Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 31

Lạc Vĩ Vĩ không khỏi có chút kinh hãi.

Bởi chính cô.

Vì sao trong nhật ký của cô lại xuất hiện một câu như thế? Đây là bút tích của cô không sai, nhưng là tại sao lại là cô ấy, mà không phải anh ấy?

Lạc Vĩ Vĩ lập tức chối bỏ lập luận kia của mình, nghĩ thầm nhất định là mình quá qua loa rồi, viết sai chữ rồi, ha ha ha.

Mà hạng người gì lại qua loa thành như vậy chứ...

Cô lật qua lật lại, có một tờ viết: "Cả ngày cô ấy không cười, dù mình nói rất nhiều chuyện buồn cười, cô ấy cũng không cười chút nào, cả tiết học mình vẫn nhìn cô ấy, dường như cô ấy không hề để ý."

Lạc Vĩ Vĩ da đầu có chút tê. Điều này thật điên rồ... Cô vội vàng khép quyển nhật ký lại, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. Đầu tiên, cô cảm thấy mình dẫu sao cũng là thiếu niên có thành tích xuất sắc, không đến mức nam hắn nữ nàng cũng không phân biệt được; tiếp theo, tuy trí trí nhớ của cô kém cỏi, nhưng là có lẽ không đến mức quên đi một chuyện quan trọng như thế.

Rõ ràng... Là cô thích một nữ sinh...

Thật đáng sợ... Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy thế giới của mình muốn đổ nát rồi. Chẳng lẽ mình không quen bạn trai không phải là bởi vì không gặp được người thích hợp, mà là bởi vì mình căn bản không thích con trai sao? Không đúng ... Mối tình đầu của cô là nam sinh nha... Hơn nữa hơn nữa... Nam thần của cô là Ngô Ngạn Tổ nha. Cô cảm thấy mình yêu thích nam sinh mới đúng, bởi vì cũng nhớ rõ đã từng yêu thích qua nữ sinh nào cả...

Nhưng trong nhật viết là chuyện gì cơ chứ?

Lạc Vĩ Vĩ muốn xem lại một chút, rồi lại không có dũng khí. Đúng rồi, hỏi Lục Thi Duy, hai người bọn họ học chung nhiều năm như vậy, trí nhớ Lục Thi Duy lại tốt như vậy, Lục Thi Duy nhất định nhớ rõ những chi tiết mà Lạc Vĩ Vĩ quên mất.

Lạc Vĩ Vĩ đứng ngồi không yên mà gọi điện thoại cho Lục Thi Duy, nhưng mà giọng nói nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Lạc Vĩ Vĩ thầm mắng một câu: "Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích." Có lẽ... Người ta đi gặp tiểu tình nhân, đang mướn phòng? Vậy vẫn là đừng quấy rầy.

Lạc Vĩ Vĩ ném điện thoại xuống giường, tay không biết xấu hổ lại đi lật quyển nhật ký. Dường như mỗi trang đều có cô gái kia xuất hiện, chẳng qua vẫn không hề viết tên.

"Hôm nay cô ấy nổi giận với mình, trong lòng mình rõ ràng không nghĩ như vậy, miệng lại đi cãi nhau với cô ấy, bây giờ nhớ đến hối hận muốn chết, nhưng lại không muốn đi nhận sai."

"Cô ấy nói nếu như mình kiểm tra tiếng anh đạt được điểm tối đa, cô ấy sẽ mua kem cho mình."

Chờ một chút... Chẳng lẽ là cô giáo Tiếng Anh trẻ nhất thời điểm đó? Lạc Vĩ Vĩ nhớ rõ khi đó thích nhất nữ giáo viên kia, thành tích những môn khác tuy không kém, nhưng môn anh của cô lại cực kỳ tốt. Bởi vì mỗi khi trên lớp có tiết Anh, cô đều nghe giảng rất chăm chú, dường như luôn làm rất nhiều rất nhiều bài tập Tiếng Anh, vì muốn ở cùng cô giáo nhiều hơn, cô thường chạy đến phòng Anh Văn trong giờ tự học để làm bài tập.

