Chương 27. Cướp Sạch Thành Chủ Phủ.
Đại sảnh Thành chủ phủ!
Tư Đồ Tuyết Vũ đưa tay nãi cho Quân Tử Mị cầm, y cảm thấy tay nãi của nàng hôm nay sao lại to hơn lúc nàng khởi hành khi nàng đưa cho Tử Mai cầm nữa, mặc dù có nghi ngờ nhưng y vẫn không nói ra, im lặng làm khuân vác riêng cho nàng.
Nàng quăng cho Quân Tử Mai cầm lấy chăn ở trong phòng nàng đã ở, y hỏi nàng cuộn ở bên trong chăn là gì nàng không nói mà chỉ cười thần bí, còn đưa cho Nam Cung Mộc Lan cầm luôn cả lò hương ở trong phòng đã được nàng dùng vải bao lại cẩn thận để tránh làm cho y bị nhiễm độc.
Sở Lan Ngạo và Lãng Thiên Nhai bị hành động của nàng làm cho vừa khó hiểu vừa dở khóc dở cười, người ta không biết nhìn vào còn tưởng rằng định cướp sạch hết những đồ quý trong thành chủ phủ, luôn cả chăn và lò hương cũng không tha.
Mặc cho mọi người dùng ánh mắt như nhìn kẻ quái gỡ nhìn mình, Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn làm như không có gì, nhàn nhã cầm bạch phiến mà quạt, dẫn đầu đi song song cùng Sở Lan Ngạo đi vào đại sảnh. Vừa vào tới đã thấy hai cha con Châu Sĩ Nguyên đã ở đó, vừa nhìn thấy người bước vào sảnh đầu tiên là nàng hai cha con họ giật mình kinh hãi, trong ánh mắt mang theo khϊếp sợ và nghi hoặc.
Hừ! Ta còn thứ đặc sắc hơn để cho các ngươi khϊếp sợ hơn nữa kìa! "Châu thành chủ, sao sắc mặt của ông và lệnh thiên kim lại kém quá vậy, có phải trong người không được khỏe hay không?" Tư Đồ Tuyết Vũ giả vờ quan tâm, ánh mắt thâm ý nhìn hai cha con họ, miệng nàng còn cười rất tà mị.
"Ờ...không...không sao, đa tạ công tử đã quan tâm!" Châu Sĩ Nguyên sắc mặt có chút tái nhợt trả lời nàng, ông ta đang lo lắng không biết nàng có đem chuyện hạ độc nói cho Sở Lan Ngạo và Lãng Thiên Nhai nghe hay không, nếu vậy thì ông ta xong rồi. Ông ta là thành chủ, nắm trong tay binh quyền cũng là dưới trướng tướng quân trấn giữ canh giữ ba thành lớn ở vùng này nên ông ta cũng đồng thời là người trong triều đình, Sở Lan Ngạo vẫn có quyền quản ông ta.
"Vậy sao!" Tư Đồ Tuyết Vũ cười mị hoặc đi sang ngồi ở ghế đầu tiên bên dãy tay trái, Lãng Thiên Nhai, Quân Tử Mị, Quân Tử Mai và Nam Cung Mộc Lan đều không ngồi mà đứng sau lưng nàng, giống như ở đây nàng là lớn nhất.
Sở Lan Ngạo ngồi kế bên nàng, Sở Lan Kỳ bốn người họ cùng với Thục Khiêm và A Kim thấy Quân Tử Mị bọn họ đều đứng, không hiểu ất giáp gì nhưng cũng bắt chước họ tạo khí thế, ba người đều ra đứng sau lưng của Sở Lan Ngạo.
"Các...các vị đây là...?" Châu Sĩ Nguyên thấy bọn họ đều xách theo tay nãi nên nghi hoặc mở miệng hỏi.
Châu Cẩm Nhi cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào Lãng Thiên Nhai, chẳng phải y nên cùng mình thành thân hay sao, sao lại cầm theo tay nãi định rời đi?
"Chúng ta tới đây là để nói cho ông biết chúng ta phải đi." Tuy rằng cũng không thích ông ta nhưng đạo đãi khách ông ta cũng đã thực hiện, y cũng không thể mất đi phong phạm hoàng gia được, nói cho ông ta một tiếng cũng không sao.
"Chẳng phải phó bang chủ đây nên cùng tiểu nữ..."
"Nhưng mà trước khi đi ta muốn tặng cho thành chủ một lễ vật!" Châu Sĩ Nguyên chưa nói hết câu đã bị Tư Đồ Tuyết Vũ chen ngang, muốn Lãng Thiên Nhai cùng con ông ta thành hôn hả? Nằm mơ đi!
"Tặng lễ vật?" Châu Sĩ Nguyên kinh ngạc nhìn nàng, chẳng phải nàng nên hỏi tội ông ta mới đúng sao? Nhìn nàng cứ nhếch môi cười nhìn mình, ông ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cảm thấy nụ cười này của nàng rất đáng sợ, giống như có chuyện gì đang sắp xảy ra với ông ta.
Sở Lan Ngạo bọn họ cũng nhìn nàng, hôm nay nàng làm rất nhiều hành động kỳ lạ, làm cho bọn họ khó hiểu và nghi hoặc rất nhiều. Nhìn nàng cười như vậy, Quân Tử Mị bốn người họ hiểu rõ tính nàng nên ninh mi nhìn nhau, chẳng lẽ lão già này đắc tội nàng?
"Tử Nhi!" Nàng đưa tay ra sau, Quân Tử Mai hiểu ý liền đưa tấm chăn bị cuộn lại cho nàng, tuy y không biết nàng định làm gì nhưng mà lão thành chủ này đắc tội nàng thì y cũng muốn giúp nàng dạy cho ông ta một bài học.
Tư Đồ Tuyết Vũ đem tấm chăn quăng dưới đất, chăn mở ra, bên trong đều là kim châm, nhìn thấy vậy sắc mặt của hai cha con Châu Sĩ Nguyên liền biến đổi và sau đó tái nhợt. Khi nãy ông ta vẫn hy vọng nàng nể mặt Lãng Thiên Nhai sắp thành thân với con gái mình mà đem chuyện này ém đi, không nói ra, nhưng thật không ngờ nàng không ém nhẹm chuyện này mà còn mang ra công khai ngay tại đây.
Lãng Thiên Nhai bọn họ đều kinh ngạc mở to mắt nhìn, sau đó đều nhìn nhau, hóa ra là có người muốn hãm hại nàng. Hừ! Có gan hãm hại Tuyết thì bọn chúng nên có gan hứng lấy trừng phạt của bọn họ. Dám cảm thương Tuyết thì chỉ có chết, hoặc là sống không bằng chết!
