngờ người kia lại ngẩn ngơ, gương mặt không cảm xúc, thoạt nhìn có phần thương cảm.
Tri Tân không biết hắn đang suy nghĩ gì, song mất tập trung trước mặt phạm nhân sẽ làm tổn hại uy nghiêm, y bèn duỗi tay vỗ vỗ lên mu bàn tay Lý Ý Lan đang đặt trên đùi.
Tay của hai người đều không ấm, mà so ra tất nhiên là tay Tri Tân lạnh hơn.
Hơi lạnh đột ngột trên làn da khiến Lý Ý Lan hoàn hồn, hắn vẫn kịp nhìn thấy Tri Tân đang lặng lẽ rút tay về, trên ngón trỏ có một cái mụn nước to bằng hạt đậu, đỏ bừng sáng bóng, rõ ràng đã đến lúc nên bị chọc thủng rồi.
Thế là dòng suy nghĩ của Lý Ý Lan liền bị kéo đi lệch hướng, hắn tự dặn lòng một cách rất đỗi tự nhiên, buổi tối trước khi đi ngủ phải nhớ cái này mới được.
Nghĩ xong, hắn bèn cười với Tri Tân, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại. Hắn quay lại nói: “Ông ta lấy cái chết để thể hiện sự trung thành, các ngươi hài lòng chứ?”
Lưu Vân Thảo bỗng nhiên cười rộ lên, cười một chốc xong mới nói: “Không hài lòng, nhưng yên tâm.”
Tri Tân ngước mắt quan sát người này một cách cẩn thận, nghĩ thầm đây chính là một trong những cái ác chân chính của nhân gian, không gϊếŧ Bá Nhân nhưng lại khiến Bá Nhân vì mình mà chết.
✿Tác giả có lời muốn nói: Quân thần Chu thị không thủ tín, huynh đệ Hán gia bất tương dung. —— Xuất xứ thì “Kỷ thi” của Tất Đô Đạt.
******
★Chú thích:
[1]Không gϊếŧ Bá Nhân nhưng lại khiến Bá Nhân vì mình mà chết: ý nói người vô tội vì mình mà bị liên lụy.
Xuất phát từ điển cố về Vương Đạo – một đại thần thời Đông Tấn. Chu Nghĩ, tự Bá Nhân, từng giúp Vương Đạo thoát chết, nhưng Vương Đạo không biết việc này mà còn hiểu lầm rằng Chu Nghĩ hại mình và oán hận Chu Nghĩ. Sau này tướng Vương Đôn từng hỏi Vương Đạo nên đề bạt Chu Nghĩ làm chức gì, Vương Đạo không trả lời. Vương Đôn lại hỏi có nên gϊếŧ Chu Nghĩ không, Vương Đạo cũng im lặng, Vương Đôn bèn gϊếŧ Chu Nghĩ. Sau này Vương Đạo biết chuyện Chu Nghĩ từng giúp mình, mới khóc than rằng: “Ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết”.