Chương 16: Án Mạng Tại Giáo Đường
"Frisbie sao lại chết vậy?" - Đỗ Trần không dám tin vào tai mình, tối hôm qua Frisbie bị hắn thu thập rất thảm nhưng không có đòn nào là chí mệnh."Thế này là thế nào?" - Đỗ Trần đi tới trước mặt Ferdinand, khó hiểu nói - "Chẳng lẽ thương thế của hắn quá nặng, không chịu được mà chết?"
"Thương thế của hắn đã được tế ti trị thương ổn rồi, đó không phải nguyên nhân làm hắn chết."
Trong đôi mắt tím của Ferdinad hiện lên quang mang sắc bén, giải thích cho Francis bằng thanh âm hòa ái:
"Hắn chết tại một phòng của giáo đường, phòng đó cách chỗ ta không đến năm mươi bước."
Giáo phụ mặc dù trở lại phong độ thường ngày nhưng Đỗ Trần có thể cảm thấy hiện lão đang rất bực tức.
Ferdinand thân là người đứng đầu thần thánh giáo tại Lanning đế quốc, thân phận cao quý phi thường. Hơn nữa giáo đường St. John là nơi tất cả đấu thần ở Lanning đế quốc sùng kính, không ngờ lại có người bị gϊếŧ dưới mắt lão ngay tại giáo đường.
Cái này bảo Ferdinand không giận làm sao được, bên trong giáo đường St. John có đến mấy trăm cao thủ, bản thân Ferdinand cũng không đơn giản, vậy mà lại có người thần không biết qủy không hay gϊếŧ Frisbie.
Đỗ Trần cúi đầu nói:
"Ta cảm thấy rất thương tâm trước cái chết của Frisbie, đêm qua ta cẩn thận suy nghĩ thì thấy hắn cũng không phải thật sự muốn gϊếŧ ta mà chỉ là muốn tìm ta trả thù việc làm hắn mất mặt tại tửu yến, cho nên... Ai, Ferdinand giáo phu, hiện giờ ta có thể giúp người làm gì không?"
Hắn có chút phiền muộn, người đã chết vậy vàng để chuộc tội làm sao lấy được nữa đây.
"Ngươi đến cáo biệt Frisbie đi." - Ferdinand dẫn Đỗ Trần từ đại sảnh theo cầu thang lên lầu.
Hai người lên lầu, Đỗ Trần nhanh chóng đánh giá bốn phía, bất ngờ hắn phát hiện ở bức tường Ferdinand vừa nãy đứng có dấu vết như bị lão đánh trúng.
Dấu vết này tựa như của một người khá cao để lại, Đỗ Trần liên tưởng đến khối đá ở quảng trường giáo đường, hắn nghĩ có lẽ nơi này trước kia cũng có một pho tượng không ngờ cũng bị phá.
Bước lên lầu, Đỗ Trần thấy một hành lang trải thảm đỏ, tường trắng, hai bên tường là một dãy cửa phòng, trước một trong mười cái cửa có hai vị đấu sĩ cấp năm mặc áo lam đang đứng gác.
Thấy Ferdinand và Đỗ Trần đến, một trong hai võ sĩ mở cửa ra.
Một mùi máu tanh tỏa ra, kiếp trước Đỗ Trần cũng trải nghiệm nhiều nhưng vừa nhìn vào trong phòng, hắn thiếu chút nữa là nôn sạch những thứ trong bụng ra.
Thi thể của Frisbie trên mặt đất trông rất thảm, hắn bị lột da khiến thịt đỏ hồng lộ ra bên ngoài, tứ chi co quắp lại, xương lòi ra ngoài. Trên mặt hắn hai con ngươi bị móc ra dính đầy tơ máu trông như hai trái huyết cầu. Đáng sợ nhất là hai cánh tay đặt trước ngực, nhìn qua hai cánh tay, ta có thể thấy được nội tạng trong người Frisbie. Nhìn vào đó, Đỗ Trần thấy trái tim của Frisbie vẫn đang đập một cách yếu ớt.