"Đây là...xin hỏi vị công tử này, đây là ý gì?" Nàng vạch trần thì vạch trần, ông ta giả vờ không biết gì hết xem nàng làm được gì!
Ha! Lão ô quy! Ông tưởng giả vờ không biết thì sẽ thoát sao? Ông cũng quá xem thường ta! Được thôi, ta sẽ cho ông từ từ 'hưởng thụ' ~! "Tối qua ta vào phòng, phát hiện bên dưới chăn cắm toàn là kim châm, trên kim châm còn tẩm cả kịch độc nữa. Châu thành chủ, ông giải thích chuyện này ra sao đây?" Nàng dựa người trên tay cầm của ghế, bàn tay đỡ lấy cằm, tư thái thật lười biếng nhìn vào Châu Sĩ Nguyên. Gần đây không hiểu sao nàng thường xuyên mỏi lưng, cảm thấy trong người lười biếng vô cùng.
"Hả! Có chuyện này sao? Là ai to gan dám vào thành chủ phủ ám hại người, ta mà bắt được nhất định sẽ không tha cho hắn! Công tử, ngài yên tâm đi, lão phu sẽ điều tra chuyện này, cho ngài một câu trả lời thích đáng!" Châu Sĩ Nguyên giả vờ thật kinh ngạc, sau đó ra vẻ giận dữ đập bàn một cái, tiếp theo còn ra vẻ đạo mạo chính khí, chấp tay nói với Tư Đồ Tuyết Vũ.
Khá lắm lão Hồ Ly, rất biết đóng kịch! "À, còn cái này ta quên nói cho ông biết, không những trên giường có kim châm tẩm độc, mà ngay cả trong phòng còn có xông hương độc. Tiểu Lan!" Nàng nhướng mày, mỉm cười nhìn ông ta, sau đó lại đưa tay ra sau, Nam Cung Mộc Lan hiểu được nàng muốn gì liền đi ra giữa sảnh, đem lò hương đặt ở dưới đất, gần bên tấm chăn.
Nhìn y như vậy, nàng nhoẻn miệng cười, Tiểu Lan thật là đáng yêu, nàng chỉ muốn y đưa lò hương cho nàng nhưng không ngờ y lại giúp nàng đem nó đặt ở đó.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Nam Cung Mộc Lan nhìn sang, hồi lại nàng bằng một nụ cười tươi, ánh mắt như đang nói ta không muốn nàng phải tốn công, sau đó y lại đi về chỗ phía sau lưng nàng.
Nhìn hai người hỗ động, liếc mắt đưa tình như vậy, các mỹ nam trừ Sở Lan Ngạo, Sở Lan Kỳ và Tư Đồ Anh Tuấn ra thì người nào người nấy cũng hừ thầm trong lòng, ánh mắt như mang theo vô số oán khí nhìn xuống đỉnh đầu của Tư Đồ Tuyết Vũ.
Tư Đồ Tuyết Vũ đang định nói chuyện đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu mình như có mây đen bao quanh, nàng xoay người ra sau nhìn, thấy được vô số ánh mắt oán phu nàng lập tức xoay người ra trước. Trời ơi! Còn cho người sống hay không? Nàng đâu phải là phụ lòng hán đâu mà sao họ lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, ta không nhìn thấy gì! Ta không nhìn thầy gì!
"Hưʍ...! Châu thành chủ, ta hỏi ông! Ta chẳng qua chỉ là một người 'vô cùng tầm thường' đến nhà ông làm khách, ta biết, dung mạo của ta rất khó để người khác chấp nhận, không tránh khỏi có người đố kỵ với sắc đẹp của ta. Nhưng mà cho dù như vậy, cũng không nên ám hại ta nha. Haizz! Quả nhiên là thói đời ngày nay, lòng người hiểm ác! Chậc chậc!" Nàng lại tự kỷ, còn không quên biểu lộ ra vẻ mặt bắc đắc dĩ và tiếc hận, không ngừng lắc đầu, còn chậc lưỡi nữa.
Nghe nàng nói như vậy mọi người đều run rẩy khóe miệng, Sở Lan Ngạo bọn họ còn quá đáng hơn, họ nhịn cười tới nổi gương mặt như muốn rút gân. Ngày hôm qua bị Lãng Thiên Nhai làm cho nhịn cười, hôm nay lại bị nàng, cứ tiếp tục như vậy hoài chắc họ bị nội thương vì nhịn cười quá! 囧
"Đúng là không biết xấu hổ, đường đường là nam nhi lại nói mình xinh đẹp!" Một tiếng nói xen ngang làm cho không khí lập tức chuyển biến, Sở Lan Ngạo bọn họ cũng đồng thời cảm ơn người này đã giúp họ không bị nỗi khổ nhịn cười dày vò nữa, nhưng cũng đồng thời tuyên án người này đúng là muốn chết, dám nói động tới nàng.
"A! Châu tiểu thư nếu như không nói chuyện ta cứ tưởng là cô bị câm chứ, bởi vì nãy giờ cô đứng cứ như hình nộm vậy nha!" Ta còn cầu cho mi nói ta, nói càng nhiều càng tốt để cho ta xử lý ngươi càng đã tay!
"Ngươi..." Châu Cẩm Nhi tức giận chỉ tay về phía nàng.
"Không gia giáo!" Tư Đồ Tuyết Vũ chưa kịp nói thì đã bị Lãng Thiên Nhai dành trước mở miệng, y dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Châu Cẩm Nhi sau đó lập đi đảo ánh mắt đi, giống như sợ nhìn lâu sẽ làm bẩn mắt mình.
Bị y xem thường như vậy nét mặt của Châu Cẩm Nhi biến đổi lúc trắng lúc xanh khi thì tím, chuyển biến liên tục. Nhìn ả biến sắc mặt giống như diễn viên nghệ thuật biến diện của Trung Quốc, Tư Đồ Tuyết Vũ cảm thấy thật độc đáo, lâu rồi nàng không được xem nghệ thuật biến diện, nay được xem lại mặc dù không bằng chính tông nhưng có xem miễn phí không thể không xem.
"Cẩm Nhi, lui xuống!" Nhìn thấy con gái mình túng quẫn, lại định tiến tới gần Lãng Thiên Nhai, Châu Sĩ Nguyên liền lớn tiếng kêu ả lại, chưa đủ mất mặt sao mà Cẩm Nhi còn muốn đi lôi kéo người ta.
