Chỉ một mình Lý Thanh Trình tới, phía sau không có bất kỳ cameraman nào đi theo.
Đứng trong cầu thang lối thoát hiểm có hơi bất tiện, mấy người không nói thêm gì nữa, mà lập tức trở về phòng ngủ trước. Lý Thanh Trình vừa vào cửa đã đến bên giường của Minh Nhượng ngồi xuống, không nói hai lời lôi đối phương từ trong chăn ra ngoài.
Minh Nhượng sau khi mở mắt ra thấy rõ người trước mặt, có hơi kinh ngạc. Tiện đà vén chăn ngồi dậy, không hề khách khí chút nào mà đá một đá vào lưng hắn, "Sao cậu lại ở đây, không phải đã nói là buổi chiều mới đến à? "
Trước đó ở trong cầu thang thoát hiểm, Giang Liễm vẫn chưa giải thích chuyện "bạn trai nhỏ" với hắn, nên Lý Thanh Trình cũng ngầm chụp cái mũ thừa nhận lên đầu đối phương.
"Buổi chiều là gặp mặt chính thức, còn bây giờ tôi đây là trốn nhân viên công tác lén chạy tới." Lý Thanh Trình miễn cưỡng ngồi dựa vào đầu giường, "Buổi trưa tôi lén chạy qua, hai người các cậu thì tốt rồi. Một đứa thì trốn trong cầu thang hẹn hò yêu đương, một đứa thì nằm ườn trong chăn thoải mái ngủ. "
Minh Nhượng hơi khựng lại, cảm thấy kỳ quái, đối phương sao lại dùng 'yêu đương hẹn hò' để nói, nhưng cũng không lắm miệng đi sửa sai, chỉ nâng cằm lên hất về phía giường ở góc xéo đối diện, "Cậu nói chuyện thì giữ mồm một chút, trong ký túc xá còn có người chưa biết đâu. "
Lý Thanh Trình nhìn theo động tác của hắn liếc một cái về phía Khưu Dặc đang ngủ say ở giường đối diện, nói: "Ok, dù sao sau này cũng còn cả mớ thời gian để tám. "
Minh Nhượng lại không lên tiếng phụ họa hắn, chỉ cười sâu sa một tiếng: "Có người lại không làm theo lời trước đó đã nói là vào nhóm của cậu đấy. "
Lý Thanh Trình phản ứng lại, mặt quay sang Giang Liễm đang ngồi ở giường đối diện, "Cậu không đến nhóm tôi hả? Không phải là cậu không nghe ra giọng nói của tôi đấy chứ!?" Hắn xì nhẹ một tiếng, "Coi như nghe không ra giọng nói đi, nhưng tôi trước đó đã nói tên bài hát cho cậu rồi còn gì. "
Minh Nhượng xen vào nói: "Cậu ta và Lâm Gia vào cùng một nhóm. "
Đã thăm dò ra được tên của hai người khác trong ký túc xá, Lý Thanh Trình lộ dáng vẻ quả nhiên là vậy, "Thì ra là vội vã đi theo đuổi bạn trai nhỏ à, tôi đây chỉ đành nể mặt bạn trai nhỏ thôi chứ biết sao giờ." Hắn quay đầu giơ tay lên ôm lấy cổ Minh Nhượng, "Ai bảo hai chúng ta không có đối tượng làm chi, nên chỉ có thể nương tựa nhau mà sống thôi. "
Lâm Gia nằm úp sấp trên giường giả bộ ngủ, nên nghe rất rõ ràng đoạn đối thoại của mấy người kia. Loại chuyện này trước giờ cậu có sao nói vậy, không muốn giấu giếm. Nghe Lý Thanh Trình hết lần này đến lần khác gọi cậu là bạn trai nhỏ của Giang Liễm, mặt cậu vẫn luôn nóng lên, thậm chí còn muốn đứng dậy giải thích sáng tỏ.
Cậu ngược lại không phải vì sợ gán ghép thân phận bạn trai của Giang Liễm mà khiến cho mình chịu ảnh hưởng xấu gì, chỉ là cậu vốn dĩ không phải là bạn trai của Giang Liễm, nên không cần che che giấu giấu hay úp úp mở mở gì cả.
Nhưng mà nghĩ lại, ngay cả Giang Liễm cũng không lắm miệng đi giải thích. Lý Thanh Trình là bạn của Giang Liễm, không phải bạn cậu. Nếu Giang Liễm đã cảm thấy không cần phải giải thích, cậu đây sẽ không nhiều lời đi phủ nhận nữa.
