Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 22

Hồ thành bắt đầu công trình làm ấm trong phạm vi lớn, những tháng ngày lạnh giá cả trong lẫn ngoài đã đi qua, nhưng, nương theo nhu cầu sưởi ấm, số lượng than đốt gia tăng, khiến cho cả thành phố tăng mau chóng lên PM2.5 (*). Thức dậy, ngoài cửa khắp nơi chỉ toàn một màu trắng xóa, cho dù là căn nhà nằm bên kia đường cũng nhìn không rõ ràng.

(*) PM trong PM2.5 hay PM10 là viết tắt của Particulate matter, có nghĩa là chất dạng hạt. PM2.5 hay PM10 là những chỉ số về chất lượng không khí, chỉ kích thước và mật độ những hạt trôi nổi trong không khí. Bụi PM2.5 là các hạt bụi lơ lửng có đường kính nhỏ hơn hoặc bằng 2,5 µm (micromet)

Thời điểm Lục Thi Duy thức dậy, còn cho là mình đã cài sai giờ báo thức, lại nhìn đồng hồ, thế quái nào 7h rồi mà trời vẫn còn chưa sáng? Khí trời như vậy thật sự chẳng thích hợp ra ngoài một chút nào, Lục Thi Duy gọi điện thoại cho Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu ra ngoài chưa?"

Lạc Vĩ Vĩ không kiên nhẫn nói: "Đừng có hối, đang trên đường, hôm nay có sương mù, không lái xe được."

"Sương mù cái gì mà sương mù, không có văn hóa, hôm nay là trời toàn khói bị, trông như vậy nhất định là ô nhiễm trầm trọng rồi, đừng đi làm, mau quay xe về đi."

"Tôi sắp tới dưới nhà cậu rồi, cậu chuẩn bị xuống dưới đi."

"Hay là đừng có đi, tầm nhìn thấp như vậy."

"Cậu đối với kỹ thuật lái xe của tôi không tin tưởng đến vậy sao? Mau xuống dưới nhanh lên, đừng có lắm lời nữa." Lạc Vĩ Vĩ nói xong cúp điện thoại, Lục Thi Duy quá coi thường cô, đừng nói là thời tiết sương mù, cho dù bão tuyết cô cũng có thể lái như thường.

Lục Thi Duy thầm than một tiếng "Thật sự không để người khác bớt lo", sau đó thay quần áo đi ra ngoài.

Lạc Vĩ Vĩ tưởng rằng sắp đến rồi, xe trên đường đều giống như ốc sên, cô sốt ruột cũng vô ích, chỉ có thể lết từ từ mà thôi.

Thật vất vả lắm mới có thể ì ạch đến dưới nhà Lục Thi Duy, nhưng không nhìn thấy bóng người Lục Thi Duy đâu cả. Đang định gọi điện thoại, bỗng nhiên Lục Thi Duy xuất hiện ở bên kia gõ cửa xe.

Lục Thi Duy mới mở cửa xe, Lạc Vĩ Vĩ liền hỏi: "Cậu xuất hiện từ chỗ nào vậy, sao tôi không nhìn thấy cậu?"

Lục Thi Duy nói: "Tôi gần như thế cậu còn không nhìn thấy, vậy mà cậu còn lái xe đi làm cái gì kia chứ."

"Nhưng cũng đâu có ai thông báo không làm đâu, buổi sáng còn có người đến làm việc mà, nếu tôi không đến thì không hay cho lắm."

Lục Thi Duy xem thường liếc cô một cái: "Bình thường cậu đi muộn về sớm có giống ai đâu."

Lạc Vĩ Vĩ cười cười: "Đi muộn về sớm cũng không phải một mình tôi."

"Đúng, cậu còn luôn lôi kéo tôi nữa."

"Đúng vậy đó, chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng."

"…"

Đi xe thật quá gian nan mà.

Mấy lần Lục Thi Duy đều bị dọa đổ mồ hôi lạnh, vì thế liền dạy bảo Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu có thể đừng lái xe giống như đang say xỉn hay không hả?"