"Cha ~!" Châu Cẩm Nhi tuy lùi lại nhưng vẫn không cam lòng, ả liếc mắt nhìn về phía Lãng Thiên Nhai rồi nhìn cha mình, dậm chân giận dỗi, nũng nịu gọi.
"Im miệng!" Thấy nhóm người của Tư Đồ Tuyết Vũ đều cười khinh khi, dùng ánh mắt xem thường nhìn về con gái mình, Châu Sĩ Nguyên lại lớn tiếng nạt ngang với ả.
Châu Cẩm Nhi lập tức đứng im nhưng vẫn không nhịn được tức tối, chỉ thấy ả ta cầm khăn tay vặn vẹo trong tay, hai mắt hung ác nhìn về phía Tư Đồ Tuyết Vũ.
Tư Đồ Tuyết Vũ không thèm đếm xỉa tới ả, nàng nhàn nhã đứng lên, tiêu sái đi về phía giữa đại sảnh, mở bạch phiến ra quạt, xoay người nhìn vào Châu Sĩ Nguyên "Châu thành chủ, ta nhìn thấy trong phủ của ông canh giữ nghiêm ngặt, người lạ dứt khoát muốn lẻn vào vô cùng khó khăn. Nhưng nay ta lại xém chút bị hại ngay trong phủ của ông, vậy xin hỏi, có phải ông nên chịu trách nhiệm hay không?" Chưa cho Châu Sĩ Nguyên có cơ hội trả lời nàng lại nói tiếp "Ta còn tại trong phòng phát hiện một thứ, chắc chắn là do hung thủ để lại!"
"Thứ gì?"
"Là thứ gì?"
Hai cha con Châu Sĩ Nguyên cùng lúc lên tiếng hỏi nàng, sắc mặt hai người biến đổi, ánh mắt loạn chuyển có chút lo lắng.
"Là một bông tai." Nàng nói dứt tiếng liền từ trong tay áo lấy ra một chiếc bông tai hình hoa Mai, thủ công tinh xảo, nhìn vào là biết nó không thuộc loại rẻ tiền, chỉ có các thiên kim tiểu thư nhà giàu mới mua nổi.
Vừa nhìn thấy bông tai Châu Cẩm Nhi liền giật bắn người, sắc mặt ả tái nhợt lại, hai mắt lo sợ nhìn vào cha mình. Hèn chi ả tìm hoài cũng không thấy, hóa ra là nó rớt ở trong phòng của 'hắn'. Nếu như biết được đó là bông tai của mình thì phải làm sao đây? Không được, mình nhất định phải đem chiếc bông tai còn lại đi hủy! Châu Cẩm Nhi nghĩ vậy ngay lập tức nháy nháy mắt với nha hoàn của mình, nha hoàn của ả cũng có phần trong việc độc hại Tư Đồ Tuyết Vũ nên hiểu ý ả, ả ta liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người không chú ý tới mình liền bẽn lẽn khom người muốn vòng ra phía sau rời khỏi.
"Đi đâu đó?" Nhưng mà ả không biết được nhất cử nhất động của chủ tớ ả đã sớm bị nhóm người của Tư Đồ Tuyết Vũ phát hiện, cho nên vừa nhìn thấy ả muốn rời đi Sở Lan Kỳ liền xung phong ra trận, y nhanh chóng đi sang điểm huyệt của ả và nheo mắt lại nhìn ả.
Thấy nha hoàn của mình bị điểm huyệt, mặt của Châu Cẩm Nhi trắng đi, ả ta hung ác nhìn vào nha hoàn của mình, trong lòng thầm mắng đúng là đồ vô dụng!
"Đang nói chuyện sao Châu tiểu thư lại sai nha hoàn của mình đi đâu vậy, hay là...cô muốn nha hoàn của mình đi làm chuyện gì rất quan trọng?" Tư Đồ Tuyết Vũ nhấn mạnh hai chữ quan trọng, ánh mắt tà mị nhìn ả.
Nhìn mắt nàng như vậy, Châu Cẩm Nhi cảm thấy trong lòng run lên, toàn thân ả đang đổ mồ hôi lạnh, ả cảm nhận được khí thế áp bách vô hình trong ánh mắt của nàng.
"À đúng rồi, ta nhớ ngày hôm qua nhìn thấy Châu tiểu thư có đeo một đôi bông tai, hình dáng và thủ công giống hệt như chiếc bông tai này đây. Chẳng lẽ..." Tư Đồ Tuyết hơi dừng lại, thâm ý nhìn vào Châu Cẩm Nhi
"Ngươi không được nói bậy, đó không phải của ta!" Châu Cẩm Nhi lớn tiếng quát lên.
"Ta không có nói bông tai này là của cô, ta chỉ muốn nói chẳng lẽ hung thủ cũng mua ở cùng chỗ với cô, chưa gì cô đã nhảy vào nói. Hay là cô có tật giật mình?" Quân Tử Mị nói không sai, Tư Đồ Tuyết Vũ và Lãng Thiên Nhai đúng là Trời sinh một đôi, Đất tạo một cặp, ngay cả cách dẫn người lọt lưới cũng giống nhau.
"Ngươi..."
"Vị công tử này, không bằng không cớ thì không được nói bậy. Ảnh hưởng tới thanh danh của tiểu nữ là chuyện nhỏ, nhưng mà làm mất hòa khí giữa người giang hồ với nhau thì không hay!" Kéo con gái mình lại, không cho ả tiếp tục rơi vào bẫy của Tư Đồ Tuyết Vũ, Châu Sĩ Nguyên đứng lên, hai mắt nheo lại nhìn nàng như đang cảnh cáo với nàng rằng ông ta có minh chủ võ lâm chống lưng.
Hừ! Ta chính là muốn ông cũng kéo Phùng Ô Quy vào chuyện này đó!
"Muốn biết đúng hay sai chỉ cần vào phòng của Châu tiểu thư lục soát sẽ biết!" Tư Đồ Tuyết Vũ định nói thì Quân Tử Mị đã lên tiếng, y vừa nói vừa vuốt sợi tóc trước ngực, đôi mắt hơi xếch lên của y mị lên nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ. Nàng giỏi lắm, chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói cho mọi người biết mà tự sắp xếp một mình, nàng là không muốn kéo bọn họ vào hay là nàng không muốn bọn họ giúp nàng xử lý!