Theo mỗi lần đập của trái tim, mạch máu của hắn lại nhảy lên, tựa như Frisbie chưa chết vậy.
Đỗ Trần thầm hít mấy hơi, hắn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thi thể Frisbie tại đây, bất ngờ con ngươi của Frisbie dữ tợn nhìn hắn.
"Đấu thần phù hộ!" - Đỗ Trần bị dọa đến mức nhảy ra nấp sau lưng Ferdiand - "Hắn hoàn toàn chưa chết."
"Không, hắn đã chết." - Ferdiand bình tĩnh nhìn thi thể Frisbie, con ngươi hắn vừa chuyển động - "Đây là một phương pháp gϊếŧ người hết sức ác độc, linh hồn Frisbie đã biến mất, hắn hiện chỉ là kéo dài sự thống khổ mà thôi. Hà, nếu không phải vì điều tra chân tướng sự việc, ta đã giúp hắn an nghỉ rồi."
Cổ họng Đỗ Trần phát ra âm thanh "ột ột", hắn hiện đang rời mắt khỏi thi thể của Frisbie, bắt đầu quan sát hiện trường án mạng.
Đây là một gian phòng ngủ rất bình thường, tường màu trắng, cả giường và bàn ghế cũng màu trắng. Màu sắc thánh khiết này hiện giờ làm hiện trường tăng thêm vài phần quỷ dị.
Đỗ Trần kinh ngạc nói:
"Sao trên hiện trường không có máu! Da của Frisbie sao lại không thấy đâu!"
"Khả năng quan sát của ngươi tốt lắm." - Ferdinand chỉ vào phòng lạnh giọng nói - "Toàn bộ hiện trường đều hoàn hảo không tổn hại gì, đêm qua có hai vị võ sĩ cấp năm canh giữ hắn, vậy mà sáng nay người đưa cơm vào phòng thì thấy cảnh tượng này."
"Giáo phụ, người nghi ngờ có kẻ trộm đột nhập giáo đường St. John, qua mặt hai vị đấu sĩ cấp năm gϊếŧ Frisbie mà không để lại dấu vết."
"Tuy thế hắn cũng để lại một dấu vết."
Ferdinand tiến lên từng bước, ngồi xuống nhẹ nhàng mở hai tay thi thể đang để trước ngực ra, chỉ vào cổ họng hắn nói:
"Ngươi xem, hung thủ một đao cắt đứt yết hầu của Frisbie rồi bắt đầu lột da của Frisbie từ cổ hắn. Loại phương pháp gϊếŧ người này chính là một manh mối."
"Ai có thể dùng phương pháp gϊếŧ người này, quá tàn nhẫn." - Đỗ Trần không dám nhìn vào thi thể của Frisbie.
"Đây là một loại tra tấn từ rất xưa tên là "Bác Bì Tàng Y", rất lâu trước kia, loài người xử tử tù nhân là ma tộc bằng phương pháp này. Hiện tại ngoại trừ thần thánh giáo và truyền nhân của những đấu thần cổ xưa thì không còn ai biết dùng kiểu tra tấn này." - Ferdinand chậm rãi nói - "Bình thường người hành hình thường đều giữ lại da của đối tượng vì thế da của Frisbie chính là dấu vết."
"Trời ạ, Iaeste đại lục thật sự quá dã man." - Đỗ Trần không nhịn được thóa mạ.
"Francis, ngươi hãy từ biệt Frisbie sau đó nói cho ta biết về vị đấu thần che mặt đêm qua ngươi đã gặp."
"Giáo phụ, người hoài nghi vị đấu thần che mặt kia là hung thủ?"
