Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 71

Tề Thụy cùng Lục Thi Duy một trước một sau tiến vào phòng làm việc của anh ta, anh ta để Lục Thi Duy ngồi xuống trước, sau đó thuận tay hệ trọng đóng cửa.

"Chuyện này em không nói cho Vĩ Vĩ hả?" Tề Thụy ngồi xuống đối diện Lục Thi Duy nhỏ giọng hỏi thăm.

Lục Thi Duy lắc đầu, nghĩ thầm không phải anh bảo tôi đừng nói ư? Nếu như tôi đã đồng ý với anh rồi, sao có thể đi mật báo... Tôi là một người thành thật vậy mà.

Tề Thụy yên tâm gật đầu, "Tôi sợ em ấy biết sớm, sẽ không vui."

Nếu như cuối cùng tuyên bố người đó không phải cậu ấy, cậu ấy mới giật mình đó... Lục Thi Duy nghĩ.

"Trước khi tôi đến đây có từng gặp giáo sư Diêm." Tề Thụy thuận miệng nói, sau đó bắt đầu bày trà cụ lên bàn làm việc.

Lục Thi Duy vốn sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng người mà anh ta nói đến là thầy Diêm giảng viên môn chuyên ngành của học viện thương nghiệp, mấy năm này đã thăng lên giáo sư rồi.

"Ồ." Lục Thi Duy nhẹ nhàng lên tiếng.

Tề Thụy còn nói: "Thật ra lúc tôi đến thành phố H làm việc mới vừa vặn gặp được thầy ấy, sau đó đúng lúc nói đến công tác của tôi có thay đổi, thầy nhắc đến em với tôi, nói để tôi chiếu cố em thật nhiều."

Lục Thi Duy vội nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Tề, cũng cám ơn thầy Diêm còn nhớ đến em."

"Ban đầu tôi định làm theo ý của thầy, mà tôi thấy em thật ra không có gì để tôi phải chiếu cố cả." Tề Thụy đưa cho một ly trà Lục Thi Duy, nói tiếp: "Lúc làm việc, em chưa từng xuất hiện sai lầm; quan hệ qua lại với người khác, tính em có hơi thẳng, nhưng luôn có người bảo vệ em, cho nên cũng không chịu thiệt; ngay cả trên tiền đồ... Dường như em cũng không cần ai giúp đỡ. Cho nên có khi tôi thật sự rất không hiểu, rốt cuộc em tại sao phải hao hết tâm tư đến xí nghiệp nhà nước?"

Lục Thi Duy cúi đầu không nói, ai cũng biết lúc trước nàng ở học viện thương nghiệp thành tích xuất sắc cỡ nào, ở thành phố H làm việc phát triển tương lai cũng là không thể đo lường, trình độ năng lực của nàng, tuyệt đối không ở xí nghiệp nhà nước này mỗi tháng chỉ có mấy ngàn cố định.

Nàng từ bỏ tiền đồ tốt, từ bỏ hết thảy vinh quang, chỉ vì cái người bảo vệ nàng.

Tề Thụy đợi không được câu trả lời của nàng, còn nói: "Tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Chẳng qua em đã đã đến nơi này, tôi cũng tôn trọng lựa chọn của em, cũng không phải không có cơ hội. Tựa như lần này được cất nhắc tiên tiến, tôi thật muốn cho em, nhưng mà cân nhắc em mới đến chưa được nửa năm, hơn nữa cũng tôn trọng ý nguyện của em, vẫn là cho Vĩ Vĩ đi."

Tề Thụy đã lớn như vậy cũng là lần đầu gặp được người như thế, tất cả nhân viên của mọi phòng mọi tập đoàn, người nào không gắng sức chạy đua để cuối năm được cá nhân tiên tiến? Đây không phải chỉ là vấn đề tiền thưởng, cũng là đối với tương lai lên chức có lực ảnh hưởng điều kiện nhất định. Bao nhiêu người ngoài sáng trong tối vì cái này phân cao thấp, nhưng mà đồng chí Lục Thi Duy lại đối với việc này biểu hiện thái độ xem thường, thật sự không thể tưởng tượng. Không, bản thân nàng ngồi ở chỗ này chính là không thể tưởng tượng!