Xong rồi xong rồi, nhất định là Mị đã hiểu lầm rồi! Ta không phải không muốn nói, mà là ta không muốn bứt giây động rừng, để cho Châu Cẩm Nhi có cơ hội đem tang vật dấu nha! (ㄒoㄒ)
"Đúng vậy, Mị Mị...à không, của ta...à không phải! Tử Mị nói rất đúng, sai người lục soát phòng của con gái ông đi!" Bị Quân Tử Mị nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ có chút bối rối không được bình tĩnh cho nên nói năng lộn xộn, nói xong nàng lập tức làm ra vẻ mặt nghiêm nghị nhìn vào Châu Sĩ Nguyên. Nàng đúng là không có tiền đồ mà, sao lại bị Mị Mị làm cho hoảng loạn như vậy nha. Cùng lắm thì lát nữa nàng đứng yên chưa y phát giận thôi, ai sợ ai chứ!
"Người đâu!" Châu Sĩ Nguyên lớn tiếng kêu.
Ngoài cửa ngay lập tức có người chạy vào "Lão già cho gọi nô tài?"
"Người đi vào phòng tiểu thư tìm xem có chiếc bông tai giống vậy hay không!"
"Dạ, lão gia!"
"Ai nói là kêu người của ông đi soát một mình? Tử Nhi, đệ đi cùng tên gia đinh này đi!" Tên gia đinh đang định đi, Tư Đồ Tuyết Vũ lập tức chặn hắn lại, nàng nhìn về phía Quân Tử Mai nói.
"Dạ!" Quân Tử Mai ngoan ngoãn gật đầu, y cùng với tên gia đinh kia đi ra ngoài.
Một lát sau, dưới sự chờ đợi của mọi người cùng với sự bồn chồn lo lắng của hai cha con Châu Sĩ Nguyên, hai người kia đã trở lại. Quân Tử Mai thì mặt mày hầm hầm, còn tên gia đinh kia thì vẻ mặt tái nhợt đi vào sảnh, khi nãy hắn nhìn thấy tiểu thư nháy mắt với mình, hắn vốn định muốn lén lút đem hộp trang sức đi dấu, nhưng thật không ngờ vị công tử này đây lại nhanh tay hơn mình.
Quân Tử Mai đem chiếc hộp gỗ đưa tới trước mặt của Tư Đồ Tuyết Vũ, y mở ra, bên trong toàn là trang sức, bên góc trái của chiếc hộp có một chiếc bông tai y hệt chiếc bông tai mà Tư Đồ Tuyết Vũ đang giữ. Thì ra đây là lý do làm cho vẻ mặt của Quân Tử Mai hầm hầm, y là đang tức giận vì Châu Cẩm Nhi đúng là người đã muốn làm hại Tuyết ca của y và y đang muốn phát giận.
Châu Cẩm Nhi này không biết nói là xấu số hay là đồ ngốc, lại đi trêu vào Tư Đồ Tuyết Vũ, đã vậy còn không biết hủy đi tang vật. Nhưng mà cũng không thể nói ả, bởi vì ả tưởng bông tai là bị mất khi đến Ngọc Kiếm Sơn Trang, ả cũng rất quý bông tai này nên mới giữ lại, định ngày mai đi tới tiệm kêu thợ làm lại cho mình. Nhưng thật không ngờ nó lại biến thành vật chỉ chứng tội ác của ả.
"Châu thành chủ! Ông còn gì để nói?" Ánh mắt của Tư Đồ Tuyết Vũ lạnh lùng nhìn vào Châu Sĩ Nguyên.
"Hừ! Cho dù là vậy cũng không thể nói là ta làm, có thể là có người vu oan giá họa cho ta. Cũng có thể là có người tự biên tự diễn, hai thứ dưới đất kia chưa chắc là độc dược!" Xem ra hai cha con Châu Sĩ Nguyên đã nghĩ sẵn đường lui, cho nên Châu Cẩm Nhi mới dám nói như vậy.
Châu Sĩ Nguyên cũng cảm thấy không sợ hãi, bởi vì nãy giờ thời gian đã qua lâu, hai loại độc kia đã sớm biến mất. Đó là hai loại độc của Tây Vực, không màu không mùi không vị, sau mười hai canh giờ nó sẽ tự động biến mất không để lại dấu vết. Nghĩ vậy hai cha con họ nắm chắc phần thẳng mà mỉm cười, nhưng mà họ đâu biết được trong hai loại độc kia đã sớm bị Tư Đồ Tuyết Vũ động tay vào.
Nàng sở dĩ nhận biết được hai loại độc này là vì nàng đã từng ăn Tẩy Cốt Quả, bách độc bất xâm, mũi của nàng cũng vô cùng linh mẫn. Nàng còn được Âu Dương Phong đưa cho quyển bí kiếp độc môn của ông, nàng suốt ngày chơi đùa với độc cho nên nàng đối với các loại độc rất mẫn cảm, không những vậy nàng còn biết cách khống chế thời gian phát tán của chúng. Chính vì vậy, nàng đã thêm một thứ thuốc vào hai loại độc kia, làm cho dược tính của nó kéo dài, phải tới mười hai canh giờ sau nó mới biến mất. Cho nên nói, hai cha con Châu Sĩ Nguyên lần này chết chắc!
"Muốn biết có độc hay không thì để ta xem thử!" Đột nhiên một tiếng nói từ bên ngoài vọng vào, ngay sau đó một bóng người từ trên mái nhà bay xuống, thấy người tới là ai Tư Đồ Tuyết Vũ liền trợn to mắt.
"Độc công tử!" Châu Sĩ Nguyên kinh ngạc kêu lên, tại sao con trai của Ngọc Kiếm Hưng lại tới nhà ông ta chứ?
Nhìn thấy Ngọc Kiếm Hàn đi vào đại sảnh, ánh mắt như có như không liếc mắt nhìn về phía Tư Đồ Tuyết Vũ, Lãng Thiên Nhai bọn họ lập tức dùng ánh mắt 'ta biết ngay mà' nhìn vào nàng.
Oan quá, oan ức quá! Nàng và y không có gì mờ ám nha, nàng làm sao biết được y lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ! Tư Đồ Tuyết Vũ không ngừng kêu oan thầm trong lòng, nàng giả vờ nhìn sang hướng khác không nhìn Lãng Thiên Nhai.
"Không biết Độc công tử đến nhà của lão phu có chuyện gì?" Danh xưng trên giang hồ của Ngọc Kiếm Hàn là Độc công tử, y không thích người ta gọi mình là Ngọc Kiếm thiếu chủ cho nên Châu Sĩ Nguyên mới gọi bằng danh xưng của y.
