Edit: Smile"
"Tiến sĩ Hồ, thí nghiệm thất bại."
Giọng nữ hoảng loạn và sốt ruột trong điện thoại truyền đến từ một nơi khác, đánh thức người đàn ông trung niên từ trong mơ tỉnh lại.
Người đàn ông trung niên nhíu nhíu mày, xốc chăn lên, giọng nói lãnh đạm trả lời, "Biết rồi."
Cũng không phải lần đầu tiên, đâu cần thiết phải cuống cuồng lên như vậy?
Đứng dậy, mang dép lê vào đi đến phòng khách, vừa mới tỉnh dậy rót cho mình ly nước.
"Không phải, Tiến sĩ Hồ, lần thất bại này không giống với lúc trước." Bên kia không có dừng lại, tiếp tục báo cáo.
Người đàn ông đang uống nước nghe được lời này, ngẩn người, "Không phải giống như những lần thất bại trước là ý gì?"
Người bên kia điện thoại không nói chuyện nữa, qua một hồi lâu, giọng nữ giảm đi mấy phần sốt ruột, mang theo vài phần ảo não nói: "Từ tiên sinh... Qua đời."
"Choang --"
Ly pha lê trong suốt rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, hai chân của ông không có ý thức dẫm phải vài mảnh thủy tinh, được nửa ngày ông mới phản ứng lại ý những gì trợ lý nói.
Sắc mặt ông trắng bệch, cầm áo khoác lên nhanh chóng đi ra khỏi nhà.
"Tiến sĩ Hồ? Tiến sĩ Hồ?"
Đầu bên kia gọi to tên người đàn ông, đáng tiếc người đàn ông sớm đã rời đi.
*
Phòng thí nghiệm ở thành Đông.
Người được gọi là Tiến sĩ Hồ đi vào phòng thí nghiệm, phát hiện những nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm mặc áo blouse không biết khi nào đều đã tập hợp ở đây, trên mặt mọi người đều là cảm giác uể oải và tuyệt vọng.
"Tiến sĩ Hồ..."
Mọi người nhìn ông, nhanh chóng nhường ra một lối đi cho ông. Ông bước từng bước trầm trọng, đi vào đứng trước một cái "quan tài" bằng kim loại.
"Cậu ấy... Thật sự đã qua đời sao?"
Yết hầu nghẹn muốn chết, mỗi một chữ nói ra đều như nuốt xuống một vật gì đó rất lớn, hô hấp không thông.
"Máy đo hiển thị Từ tiên sinh đã qua đời vào rạng sáng 5 giờ 40."
Nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh ông bình tĩnh mà báo cáo.
Vừa dứt lời, "Làm sao bây giờ? Tiểu Hồ, Từ tiên sinh đã chết, đổng sự Từ nhất định sẽ không chi ngân sách cho chúng ta nghiên cứu nữa, việc nghiên cứu trung khu thần kinh đại não cứ như vậy phải dừng lại sao?"
Một ông lão tóc trắng vọt tới trước mặt Tiến sĩ Hồ, khóc đến mức kêu trời trách đất.
Cái gọi là trung khu thần kinh đầu não chính là đem ý thức của nhân loại đưa vào hệ thống, lợi dụng hệ thống đặc thù để kích hoạt, chữa trị hoại tử tế bào não, từ đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ người thực vật, nghiên cứu làm cho người thực vật tỉnh lại.
Đương nhiên, nếu nghiên cứu thành công, viện nghiên cứu của bọn họ có thể lợi dụng người thực vật để tiến hành nghiên cứu việc đưa "Linh hồn" trở lại, khiến con người thoát khỏi sinh lão bệnh tử, trường sinh bất lão.
"Viện trưởng Tạ, có thể đưa tôi đi xem cậu ta không?"
Tiến sĩ Hồ nhìn cũng không nhìn ông lão đang nước mắt ngắn nước mắt dài, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên trong "Quan tài" bằng kim loại.
Ông lão gật đầu, người lùi lại, ý bảo nhân viên nghiên cứu bên cạnh mở "Quan tài" ra.
