Người Ngồi Sau Tôi Là "Biến Thái"

Chương 27: Đổi tư thế

Edit: Tinh Hoà (PeaceStare)

Dâʍ ŧᏂủy̠ từ tiểu huyệt chảy ra cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn lưu lại trong cơ thể, Từ Hoàng thọc vào rút ra tự nhiên thuận lợi hơn nhiều so với lần đầu tiên cậu tiến vào tiểu huyệt của cô.

"Không cần, không cần lại cắm vào."

Tiểu huyệt trướng đến muốn mạng, côn ŧᏂịŧ hung hăng tiến vào, sau đó lại rút ra rất nhanh, mỗi lần đều đυ.ng vào da thịt mềm mại mẫn cảm của cô, cậu liên tục tấn công khiến Tiêu Tiêu gần như choáng váng.

Sau khi cậu thọc vào rút ra gần trăm lần, tốc độ của cậu bỗng nhiên chậm lại, Tiêu Tiêu cho rằng cuộc tra tấn này sắp kết thúc, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướиɠ

Nhưng những gì chờ đợi cô vẫn chưa kết thúc, cậu rút côn ŧᏂịŧ ra, nhanh nhẹn cởi bỏ dây thừng trói trên cổ tay cô, nhấc người cô đầy mồ hôi lên, bắt cô quỳ ghé vào trên giường, kéo cao mông cô lên.

Tiêu Tiêu thấy động tác cậu như vậy, đầu óc nhanh chóng nghĩ đến những chuyện trong "giấc mơ", cô nóng nảy, bị người xâm phạm đã khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận, bây giờ cậu còn muốn dùng tư thế nhục nhã như vậy để làm cô, quả thực không thể chịu đựng được nữa.

Không chút suy nghĩ, cô lao nhanh xuống giường, hai chân rơi xuống đất trong nháy mắt, cô mới nhận ra mình đã đánh giá quá cao thể lực của mình.

"Bịch" một tiếng, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà té ngã trên mặt đất.

Cùng Từ Hoàng hoan ái trong thời gian dài đã khiến cô cạn kiệt sức lực của cơ thể, một màn vừa rồi đã là biểu hiện cuối cùng của ý chí mạnh hơn thân thể của cô, cô vô lực không thể chống đỡ nổi trong hành động tiếp theo.

"Tiêu Tiêu, em muốn đi đâu?"

Từ Hoàng hơi thở gấp gáp, chậm rãi từ trên giường bước xuống mà đi tới, mở ra hai tay ôm cô vào trong lòng ngực chính mình, như thể cô là một con búp bê hình người mà mình yêu thích không thể buông tay.

Côn ŧᏂịŧ thô to hiện rõ ở trong mắt Tiêu Tiêu, cô tức giận quay đầu đi.

"Không thích tư thế đó sao? Vậy chúng ta đổi cái khác." Từ Hoàng từ sau lưng bế Tiêu Tiêu mềm như bông lên, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô, giống như đang giúp trẻ con xi tiểu, hai tay đem hai chân cô tách lớn ra.

Côn ŧᏂịŧ để ở trước huyệt khẩu ướt dầm dề của cô, nhẹ nhàng xoáy.

"Thật, thật trơn, Tiêu Tiêu có phải đang mời anh đi vào hay không?" Hô hấp của cậu trở nên dồn dập, ngữ khí lộ ra vài phần vội vàng.

"Mới không có, cậu nói bậy." Tiêu Tiêu lớn tiếng phản bác.

"Không có nói bậy, tiểu huyệt của Tiêu Tiêu đang nước chảy, nó đang mời gọi côn ŧᏂịŧ lớn đi vào, để cho côn ŧᏂịŧ lớn ngăn nước chảy trong tiểu huyệt của Tiêu Tiêu, không cho nước trong tiểu huyệt chảy ra ngoài."

"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!"

Không thể chịu nổi được những lời dâʍ đãиɠ của cậu, Tiêu Tiêu dùng hai tay bịt lại lỗ tai.

"Ưm, không nói nữa, chúng ta làm."