"Ta là bằng hữu của vị công tử này, ta đến là để chứng thực việc y bị người muốn hạ độc." Ngọc Kiếm Hàn nhìn về phía Tư Đồ Tuyết Vũ nói, hôm nay y vốn là muốn tới xem nàng nhưng khi đến đây thì nhìn thấy nàng cùng mọi người xách theo tay nãi tới đại sảnh, y liền đi theo, sau đó nghe được chuyện nàng bị người muốn hãm hại, y định đi vào nhưng mới đi được nửa bước thì dừng lại và nhảy lên nóc nhà ẩn thân. Bởi vì y nhìn thấy được tự tin và tính kế trong mắt nàng, cho nên y muốn xem thử nàng muốn làm gì, sau đó lựa đúng thời cơ mà vào cùng nàng hợp diễn.
Vừa nghe y nói mình là bằng hữu của Tư Đồ Tuyết Vũ, Châu Sĩ Nguyên lập tức khϊếp sợ, đổ mồ lạnh. Ai chẳng biết nói Độc công tử là người tinh thông tất cả các loại độc dược, bao gồm cả độc của Tây Vực và ba nước khác, nếu như có y nhúng tay vào chuyện này thì ông ta xong đời rồi!
"Độc...Độc công tử, mời ngài uống chén trà trước rồi hẵng nói!" Kéo được thời gian lúc nào thì hay lúc đó, giờ đây ông ta bắt đầu hối hận tại sao lại đồng ý cùng con gái mình đi độc hại Tư Đồ Tuyết Vũ. Có trách thì chỉ trách con ông ta ghen tuông quá nặng, ngay cả nam tử cũng đi đố kỵ. Bởi vì nhìn thấy Lãng Thiên Nhai bọn họ luôn vây quanh 'hắn' cho nên mới căm tức, thêm việc hôm qua Lãng Thiên Nhai vì 'hắn' mà không thèm quan tâm tới Cẩm Nhi, bỏ Cẩm Nhi trước cửa Ngọc Kiếm sơn trang nên Cẩm Nhi mới vì oán độc mà đi độc hại 'hắn'.
Ngọc Kiếm Hàn không thèm nghe ông ta nói, y ngồi xổm xuống trước tấm chăn và lò hương, đem một cây ngân châm lên nhìn xem sau đó ngửi ngửi, tiếp theo y lại đem lò hương lên nhìn và ngửi, đột nhiên y lại nhoẻn miệng cười khẽ, trong ánh mắt hàm chứa sủng nịch.
Y đứng lên, đi sang chỗ của Tư Đồ Tuyết Vũ, thấu đầu sát vào, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói nhỏ vào tai nàng "Nàng thật là hư, biết dùng độc giỏi như vậy mà không nói cho ta biết!" Y là biết được hai loại độc kia là gì, cũng biết được nàng đã động tay vào cho nên dược tính của chúng mới bị kéo chậm lại, vì vậy y mới cười khẽ như vậy.
"Nhột ~ ha ha ha –––––––––––!" Không biết là vô tình hay cố ý mà môi của Ngọc Kiếm Hàn lại chạm nhẹ vào vành tai của nàng, làm cho nàng co rụt cổ lại cũng đồng thời cười ra tiếng.
Ngay lập tức, nhiệt độ trong phòng giảm xuống tới mức linh, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Ngọc Kiếm Hàn đã bị loạn đao chém chết rồi. Còn kẻ dở hơi kia nữa, nàng không biết hiện tại thân phận nàng là nam nhi hay sao mà lại cười như con gái vậy, lại còn làm ra vẻ mặt đáng yêu như vậy?
"Hưʍ...! Làm ơn trở lại chính sự!" Sở Lan Ngạo tốt bụng nhắc nhở nàng, y cũng không muốn bị đông lạnh chết. Bộ dạo này nam phong đang bắt đầu phát triển lớn mạnh hay sao, mà đến ngay cả nhân vật có thân phận địa vị và tiếng tăm trên giang hồ cũng có khuynh hướng tình yêu lệch lạc? 囧
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy Sở Lan Ngạo đáng yêu vô cùng, được rồi, nàng tạm thời gạt bỏ 'thù hận' mà cảm kích y đi. "Đúng vậy, nên trở lại chính sự!" Tư Đồ Tuyết Vũ búng tay một cái, cười hớ hớ nói.
Nhìn thấy nàng nhướng mắt với mình, Ngọc Kiếm Hàn liền mở miệng nói "Trong kim châm có tẩm một loại độc của Tây Vực tên là U Hồn, người trúng độc này nhẹ thì nôn mửa, nhịp tim không đều, co rút dẫn đến hôn mê, nặng thì tử vong ngay lập tức. Còn loại độc được đốt trong lò hương cũng xuất xứ từ Tây Vực tên là Mị Tâm, nó khiến cho người ta thần trí bất minh, tư duy rối loạn dẫn đến điên dại."
Nghe y nói ra tên và dược tính của hai loại độc kia mọi người đều kinh sợ trừng to mắt, Lãng Thiên Nhai bọn họ ánh mắt âm hàn nhìn vào hai cha con Châu Sĩ Nguyên. Nghĩ tới nếu như Tuyết bị trúng hai loại độc này cùng nhau thì hậu quả vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng, nghĩ tới đây thì lòng họ đều run lên, ánh mắt của họ nhìn hai người này càng lạnh lẽo và thị huyết. Tốt, tốt lắm, vô cùng tốt! Châu Sĩ Nguyên, ông và con ông chuẩn bị chờ chết đi!
"Châu thành chủ, ông còn muốn giải thích gì không?" Tư Đồ Tuyết Vũ xếp quạt lại, dùng quạt không ngừng vỗ vỗ vào lòng bàn tay nhìn Châu Sĩ Nguyên hỏi.
"Hừ! Đã tới nước này thì có gì không dám nhận! Là chúng ta muốn hạ độc ngươi đó rồi sao? Chẳng phải ngươi vẫn chưa trúng độc, vẫn còn khỏe mạnh đứng ở đây hay sao? Ngươi tưởng mình là ai, cha ta đường đường là một thành chủ, muốn đối phó một tên tép riu như ngươi thì có gì sợ chứ!" Châu Cẩm Nhi thấy mọi chuyện đã bại lộ, không còn đường chối cãi cho nên cũng không che dấu nữa, dù sao cha ả là thành chủ, còn có minh chủ chống lưng, sao phải sợ tên mặt trắng này chứ?
Tư Đồ Tuyết Vũ nghe ả nói vậy thì chớp nhẹ mắt lại một cái và gật
đầu, nhìn ả nói "Đúng vậy, nếu như các ngươi muốn hại một tên vô danh tiểu tốt thì là chuyện nhỏ, nhưng còn..." Nói tới đây nàng ngừng lại, nhìn sang Lãng Thiên Nhai "Thiên Nhai, nếu như có người muốn hãm hại một nhân vật đứng đầu bang phái, mà còn là bang phái có địa vị cao trên giang hồ thì việc này nghiêm trọng tới mức nào, phải xử lý ra sao?"