"Quan tài" chậm rãi mở ra, nằm bên trong là một người con trai cao lớn, nhưng gầy yếu đến đáng sợ, cao 1m8 , chân tay đều như cây sậy, hai má hõm xuống, toàn thân ngâm mình trong một chất lỏng màu xanh, cái trán còn cắm hai sợ dây nhỏ màu trắng vào trong não.
Ông nhìn chằm chằm người bên trong một hồi lâu, một hồi lâu.
"Giống như không hề nhíu mày." Tiến sĩ Hồ lẩm bẩm.
Mỗi lần kết thúc nghỉ đông, mày cậu ta đều nhíu chặt lại, duy chỉ có lúc này là giãn ra.
"Cuối cùng là đã xảy ra vấn đề ở đâu? Lần thứ 625 , lần thứ 625, tính những lần thực nghiệm thất bại, Từ tiên sinh đều sẽ không..."
Nói đến phần sau, ông lão nói không được nữa.
10 năm, từ lúc đổng sự Từ bỏ vốn để thành lập viện nghiên cứu mong muốn đứa con sống thực vật của ông có thể tỉnh lại, đã qua 10 năm, hiện giờ nghiên cứu không những không thành công, vật thể quan trọng nhất để thực nghiệm cũng mất đi, chẳng lẽ thượng đế thực sự muốn ngăn cấm việc bọn họ nghiên cứu về linh hồn sao?
"Nhất định phải thông báo cho đổng sự Từ chuyện Từ tiên sinh qua đời sao?"
Một nhân viên nghiên cứu run rẩy nhìn hai người.
"Thông báo đi, không giấu được."
So sánh với ông lão đang kích động, Tiến sĩ Hồ bình tĩnh hơn nhiều, "Đóng cửa phòng dinh dưỡng."
Nhân viên nghiên cứu ấn nút hạ cửa, cửa của khoang dinh dưỡng được đóng lại.
"Viện trưởng Tạ, tôi đi trước."
Tiến sĩ Hồ xoay người chuẩn bị rời đi.
"Cậu không làm nghi thức cáo biệt với cậu ta sao?" Ông lão thật vất vả mới bình tĩnh lại trầm giọng hỏi hắn.
"Không cần, chờ lúc cử hành tang lễ rồi đến cáo biệt sau."
Nói xong, ông cũng không quay đầu lại mà đi khỏi viện nghiên cứu.
"Các cậu, mang toàn bộ số liệu nghiên cứu của lần thực nghiệm thứ 626 đến đây cho tôi, phải kiểm tra cẩn thận, rốt cuộc là đã sai ở đâu mà dẫn đến việc Từ tiên sinh chết."
Ông lão khôi phục bình tĩnh sau mã bất đình đề bắt đầu ra lệnh cho cấp dưới, gào thét phải so sánh số liệu.
Bãi đỗ xe, khóe mắt Tiến sĩ Hồ đỏ lên ngơ ngẩn mà nhìn màn hình ô tô sáng lên thật lâu, cuối cùng cuối gục đầu...
Một ngày sau
Tiến sĩ Hồ đi vào tổng bộ tập đoàn Lệ Hoàng tham gia hội nghị. Mới vừa bước vào phòng họp, không khí trong phòng hội nghị nặng nề và áp lực, khi ông bước vào, còn có vài cặp mắt thù hằn gắt gao nhìn chằm chằm ông.
"Tất cả tới đủ chưa?"
Người hỏi là chủ tịch tập đoàn Lệ Hoàng, Từ Lệ.
Từ Lệ tuy đã hơn 60, nhưng khí chất bá vương không vì trải qua năm tháng mà thu liễm lại, mỗi tiếng nói cử chỉ đều mang phong thái vương giả.
"Đổng sự, tất cả đã đến hết rồi." Thư ký bên cạnh cung kính trả lời.
"Ừ."
Đôi mắt đang nhắm của Từ Lệ từ từ mở ra, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người ở đây, mọi nơi mà ánh mắt của ông ta đi tới, mọi người không dám đối diện, toàn bộ đều cúi thấp đầu.
Ngay cả viện trưởng Tạ cũng không tự nhiên mà quay mặt đi.
"Hôm nay gọi các cậu tới đây, là muốn điều tra việc con trai tôi qua đời."
Từ Lệ nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói vững vàng bình tĩnh giống như người vừa mới mất không phải con trai ông ta.
