Sai Lại Càng Sai

Chương 5: Sự thật

(5)

"Tất Quân, chị tôi đâu? Anh giấu chị tôi ở đâu rồi?"

"Cô là ai? Tại sao tự dưng lại xông vào nhà của tôi?"

"Tôi là ai anh không cần biết. Tôi muốn gặp chị tôi."

"Chị cô là ai? Không ở nhà của tôi."

Tất Quân nhìn người phụ nữ đang nổi điên trước mặt mình. Hắn đang ngồi đọc báo thì người phụ nữ này hùng hổ xông vào nhà của hắn, ngay cả mấy người giúp việc cũng không thể ngăn cản được cô ta. Nhưng, điều khiến cho Tất Quân hắn không ngờ rằng, người phụ nữ này, giống Hạ Nhược Vân y như đúc, suýt chút nữa khiến Tất Quân hắn nhầm tưởng rằng người này là Hạ Nhược Vân.

Nhưng hắn vẫn còn rất tỉnh táo. Chính mắt của Tất Quân hắn đã nhìn thấy, xác của Hạ Nhược Vân đã được đưa vào trong lò thiêu, chứng kiến cái cảnh cô bị thiêu thành tro bụi. Hũ tro cốt vẫn còn được đặt tại chùa, làm sao có thể sống dậy được. Hơn nữa, lời nói của người phụ nữ này cực kỳ sắc bén chứ không e thẹn như là giọng nói của Hạ Nhược Vân.

Thế nên, người phụ nữ trước mặt hắn không phải là Hạ Nhược Vân. Nhưng Tất Quân hắn khẳng định rằng người này chắc chắn phải có quan hệ gì với Hạ Nhược Vân, nếu không, tại sao hai người bọn họ lại giống nhau y đúc như vậy?

"Nếu cô muốn tìm chị thì về nhà cô mà tìm. Chị của cô không ở đây, cô có tìm khắp nơi này cũng không thấy đâu."

"Anh còn giả ngu với tôi à, Tất Quân. Anh là chồng của chị tôi, tại sao lại không biết chị ấy ở đâu. Đừng nói là anh không biết người phụ nữ tên là Hạ Nhược Vân."

Tất Quân trợn to mắt, đôi đồng tử của hắn mở to ra đưa mắt nhìn người phụ nữ này. Sự ngạc nhiên không giấu nổi trên gương mặt của Tất Quân. Môi hắn khẽ mấp máy.

"Cô là ai? Tại sao lại nói là em gái của Hạ Nhược Vân?"

"Tôi là Hạ Nhược Nhiên, em gái song sinh với chị tôi, Hạ Nhược Vân!"

Hạ Nhược Nhiên trừng mắt nhìn Tất Quân, đôi mắt của cô tràn đầy sự giận dữ. Cô là em gái của Hạ Nhược Vân, hôm nay, Hạ Nhược Nhiên trở về từ nước ngoài, nên mới đến đây thăm chị gái mình.

Tất Quân như không tin vào mắt mình, cả người của hắn vô lực lùi cả người về phía sau. Em gái song sinh sao? Tại sao hắn lại không hề biết Hạ Nhược Vân có một người em gái song sinh?

Trước đây, Hạ Nhược Vân, cả nhà họ Hạ nữa, chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt Tất Quân hắn. Thế nên, hắn không hề hay biết Hạ Nhược Vân còn một đứa em gái, lại còn là một đứa em gái song sinh nữa. Tại sao Hạ Nhược Vân lại không nói cho hắn biết?

Hừ.

Thật nực cười!

Tất Quân đối xử với Hạ Nhược Vân cũng đâu có tốt lành gì, tại sao cô lại phải nhắc đến chuyện này trước mặt hắn? Một lời nói của cô, hắn còn không thèm để vào tai, huống chi mà ngồi yên lặng nghe cô nói chuyện, tâm sự.

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

"Tất Quân, anh nói mau, chị tôi đang ở đâu?"

Hạ Nhược Nhiên trừng mắt giận dữ nhìn Tất Quân.