Lạc Vĩ Vĩ nặng nề đóng quyển nhật ký lại. Cô nhớ rõ cô giáo đó, nhớ rõ những chuyện này, nhưng không nhớ rõ mình đã từng thích cô giáo chưa, hơn nữa trong nhật ký còn có viết...

Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, cô quyết định đi ra ngoài tìm cái gì đó để làm mình thanh tĩnh một chút trước. Cô chọn nơi gần trường đại học, nghĩ đến không chừng có thể gặp được Lục Thi Duy ở đâu đó, lại có thể thuận tiện nghe ngóng chuyện cô giáo Tiếng Anh.

Nhưng Lục Thi Duy tắt điện thoại, hơn nữa đại học lại lớn như vậy, xác suất Lạc Vĩ Vĩ gặp được Lục Thi Duy so với xác suất cô không lạc đường còn thấp hơn.

Sắc trời tối dần, tuyết cũng đã ngừng rơi, Lạc Vĩ Vĩ ở nơi này đi một vòng lớn, vẫn chưa nghĩ ra nên ăn cái gì. Cô nhớ rõ quanh đây có một quán mì cay, mì cay ở đó rất giống với hương vị mà trước đây cô từng ăn, tuy cô không nhớ rõ là ăn ở chỗ nào, nhưng trong ký ức vẫn nhớ rõ hương vị ở đó. Nhưng cô không tìm được quán mì, đành phải dừng xe, định hỏi sinh viên ở xung quanh.

Cô mở cửa bước xuống xe, đúng lúc nhìn thấy một cô gái đang đi về phía cô, vì thế Lạc Vĩ Vĩ mở miệng: "Bạn học..."

Cô gái cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp mở cửa xe vị trí phó lái ngồi xuống.

Lạc Vĩ Vĩ cuống lên, cũng ngồi vào trong xe, chưa kịp mở miệng đã bị cô nhóc kia cướp lời rồi: "Đến tiểu khu XX."

Lạc Vĩ Vĩ sửng sốt một chút, nơi cô gái nói lại là tên tiểu khu của cô, nhưng cô rất nhanh phản ứng lại, tình huống này là sao vậy?

Cô gái nhìn cô sửng sốt, còn nói: "Lái xe đi."

"Không phải... Tôi là..."

Cô gái gật gật đầu: "Tôi hiểu, cho cô tiền thừa, đừng có tiếp kéo người khác được không?" Nói xong bắt đầu mở ví.

Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được liếc mắt, đây coi cô là lái xe phi pháp kiếm khách rồi, cô lễ phép nói với cô gái: "Em đã hiểu lầm rồi, tôi không phải ý này."

Cô gái nghe xong mới dừng động tác lại, sau đó nói: "Ôi, đi thôi, tôi sốt ruột."

Lạc Vĩ Vĩ chẳng muốn giải thích, sao nghe không rõ câu nói của cô chứ, cô trực tiếp làm mặt lạnh: "Xuống xe."

"Làm gì vậy?" Lúc này nữ sinh mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau, ai cũng không chịu nhường ai, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đối phương.

Lạc Vĩ Vĩ nói: "Đầu tiên, tôi không phải lái xe phi pháp, tôi chỉ lạc đường; tiếp theo, tôi chỉ muốn hỏi đường em mà thôi."

"À..." Nữ sinh cúi đầu cười cười, "Sao chị không nói sớm, thật ngại quá, đã hiểu lầm rồi."

"Em cũng có cho tôi cơ hội để nói đâu... Cứ ngồi đó đi..." Lạc Vĩ Vĩ nói xong nhìn ghế phụ một lần, nghĩ thầm cũng may là nữ sinh ngồi, nếu là nam sinh có lẽ cô đã trực tiếp đạp xuống xe rồi. Nữ sinh còn khá hơn chút, sẽ không phản cảm như vậy.