"Sao có thể trách tôi được chứ, cậu không thấy bọn họ đều như thế sao, cái thời tiết quái quỷ này, những kẻ không biết lái xe 2B kia cũng đi ra ngoài, không biết nghĩ gì nữa."

"Vậy cậu đừng có bực tức lên bọn họ, vốn là nhìn không rõ, cậu đua theo bọn họ làm cái gì, đã như vậy rồi, muộn thì cũng đã muộn rồi." Lục Thi Duy nói xong quay đầu nhìn phía sau, kẹt đến nước chảy cũng chẳng lọt "Mà quay đầu lại cũng chẳng được."

Xe vẫn bò như ốc sên như cũ, đi một chút thì lại ngừng, thời gian cứ thấm thoát trôi, khung cảnh ven đường cả ngày cũng không thay đổi. Tan dần, Lạc Vĩ Vĩ cảm giác con đường rộng rãi hơn, xe xung quanh càng ngày càng ít; tan dần, Lục Thi Duy cảm giác không được bình thường, cảnh vật xung quanh giống như là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Lạc Vĩ Vĩ, đây là đâu?"Lục Thi Duy vội vàng gọi Lạc Vĩ Vĩ, đây hình như không phải đường đến chỗ làm.

Lạc Vĩ Vĩ vội vàng dừng xe, nhìn chung quanh, hai bên đường ngoài cây ra thì chỉ có cây, tới cái nóc nhà cũng chẳng thấy đâu. Đây là đâu vậy ta? Lạc Vĩ Vĩ tự hỏi lòng mình.

"Cậu thật là đi…" Lục Thi Duy cảm thán một câu, "Đến cuối cùng vẫn lạc đường."

Lạc Vĩ Vĩ không nói chuyện, nhìn đồng hồ, dứt khoát ngừng xe ven đường tắt máy. Vừa rồi trên đường đài phát thanh giao thông mới đưa tin một xe buýt đi lạc trong nội thành, lúc đó cô còn cười không nhặt được mồm, lúc này thì hay lên, chuyện này rơi xuống người mình, nhưng thật sự chẳng cười nổi.

Có điều, cô luôn luôn lạc quan, rất giỏi an ủi bản thân cùng an ủi người khác, cô nói: "Dù sao thì tình tình hôm nay, có đến hay không cũng không sao cả, cậu xem trường tiểu học đều được nghỉ. Chúng ta cũng yên tâm ở đây chờ tầm nhìn tốt hơn đi. Cậu nhìn cái cây đối diện kìa, đường nhỏ này, trông như tiên cảnh ấy."

"…" Bây giờ Lục Thi Duy làm gì có tâm trạng đâu mà đi ngắm cảnh cơ chứ, mau chóng xem chỉ dẫn, xem coi là đã đi đến vùng ngoại thành nào rồi. Không phải gần đây tin tức thường hay đưa tin về mấy chuyện như này sao, ở trên đường nhỏ xa xôi không người như này, dễ dàng xảy ra nhiều vụ án, giựt tiền cướp sắc, trước hϊếp sau gϊếŧ… Suy nghĩ một hồi khiến cho sau lưng lạnh buốt.

"Cậu nói ngọn núi này heo hút, sương mù dày đặc, thật sự là một nơi thích hợp để làm chuyện xấu." Lạc Vĩ Vĩ nói.

Lục Thi Duy quay đầu nhìn cô, cho rằng cô có cùng suy nghĩ với mình, "Cậu cũng cảm thấy như vậy?"

Lạc Vĩ Vĩ quay đầu lại, đối diện tầm mắt Lục Thi Duy, nhìn ra nàng đang sợ hãi, cảm giác da gà đồng loạt dựng đứng. Cô chà xát cánh tay, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, không phải với cậu."