Lúc này, Tất Quân hoàn toàn nghẹn họng, không nói được một câu gì. Hắn biết nói gì bây giờ, chẳng lẽ hắn lại nói, Hạ Nhược Nhiên, chị của cô đã chết rồi sao? Nếu vậy, Hạ Nhược Nhiên chắc chắn sẽ phát điên lên mà cầm dao đâm cho hắn một nhát mất.

"Mẹ ơi! Mẹ về rồi à?"

Đứa bé vừa mới ngủ dậy, thì nhìn thấy một người phụ nữ giống hệt mẹ mình, ngay lập tức nhào đến ôm lấy chân của Hạ Nhược Nhiên. Nó rất nhớ mẹ, rất muốn được gặp mẹ, cuối cùng mẹ cũng chịu về thăm nó rồi.

Tất Quân nhìn đứa con trai khao khát tình mẹ của mình, lòng hắn không khỏi cảm thấy chua xót.

Hạ Nhược Nhiên nheo mắt, nhìn đứa bé đang ôm lấy chân mình kia, cô đoán đây chính là đứa con trai mà chị hay nhắc đến với cô. Hạ Nhược Nhiên nhướn mày nhìn đứa trẻ dễ thương kia, cô ngồi xổm xuống vỗ lên lưng đứa trẻ.

"Cháu bé, cô không phải là mẹ cháu, cô là cô của cháu."

Ngay lập tức, đứa bé lắc đầu dữ dội như muốn phủ nhận. Nó tưởng rằng mẹ nó không cần nó.

"Không. Mẹ nói dối, mẹ là mẹ của con. Có phải mẹ không cần con nữa hay không?"

"Cô thật sự không phải là mẹ cháu. Cô là em gái sinh đôi của mẹ Nhược Vân, cô tên là Hạ Nhược Nhiên."

Hạ Nhược Nhiên đưa tay nhéo má đứa trẻ, cô cười tít mắt nhìn nó. Cháu cô trông thật đáng yêu a!

"Có thật không ạ?"

Hạ Nhược Nhiên cười cười, đưa tay nhéo má đứa bé.

"Tất nhiên là thật rồi! Cô lừa cháu làm gì?"

Hạ Nhược Nhiên đưa tay xoa đầu đứa trẻ đáng yêu này.

"Vậy......."

Đứa bé đưa mắt nhìn Hạ Nhược Nhiên, sau đó liếc mắt sang chỗ ba nó đang đứng, như muốn nói một cái gì đó nhưng lại sợ ba mắng.

"Cô có thể đưa cháu đi gặp mẹ được không? Cháu thấy mọi người bảo mẹ bị bệnh, nên phải vào bệnh viện."

"Cháu nói cái gì cơ?"

Hạ Nhược Nhiên sững sờ nhìn đứa trẻ. Bệnh viện? Chị cô bị bệnh gì sao mà phải vào bệnh viện? Không thể nào, chị cô không phải bị bệnh, chắc chắn là bị đánh đến nỗi nhập viện. Hạ Nhược Nhiên liếc mắt nhìn Tất Quân, ánh mắt của cô hiện lên một vài tia máu, hình như là đang rất tức giận.

"Tất Quân, là anh đánh chị tôi đến nỗi nhập viện phải không?"

Tất Quân hừ lạnh một tiếng, hắn cười khẩy, âm thanh phát ra từ miệng hắn mang theo sự lạnh lùng đến đáng sợ.

"Thì sao chứ? Đó là cái giá mà cô ta phải trả cho việc dám hại chết người con gái tôi yêu."

Chát!

Âm thanh ròn rã vang lên. Một vệt đỏ ửng in đậm trên khuôn mặt của người đàn ông. Hạ Nhược Nhiên này dám đánh hắn? Lần đầu tiên Tất Quân hắn bị một người phụ nữ đánh đấy.

"Tất Quân, anh nghĩ người tông xe vào bạn gái anh là chị tôi thật sao? Không, anh nhầm rồi. Người gây ra vụ tai nạn đó là tôi chứ không phải chị của tôi."

#còn

Tên truyện: Sai lại càng sai.