" Vô cùng nghiêm trọng, phải xử lý theo luật lệ của giang hồ, có thù phải trả, truy sát và san bằng!" Lãng Thiên Nhai ngắn gọn dứt khoát trong một câu nói, hai tay y vẫn đang ôm kiếm, mắt lạnh nhìn vào hai cha con Châu Sĩ Nguyên.
"Ngươi nói đó là nhân vật có địa vị trong giang hồ, nhìn ngươi giống sao?" Châu Cẩm Nhi vẫn không biết sống chết còn nghênh mặt nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ, nhưng mà cha của ả thì đã biến đổi sắc mặt từ khi nghe Tư Đồ Tuyết Vũ nói, hai mắt ông ta mang theo nghi hoặc nhìn nàng.
"Ta không giống sao?" Nàng ngạc nhiên hỏi lại, sau đó nàng quay sang nhìn lướt qua Lãng Thiên Nhai bọn họ hỏi "Bộ nhìn ta không giống người có thân phận địa vị cao trên giang hồ hay sao?" Nàng mở to mắt nhìn họ.
Bọn họ rất muốn nói lớn hai tiếng 'không giống' nhưng mà vì hiện tại tình hình không thích hợp nên họ không dám nói, họ trái với lương tâm đồng thanh nói "Giống!"
Ngay cả Sở Lan Ngạo cũng trái với lòng nói, vừa nói xong y lập tức bưng chén trà lên uống để che dấu đi xấu hổ vì lần đầu tiên nói dối. Nàng làm sao mà có một bộ dáng bang chủ nha, suốt ngày tự kỷ không nói, còn không ngừng cùng y đấu võ miệng, khắp nơi trêu ghẹo người khác, không có một chút gì gọi là đạo mạo và có một phong thái mà một bang chủ nên có.
Mấy tên này làm sao vậy? Người thì nhìn trần nhà, người thì xem móng tay, người thì vuốt tóc, người thì xem kiếm, người nhìn xuống mũi giầy, mấy tên kia còn quá đáng hơn, tụm năm tụm ba lại làm cái gì? Nàng chẳng qua muốn bọn họ tăng thêm khí thế cho nàng, hỗ động chút đỉnh, có cần phải làm quá lên như vậy không, làm như nàng bắt họ nói lời trái với lương tâm không bằng!
"Nghe rõ chưa? Hai người đã nghe rõ chưa?"
"Tham kiến Bang chủ!"
Tư Đồ Tuyết Vũ vừa hất mặt nhìn vào hai cha con Châu Sĩ Nguyên nói xong thì ngoài cửa đi vào một nhóm khoảng hơn trăm người, tất cả đều mặc đồ rách rưới, chỉ có mười bốn người đi ở đầu là mặc đồ tốt đẹp.
"Cái Bang!" Châu Sĩ Nguyên kinh ngạc kêu lên, sỡ dĩ ông ta biết họ là Cái Bang ngoài việc họ ăn mặc rách rưới ra còn vì ông ta nhận ra một người trong số đó, hắn là Đà chủ của Phân đà Cái Bang ở Hồng Y Thành.
Hắn ta là Bang chủ của Cái Bang, vậy thì...vậy thì mình và Cẩm Nhi....Chuyện đã tới nước này thì không còn gì cứu vãn nữa, trước hết phải nghĩ cách thoát khỏi đây, tới minh chủ phủ thì sẽ không còn gì để sợ nữa. Nghĩ vậy, Châu Sĩ Nguyên bất ngờ ra tay đánh về phía Tư Đồ Tuyết Vũ, vì ông ta không nhìn ra nàng có nội lực cao.
Tất cả mọi người đều lắc đầu nhìn ông ta, đúng là ngu hết chỗ nói, lựa đâu không lựa, lại lựa ngay người có võ công cao nhất mà đánh lén.
Chỉ thấy Tư Đồ Tuyết Vũ lập tức dùng bạch phiến đỡ lấy chưởng của ông ta, sau đó tay nàng giống như một con rắn vòng quanh cánh tay ông ta, nàng dùng đầu quạt đánh vào huyệt
Kiên Tỉnh trên vai của ông ta. ( Tiểu Tuyết Hồ: Huyệt này nằm ở chỗ cao nhất phần vai, khi bị điểm trúng nhẹ thì mất điều khiển trong chốc lát, nặng thì cánh tay tê bại, mất đi sự linh hoạt. )
Châu Sĩ Nguyên bị nàng phản thủ làm cho cánh tay tê dại, lui về sau vài bước. Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn còn muốn chơi đùa với ông ta cho nên không có ra tay quá nặng, nếu không thì tay ông ta đã sớm phế đi.
"Mị, chuyện này là nên giao cho Chấp Pháp Trưởng lão nha!" Nàng xẹt một cái đi tới trước mặt Quân Tử Mị, dùng vai đẩy đẩy vai y, nhếch môi cười.
"Được nha, dù sao ta cũng đang chán!" Quân Tử Mị cười tà nhìn nàng nói, dứt lời y liền xuất chiêu đi đỡ lấy đòn của Châu Sĩ Nguyên, bởi vì ông ta nhân lúc Tư Đồ Tuyết Vũ nói chuyện với y nên lại ra tay muốn đánh lén.
"Người đâu! Mau vào bắt hết đám người này lại cho ta!" Châu Cẩm Nhi nhìn thấy cha mình sắp yếu thế liền lớn tiếng kêu lên, trong tay cha ả còn có thị vệ và binh lính bảo vệ Hồng Y Thành mà.
Chưa tới mười giây, từ bên ngoài đã có binh lính kéo vào, họ bao vây luôn cả bên ngoài chính viện, dẫn đầu vào bên trong là Chưởng vệ ở đây. Hắn ta có gương mặt vô cùng đáng khinh, chỉ thấy hắn hống hách lên tiếng "Bắt hết đám ô hợp này cho ta!" Nói xong ánh mắt hắn mang theo thèm thuồng nhìn vào Châu Cẩm Nhi, trong lòng nghĩ thầm, không biết hắn lập công tiểu thư có để ý đến hắn hay không?