Cô gái cười cười: "Chị vừa mới là hỏi đường, chị muốn đi đâu?"

"Tôi nhớ quanh đây có một quán mì cay ăn rất ngon, nhưng quên mất nằm ở đâu rồi, em là sinh viên ở đây hả? Vậy em biết chứ?"

"Em biết chứ, đi thôi em chỉ đường cho."

"Không phải em sốt ruột sao?"

"Về nhà muộn một chút cũng không có gì to tát, vừa rồi em lừa chị đó."

"..." Lạc Vĩ Vĩ lại sửng sốt một chút, "Nhà em ở tiểu khu XX hả?"

"Đúng vậy, sao vậy."

"Không có gì, tôi cũng ở đó."

"Trùng hợp vậy à? Em với chị đi ăn mì, sau đó chị đưa em về nhà. Như thế nào?"

"..." Lạc Vĩ Vĩ bó tay rồi. Tuy rằng tướng mạo nhìn qua làm người ta cảm thấy rất dễ thân cận, hơn nữa tính cách của cô cũng thật sự là dễ làm quen với một người xa lạ, thế nhưng là giống như bèo nước gặp nhau liền phát triển thành cùng nhau ăn cơm rồi đưa về nhà như thế này, là lần đầu tiên.

Dựa theo chỉ dẫn của cô gái, Lạc Vĩ Vĩ ngừng xe trước cửa ra vào cửa quán mì, mãi cho đến khi ngồi xuống, cô mới rãnh rỗi chú ý vẻ ngoài của cô gái như thế nào.

Theo ý cô, vẻ ngoài cô gái cũng dễ nhìn, là cái loại dễ dàng làm người ta muốn nhìn bằng cả hai con mắt, nhưng có thể là do tuổi còn nhỏ, khí chất kém một chút. Cô bé mặc quần áo vải bông mỏng manh, phong thái mạnh mẽ giống như cô vậy, điển hình muốn phong cách chứ không muốn giữ ấm, nhưng sau lần cô bị cảm lạnh thì không dám đắc ý như vậy nữa. Vẫn là người trẻ tốt, chống được cái lạnh.

Hai người mỗi người gọi một phần mì cay nhỏ, Lạc Vĩ Vĩ cho rất nhiều trái ớt, tuy rằng ăn rất ngon, hương vị cũng rất giống, nhưng cuối cùng lại không giống hương vị trong trí nhớ kia, chẳng qua cái chỗ kia cũng không tìm được rồi.

Cô gái kia rất hướng ngoại, vào lúc ăn mì vẫn không ngừng trò chuyện với Lạc Vĩ Vĩ, thỉnh thoảng dừng lại nghe Lạc Vĩ Vĩ nói chuyện, cũng cho Lạc Vĩ Vĩ vào con mắt.

"Sao em nhìn tôi mãi thế?"

"Bởi vì chị nhìn đẹp mắt."

Lạc Vĩ Vĩ nở nụ cười: "Tuy điều em nói là sự thật, nhưng cũng đừng có nói trắng ra như thế chứ. Bây giờ người trẻ tuổi ở đây đều trực tiếp như thế à?"

"Chị xem, em nói như thế chị rất vui vẻ mà, sao lại không nói ra kia chứ?"

Lạc Vĩ Vĩ gật gật đầu, đứa nhỏ này tương lai khẳng định phát triển hơn mình.

Ăn uống xong xuôi, Lạc Vĩ Vĩ đi thanh toán, thời điểm chuẩn bị gọi cô gái cùng đi ra ngoài, phát hiện cô gái đang nói chuyện với một cặp tình nhân trai gái.

Một cô bé khác hỏi: "Không phải cậu nói về nhà sao? Sao lại đến đây ăn mì?"

Cô gái đáp: "Bạn của tôi muốn ăn, cho nên tôi đến đây có vấn đề gì không?" Lúc này Lạc Vĩ Vĩ vừa vặn đi tới, nhỏ thuận thế kéo cánh tay Lạc Vĩ Vĩ lại, giới thiệu với Lạc Vĩ Vĩ: "Đây là bạn cùng phòng của em và bạn trai cậu ấy."

