Loạn Thế Tiên Tử

Chương 66: Tứ tiểu thư, tôi yêu cô.

Chương 65. Tứ tiểu thư, tôi yêu cô.

Cực Lac Cư, Lạc Các!

"Tiểu thư, hôm nay nhất định là một ngày tốt lành nha!" Diệp Thanh Thanh chưa vào tới cửa phòng của Tư Đồ Tuyết Vũ ở Lạc Các, thì đã nghe được tiếng nói của nàng ta.

Tư Đồ Tuyết Vũ đang ngồi trước bàn trang điểm, để cho Anh Nhi búi tóc cho nàng. Nghe được tiếng nói của Diệp Thanh Thanh từ ngoài cửa phòng vọng vào, nàng mỉm cười nhìn vào trong gương, thông qua gương nói chuyện với Anh Nhi "Nghe cách nói chuyện này của Thanh Thanh tỷ, hình như là tỷ ấy đang gặp chuyện gì vui nha!"

"Hi hi hi___! Còn chuyện gì có thể làm cho Thanh Thanh tỷ vui bằng chuyện, Cực Lạc Cư đông nghịt khách đến uống trà nha." Vừa chải xong phần đuôi tóc cho nàng, Anh Nhi cười ra tiếng và nhìn ra cửa phòng, còn mở miệng trêu ghẹo Diệp Thanh Thanh vừa bước vào tới.

"Anh Nhi rất hiểu tỷ nha! Đúng vậy, hôm nay khách đến Cực Lạc Cư của chúng ta, đặc biệt đông hơn mọi ngày nha. Muội có biết tại sao hay không hả?" Diệp Thanh Thanh vừa cười vui vẻ vừa đi tới chỗ hai người.

"Tại sao?" Anh Nhi tò mò muốn biết, nên mở tròn mắt nhìn vào Diệp Thanh Thanh.

"Đó là tại vì tiểu thư!" Diệp Thanh Thanh cười cười chỉ tay về phía Tư Đồ Tuyết Vũ.

"Muội?" Tư Đồ Tuyết Vũ kinh ngạc nhìn nàng và đưa tay chỉ ngược về phía mình.

"Phải đó, là nhờ vào muội, nên Cực Lạc Cư của chúng ta hôm nay, mới đông khách đó! Họ đã tới đây từ rất sớm, để chờ đợi muội biểu diễn đó nha." Ngữ khí tỏ vẻ như đang khen ngợi, hai tay của Diệp Thanh Thanh đặt nhẹ lên hai vai của Tư Đồ Tuyết Vũ

và gật đầu với nàng.

"Tiểu thư đàn và hát hay như vậy, họ thích coi tiểu thư biểu diễn là dĩ nhiên rồi nha!" Nghe được có nhiều người đến xem Tư Đồ Tuyết Vũ hát, Anh Nhi liền đắc ý ưỡn ngực lên cười cười. Sau đó chợt nhớ tới điều gì, nàng chớp chớp mắt hỏi Tư Đồ Tuyết Vũ "À phải rồi, tiểu thư! Cái hộp mà tỷ kêu người ta làm đó, nó dùng để làm gì vậy?"

"Cái hộp? À, cái hộp mà muội nói, chính là đàn Dương cầm. Nó là đàn, thì tức nhiên dùng để đàn rồi." Tựa hồ không hiểu Anh Nhi đang hỏi gì, Tư Đồ Tuyết Vũ hơi ngạc nhiên và khó hiểu trong chốc lát, rồi nàng mới biết được cái Anh Nhi đang hỏi là đàn Piano theo kiểu cổ điển, mà nàng đã kêu thợ làm vào tháng trước.

"Đàn? Cái hộp đó là đàn sao? Từ trước tới giờ, muội chưa nhìn thấy bao giờ nghe!" Anh Nhi rất ngạc nhiên khi nghe được lời nàng nói, cho nên nghi hoặc và mờ mịt nhìn vào nàng.

"Đừng nói là tiểu nha đầu như muội, ngay cả tỷ còn chưa nhìn thấy nữa đây nè!" Diệp Thanh Thanh cũng rất mờ mịt và hiếu kỳ về đàn Dương cầm mà nàng nói.

"Lát nữa các người sẽ biết được, âm thanh của nó phát ra rất hay nha!" Tư Đồ Tuyết Vũ cười thần bí nhìn vào hai người...

Đại sảnh lầu một của Cực Lạc Cư!

"Nè, sao giờ này tiểu thư của các người, vẫn chưa ra biểu diễn nữa vậy? Chúng ta đã đợi rất lâu rồi nha!" Ngữ khí có một chút nôn nóng và chờ đợi, một người khách nam bỏ ly trà trong tay xuống bàn, quay đầu sang nhìn vào tên thiếu niên đứng sau lứng hắn, người làm của Cực Lạc Cư.