"Người ta nói ngươi là đám ô hợp kìa!" Tư Đồ Tuyết Vũ mắt mang ý cười nhìn vào Sở Lan Ngạo và trêu chọc y, từ lúc đám lính vệ đi vào thì nàng đã đi tới gần bên Lãng Thiên Nhai bọn họ, nàng nắm chặt tay Nam Cung Mộc Lan, đem y hộ gắt gao ở phía sau lưng mình, nàng sợ đao kiếm không có mắt ngộ thương tới y.
Nam Cung Mộc Lan thấy nàng bảo vệ mình, cảm nhận ấm áp từ bàn tay nàng truyền sang, trong lòng y cũng vô cùng ấm áp. Y mỉm cười cũng nắm chặt tay, cho dù có gì xảy ra chuyện gì đi nữa thì có nàng bên cạnh y cũng không sợ hãi, cho dù là xông vào biển lửa.
"Nếu ta là đám ô hợp thì trong đó cũng có ngươi!" Dưới tình hình như vậy mà Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn còn thảnh thơi có thời gian đi trêu chọc đối phương, cho thấy bọn họ không coi đám lính vệ này ra gì. ( Tiểu Tuyết Hồ: Lính vệ là quân đội đóng ở các tỉnh thành. Chưởng vệ chỉ quản lý được 500 – 600 binh lính. )
"Xông lên cho ta!" Bị xem như không khí tên Chưởng vệ kia tức tối quát lớn lên, các binh lính lập tức cầm vũ khí tấn công đám người của Tư Đồ Tuyết Vũ. Duy chỉ có nàng và Nam Cung Mộc Lan đứng ở không, còn có A Kim, người hầu thân cận của Tây Môn Thanh Đình, còn lại tất cả đều xông ra đánh, bao gồm cả Ngọc Kiếm Hàn va những người của Cái Bang.
Bọn họ đánh nhau nhìn vào thì khí thế như kinh hồng, nhưng nếu như có cao thủ khác ở đây nhìn vào thì sẽ phát hiện là đám lính vệ kia bị đám người của Tư Đồ Tuyết Vũ đùa giỡn, vì họ chỉ dùng chiêu thức mà không dùng nội lực đánh với đám lính vệ.
Châu Cẩm Nhi nhìn thấy mình có viện binh liền an tâm cho cha mình, ả nhìn sang phía Tư Đồ Tuyết Vũ, thấy nàng cứ lo đứng nhìn vào đám quần ẩu kia mà mỉm cười không chú ý xung quanh, ả liền đi sang nàng, không biết từ đâu rút ra một chủy thủ muốn đâm vào nàng.
"Cẩn thận!" Nam Cung Mộc Lan hoảng sợ kêu lên, y lập tức đứng sang che chắn trước chủy thủ muốn đâm về phía nàng, hai mắt nhắm chặt chờ đợi sự đau đớn. Nhưng mà y đợi mãi vẫn không có cảm giác được gì, cũng không nghe được tiếng dao đâm vào thịt, chỉ cảm giác được mình rơi vào một vòng ngực ấm áp và mềm mại, còn có hương thơm bay quanh chóp mũi.
"Đồ ngốc, không biết võ công cũng bày đặt bắt chước người ta chắn mũi dao!" Nghe thấy một giọng nói mang theo trách cứ và cũng mang theo ý cười vang lên, y từ từ mở mắt ra, đập vào mắt y là gương mặt mà mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của y, là người mà y vừa muốn dùng sinh mệnh đi che chở cho nàng.
"Phát ngốc cái gì đó?" Nàng cười khẽ nhìn y.
"Không...không có gì!" Y ngượng ngùng lắc đầu nói vì y chưa bao giờ tiếp xúc nàng gần như vậy, lần trước ở Cái Bang nàng cũng ôm y vào lòng nhưng vì lúc đó y đang đau lòng nên không có phát hiện được như vậy sẽ rất ái muội. Đột nhiên y chợt giật mình mở to mắt, đưa hai tay ôm lấy mặt nàng lo lắng hỏi "Tuyết không sao chứ?"
"Ta không sao, nhưng nếu ta không nhanh tay thì người có sao sẽ là Tiểu Lan đó. Mau nhìn xem!" Nàng đem ánh mắt chỉ sang bên phải, Nam Cung Mộc Lan nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy Châu Cẩm Nhi đứng cách y và nàng khoảng cách chỉ có một nắm tay, ả vẫn đứng với tư thế giơ cao chủy thủ muốn đâm về phía nàng.
"Sau này không được làm chuyện dại dột như vậy biết không! Bộ ta dở tới như vậy sao?" Nàng nhướng mi nhìn y, thấy y lắc đầu nàng nói tiếp "Không phải thì sao này cứ yên tâm đứng sau lưng ta, đừng đi chắn dao như vậy, đao kiếm không có mắt đâu, nhớ kỹ không?" Thấy y gật đầu nàng mới yên tâm, tên nhóc này ngày thường ít nói, mềm mại như nước nhưng không ngờ lại làm ra hành động can đảm như vậy, nếu như nàng không nhanh tay điểm huyệt Châu Cẩm Nhi thì bây giờ y đã bị thương, thậm chí là mất mạng rồi.
"Không đánh, không đánh nữa! Chúng ta cực nhọc đánh nhau với đám lính quèn này, người ta thì sướиɠ rồi, ở bên kia liếc mắt đưa tình còn ái muội ôm nhau nữa!" Đột nhiên một giọng nói mang đầy oán khí và giận dỗi vang lên, mọi người nhìn về hướng Tây Môn Thanh Đình, chỉ thấy y phất tay không ngừng, mặt đen thui, bĩu môi nhìn về hướng Tư Đồ Tuyết Vũ, hóa ra tên này là đang ghen! 囧
"Chơi đủ rồi, đi nghỉ ngơi đi!" Lãng Thiên Nhai cũng lớn tiếng nói, y vừa nói xong tất cả đều dừng tay lại không đánh, cùng nhau đi sang đứng một góc ở gần cửa đại sảnh, người nào người nấy mặt như oán phụ nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ, chỉ có Ngọc Kiếm Hàn và Bắc Cung Khuynh Thành là đi sang hướng của nàng.
Bọn họ không đánh nữa, mấy tên lính vệ lập tức mệt rã rời ngồi bệch dưới đất, không còn sức phản kháng, Châu Sĩ Nguyên cũng bị Quân Tử Mai điểm huyệt đứng yên ở giữa đại sảnh.