Côn ŧᏂịŧ ở trước huyệt khẩu cọ cọ, tìm đúng vị trí, dùng sức, mạnh mẽ nhét qυყ đầυ vào trong huyệt.

Giống như như có vô số cái miệng nhỏ thân mật mà liếʍ mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, Từ Hoàng thoải mái mà thở ra một tiếng.

Tiểu huyệt bị qυყ đầυ chiếm cứ, cảm giác sưng to mãnh liệt quanh quẩn ở trong đầu Tiêu Tiêu. Chân của Tiêu Tiêu bị trói chặt, đầu ngón chân nhịn không được cuộn trọn lên.

Cảm giác không trọng lượng thật khó chịu, nhất là khi "quyền sinh sát (1)" vẫn nằm trong tay đối phương, sự bất an sẽ khiến con người ta trong tiềm thức muốn bám vào một thứ gì đó.

(1) Tự ý quyết định sự sống chết của những người khác.

Tay Tiêu Tiêu vô thức bắt lấy cánh tay đang ôm lấy chân cô.

Côn ŧᏂịŧ vẫn còn tiến vào, mị thịt bên trong tiểu thuyệt bị đè ép, hai mảnh môi âʍ ɦộ càng ngày càng mỏng, sau khi toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều tiến vào trong cơ thể cô, vẻ mặt áp lực của Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng thả lỏng.

"Bảo bối, chúng ta bắt đầu."

Giống như một thông báo quan trọng, đầu vừa mới kết thúc, côn ŧᏂịŧ bên trong tiểu huyệt mãnh liệt thọc vào rút ra.

Vẻ mặt thả lỏng của Tiêu Tiêu nhanh chóng bị thay thế bởi du͙© vọиɠ.

Cơ thể cô bị nhấc lên cao, lại rơi xuống thật mạnh, côn ŧᏂịŧ thô to ra vào làm dâʍ ŧᏂủy̠ trong mị thịt trào ra, chỉ một lúc sau, với sự thọc vào rút ra của Từ Hoàng, tiểu huyệt bị đâm đến ra bọt trắng, dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ giọt trên tấm thảm màu nâu, những dấu ấn ái muội hiện lên.

"Ha... a... không cần dùng sức như vậy, tôi chịu không nổi, a, chậm một chút, Từ Hoàng, chậm một chút."

Mị thịt trong tiểu huyệt run lên, đón nhận lấy một cái rồi một cái đâm mạnh mẽ của Từ Hoàng.

Hai túi trứng run rẩy thọc vào rút ra, một chút rồi một chút đánh vào trên mông Tiêu Tiêu, làm cho cánh mông Tiêu Tiêu bị đánh đến đỏ ửng lên.

"Tiêu Tiêu, tiểu huyệt của em thật chặt, mau thả lỏng, thả lỏng, anh bị kẹp em đến sắp bắn."

Lời nói không biết xấu hổ của Từ Hoàng làm cho tiểu huyệt của Tiêu Tiêu càng chặt hơn, mị thịt bên trong tiểu huyệt giống như luyến tiếc không muốn rời cậu đi, dùng sức kẹp mạnh lấy côn ŧᏂịŧ của cậu, cậu gầm lên như một con thú đang nóng giận.

Không thể không nói, cái cực hạn kɧoáı ©ảʍ này làm cậu thực sự luyến tiếc khi rút ra khỏi tiểu huyệt cô.

"A..."

"Tiêu Tiêu.."

Thân thể đột nhiên run lên, một lượng lớn chất lỏng da^ʍ mỹ đồng thời xuất hiện ở chỗ hạ thể hai người kết hợp, Tiêu Tiêu nằm xuống ở phía sau Từ Hoàng, mí mắt trầm xuống, liền hôn mê.

Tác giả có lời muốn nói: Bất tri bất giác đã viết hơn 3 vạn, so với trong tưởng tượng thật mau a, cảm ơn các nhóm tiểu khả ái, nếu không phải nhờ các người vẫn luôn đầu tư trân châu, cũng sẽ không viết nhanh như vậy.