Tới gần lúc tan việc, Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày họp lớp trung học phổ thông, vì vậy hỏi Lục Thi Duy: "Buổi tối họp lớp, cậu có đi không?"
Lục Thi Duy cảm thấy không cần phải suy nghĩ, gần như cùng lúc cô hỏi xong, đã đưa ra câu trả lời: "Không đi."
"Ờ, tôi cũng đoán được cậu không đi. Nhất định cậu đang nghĩ, gặp mặt có cái gì hay để nói, đã kết hôn so sánh chồng so sánh con, chưa kết hôn liền so bạn trai so công việc. Đúng không?"
"Biết rõ còn cố hỏi." Lục Thi Duy nhàn nhạt đáp một câu.
"Nhưng thật ra ý tôi không phải hỏi cậu cái này, chỉ muốn cho cậu biết, tôi phải đi họp lớp, cậu tự mình về nhà đi." Lạc Vĩ Vĩ nói nghiêm túc, thật ra đang cố gắng nhịn cười, cô muốn xem sau khi Lục Thi Duy nghe xong sẽ có vẻ mặt gì, còn có thể thoải mãi như thế không.
Quả nhiên Lục Thi Duy có chút không vui, "Cậu xéo đi mau lên, lái xe xéo đi, xéo đi xa chừng nào tốt chừng nấy!"
Lạc Vĩ Vĩ cười lớn đi ra, mỗi lần nhìn thấy Lục Thi Duy phát điên làm cô vô cùng thỏa mãn. Giống như buổi sáng ngày hôm nay, cô cũng làm Lục Thi Duy tức giận đến giơ chân.
Buổi sáng sếp không có ở đây, Lạc Vĩ Vĩ đeo tai nghe nghe nhạc, một ca khúc lão làng của ban nhạc D,《 Ngóng trông 》. Bài hát này không phải ca khúc đứng đầu làm nên ban nhạc, nhưng là bài hát Lạc Vĩ Vĩ thích nhất. Theo lý thì ở cái tuổi này của cô rất ít người thích ban nhạc D, thời của bọn cô đồng thời trưởng thành cùng với Chu Đổng và S.H.E, tuy rằng người sau cô cũng rất thích, nhưng trước bọn họ, cô càng yêu D hơn. Những buổi tối thức đêm cực khổ học hành, cô đều nghe D hát. Cô còn từng viết xuống ca từ của họ trên khăn trải bàn, cô nhớ rõ thời điểm tốt nghiệp còn cầm khăn trải bàn để bạn học thân thiết ký tên, cô mang về nhà giấu đi.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô muốn lật ra xem một chút.
Ca khúc đang hát đến "Mỗi ngày cần biết bao, vĩnh viễn ôm lấy người, quên đi tất cả thống khổ bi ai trên thế gian này, cho dù xa cách bao nhiêu, cũng sẽ nghe được tiếng gọi của người…"
Sau đó cô nghe thấy Lục Thi Duy hắt hơi một cái. Vừa vặn chui vào tai lúc cô đang lan man, cô không khỏi mở mắt ra nhìn Lục Thi Duy một cái. Đối phương cũng không có nhìn qua, cô cũng nhắm mắt lại tiếp tục nghe nhạc. Nhưng bất giác, càng làm hai người gắn liền một chỗ.
Mùa thu lớp 12 năm đó D đến thành phố H tổ chức concert, Lạc Vĩ Vĩ muốn đi, nhõng nhẽo đòi hỏi ba cô, ba cô rút cuộc cũng đáp ứng, nếu cô có thể đứng nhất kỳ thi thử đầu tiên, sẽ tự mình lái xe đưa cô đi xem concert. Lúc đầu cô hay tin rất kích động, nhưng rất nhanh lại sa sút, bởi vì có Lục Thi Duy ở đó, đứng nhất kỳ thi vô cùng khó khăn
Nhưng Lạc Vĩ Vĩ luôn luôn háo thắng, không đến thời khắc cuối cùng không chịu thua, lần đó rõ ràng cô so với Lục Thi Duy khảo thi nhiều hơn một điểm. Tuy rằng chỉ có một điểm, nhưng mang lại cho cô vui vẻ chưa từng có trước đó. Bởi vì cô có thể đi xem concert rồi, hơn nữa cuối cùng cũng được ba mẹ khen ngợi một lần.