Nghe thấy tiếng hắn hỏi, tên thiếu niên mới quay sang, nhìn hắn lễ phép nói "Thưa khách quan, chút nữa mới tới giờ của tiểu thư hát. Nên xin ngài đợi thêm chốc lát!"

"Ừm." Hắn gật đầu một cái, rồi lại quay sang tiếp tục nói chuyện với bạn mình.

Những người khách ngồi ở những cái bàn khác kế bên, cũng đã nghe được đối thoại của hai người vừa rồi. Vì thế cho nên, họ cũng không có hỏi, chừng nào Tư Đồ Tuyết Vũ mới ra hát nữa.

Lầu một của Cực Lạc Cư!

Trong một phòng sang trọng số một, bên dãy thứ hai của lầu một, có năm thanh niên thật là tuấn mỹ đang ngồi uống trà cùng nhau. Năm người họ người nào người nấy đều là nhân trung chi Long, khí khái bất phàm nhưng khí chất thì lại khác nhau hoàn toàn.

Người mặc cẩm bào màu vàng, có gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như được phát họa, mắt đen thâm thúy mang một chút mị hoặc, khuôn mặt toát ra vẻ tà mị. Toàn thân hắn tản mát ra khí chất của một người luôn đứng ở trên vạn người, hắn chính là Sở Lan Hạo.

Ngồi bên tay trái của Sở Lan Hạo, là một người có gương mặt có chút tương tự hắn. Gương mặt như được điêu khắc hoàn hảo, ngũ quan hoàn mỹ. Đôi môi hồng hồng xinh xắn, nhưng làn da hơi ngâm ngâm, lại làm cho hắn rất nam tính và mang theo một chút bướng bỉnh. Hắn mặc cẩm bào dành cho Vương gia màu xanh nhạt, hắn chính là Sở Lan Ngạo.

Còn người ngồi kế bên Sở Lan Ngạo là Tư Đồ Anh Tuấn, hắn hôm nay mặc vẫn là trường bào màu tím, ngũ quan thật tuyệt mỹ, đặc biệt với đôi mắt hơi nhếch lên và hai lúm đồng tiền nơi má, làm cho hắn càng thêm tuấn mỹ phong lưu và mang theo một chút yêu mị hấp dẫn người khác!

Kế bên hắn là Bắc Cung Khuynh Thành, một thân áo trắng nhẹ nhàng, mặt mày dài nhỏ hoàn mỹ, làn da trắng trẻo mịn màng, tươi mát như Liên. Với đôi mắt phượng dài và đôi môi mỏng chẻ, đỏ như son, càng làm cho hắn xinh đẹp đến hút hồn!

Cuối cùng là Tây Môn Thanh Đình, hắn ngồi ở giữa Bắc Cung Khuynh Thành và Sở Lan Ngạo. Tên này chỉ thích mặc có ba màu quần áo, không xanh nhạt thì vàng, hoặc hồng nhạt, mặc dù là màu của con gái, nhưng khi hắn mặc vào lại làm cho hắn toát ra một loại phong tình vị khác. Hôm nay hắn mặc là quần áo bằng lụa mỏng màu vàng, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, quả nhiên là một mỹ nam tử!

Năm tên con trai tuấn mỹ tuyệt luân này, cùng nhau ngồi trầm ngâm uống trà trong một căn phòng, làm cho căn phóng tỏa ra ánh sáng rất xinh đẹp như cầu vòng và mê hoặc ánh mắt của mọi người. Năm tên này cũng đã tới đây từ rất sớm, để đợi nghe Tư Đồ Tuyết Vũ hát, nhưng trong lòng lại mang theo tâm tư và mục đích khác nhau.

Sở Lan Ngạo, Sở Lan Hạo và Tư Đồ Anh Tuấn thì khỏi nói rồi, bọn hắn đến đây là muốn nhìn thấy bảo bối tâm can của bọn họ, chỉ mới không nhìn thấy một ngày thôi, mà đã làm cho tim của bọn họ vừa ngứa ngấy vừa loạn lên vì nhớ nhung.

Còn Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình đến đây, là vì muốn xem thử Lãnh Tuyết, một thân phận khác của ai kia, có tới đây xem diễn hay không. Bởi vì hai người họ cũng bị nỗi khổ tương tư dày vò, nhất là Tây Môn Thanh Đình. Hắn đã có rất nhiều ngày rồi không nhìn thấy 'tình yêu' của hắn, làm cho hắn không còn thiết tha gì với những thứ tồn tại xung quanh hắn hết.