Nhìn Lãng Thiên Nhai bọn họ như vậy, gương mặt của Tư Đồ Tuyết Vũ như muốn rút gân, nàng run rẩy khóe miệng nhìn bọn họ, mấy tên này thiệt hết biết nói nổi! 囧
Đột nhiên nàng nhìn thấy trong lòng mình đã không còn Nam Cung Mộc Lan, nàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy y đã bị Ngọc Kiếm Hàn kéo ra khỏi vòng tay nàng, còn nàng thì bị Khuynh Khuynh ôm vào ngực, oán khí mười phần nói "Có ta còn chưa đủ sao, nàng còn muốn đi hại đời nam tử khác?!"
Ặc! Sao nghe như nàng là một tên đàn ông phong lưu thành tánh, chuyên đi dụ dỗ nữ nhân khác rồi cướp đi trong sạch của họ không bằng vậy! Nhưng mà nàng chưa 'ăn' ai nha, chỉ ăn đậu hủ chút đỉnh thôi! 囧
"Các người mau lục soát hết phủ này cho ta, có gì quý báo thì cứ việc sung công, tới ngày mười lăm thì đem ra phân phát cho dân nghèo!" Nàng nhìn vào đám người Cái Bang nói.
"Dạ, Bang chủ!" Đà chủ của Phân Đà chỉ đạo mọi người đi lục soát khắp nơi trong phủ, cái gì quý giá cũng gom hết, ngay cả cái bô bằng vàng của Châu Sĩ Nguyên cũng không buông tha, đúng là làm việc nhanh, gọn, lẹ, dứt khoát và tuyệt tình nha! 囧
Nửa canh giờ sau, mặc cho hai cha con Châu Sĩ Nguyên dùng ánh mắt gϊếŧ người và tiếc của trừng tới muốn lồi mắt, thì đám người của Cái Bang cũng đem hết gia tài của ông ta để vào trong mấy cái rương và khiêng ra đại sảnh.
"Ê, ê! Cái đó bỏ lại, bỏ lại. Khăn trãi bàn không cần lấy, chúng ta phải nhẹ tay một chút, đừng tàn nhẫn quá!" Nhìn thấy một tên đệ tử Cái Bang rút đi khăn trãi bàn trong đại sảnh quấn vào người làm như áo choàng, Tư Đồ Tuyết Vũ lập tức lên tiếng nói.
Lãng Thiên Nhai bọn họ nghe nàng nói vậy liền run rẩy khóe miệng, trong lòng nói thầm: Ngươi đem hết gia sản của người ta sung công, ngay cả cái bô cũng không tha vậy mà còn không nói mình là tàn nhẫn sao? Chỉ còn lại có những vật dụng bình thường, rèm cửa và khăn trãi bàn vậy thì lấy luôn đi cho đủ bộ! 囧
Tên đệ tử Cái Bang kia nghe nàng nói vậy liền nhìn nhìn nàng, sau đó lại nhìn nhìn khăn trãi bàn, giống như đang làm bàn tính Bang chủ và khăn trãi bàn ai quan trọng hơn. Khi mà Tư Đồ Tuyết Vũ định cốc mạnh vào đầu hắn một cái và lớn tiếng nói đương nhiên là Bang chủ quan trọng hơn rồi, thì đột nhiên hắn đem khăn trãi bàn để lại, còn tốt bụng trãi nó lên mặt bàn, luyến tiếc sờ sờ hai cái rồi mới buông tay. 囧
"Vậy mới tốt! Huynh đệ, ta biết ngươi muốn dùng khăn trãi bàn này làm áo choàng, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, khăn trãi bàn này sài đã lâu rồi, trên đó thường xuyên dính dầu mỡ, còn có nước trà linh tinh, vả lại ta còn nghe nói có một số người rất thích mới lạ, lỡ như họ cùng nhau làm cái gì, cái gì đó trên bàn rồi sao? Ý! Nghĩ tới thôi đã dợn da gà rồi, dơ lắm cho nên ngươi đừng dùng, đợi lát về ta kêu Đà chủ của các ngươi dẫn các ngươi đi mua cho mỗi người một cái áo choàng!" Tư Đồ Tuyết Vũ nói tới khúc cái gì, cái gì đó liền rùng mình một cái, nói xong nàng vỗ vỗ vai của tên đệ tử Cái Bang kia, cười tươi với y. Tên đệ tử Cái Bang kia cái hiểu cái không gật đầu với nàng.
"Rầm!" Một tiếng động lớn phát ra, tất cả mọi người đều nhìn về hướng của Lãng Thiên Nhai bọn họ, chỉ thấy họ nằm xếp chồng thành hai ba hàng nằm ngã dưới đất.
Bởi vì đang định đem một chân dựa lên trên cửa, nhưng khi nghe tới Tư Đồ Tuyết Vũ nói tới khúc lỡ như họ cùng nhau làm cái gì, cái gì đó trên bàn thì Tư Đồ Anh Tuấn và Sở Lan Ngạo lập tức trợt chân ngã về phía trước, những người còn lại cũng bị câu nói của nàng làm cho mất bình tĩnh nên không kịp né tránh, kết quả một đám đều ngã nhào trên đất.
"Các người làm gì vậy, mau đứng lên nha!" Tư Đồ Tuyết Vũ không biết được đó chính là hậu quả mình gây ra, nàng mang theo vẻ mặt kinh ngạc đi sang, cùng với Bắc Cung Khuynh Thành, Ngọc Kiếm Hàn, Nam Cung Mộc Lan và A Kim đỡ họ lên. Bắc Cung Khuynh Thành bốn người họ cũng hơi đỏ mặt vì lời nói khi nãy của nàng.
Tất cả đứng lên, người nào người nấy đều mặt đỏ như tôm luộc, họ không ngừng nắm tay để trước miệng ho khan để che dấu xấu hổ, họ là bị lời nói của nàng làm cho khó đỡ mà phá công nha! 囧
"Đã xong hết rồi thưa Bang chủ!" Cũng may là Đà chủ của Phân Đà ở Hồng Y Thành đi tới bẩm báo, nếu không không biết họ còn phải ngượng ngùng tới khi nào đây.
"Xong hết vậy chúng ta khiêng về Cái Bang luôn, mang theo hai cây cột này nữa!" Hai cây cột mà nàng nói chính là hai cha con Châu Sĩ Nguyên.
Đoàn người của nàng đem hết tài sản của Châu Sĩ Nguyên đi nghênh ngang ra thành chủ phủ mà không ai ngăn cản, bởi vì từ lúc xảy ra đánh nhau thì đám người làm trong phủ đều chạy toán loạn ra khỏi phủ hết mất rồi.
"Các người đây là muốn làm gì?" Vừa ra tới cửa lớn của thành chủ phủ, đột nhiên có một đám người đang đi tới, người dẫn đầu là Phùng Chính Nghĩa.