Nhưng mà những cái khen kia cùng lời hứa của ba mình cũng không xuất hiện, ngay sau khi Lục Thi Duy đi vào văn phòng của chủ nhiệm lớp, trở ra, thứ tự của bọn cô đã thay đổi. Lạc Vĩ Vĩ không biết Lục Thi Duy nói với giáo viên cái gù, trái lại Lục Thi Duy lại tìm về được hai điểm, lần này liền so với Lạc Vĩ Vĩ nhiều hơn một điểm. Sau đó vẫn là Lục Thi Duy thứ nhất, cô thứ hai.
Lục Thi Duy làm hại cô không thể đi xem concert. Cô muốn hận chết nàng.
Về sau… Cô nhớ cô đã đi xem, không có sự cho phép của ba mẹ mà vụиɠ ŧяộʍ ngồi xe lửa đến thành phố H, nhưng dù sao vẫn phải đến xem, mặc kệ hậu quả như thế nào.
Bỗng nhiên có người đập bả vai cô, khiến cô không thể không mở mắt chấm dứt hồi tưởng.
Tùy Tâm đang ở trước mặt cô khoa tay múa chân gì đó, hiển nhiên là cô không hiểu gì hết, hỏi Tùy Tâm: "Cậu nói cái gì?"
Tùy Tâm đành phải lấy tai nghe của cô xuống, dán bên tai cô nói: "Tiểu Bang Địch." Lúc bọn cô còn đi học quen gọi bvs là Đại Bang Địch, vì vậy băng liền biến thành Tiểu Bang Địch.
Lạc Vĩ Vĩ im lặng hai giây, mới mở miệng nói: "Cậu có phải con gái không vậy? Thứ này cũng không mang theo." Nói xong mới ý thức được mình đang đeo tai nghe, lúc nói chuyện âm lượng có chút lớn.
Tùy Tâm mạnh mẽ nháy mắt bảo cô đừng có làm ồn, đợi đến lúc cô từ trong túi đưa cho mình mới nói: "Mình hỏi giùm Tiểu Duy."
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ lại ngẩng đầu nhìn Lục Thi Duy, phát hiện Lục Thi Duy không có trong văn phòng, lúc này mới thở một hơi, nếu không để Lục Thi Duy nghe thấy, khẳng định sẽ nhận được lời khó nghe gì đây.
Tùy Tâm nói xong xoay người đi ra ngoài, đến nhà vệ sinh đưa băng cho Lục Thi Duy. Mỗi tháng luôn luôn vài ngày như thế, muốn tới không đến, lại tới không đúng lúc, thật sự rất đáng ghét, cô có thể hiểu. Đưa xong cô quay về văn phòng, tiếp tục xem tiểu thuyết của cô.
Mấy phút đồng hồ sau, Lục Thi Duy từ phòng vệ sinh đi tới, bộ dáng quái dị không nói nên lời. Bình thường nàng nhất định sẽ không mua loại này, nàng không hiểu sao Tùy Tâm lại thích cái loại này. Cả đường nàng không cách nào bước đi đàng hoàng được.
Cái cảm giác lành lạnh này, từ ngoài vào trong, rất nhanh thẩm thấu vào trong. Cảm giác này… Không nói nên lời… Trong lòng náo loạn! Lục Thi Duy có chút phát điên, nhưng cũng không có cách nào. Nàng nghĩ, cảm giác này có lẽ chỉ là tạm thời, sẽ hết ngay thôi?