Lý Thanh Trình chỉ tới để tham gia chương trình, sau khi công diễn kết thúc, đối phương sẽ lập tức rời đi. Mà cậu chắc chắn sẽ không có bất kỳ giao du gì với vòng xã giao của Giang Liễm, thậm chí có thể sẽ không gặp Lý Thanh Trình lần nào nữa. Lúc này lại cứ bám chặt chuyện giải thích này, cũng không cần thiết lắm.
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, nhóm thực tập sinh chạy tới phòng luyện tập của nhóm mình để gặp mặt vị khách quý thần bí. Lúc thức dậy thấy Lý Thanh Trình ngồi trên ghế sa lon trong phòng, Khưu Dặc thậm chí còn cảm thấy hơi hư cấu, phản xạ có điều kiện là nhanh chóng sửa sang lại kiểu tóc sau đó đưa mắt nhìn xem xung quanh có cameraman nào không.
Đợi sau khi biết Lý Thanh Trình là bạn thân nhiều năm của Giang Liễm và Minh Nhượng, cậu ta cũng dần dần bình tĩnh lại, thậm chí còn trở nên rất thân thiết và tùy ý khi nói chuyện với Lý Thanh Trình.
Bốn người trong ký túc xá tuy là thuộc hai nhóm khác nhau, nhưng hai phòng tập cũng không cách nhau xa lắm. Lâm Gia và Giang Liễm đi vào phòng tập của nhóm thứ sáu, sáu người khác đang chờ ở bên trong đều là các thực tập sinh chưa từng hợp tác ở hai lần công diễn trước.
Giới thiệu qua loa lẫn nhau để tạo bầu không khí xong, nhóm thực tập sinh bắt đầu đợi vị khách quý thần bí của nhóm xuất hiện.
Nhân viên công tác ngồi xổm ngoài ống kính hỗ động cùng bọn họ: "Các em có đoán ra vị khách quý thần bí của nhóm này là ai chưa? "
Có người hỏi: "Có phải là thầy Thẩm Viễn Gian không? Buổi trưa hình như em gặp thầy ấy ở căn tin thì phải? "
Có người khác nói: "Thầy Thẩm không phải là diễn viên sao? Thầy ấy biết ca hát nhảy múa không? "
Giang Liễm liếc liếc mắt nhìn Lâm Gia, "Cậu cảm thấy sẽ là ai?"
Thoáng suy nghĩ một lát, Lâm Gia mở miệng nói: "Không thể nào là Thẩm Viễn Gian. "
Trong mắt Giang Liễm hiện ra vài phần dò xét, nhưng tiếng nói vẫn lạnh nhạt như trước: "Sao không thể là anh ta? "
Một câu "Anh ta vốn không thích bài hát này" của Lâm Gia còn chưa kịp thốt ra, đã nghe ở cửa vang lên thanh âm quen thuộc, dường như là đang trả lời nghi vấn mà những người khác đã hỏi một giây trước: "Hát thì vẫn ổn, chỉ là phần vũ đạo, còn làm phiền các cậu chỉ giáo nhiều hơn. "
Lâm Gia lộ vẻ mặt kinh ngạc quay đầu, thấy Thẩm Viễn Gian đang mỉm cười đi vào.
Thẩm Viễn Gian quả thật là khách mời hỗ trợ của nhóm thứ sáu.
Sau khi mọi người đến đông đủ, mọi người tập trung xem qua một lần bài hát và vũ đạo trong MV < Times Up > trước. Bởi vì có khách mời tham gia hỗ trợ, thầy vũ đạo đã tiến hành cải biên phần vũ đạo trong ca khúc này lại. Trong toàn bộ phần vũ đạo thì đoạn cao trào nhất, là đoạn múa đôi của khách mời và C vị.
So với nhảy đôi nam nữ, thì hormone từ hai nam sẽ đem đến hiệu quả thị giác và gợi cảm chấn động hơn, một đoạn nhảy đôi này trình diễn ra, càng giống như hai tia lửa hừng hực mà mỹ cảm va chạm nhau.
Cũng bởi vì như thế, yêu cầu năng lực của khách quý trong cả bài hát cũng tương đối cao.
Lúc bắt tay vào cải biên phần vũ đạo, thầy vũ đạo cũng không biết rằng người chọn ca khúc này vốn là diễn viên. Chờ đến khi biết được, thì động tác vũ đạo cũng đã hoàn thành xong.