"Đúng vậy, ngoài ra ta không nghĩ ra được động cơ sát hại Frisbie, ta đoán là một vị đấu thần cấp chín du lịch tới St. John. Hắn đầu tiên là trộm thánh khí của Kaman, sau đó vì một lí do nào đó đã dùng dương giác chiến chùy cứu ngươi. Đối với đấu thần mà nói, trộm cắp là một loại sỉ nhục nên hắn gϊếŧ chết người đã nhìn thấy hắn sử dụng dương giác chiến chùy. Nhưng ta có một nghi vấn là hắn vì cái gì mà không gϊếŧ Frisbie tại chỗ. Hơn nữa với thực lực của hắn không cần đến thánh khí cũng có thể dễ dàng gϊếŧ người, hắn không cần sử dụng tang vật để để lại dấu vết..."
Ferdinand phân tích một hồi làm Đỗ Trần không biết nên cười hay nên khóc.
Ăn trộm thánh khí, đả thương người là do hắn làm nhưng lẻn vào giáo đường gϊếŧ người là ai? Đỗ Trần không có thực lực như vậy, hơn nữa hắn cũng không biết thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.
"Được rồi, trước hết từ biệt Frisbie rồi sau đó hãy nói cho ta hình dáng của vị đấu thần che mặt kia."
Đỗ Trần cố nén cảm giác buồn nôn, hướng về thi thể nói vài câu sau đó nói với giáo phụ:
"Giáo phụ, đêm qua ta bị Frisbie đuổi theo, sau đó ta trốn vào khu số bảy, tới một cái ngõ tắt nhỏ và gặp vị đấu thần che mặt trong đó. Hắn rất cao, rất cường tráng, giọng hắn khàn khàn. Lúc đấy hắn đánh bại Frisbie rồi bay đi."
"Rất cao, rất cường tráng, giọng khàn khàn, cảm tạ ngươi đã cung cấp manh mối cho ta!"
Ferdinand mang Đỗ Trần theo, rời khỏi phòng giam trở về đại sảnh:
"Francis, ngươi có thể trở về nhà nhưng sự việc hôm nay ta yêu cầu người tuyệt đối giữ bí mật, ngươi nên ở nhà vì ta có thể đột ngột gọi ngươi đến, còn về việc dùng vàng chuộc tội... ngươi đợi lát nữa ta sẽ thông báo. Hơn nữa ngươi nên cẩn thận, thỉnh Anginus công tước ở nhà bảo vệ ngươi, dù sao ngươi cũng đã gặp vị đấu thần che mặt kia."
Đỗ Trần cười nói:
"Hắn đã cứu ta nên chắc sẽ không gϊếŧ ta."
"Ăn nói hàm hồ, tính tình của đấu thần rất cố quái, bọn họ làm việc thường không tuân theo lẽ thường."
Vậy ra cao cấp đấu thần hành sự đều theo tâm tình. Đỗ Trần rời khỏi giáo đường, trong lòng thầm nghĩ vụ án của giáo đường là một vụ án không có một chút manh mối nào cả.
Tuy thế Frisbie chết không phải bởi cái gã đấu thần che mặt cho nên Đỗ Trần cũng không lo lắng gì về sự an toàn của chính mình.
……
Steven vẫn đang đợi ở bên ngoài, Đỗ Trần cũng không muốn giấu vị đại ca này nên kể lại chuyện cho hắn. Steven nghe tin Frisbie đã chết liền cười to, âm thanh vang lên không ngừng.
"Tổ tiên tại thượng, thế là mất số vàng chuộc tội."
Trên đường về nhà, Steven không ngừng tiếc nuối kim tệ chuộc tội coi như mất sạch. Nhìn bộ dạng của hắn, Đỗ Trần hoàn toàn không có biện pháp, hắn định chờ đệ đệ này phát tài thì tiện tay mượn vài kim tệ để cưa các tiểu thư xinh đẹp.
Xe ngựa của bọn hắn đang vào khu thành đông của qúy tộc thì đột nhiên nghe bên ngoài có người hét:
"Dừng lại, thành đông phát sinh sự tình khẩn cấp, hiện tại không được phép đi lại."
Liên Hoa Bảo Giám