"Đúng rồi, về tài liệu đề cử Vĩ Vĩ, em tới viết đi." Tề Thụy nói.

"Hả? Vì sao?" Loại chuyện này không phải để lãnh đạo làm sao?

"Em có thấy qua lãnh đạo nào tự mình viết tài liệu chưa?" Tề Thụy dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Lục Thi Duy.

Lục Thi Duy mở trừng hai mắt, khó khăn tiêu hóa cho bằng hết những lời này, "Được, em đã biết rồi." Nói như vậy, người làm chuyện này hẳn là Lạc Vĩ Vĩ, nhưng Lạc Vĩ Vĩ cũng không tự mình viết tài liệu khen bản thân, coi như cô không biết xấu hổ viết, người khác cũng thấy không có ý nghĩa để xem. Nhưng chuyện này giao cho người khác, Tề Thụy còn sợ lộ ra ngoài, như vậy liền không thỏa mãn thú vui độc ác của anh ta, anh ta còn muốn đợi đến lúc họp hằng năm nhìn xem vẻ mặt của Lạc Vĩ Vĩ ra sao.

Lạc Vĩ Vĩ giả vờ đi bộ đến văn phòng, lơ đãng đi qua đi lại cửa phòng Tề Thụy nhiều lần, Lục Thi Duy còn chưa có đi ra ngoài.

Cô lại dạo qua một vòng, chạm mặt một bà chị tài chính hậu cần, bà chị như vừa nghe thấy tin vui, nhìn thấy cô trên mặt liền nở nụ cười tươi như hoa: "Vĩ Vĩ, danh sách tiên tiến phòng tụi em có chưa? Là hả?"

"A..." Lạc Vĩ Vĩ thiếu chút nữa quên mất chuyện cá nhân tiên tiến rồi, chẳng qua cô không có bất kỳ tin tức nào cả, vì vậy lắc đầu nói: "Không biết ạ, không ai tìm em hết, hẳn không phải là em đâu." Hoàng tỷ đều đi rồi, dựa theo phong cách làm việc quỷ dị của chủ nhiệm Tề mới tới kia, ai cũng có thể trở thành cá nhân tiên tiến hết.

Bà chị nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, vội vàng thu lại dáng vẻ tươi cười trên mặt, an ủi cô nói: "Có thể chủ nhiệm của tụi em còn chưa bỏ thời gian ra nói với em đó."

Lạc Vĩ Vĩ cười cười: "Ồ... Có thể nha."

Sau khi tạm biệt bà chị kia xong, Lục Thi Duy rút cuộc cũng đi ra, Lạc Vĩ Vĩ vội vàng chạy tới hỏi: "Anh ta đã nói gì với cậu?"

Lục Thi Duy vừa nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ lại bắt đầu phát sầu, mấy lời mắng Lạc Vĩ Vĩ nàng có cả một đoàn xe lửa, nhưng mà muốn khích lệ Lạc Vĩ Vĩ... Vẫn là gϊếŧ nàng thôi.

"Sao vẻ mặt cậu lại như thế? Rút cuộc anh ta nói cái gì với cậu vậy?"

"Không có gì, chuyện làm ăn đó mà." Lúc này Lục Thi Duy mới khôi phục nụ cười trên mặt.

"Không phải vào nói chuyện cá nhân tiên tiến hả?" Lạc Vĩ Vĩ hỏi.

Lục Thi Duy chần chừ một chút, vẫn gật đầu.

"Ồ..." Lạc Vĩ Vĩ không hỏi nhiều nữa. Từ khi đổi lãnh đạo, cô thăng chức cũng không ôm hy vọng nữa, đối với mấy chuyện tiên tiến cũng quăng ra sau đầu rồi.

Nếu như là Lục Thi Duy được tiên tiến, vậy cũng không tính là chịu thiệt, dù sao đều là nhà các cô mà.

xxxx

Vương Đông Thanh từ khi nhận được sự cổ vũ của Lục Thi Duy, liền lại bắt đầu dây dưa không rõ với người cũ. Nhỏ rất đồng mấy câu nói kia của Lục Thi Duy, thật ra nhỏ chỉ là không có chỗ để gửi gắm trái tim mà thôi, muốn tìm một người để gửi gắm tình cảm, mới có thể đi thích người khác. Trên thực tế nhỏ căn bản không quên được người cũ, mặc kệ có mạnh miệng bao nhiêu, nhỏ căn bản không nhất đao lưỡng đoạn (*) được.

