Nam Thần Bình Hoa

Chương 14: Lần đầu gặp gỡ

Tần Ức đáp ứng rất tự hiên tùy ý, hoàn toàn không nghĩ rằng đó là chuyện lớn gì. Trêи thực tế, dù cậu hiểu được ý nghĩa của hôn nhân cậu cũng sẽ không từ chố lời đề nghị của Thạch Tĩnh Chi, dù sao trong nhận thức của cậu cũng rất muốn cùng người kia chung sống cả đời.

Thực ra khi mới tới nhà họ Thạch, Tần Ức và Thạch Tĩnh Chi cũng không chung sống thoải mái được như bây giờ.

Mười năm trước là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Thạch Tĩnh Chi mới có mười bảy tuổi, khi đó trách nhiệm nặng nề đè nặng trêи vai hắn, cả người lúc nào cũng âm u.

Bởi vì mang nhiều bệnh trong người, sự nhẫn nại và tính cách của hắn đều không tốt, có lúc lời nói của những người hầu chỉ cần không cẩn thận một tí đã đem tai bay vạ gió đến cho chính họ.

Người giúp việc tại nhà họ Thạch không dám ngẩng đầu nhìn hắn, khi hầu hạ cũng nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bị trở thành nơi trút giận cho gia chủ.

Tần Ức vừa xuất hiện từ mặt nước đã xác định được sự tồn tại của mình trước mặt Thạch Tĩnh Chi, hấp dẫn sự chú ý của vị gia chủ trẻ tuổi. Thạch Tĩnh Chi không thể xuống nước liền ra lệnh cho vệ sĩ vớt đứa trẻ này ở dưới nước lên rôi điều tra xem nó vào đây bằng cách nào.

Thông qua hệ thống quản lý, Tần Ức bị cho là bị trôi vào khi thay nước trong hồ, chỉ có nước được thay mới liên tục mới không có mùi cho nên ban đầu lúc xây dựng hồ nước ở nhà họ Thạch có rất nhiều ống nước to thông ra ngoài, cũng có cả đập nước, có lưới lọc tạp vật được thu dọn định kỳ.

Cứ cách một thời gian lưới lọc sẽ được kéo lên mà Tần Ức đã trôi dạt tới bên cạnh lưới từ sớm.

Khi lưới bị kéo lên, cậu trôi theo dòng nước tới bên trong hồ.

Nước chảy vào hồ vốn là đã qua xử lý, hơn nữa hệ thống đường ống nước chằng chịt cũng không phải to lắm, trừ cá thì cũng chỉ có cơ thể trẻ con của Tần Ức vừa.

Mà dù có là trẻ con, không trang bị thiết bị dưỡng khí cũng không thể trôi ở trong nước lâu như vậy. Đường ống nước là chôn dưới đất, không đủ không khí cho con người hô hấp, ngoại trừ sinh vật sống dưới nước như cá, tôm ra thì làm sao có thể có sinh vật khác tồn tại.

Lúc Tần Ức bị vớt lên, trền người sạch trơn không có thiết bị dưỡng khí nào mà trôi theo hệ thống ống nước vào bên trong hồ không chết. Quả là sự kiện ly kỳ.

Vì Thạch Tĩnh Chi hiếu kỳ nên chưa đưa người đi ngay, những người ngày đó đi theo hắn cũng không nói ra ngoài lai lịch thần kỳ của Tần Ức, chỉ tuyên bố là đứa trẻ được người ngoài đưa tới nuôi, còn ai mà đem gửi Tần Ức nuôi ở đây thì người ngoài không biết.

Hô hấp của Tần Ức rất cạn. Các bác sĩ riêng của họ Thạch làm kiểm tra cho cậu trong trạng thái ngủ say. Vì Thạch Tĩnh Chi người yếu, nhiều bệnh, nhà lớn họ Thạch có nguyên cả bộ trang thiết bị khám chữa bệnh hiện đại. Bác sĩ gia đình làm kiểm tra toàn thân cho cậu thì cho ra kết quả các chỉ số bình thường, dựa vào các chỉ số về xương đưa ra kết luận đứa trẻ này mười tuổi

Ngủ bảy ngày ở nhà lớn họ Thạch Tần Ức mới tỉnh dậy. Bùn đất, rong rêu dính trêи người cậu đã được người hầu tắm rửa sạch sẽ, mặc cho quần áo của Thạch Tĩnh Chi khi con bé.

Cậu cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra vì hình như đã quên đi rất nhiều thứ. Vì người đầu tiên cậu nhìn thấy là Thạch Tĩnh Chi nên đã sinh ra tâm lý chim non vô cùng mạnh mẽ với đối phương.

Trước khi Thạch Tĩnh Chi mở miệng nói cậu đã phấn khởi nhào vào người ta với tốc độ cực kỳ nhanh. Vệ sĩ bên người Thạch Tĩnh Chi chưa kịp trở tay đứa bé này đã nhào tới đẩy ngã cả Thạch Tĩnh Chi, nhiệt tình ôm cổ và phát ra tiếng gọi dường như là: "Mẹ"

Chưa kịp đề phòng tí nào, Thạch Tĩnh Chi mười bảy tuổi đã làm "mẹ" một đứa nhỏ mười tuổi.

Vệ sĩ nhanh chóng kéo đứa trẻ đi, đỡ gia chủ trẻ tuổi lên. Cũng may là em nó còn nhẹ, chưa có đè Thạch Tĩnh Chi đến hỏng.