Thầy vũ đạo nhìn về phía Thẩm Viễn Gian, "Thầy Thẩm thầy xem thử, đoạn vũ đạo này có khó lắm không? Nếu như không được thì tôi sẽ sửa thêm lần nữa. "
Vẻ mặt Thẩm Viễn Gian không thay đổi, "Tôi có thể thử xem. "
Lúc tiến cử C vị, thầy vũ đạo nói: "Nếu như thầy Thẩm có thực tập sinh nào mình yêu mến, cũng có thể nói ra. Dù sao đoạn múa đôi này vẫn phải cần sự hòa hợp cao đến từ hai người. "
Thẩm Viễn Gian nghe vậy, ánh mắt lần lượt ung dung đảo qua nhóm thực tập sinh đang ngồi, cuối cùng dừng lại trên mặt Lâm Gia, "Vậy tôi đây chọn đàn em cùng công ty nhé! Những người khác đều là lần đầu tiên hợp tác, chỉ tương đối quen thuộc với đàn em Lâm Gia thôi. "
Thầy vũ đạo có ấn tượng rất sâu với phần trình diễn < Tùng lâm ánh trăng > trên sân khấu của Lâm Gia, nên lập tức gật đầu, "Khả năng vũ đạo của Lâm Gia vũ rất khá." Thầy vũ đạo nhìn về phía các thực tập sinh khác, "Nếu như các em có ai không phục, có thể battle với Lâm Gia ngay tại đây. "
Ngoài dự đoán là, dường như ngầm đồng ý với sự lựa chọn của Thẩm Viễn Gian, nên không có ai lên tiếng dị nghị gì.
Ngược lại không phải là những người khác không muốn cạnh tranh C vị, tuy động tác nhảy đôi trong video không giống với kiểu nhảy đôi của nam nữ, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến mình đường đường là một thằng đàn ông, lại phải nhảy đôi với một thằng đàn ông khác, một đám thẳng nam lập tức vô thức mà nổi da gà cả người.
Sớm biết vậy, còn không bằng đi đến bốn tổ có nữ khách mời cho xong. Trong lòng nhóm thực tập sinh thẳng nam thầm than đáng tiếc và thất sách, thậm chí lúc nghe tên Lâm Gia phát ra từ trong miệng Thẩm Viễn Gian, đáy lòng vừa lặng lẽ vui mừng lại vừa thấy áy náy với Lâm Gia.
Hai lần trước Giang Liễm đều nhảy ở C vị cũng không lên tiếng phản đối, nhưng cũng rất không hài lòng với quyết định chọn Lâm Gia làm C vị. Hắn không muốn nhảy đôi trên sân khấu với Thẩm Viễn Gian, cũng không bằng lòng cho Lâm Gia nhảy đôi cùng Thẩm Viễn Gian.
Giang Liễm không đếm xỉa gì tới chuyện cạnh tranh C vị này, thực tập sinh khác cũng không có ai đứng dậy battle với Lâm Gia, thầy vũ đạo rất dứt khoát, giao ký hiệu tượng trưng C vị cho Lâm Gia.
Lâm Gia không cảm thấy nhảy đôi với Thẩm Viễn Gian có gì to tát, cậu chỉ lo lắng Thẩm Viễn Gian không biết nhảy hoặc nhảy không tốt, sẽ khiến phần trình diễn của cả nhóm cậu có hiệu quả thị giác không cao.
Sau khi phân chia lời bài hát cho từng người trên sân khấu xong, nhóm thực tập sinh quyết định học vũ đạo trước.
Thầy vũ đạo đảm nhiệm vai trò thầy dạy nhảy lâm thời cho Thẩm Viễn Gian, còn lại những người khác tự mình nhìn vào video học. Mọi người tập trung đứng trước gương, vì Giang Liễm có thực lực mạnh nhất nên đã đứng ra hướng dẫn các động tác vũ đạo cho đội viên trước. Thỉnh thoảng có đồng đội phân tích động tác không đúng tiêu chuẩn, Giang Liễm còn phải đi qua sửa lại. Quá nhiều người nhảy sai một mình sửa không xuể, thì Giang Liễm trực tiếp gọi Lâm Gia tới làm qua động tác mẫu một lần cho bọn họ xem.
Cho đến khi thể lực của mọi người đã tiêu hao hơn một nửa, Giang Liễm mới kêu ngừng lại để họ đi uống nước lau mồ hôi.
Giang Liễm cầm khăn đến phòng vệ sinh rửa mặt, trước khi ra khỏi phòng tập, từ xa quay đầu lại cách hơn nửa phòng học, liếc mắt nhìn vào Lâm Gia đang ngồi trên bệ cửa sổ. Tiếp nhận được tầm mắt của đối phương, Lâm Gia chợt sửng sốt, đợi chân trước Giang Liễm rời đi không bao lâu, cũng lấy khăn mặt treo trên bệ cửa sổ của mình nhảy xuống, theo sau.
Lúc bước vào phòng vệ sinh, Giang Liễm đang đứng sấy khô tay bên cạnh bồn rửa mặt. Đối phương tùy ý khoát khăn lông lên cổ, trên trán lộ ra vài cọng tóc hơi ướt. Lâm Gia lướt qua Giang Liễm đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước ra, lòng bàn tay khép lại hứng lấy, rồi cúi người hất vào mặt.