"Đổng sự Từ, đây là video giám sát tôi điều tra được cùng với những số liệu khác thường của nhân vật."
Viện trưởng Tạ đưa USB cho thư ký, thư ký cắm vào máy tính, kết nối với màn hình lớn của phòng họp.
Nhanh chóng, màn hình xuất hiện một đoạn ghi hình, ghi hình lại một người đàn ông to lớn thừa dịp ca đêm sau khi các nhân viên nghiên cứu rời đi, cắm một cái USB vào cái máy tính lớn trước mặt hắn, sau khi cắm USB vào, màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện một chỗ trống, ngay sau đó, một thanh tiến độ màu lam xuất hiện, thời gian không đến 5 giây, tiến độ đã chạy xong, người đàn ông rút USB ra, ngẩng đầu nhìn camera theo dõi.
Mà camera quay lại được người này, rất cả mọi người ở đây đều quen thuộc, Tiến sĩ Hồ.
"Còn điều gì giải thích không?" Từ Lệ nhìn ông, dường như muốn nhìn thấu lòng ông.
"Không sai, là tôi bóp méo tham số NPC cúa Tiêu Tiêu, tôi thừa nhận."
"Cậu gϊếŧ người!"
Viện trưởng Tạ kích động vọt qua, nắm cổ áo ông, muốn đánh ông.
"Dừng tay!" Từ Lệ nhàn nhạt hạ lệnh.
"Đổng sự Từ, nếu không phải cậu bóp méo tham số nhân vật, con trai ngài sẽ không chết, kiện cậu ta, nhất định phải kiện cậu ta!"
Viện trưởng Tạ nếu không có Từ Lệ ngăn cản, đã sớm giáng xuống một đòn.
"Ngoại trừ Tiến sĩ Hồ, tất cả mọi người ra ngoài hết cho tôi."
"Chủ tịch?"
"Đổng sự Từ?"
"Đi ra ngoài!"
Một lần nữa ra lệnh, mọi người lúc này mới không tình nguyện rời khỏi phòng họp.
"Vì sao?" Từ Lệ hỏi ông.
Tiến sĩ Hồ rũ mắt cười, "Tôi đã không phân biệt được rõ tôi là đang gϊếŧ cậu ta hay là cứu cậu ta."
"Khiến nó tỉnh lại, chính là cứu nó."
"Tôi trước kia cũng cho rằng như vậy, nhưng sau hơn 600 thực nghiệm, tôi lại không nghĩ như vậy."
"Vì sao?" Từ Lệ lại hỏi cùng một câu hỏi.
"Thế giới này không có cô ấy." Tiến sĩ Hồ liên kết với màn hình của phòng họp, mở ra một tấm ảnh, "Chiếc nhẫn này, ông còn nhớ rõ không?"
Một cái nhẫn kim cương khắc H&X xuất hiện ở trên màn hình.
Từ Lệ trầm mặc.
"Ông không nhớ rõ đúng không." Tiến sĩ Hồ cười châm chọc, "Đây là chiếc nhẫn lúc đầu thực nghiệm cố tình tạo ra, sự tồn tại của chiếc nhẫn này, thực nghiệm được lặp lại nhiều lần để nhắc nhở cậu ta, nơi cậu ta đang ở không phải là thế giới thực."
"Cho nên?"
Tiến sĩ Hồ nhìn thật sâu vào mặt ông lão trước mặt, " Quả thật thực nghiệm bắt đầu vào lần thứ 235, thân thể cậu ta được truyền dịch dinh dưỡng chữa trị rất tốt, muốn cậu ta tỉnh lại rất đơn giản. Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này, cậu ta có thể thoát khỏi thế giới hư ảo kia."
Tiến sĩ Hồ tắt màn hình, từ trong túi móc ra một cái hộp màu đỏ, mở ra, "Chiếc nhẫn này ở trong thế giới hiện thực cũng có, là lúc cậu ta học Đại Học lần đầu tiên học người ta chơi cổ phiếu để mua, thiếu chút nữa dùng hết số tiền tiết kiệm."
Dường như nghĩ tới điều gì đó, ông cười cười, nói tiếp: "Vì mua chiếc nhẫn này, cậu ta thậm chí còn không ngại làm chân chạy vặt cho bạn học, bởi vì khi đó đang đang là mùa hè, dường như cậu phơi người dưới nắng đen đến mức muốn đổ bệnh."