Lục Thi Duy nghe xong, mặt đột nhiên đỏ lên, rõ ràng không phải ý này, cậu ta nghĩ gì thế? Sắc mặt Lục Thi Duy trầm xuống: "Cậu nghĩ hay quá nhỉ, ai mà muốn cùng cậu chứ, ngực thì không có, muốn mông cũng không, coi như là gặp phải cướp, khẳng định là xe cũng không muốn liền bỏ chạy."

"Không có mắt nhìn…" Lạc Vĩ Vĩ không phục nói. Cô nhìn thấy thời tiết không có dấu hiệu tốt hơn, dứt khoát dựa vào ghế đánh một giấc.

"Lạc Vĩ Vĩ…"

"Làm sao?"

"Cậu định ở đây chờ đợi sao?"

"Bằng không thì phải làm sao bây giờ?"

"Không phải hôm nay còn có người đến làm việc sao?"

"Hôm nay đã như thế này rồi, ai còn tìm cậu làm việc chứ."

"Lúc sáng tôi đã nói không được ra ngoài rồi, cậu nhất định phải đi."

"Ai mà biết được trời vẫn không nhìn thấy được, không có kết thúc vậy chứ."

"Cậu luôn có một lý do để ngụy biện…"

Cãi qua cãi lại quá mực mệt mỏi, ai cũng háo thắng. Ai cũng không biết khí trời sẽ biến thành như vậy, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu, nếu sáng sớm biết vậy, có lẽ đều nghĩ cách để tránh. Nhưng mà trên thế giới này làm gì có ai biết được điều gì sẽ đến đâu.

xxxx

Tùy Tâm cứ cho là mình ngụy trang rất được , nhưng lâu dần, chuyện bạn trai cũ chẳng những không rời khỏi khối óc cô, mà càng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Dù cô không đi tham gia họp lớp, vẫn không thể tránh khỏi cãi vã với Giang Đào.

Vốn đã hẹn là cơm nước xong xuôi sẽ đi xem phim, gần đây có một bộ phim bom tấn của Mỹ, Giang Đào luôn thích loại phim này, nơi này cũng không loại trừ việc Tùy Tâm cố ý làm anh ta vui lòng. Cho nên cô đã đặt vé trên mạng từ sớm, chờ đi xem với anh ta. Kết quả không nghĩ tới bữa cơm này cũng ăn không xong, hai người liền tan rã trong không vui.

Tùy Tâm cảm thấy nội tâm Giang Đào nên lớn hơn cây kim một chút, biểu hiện đối với việc này không rộng rãi chút nào. Có cái gì quá đáng sao, chẳng qua chỉ thêm WeChat của bạn trai cũ nói chuyện vài câu, điều này có gì sao. Cô càng nghĩ càng giận, tức giận đến ngủ không ngon, thế nên trời đã sáng, sương mù xuất hiện, cô mới đánh không lại cơn buồn ngủ, sau đó nặng nề rơi giấc mộng.

Cô thật sự rất thích rất thích Giang Đào. Tuy rằng cô lúc nào cũng có thể làm, nhưng mà mỗi lần chỉ cần Giang Đào dỗ dành cô, bọn họ sẽ hòa thuận, nhưng còn lần này, Giang Đào không chỉ không dỗ dành cô, một cú điện thoại cũng không gọi đến. Cô khóc trong giấc ngu, trong mơ đều là anh ta.

Cô nhớ rõ bọn họ quen nhau trong nháy mắt.

Lần đầu gặp mặt, là trên xe buýt gần đại học. Lần kia Tùy Tâm cùng với Lạc Vĩ Vĩ đến trung tâm thành phố xem triễn lãm, bởi vì ra ngoài hơi vội vàng, Tùy Tâm để quên ví tiền trong phòng ngủ.

Đi đến trạm xe buýt trên đường, Tùy Tâm bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên: "Ôi trời, mình quên mang theo ví tiền rồi."

Lạc Vĩ Vĩ sờ sờ túi mình: "Không có việc gì, mình có mang."