Về tới văn phòng, nàng mới phát hiện mình quả nhiên là chưa bao giờ va chạm xã hội, cảm giác kéo dài thật lâu mà…
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ nhìn thấy Lục Thi Duy quay về, nhạc cũng không nghe, ngẩng đầu lên nhìn nàng, cảm thấy mặt nàng có chút khó ở, Lạc Vĩ Vĩ có hơi không hiểu tình huống cho lắm, vì thế đứng dậy tiến đến gần nàng hỏi: "Dùng sao?"
Lục Thi Duy lúc này mới phản ứng, thì ra là Lạc Vĩ Vĩ, trách không được, Tùy Tâm nhìn thấy thế nào cũng không giống sẽ thích cái loại này. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái: "Lạc Vĩ Vĩ không phải cậu cố ý đó chứ?"
"Hả?"
"Đừng giả bộ ngốc!"
Lạc Vĩ Vĩ theo bản năng nhìn giữa hai chân nàng, nhịn không được cười rộ lên, "Thoải mái sao?"
Lục Thi Duy tức đến muốn đập đồ, nhưng đồ trên bàn sắp xếp ngăn nắp như thế, nàng không đành lòng làm xáo trộn trật tự của chúng, cuối cùng chỉ giận hờn ngồi xuống ghế. Lại bởi vì tiếp xúc thân mật, cái cảm giác lạnh buốt càng sâu hơn…
Đến buổi tối, Lạc Vĩ Vĩ thật sự ném Lục Thi Duy một mình đến chỗ hẹn. Họp lớp thật sự cũng như Lục Thi Duy đã nghĩ vậy, không có ý gì, ăn cơm, ca hát, có khi cũng đi quán bar, nhưng cơ bản đều đều là một bộ. Phụ nữ đã kết hôn tụm lại một chỗ nói con mình đi học nhà trẻ nào, học lớp năng khiếu nào; còn nam sinh, mặc kệ tình trạng hôn nhân thế nào, gặp mặt chính là khoác lác.
Một số ít khác cùng Lạc Vĩ Vĩ trò chuyện rất hợp ý, cũng đều là thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn, nữ sinh suốt ngày nghiên cứu làm sao để đem mình gả đi, nam sinh thì là nghiên cứu sao để trong đám bạn học chấp nhận mình. Nhưng kỳ lạ là không có ai dám tìm thổ lộ Lạc Vĩ Vĩ. Cái miệng kia của Lạc Vĩ Vĩ … Thường làm người khác nghẹn không nói nên lời, người hay tự ái thật sự không dám yêu thích cô.
Có một lần một bạn học nam chỉ vào khách sạn trong tranh tuyên truyền ở đại sảnh nói: "Cái này thiết kế cũng khá lắm, dù đoạn tiếng anh màu sắc có hơi mờ, căn bản không nhìn ra đang viết cái gì."
Lúc những người khác phụ họa, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Có năng lực để thấy à? Nói hay lắm như cậu có thể hiểu vậy."
Từ đó tâm yêu thích cô của bọn họ bị đứt đoạn. Có điều Lạc Vĩ Vĩ từ góc độ của bạn thân mà nói, đúng là rất đáng tin cậy, những người bạn học này bất kể là kết hôn sinh con, vẫn có những thứ cần cô giúp đỡ, cô đều có thể giúp. Cho nên nhân duyên của cô không hề nghi ngờ là tốt nhất trong lớp.
Trên bàn rượu không biết ai nhắc đến Lục Thi Duy, người này ở bốn lớp tựa như nhân vật thần thoại vậy. Ba năm trung học phổ thông vẫn luôn đứng đầu danh sách, không ai có thể vượt qua, đạt được rất nhiều giải thưởng thi đua, học sinh giỏi trong mắt giáo viên. Lục Thi Duy làm người biết điều, Lục Thi Duy cao quý lãnh diễm, Lục Thi Duy chưa từng tham gia họp lớp. Không biết là ai bắt đầu trước, sau đó gây nên một màn thảo luận sôi nổi.
Có người nói: "Mình nghe nói cậu ta ở thành phố H lâu như thế, thật ra có người bao nuôi, ở chung với người ta rất nhiều năm, không biết thật hay giả."