Lạc Vĩ Vĩ phối hợp chào hỏi bọn họ: "Hi..."

Cô bé đối diện nhìn cô một cái, không nói chuyện, lại nhìn cô gái, cô gái thì lôi kéo Lạc Vĩ Vĩ ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Chúng ta ăn xong rồi, bây giờ về nhà thôi."

Lạc Vĩ Vĩ còn chưa kịp phản ứng, hai người chúng ta rõ ràng là vừa mới quen biết có được không, tôi lúc nào lại trở thành bạn của cô rồi, sao đứa nhóc này có thể mở mắt nói lời bịa đặt như vậy chứ, cô có chút hoài nghi câu nói vừa rồi khen cô đẹp mắt có phải là gạt người hay không.

"Vương Đông Thanh..." Người phía sau gọi.

Cô gái dừng lại một chút, không quay đầu lại, vẫn lôi kéo Lạc Vĩ Vĩ bước nhanh rời khỏi quán mì.

Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được tò mò, không phải bạn cùng phòng sao? Sao cảm thấy như là kẻ thù vậy. Lên xe Lạc Vĩ Vĩ liền hỏi: "Vừa nãy bạn cùng phòng gọi em, sao em lại không để ý người ta vậy?"

"Cậu ta không phải bạn cùng phòng của em."

"Hả?" Lại là gạt người?

"Không chỉ là bạn cùng phòng, mà còn là bạn gái cũ."

"..." Lạc Vĩ Vĩ không biết vì cái gì rất muốn cười, "Tôi phát hiện em đứa nhóc này, cùng tôi một câu nói thật cũng không có, đang đùa tôi phải không?"

"Không có lừa chị, tên là thật, cậu ta cũng là thật..." Vương Đông Thanh nói đến đây, nhìn thấy một nam một nữ một trước một sau bước ra khỏi quán mì, sau đó lại không nói được gì. Đột nhiên bật khóc.

Lạc Vĩ Vĩ thoáng cái liền luống cuống. Cô không chịu nổi người khác khóc, nhất là ngồi ở trên xe cô khóc. Cô vội vàng đưa khăn giấy qua: "Sao lại khóc chứ? Tôi tin em là được rồi?"

Vương Đông Thanh khóc lóc lắc đầu, cũng không đưa tay nhận khăn giấy.

Lạc Vĩ Vĩ đành phải đưa tay giúp nhỏ lau nước mắt: "Đừng khóc, lớp trang điểm bị trôi sẽ rất khó coi, em xem mascara đều trôi rồi này."

"Mặc kệ, em không quan tâm." Vương Đông Thanh ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn cầm lấy khăn tay từng li từng tí lau mắt.

Lạc Vĩ Vĩ thở dài một hơi: "Tôi không có nói em lừa gạt tôi, em cũng khóc trước rồi, rõ là..."

"Có mấy câu nói là thật." Vương Đông Thanh nói: "Em là Vương Đông Thanh, Đông Thanh của cây sồi xanh; còn có... Chị nhìn thật đẹp."

Lạc Vĩ Vĩ cười bất đắc dĩ: "Tôi là Lạc Vĩ Vĩ, Lạc của Lạc Thủy, chữ Vương bên cạnh chữ Vĩ."

"Vĩ, viên ngọc xinh đẹp."

"Em biết?"

"Chớ có xem thường em, em là sinh viên Tiếng Hoa xuất sắc đó."

"Đắc ý..." Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lạc Vĩ Vĩ vẫn là rất cao hứng khi có người lần đầu tiên gặp mặt có thể hiểu được ý nghĩ của tên cô. Sau đó cô thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Đông Thanh, lại nhịn không được xúc động, quả nhiên là tuổi trẻ, nước mắt đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

Thật làm cho người ta hâm mộ.