(*) Nhất đao lưỡng đoạn (一刀两断): một nhát dao chém đứt thành hai đoạn, chỉ hành động dứt khoát, cắt đứt quan hệ.

Kỳ nghỉ đông đến rồi, người yêu cũ trở về quê, tâm Vương Đông Thanh càng thêm vắng vẻ. Lúc trước chia tay tuy cũng khó vượt qua, nhưng ít ra cậu ấy cũng vẫn ở tròn căn phòng ngủ đó, ở nhà ăn, ở trong lớp học, ở trong sân trường từng nơi mà bọn họ đã từng đi qua, nơi sinh hoạt gặp lại cậu ấy. Có thể sau kỳ nghỉ, tâm tình muốn gặp cậu ấy của nhỏ càng lớn.

Không để ý người trong nhà phản đối, nhỏ đã mang hành lý trên lưng xuất phát.

Giống như ngày thường, nhỏ báo cáo cho Lục Thi Duy hướng đi hôm nay của mình, thuận tiện học hỏi kinh nghiệm từ Lục Thi Duy. Lúc trước nhỏ mới quen biết Lạc Vĩ Vĩ cũng thường xuyên thổ lộ hết với Lạc Vĩ Vĩ, nhưng Lạc Vĩ Vĩ luôn yên tĩnh nghe, chưa bao giờ đưa ra ý kiến xây dựng gì cả, nhỏ cảm thấy nói với cái loại yêu đương vớ vẩn Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy quả thực là cao thủ tình trường.

Đương nhiên, nhỏ cũng không biết hai người kia đều chỉ là tay mơ mới yêu đương có một lần.

Nhưng nói tóm lại, trong chuyện tình cảm, nhỏ càng sùng bái Lục Thi Duy một ít.

Nhỏ gửi tin nhắn cho Lục Thi Duy: Em xuống máy bay rồi, bây giờ đón xe buýt ở sân bay.

Lục Thi Duy không có trả lời.

Nhỏ cũng không nói thêm cái gì, lên xe buýt tìm một vị trí cạnh cửa sổ. Trong lòng có chút kích động nho nhỏ, nghĩ đến một lát nữa gặp lại được người yêu cũ có nên tiến lên ôm cậu ấy không, hay khóc lóc kể lể tình cảnh mấy ngày không gặp nên tương tư?

Nhiệt độ ở phương Bắc cùng miền Nam khác biệt một chút, nhất là vào mùa đông. Vương Đông Thanh vì để tránh phiền phức, lúc ra ngoài mặc rất ít, trước lúc lên máy bay lạnh không chịu được, lúc xuống máy bay nóng đến nổi muốn cởϊ qυầи áo. Nhỏ rất ngạc nhiên vì sao bên này nhiều người đều mặc áo lông như vậy, nhỏ chỉ mặc một cái áo vải thôi mà nóng muốn chết rồi.

Trên xe kín người, Vương Đông Thanh lấy sạc ra sạc pin điện thoại, bên cạnh có một học sinh dáng dấp tiểu ca, ngồi xuống đã bắt đầu ăn gì đó. Vương Đông Thanh nghe thấy mùi gà rán, cũng có hơi đói bụng. Thời điểm máy bay hạ cánh là 6 giờ tối, lúc này cũng sắp 7 giờ, nhỏ phải ngồi một giờ nữa mới đến nơi, thật sự hối hận vừa rồi ở sân bay không mua chút đồ để ăn.

Vương Đông Thanh vô cùng phiền muộn, muốn đi xem tiểu thuyết để chuyển dời lực chú ý, lại thành công bị tin nhắn trả lời của Lục Thi Duy chuyển dời lực chú ý.

Lục Thi Duy đáp: Em ở đâu?

Vương Đông Thanh trả lời: xx ạ, không phải em nói với chị em đi tìm cậu ấy sao?

Lục Thi Duy đáp: Ồ... Chị quên mất.

Vương Đông Thanh bóp điện thoại trong tay, ngón tay trên màn hình chần chừ một chút, không đúng nha, lúc lên máy bay mình có nhắn tin cho chị Lục mà, sao mau quên vậy?