"Cái tôi muốn nghe không phải những lời này, ta không có hứng thú nghe chuyện trước kia của nó." Vẻ mặt Từ Lệ lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
"Ông làm cha thật sự thất bại. Trong mắt ông xem ra chỉ xem cậu ta như một sản phẩm thất bại, ông chưa từng quan tâm tới cảm xúc của cậu ấy."
Mặt nạ bình tĩnh bị xé rách, "Cậu có biết những năm gần đây tôi vì nó đã chịu không ít lời cười nhạo không?" Từ Lệ giận dữ.
"Tình yêu, vì tình yêu với một đứa con gái mà tự sát, Từ gia sinh ra một đứa con ngu ngốc mê muội tình yêu, người trong giới đều chê cười Từ gia!"
"Cho nên, đây là lý do ông không tiếc mà đầu tư số vốn khổng lồ, không sợ nhìn cậu ta mỗi lần thực nghiệm chết đi một lần lại một lần, cũng muốn cậu ta tỉnh lại sao?" Tiến sĩ Hồ ép hỏi ông ta.
"Đúng vậy, người Từ gia không thể để người ta chế giễu, nó là con trai tôi, tôi không cho phép nó bị người khác chê cười!"
"Lần thứ 625, suốt 625 lần, lần lượt chết đi, chỉ vì NPC kia mãi mãi không có khả năng yêu cậu ta, ông có nghĩ tới đây là loại cảm nhận gì không? Vì ông để ý mặt mũi của mình, khiến cậu ta một lần lại một lần chết đi, trong lòng ông không lẽ không cảm thấy đau khổ tí nào sao?"
"Ha ha ha, cậu vậy mà lại quay sang chỉ trích tôi? Ý đồ tạo ra một NPC không hiểu tình yêu để yêu mình không phải càng buồn cười sao? Cô gái kia đã mất 13 năm trước, nó ở trong thực nghiệm tìm một chuỗi số liệu, một chuỗi số này chỉ cần cậu ấn nút một cái lập tức chuỗi số vô tri vô giác này sẽ chấp hành mệnh lệnh."
Lời châm chọc của Từ Lệ quẩn quanh mãi trong phòng.
"625 lần, chỉ cần nó có thể tỉnh lại, cho dù là một nghìn lần, một vạn lần, tôi vẫn sẽ tiếp tục cái thực nghiệm này."
Tiến sĩ Hồ bị bộ mặt lãnh khốc của ông ta làm cho sợ hãi
"Cho nên, tính toán để cậu ta sống không được vui vẻ, đây là điều ông muốn nói sao?"
"Vui vẻ? Không có ai có thể mãi mãi vui vẻ, người còn sống luôn có nhiều loại phiền não, nó là người của Từ gia, nên cống hiến cho Từ gia, bất kể là tiền tài hay là năng lực."
Tiến sĩ trầm mặc, qua một lúc lâu, "Tôi không hối hận vì đã bóp méo số liệu, đương nhiên, nếu ông muốn kiện tôi thì tôi cũng chấp nhận."
"Cậu biết hành vi này chính là mưu sát không?"
"Theo ý của ông là mưu sát, theo ý của tôi, là cứu rỗi."
Nếu lúc còn sống không thể buông bỏ chấp niệm, sau khi chết đi mong cậu có thể mãi mãi bình an.
"Vậy cậu có thể đi nhận tiền hưu trước được rồi."
Từ Lệ nói xong lời này, Tiến sĩ Hồ quyết định không muốn dây dưa nữa, chuẩn bị xoay người rời đi, đi được vài bước, ông đột nhiên lại quay về.
Từ Lệ lạnh lùng nhìn ông, "Còn có việc gì?"
"Có bức ảnh, tôi cảm thấy nên cho ông xem một chút.."
Ông mở điện thoại ra, trong album xuất hiện một tấm ảnh, đưa qua cho Từ Lệ, Từ Lệ không định xem nhưng ông trực tiếp cầm điện thoại dựng trước mặt ông ta.
Đó là một tấm ảnh cả nhà ba người, ảnh chụp cô gái ôm đứa con, người con trai ôm cô gái, vẻ mặt cười thẹn thùng.