Máy sấy tay tự động dừng lại, Giang Liễm xoay người đi tới bên cạnh Lâm Gia. Thấy cậu đang nhắm mắt ngẩng khuôn mặt còn đọng bọt nước lên, tay phải mò mẫm khăn lông khô vắt trên vai, Giang Liễm giúp cậu lấy khăn xuống, tay trái rất tự nhiên nâng cằm cậu lên, phủ khăn lên mặt cậu, thay cậu lau khô.
Lâm Gia duy trì tư thế nhắm mắt, có thể cảm giác rất rõ ràng, lòng bàn tay Giang Liễm nắm lấy khăn mặt mơn trớn từ trên trán xuống mí mắt cậu, sau đó đi dọc theo huyệt thái dương và khóe mắt, lau hai bên gò má của cậu. Cuối cùng lại trở về ấn đường, dọc theo sống mũi chạm vào chóp mũi cậu.
Giang Liễm dừng động tác lại, ngước mắt liếc nhìn người đang nhắm chặt mắt ở trước mặt, chợt cách lớp khăn lông mềm mại nắm lấy chóp mũi cậu, "Càng ngày càng to gan nhỉ, bây giờ còn muốn nhảy đôi với người khác nữa cơ đấy. "
Lâm Gia mở mắt, giải cứu cái mũi của mình từ trong tay đối phương ra, xoa chóp mũi nói: "Anh cũng không tới cạnh tranh C vị, còn không cho tôi nhảy sao? "
Giang Liễm nghe vậy, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên mặt cậu, trong con ngươi đen nhánh lại sâu không thấy đáy, "Cậu muốn nhảy à? "
Lâm Gia im lặng quan sát sắc mặt của Giang Liễm, lập tức hơi sửng sờ. Cũng không biết là do mình nghĩ nhiều hay là gì khác, cậu vậy mà thấy được Giang Liễm biểu lộ tâm tình của mình ra ngoài mặt. Dường như chỉ cần Lâm Gia nói một chữ "muốn" ra, đối phương sẽ nheo mắt không vui.
Lâm Gia đột nhiên hơi buồn cười, cũng không giấu giếm mà cong khóe môi lên, thốt ra hai chữ "không muốn".
Sắc mặt Giang Liễm bình tĩnh lại, hỏi lại câu hỏi mà buổi trưa chưa có câu trả lời: "Cậu và Thẩm Viễn Gian có quan hệ gì? "
Không hề do dự như mấy tiếng trước, Lâm Gia đáp rất tùy ý: "Anh đã tự đoán được rồi mà. "
Vẻ mặt Giang Liễm dần dần lạnh nhạt, "Bạn trai cũ? "
Lâm Gia gật đầu.
Suy đoán là một chuyện, còn nghe được từ chính miệng cậu xác nhận lại là chuyện khác. Không hỏi ra đáp án từ chỗ Lâm Gia, Giang Liễm luôn cảm thấy như có một hòn đá cứng rắn cấn ở giữa ngực, trong lòng không quá thoải mái. Nhưng mà sau khi hỏi được đáp án, hòn đá cứng kia chẳng những không vì thế mà biến mất, ngược lại cảm giác tồn tại càng ngày càng mạnh mẽ, khiến trong lòng hắn càng trở nên không quá thoải mái.
Trong lòng càng để ý tới canh cánh trong lòng, sắc mặt lại càng dửng dưng.
Hắn nói với Lâm Gia: "Cậu về trước đi. "
Lâm Gia không nói gì, rời đi trước.
Giang Liễm xoay người mở vòi nước, sau đó thong thả rửa tay lại lần nữa.
Ngoài hành lang phòng vệ sinh chợt vang lên tiếng đối thoại.
Một giọng nói đến từ Lâm Gia, giọng còn lại là của Thẩm Viễn Gian.
Ánh mắt Giang Liễm lặng lẽ chìm xuống, đóng vòi nước lại nhấc chân ra ngoài. Một giây bước ra cửa kia, vừa vặn nghe thấy Thẩm Viễn Gian nói: "Lâm Gia, em cũng biết là tôi không biết nhảy nhót gì rồi, em dạy tôi được không? "
"Tôi dạy anh thì sao?" Trên cổ còn vắt khăn mặt, Giang Liễm đi nhanh tới đứng chắn trước mặt Lâm Gia, trong đôi mắt vốn không chút gợn sóng lại nổi lên sự lạnh lẽo, "Thầy Thẩm, nói về khả năng vũ đạo thì Lâm Gia vốn không bằng tôi. Nếu anh muốn học nhảy, sao lại đến tìm Lâm Gia, mà không tìm tôi? "