Lập tức có người nói tiếp: "Nghe nói cậu ta làm bồ nhí của người ta đấy."
"Hả? Không phải là còn có con riêng sao?"
Lạc Vĩ Vĩ nghe đến đó không khỏi liếc mắt, này làm sao với lần cô nói dối Tùy Tâm, cô gắp một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, sau đó uống một ly bia, sau đó lại tiếp tục ăn, tiếp tục uống.
Một đám người tiếp tục tám về Lục Thi Duy, càng nói càng nói chuyện không đâu.
"Nghe nói cậu ta trở về Hồ thành rồi, có phải bị người ta bỏ rồi không? Con theo người nào?"
"Đứa con chắc chắn thuộc về đàn ông rồi? Cậu ta mang theo đứa con không được tốt cho lắm."
"Ôi, đây chính là nữ thần thời học sinh của chúng ta… Sao rơi vào kết cục này chứ…"
Lạc Vĩ Vĩ thật sự nghe không nổi nữa, chen vào nói nói: "Chuyện này các người sao lại không hỏi tôi?"
Lời này của cô nhắc nhở bọn họ, lập tức đã có người hỏi, "Đúng vậy, hai cậu thân thiết như vậy, cậu khẳng định là rõ tình hình của cậu ấy hơn bọn này, mau nói đi chuyện gì đã xảy ra?"
Lạc Vĩ Vĩ ban đầu có cười, lúc này cũng không vui vẻ gì, nhưng ngữ khí vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Lục Thi Duy không có kết hôn cũng không có con cũng chưa từng làm bồ nhí của ai hết, bây giờ mỗi ngày cậu ta làm việc cùng một phòng với tôi, mấy lời đồn thổi đó các người nghe được từ đâu hả? Hơn nữa, cậu ta có lấy một đồng của các người không? Rãnh rỗi không chuyện gì làm đúng không?"
Một đám người đều ngây ngẩn cả người, bình thường bọn họ luôn bát quái về bạn học khác, không biết vì sao tối nay Lạc Vĩ Vĩ phản ứng lớn như thế, đoán chừng thật sự thân thiết với Lục Thi Duy. Vì thế lại có người bước ra hòa giải, đổi chủ đề khác, buổi tiệc này mới không tan.
Lạc Vĩ Vĩ phiền lòng đi ra ngoài hít thở không khí, ma xui quỷ khiến lại đi gọi điện thoại cho Lục Thi Duy. Đợi đến lúc cô ý thức được thì đã không còn kịp nữa rồi, bên kia Lục Thi Duy đã bắt máy mất rồi.
Lục Thi Duy đang ngủ, nghe điện thoại thì nổi giận, "Đã trễ thế như vậy, gọi làm gì vậy?"
Lạc Vĩ Vĩ nhìn nhìn đồng hồ, mới chín giờ, vì vậy nói: "Mới chín giờ ngủ cái gì? Già rồi hả?"
"Cậu gọi cho tôi chỉ để nói cái này?"
Lạc Vĩ Vĩ khôi phục tâm tình một chút nói: "Về sau còn gặp bạn học cũ, cậu nhất định phải tới một lần."
"Vì sao?"
"Bởi vì…" Lạc Vĩ Vĩ nói không nên lời, chẳng lẽ nói mọi người ở đó nói xấu cậu, cậu mau tới đây thanh minh một chút. Nhưng mà Lục Thi Duy không giống cô, Lục Thi Duy chưa từng rãnh rỗi đi để ý xem người khác nghĩ về mình như thế nào.
"Không nói tôi cúp đó." Lục Thi Duy buồn ngủ rất không kiên nhẫn.
Lạc Vĩ Vĩ buột miệng nói: "Tôi hát Điều tốt đẹp đã mất cho cậu."
Lặng im trong phút chốc, Lục Thi Duy nói một tiếng "Được", sau đó chìm vào mộng đẹp.