Tần Ức bị kéo đi một cách thô lỗ, bảo vệ cúi người hỏi Thạch Tĩnh Chi: "Nó quá vô lễ, có cần đưa đi "dạy dỗ" không ạ?"

Thạch Tĩnh Chi lắc đầu. Tuy rằng chưa có đứa nhỏ nào dám nhào vào người hắn như vậy nhưng hắn cũng không ghét cái cảm giác ôm thân thể mềm mại kia.

Chỉ vì một ý nghĩ của Thạch Tĩnh Chi, Tần Ức không có thứ gì trêи người đã có thể yên ổn sống trong nhà họ Thạch. Đương nhiên là sau đó cậu phải sửa lại xưng hô với Thạch Tĩnh Chi cho đúng.

Tần Ức lần đầu nhìn thấy Thạch Tĩnh Chi đã ỷ lại, tuy rằng lúc đó trong phòng không chỉ có một người nhưng bản năng cậu đã nhìn về Thạch Tĩnh Chi, còn cực kỳ thích vật chủ tái nhợt, gầy yếu nhưng vô cùng khí thế này.

Vừa bước chân vào nhà họ Thạch, cậu cũng không nói được tiếng Hoa, cũng không nói thứ tiếng nào trong mười thứ tiếng Thạch Tĩnh Chi thông thạo. Cũng may năng lực học tập tốt, cậu học tiếng hoa chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Thạch Tĩnh Chi thật ra không rảnh một tí nào mà dạy cậu, cũng không muốn người khác nhúng tay vào quá trình trưởng thành của đứa nhỏ, Tần Ức dành tự học. Câu đầu tiên mà cậu nói là ngọng nghịu gọi Thạch Tĩnh Chi là ca ca.

Dung mạo đứa nhỏ rất được, lúc nào cũng cười ngọt ngào với Thạch Tĩnh Chi, dính người đến mức Thạch Tĩnh Chi đi vệ sinh cũng muốn theo. Nhưng cũng không bao giờ ầm ĩ, lúc nào cũng nhìn Thạch Tĩnh Chi, ngoan ngoãn vô cùng. Bị Thạch Tĩnh Chi mắng cũng không sợ, ngày nào cũng làm lò sưởi cho người ta.

Thân nhiệt đứa bé cao, cơ thể mềm mại, tướng mạo dễ nhìn. Thân thể ấm áp ôm lấy Thạch Tĩnh Chi khiến ban đêm chân tay hắn không còn bị lạnh.

Bình thường Thạch Tĩnh Chi không thích trẻ con vì bọn chúng hay làm ồn, cũng ghét đυ.ng chạm thân thể với người khác nhưng lại không ghét Tần Ức.

Không thể không nói cảm giác mà tự tay nuôi lớn một đứa bé rất được, đặc biệt đứa bé này lại còn ngoan ngoãn nghe lời, không làm người ta khó chịu.

Thạch Tĩnh Chi không thích nghe người khác tâng bốc mình nhưng khi Tần Ức dùng ánh mắt sùng bái nhìn, trong lòng hắn lại sinh ra một sự hưởng thụ kỳ dị.

Ngay từ đầu Tần Ức đã không sợ sự uy nghiêm của hắn, cũng không ngại tính cách tệ hại và thân thể bệnh tật. Đối với người hầu và quản gia, việc gia chủ quan tâm đứa nhỏ này từ chỗ không tin nổi thì ngẫm lại cũng hợp lý.

Ban đầu thì Tần Ức cũng chỉ bị Thạch Tĩnh Chi coi như nuôi thú cưng, định là chơi chán thì kêu người đưa đi mà kết quả lại càng ngày càng quen với sự tồn tại của Tần Ức, từ chỗ thờ ơ với sinh hoạt của Tần Ức lại thành ngày nào cũng giành thời gian nghe ngời hầu báo cáo.

Nuôi thú cưng biến thành nuôi đứa nhỏ, "bà mẹ già" Thạch Tĩnh Chi nuôi con được nửa năm mới bắt đầu bận tâm đến việc giáo ɖu͙ƈ bé Tần Ức. Tự hắn không có thời gian dạy lại không muốn đưa Tần Ức đi học nên đành tìm gia sư đến nhà, thi cấp ba, thi đại học cũng sắp xếp để Tần Ức ở nhà tự học xong đến lúc thì đi thi.

Vào hộ khẩu cũng là một vấn đề lớn. Lúc đầu định chọn bừa tên nào đấy, Thạch Tĩnh Chi cũng không nghĩ là sau này sẽ nghe đứa bé gọi nó là Tần Ức.

Tuy rằng tên Thạch Tĩnh Chi đặt cho cậu cũng phải mất công lật từ điển rất lâu, rồi còn xem phong thủy để đặt tên nhưng trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ của cậu biết rằng tên mình là Tần Ức.

Cậu không dám nói thật, chỉ nói là mình thích thế, làm nũng, ăn vạ mãi Thạch Tĩnh Chi mới chịu đồng ý.

Nhìn Tần Ức dần trưởng thành khiến Thạch Tĩnh Chi rất có cảm giác thành tựu, đứa bé tràn đầy sức sống này có duyên phận kỳ diệu với hắn. Ánh mắt Tần Ức nhìn hắn trong suốt, đơn thuần, giống như là một tờ giấy trắng tùy ý hắn bôi vẽ, muốn nhuộm màu gì là nhuộm màu đó.

Nhưng chỉ những nguyên nhân này cũng chưa đủ để khiến Tần Ức quan trọng như vậy trong cuộc sống của hắn.

Khi Tần Ức mười ba tuổi, Thạch Tĩnh Chi bị bắt cóc.