Tùy Tâm cũng yên tâm tiếp tục theo sát Lạc Vĩ Vĩ, nhưng mà đến lúc lên xe buýt, cô trợn tròn mắt. Lạc Vĩ Vĩ khốn khϊếp đúng là có mang theo ví tiền, có điều chỉ mang theo toàn tờ trăm đồng giá trị lớn.

Lái xe: "Không có tiền lẻ à?"

Lạc Vĩ Vĩ lật lật ví tiền, một đồng tiền lẻ cũng không có.

Lái xe vội vã khởi hành: "Nếu không hai người xuống xe đi, đem đi đổi rồi chờ chuyến khác, xe chỉ dừng một lúc, nhất định phải xuất trạm rồi."

Khi đó không có lưu hành thẻ xe buýt, đi xe buýt tốt nhất nên chuẩn bị tiền lẻ, bằng không rất có thể bạn đều đến trạm dừng, tiền lẻ không đủ, thực tế giống Lạc Vĩ Vĩ không có đầu óc lấy ra tờ một trăm đồng.

"Không thì chúng ta gọi xe đi." Lạc Vĩ Vĩ nói xong muốn xuống xe.

"Thuê xe đắt lắm." Tùy Tâm ngăn cản cô. Bắt xe từ trường đại học đến nơi tổ chức triễn lãm cần 50 đồng, mà 50 đồng ở đại học có thể mua rất nhiều thứ.

"Nhưng mà đợi chuyến sau thì sẽ không thể giành được vị trí tốt nhất để xem triển lãm đâu."

Lái xe không kiên nhẫn nghe hai cô tranh luận nữa, "Hai người đều là học sinh, không thì xem trên xe có người quen hay không, mượn trước hai đồng đi."

Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy lái xe nói có lý, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng rơi xuống trên người một nam sinh ở cuối hàng. Nhưng mà cô luôn sĩ diện, vay tiền người khác, nhất là loại chuyện chỉ mượn mỗi hai đồng, sao cô có thể không biết xấu hổ mà làm đây. Vì vậy ánh mắt tỏ ý nhường cho Tùy Tâm.

Tùy Tâm đành phải đi tới chỗ nam sinh, nam sinh lập tức hiểu được ý đồ của bọn cô, không đợi Tùy Tâm mở miệng, chủ động giao ra hai đồng. Chẳng qua một câu cũng không nói, cứ như thế đưa qua.

Sau đó Tùy Tâm vội vàng nói: "Rất cám ơn cậu, bạn học, cậu ở khoa nào vậy? Chờ bọn này về trường sẽ trả cho cậu."

Nam sinh vẫy vẫy tay, mặt không đổi sắc: "Không cần, hai đồng thôi mà."

"Như vậy sao được chứ, mặc dù chỉ là hai đồng…"

Lạc Vĩ Vĩ nhìn Tùy Tâm không có ý muốn ngừng, nhanh chóng rút tiền trong tay cô, lại quay về nghe Tùy Tâm quang quác nói chuyến, nam sinh đáp câu được câu không.

Tùy Tâm nói: "Tôi là Tùy Tâm, đây là số di động của tôi, về trường cậu nhớ gọi cho tôi, tôi nhất định phải trả tiền cho cậu."

Nam sinh ngẩn người, sau đó nói: "Cậu muốn theo đuổi tôi à?"

Tùy Tâm lập tức sụp xuống mặt: "Theo đuổi bác cậu!"

Sau đó Tùy Tâm lại không muốn gặp lại anh ta, cũng không muốn trả tiền anh ta, nhưng số mệnh đã an bài hai người gặp gỡ, vô luận trải qua sai sót ngẫu nhiên như thế nào, lúc nào cũng muốn gặp nhau.

Sau đó Tùy Tâm biết anh ta là đàn anh của bọn cô, biết anh ta tên Giang Đào, không chỉ đơn giản trả anh ta hai đồng, liền bị mọi người ném vào.

Đời người luôn có cuộc gặp chút tốt đẹp, có thể làm cho hai người cả đời ghi khắc.