Đồng tử đen chánh của Từ Lệ dao động, "Từ đâu mà cậu có tấm ảnh này?"
"Một ngày trước, có người gửi cho tôi."
Từ Lệ mở to mắt nhìn tấm ảnh một lúc lâu, chậm chạp không có động tác.
"Được, nếu ảnh cũng đã xem rồi, tôi cũng nên đi, không quấy rầy công việc của đổng sự Từ." Ba chữ đổng sự Từ này đặc biệt nhấn mạnh, mang theo vài phần châm chọc.
Lúc đi tới cửa, Từ Lệ đột nhiên gọi ông lại, "Gửi ảnh chụp cho tôi."
Bước chân Tiến sĩ Hồ dừng một chút, "Có thể, nhắc nhở ông một câu, phóng to tấm ảnh ra, dưới cùng có thời gian và tên con họ sinh ra."
Nói xong, Tiến sĩ Hồ rời khỏi phòng họp.
Không bao lâu, Từ Lệ nhận được tấm ảnh chụp do Tiến sĩ Hồ đưa, ông ta lập tức click mở ảnh chụp, phóng to, ở dưới quả thật có một dòng chữ nhỏ.
Mặt trên viết: rạng sáng 5 giờ 40 phút ngày 6 tháng 10 năm 2021, Từ An sinh ra đời.
Đây là là kết thúc, cũng là bắt đầu một cuộc sống mới...
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, truyện đến đây hoàn toàn kết thúc. Bây giờ giải thích một chút về phiên ngoại, cái phiên ngoại này mới thực sự là kết cục, nói cách khác không thể giải thích rõ ràng việc trọng sinh, vì sao Từ Hoàng lại nói nhẫn cũ, nhẫn lần đầu tiên xuất hiện lại bị nói đây là một chiếc nhẫn cũ, phiên ngoại đã giải thích nhẫn này được mua lúc cậu học Đại Học, cho nên tuyến thời gian không khớp, đây là một bug.
Vậy thực nghiệm cái này là cái gì, quả thật Tiêu Tiêu 27 tuổi đã chết, Từ Hoàng 30 tuổi uống thuốc độc tự sát nhưng không chết, cha hắn dùng số tiền lớn để bảo vệ tính mạng cho hắn, nhưng cha hắn không có cách nào chấp nhận được việc hắn trở thành người thực vật, vì thế tiến hành thực nghiệm này. Thực nghiệm cái gì, giai đoạn đầu là chữa trị thân thể, cuối cùng là muốn hắn tỉnh lại, lắp vô số máy móc vào não của hắn, bọn họ đã dùng hệ thống để tạo một thế giới, thế giới mà lần đầu tiên nam chính và nữ chính gặp nhau năm 17 tuổi.
Thế giới này lúc đầu đều giống nhau, mỗi lần thất bại sẽ trở về thời điểm ban đầu, giáo sư Tạ bọn họ cho rằng chỉ cần nam chính ở thế giới kia ý thức được mình vĩnh viễn không có được tình yêu của nữ chính, tự nguyện lựa chọn đeo chiếc nhẫn từ thế giới hiện thực vào. Nhưng buồn cười ở chỗ hơn 600 lần thực nghiệm , không một lần thành công, nam chính vẫn luôn không từ bỏ, chẳng sợ xóa sạch ký ức của hắn, cuối cùng hắn vẫn yêu nữ chính. Cuối cùng một lần, chính là lúc bắt đầu, Tiến sĩ Hồ đã bóp méo số liệu của NPC nữ chính, hắn còn trộm sửa ký ức của nam chính, dẫn tới nam chính có những hành vi lệch lạc, hoàn toán phóng thích mặt hắc ám trong con người.
Vì sao nam chính ở thế giới thật cuối cùng lại chết? Đó là vì hắn đã đến được thế giới mà hắn mong muốn, đứa nhỏ sinh ra chính là viên mãn, trong thế giới hiện thực hắn mãi mãi không có được nữ chính, nhưng trong thế giới hắn tưởng tượng ra, hắn đã có được tất cả. Chết đối với hắn là bắt đầu một cuộc sống mới.
Toàn bộ được kể lại, áng văn này chỉ có phiên ngoại là thực sự xảy ra.