Vương Đông Thanh: Chị Vĩ Vĩ! Sao chị lại nhìn trộm điện của chị Lục hả! Sao chị biết mật khẩu di động của chị ấy!

Lúc này Lạc Vĩ Vĩ đang dựa vào ghế sô pha xem TV, Lục Thi Duy ở trong bếp nấu cơm, nên điện thoại để trên bàn, Lạc Vĩ Vĩ có lý do gì không nhìn đây?

Lạc Vĩ Vĩ: Chị đương nhiên biết mật khẩu của cậu ta rồi, giống như của chị, đều là ngày sinh nhật.

Vương Đông Thanh: Nhưng lần trước chị ấy nói chị ấy sửa lại rồi mà.

Lạc Vĩ Vĩ: Sửa rồi, từ sinh nhật của cậu ta đổi thành sinh nhật của chị.

Vương Đông Thanh: Vì sao... Sao? Hai người các chị... Không phải chứ?

Tình huống của hai người này là sao vậy?

Vương Đông Thanh: Hai người các chị dám ở sau lưng em ám độ trần thương!

(*) Ám độ trần thương (暗度陈仓): hoạt động bí mật, tư thông, thông da^ʍ, . . .

Lạc Vĩ Vĩ:...

Lạc Vĩ Vĩ: Thành ngữ này có thể dùng như vậy à?

Vương Đông Thanh: Em đi đây... Thật đúng là... Chị việc này khiến em chịu không nổi mà...

Lạc Vĩ Vĩ: Ghen à? Hâm mộ à?

Vương Đông Thanh: Có cái gì hay mà ghen với hâm mộ? Làm như ai cũng không có bạn gái vậy. Em đã sớm nói rồi, sớm muộn gì chị cũng cong, chỉ là em không nghĩ đến chị Lục vừa ý chị à nha.

Lạc Vĩ Vĩ: Em có ý gì?

Vương Đông Thanh: Ha ha ha! Em đến trạm dừng rồi, chị Vĩ Vĩ, chúc chị tính phúc (*) ~! Chị hiểu ~

(*) Tính phúc (性福): Chỉ hạnh phúc trong quan hệ vợ chồng.

Lạc Vĩ Vĩ: ...

Tính phúc? Lạc Vĩ Vĩ nhìn thân ảnh bận rộn của Lục Thi Duy, trong lòng đã trở nên xúc động.

Vương Đông Thanh xuống xe, dựa theo danh sách liên lạc của trường nhỏ đã tìm được địa chỉ, hỏi thăm người đi đường, có chút trắc trở mới đến được nơi, đến rồi nhỏ mới nhớ đến, cứ như vậy ngốc nghếch tìm đến, nhỡ đâu người ta không ở nhà làm sao bây giờ?

Ôm lấy tâm tình thấp thỏm không yên, nhỏ gọi điện thoại cho người yêu cũ, "Cậu có nhà không? Bây giờ mình đang ở dưới nhà cậu. Mình nhớ ngươi lắm, cho nên mình đã đến."

Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, Vương Đông Thanh thở dài, thất vọng mà cúi đầu xuống, lúc này và dự đoán của nhỏ không giống. Rõ ràng mới vừa rồi còn cảm thấy nóng lòng, lúc này lại bởi vì nản lòng thoái chí mà cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên lạnh đi.

Nhỏ tiếp tục nói với cái điện thoại: "Coi như là cậu không muốn gặp mình, mình cũng sẽ không từ bỏ đâu. Mình vẫn sẽ ở chỗ này đợi cậu." Thật giống như chị Lục từng nói như thế, mặc kệ cậu còn thích mình hay không, chỉ cần để cho mình ở cạnh cậu, không cần bước ra khỏi cuộc sống của mình, mình đã rất vui.

Nói xong một câu này, Vương Đông Thanh vẫn đang không đợi bên kia có bất kỳ phản hồi nào, đành phải nhẫn tâm cúp điện thoại. Nhưng một giây sau đó, bỗng nhiên có người xông vào trong ngực của nhỏ, nhỏ vẫn nhíu chặt lông mày, đến lúc này mới giãn ra.

Cậu phải biết rằng, cái ôm này, đã còn hơn tất cả lời thề non hẹn biển rồi.