Aiiiii____mặc dù tâm trạng và mục đích khác nhau, nhưng năm trái tim của năm tên mỹ nam tử này, đều bị một người cướp đi. Và nguời đó chính là, Tư Đồ "Hồ Ly" của chúng ta. Và kẻ đầu sỏ gây ra tội này, đã thay xong trang phục và bắt đầu lên sân khấu.

Đột nhiên, một tiếng nhạc du dương, êm ái không biết từ một loại nhạc khí nào phát ra, vang vọng khắp trong không gian to lớn của đại sảnh. Đang sôi nổi nói chuyện, chỉ vì nghe được tiếng nhạc êm ái đó, mọi người đều im bặt ngay những tiếng ồn ào đó. Thay vào đó, là một mảnh im thin thít, chú ý lắng nghe âm thanh như từ trên Trời vọng xuống này.

"Xoạt!" Tiếng của chiếc màn khổng lồ che kín trên sân khấu, đang từ từ được kéo lên, hé lộ ra một dáng người xinh đẹp lung linh, đang ngồi bên chiếc đàn Dương cầm cổ điển màu đen. Những ngón tay xinh xắn, nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, đang nhẹ nhàng nhảy múa trên bàn phím trắng đen của cây đàn.

Tư Đồ Tuyết Vũ mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, trước ngực áo có thêu một đóa hoa Mạn Đà La yêu mị. Áo khoác ngoài là một chiếc áo sa lụa mỏng màu trắng, trên áo thêu những con bướm nhỏ màu trắng, có đính sa tuyến trên thân bướm. Mái tóc dài tới mông của nàng chỉ dùng một cây trâm Ngọc màu hồng, trên đầu trâm có khắc hình hoa Mẫu Đơn để cố định một nữa tóc, nữa tóc còn lại thì xõa dài tới mông.

Mặc dù chỉ với kiểu tóc và cách ăn mặc đơn giản, với gương mặt đeo mặt nạ màu vàng che đi nữa bên mặt, nhưng lại không thể nào che dấu đi sự thanh nhã thoát tục và mê lực hút hồn của nàng.

Tiếng nhạc dạo đầu được một đoạn, nàng bắt đầu khẽ mở đôi môi đỏ mọng xinh xắn của mình lên hát:

Năm tháng làm người già đi, danh lợi đều quên đi.

Một vò rượu đυ.c, say giấc mộng đảo điên.

Sống chết trong cô quạnh, chỉ muốn một vòng tay.

Mặc cho sớm hay muộn, để ái tình tiêu dao.

Trời cao rộng đến vậy, chung quanh núi xanh đôi bờ.

Nếm trãi biết bao tư vị nhân gian.

Yêu hận triền miên, tất cả đều đoạn tuyệt.

Chỉ mong giữ chặt hiện tại hôm nay.

Người tốt đẹp như vậy, ta dùng cả đời này ước nguyện.

Được đưa người tiêu dao khắp giang hồ.

Chỉ cần tim còn đập, còn có ta làm người cười.

Nắm tay người mãi mãi tới khi bạc đầu.

Trời cao rộng đến vậy, chung quanh núi xanh đôi bờ.

Nếm trãi biết bao tư vị nhân gian.

Yêu hận triền miên, tất cả đều đoạn tuyệt.

Chỉ mong giữ chặt hiện tại hôm nay.

Người tốt đẹp như vậy, ta dùng cả đời này ước nguyện.

Được đưa người tiêu dao khắp giang hồ.

Chỉ cần tim còn đập, còn có ta làm người cười.

Nắm tay người mãi mãi tới khi bạc đầu.

Nắm tay người mãi mãi tới khi bạc đầu_____.

"Bốp___bốp____bốp_______" Nàng vừa hát xong, toàn bộ đại sảnh đều tràn đầy tiếng vỗ tay và sau đó là, những tiếng nói khen ngợi nàng không ngớt.

"Tứ tiểu thư hát hay quá đi!"

"Cô đàn cũng hay nữa nha!"

"Lời bài hát tuyệt quá!"

"Cây đàn đó là đàn gì vậy? Cô đàn hay quá, tứ tiểu thư ơi!"

"Vừa đàn hay, lại hát hay nữa. Tứ tiểu thư, tôi yêu cô______" Câu nói khen ngợi và tiếng rống lớn sau cùng này, làm cho toàn bộ đại sảnh đang sôi nổi, bỗng nhiên im bặt.

Tất cả mọi người, bao gồm Tư Đồ Tuyết Vũ đang ngồi trước đàn Dương cầm trên sân khấu, đều ngoái đầu nhìn vào, người vừa phát ra câu nói kính bạo đó.

Đó là một tên thanh niên có gương mặt thanh tú, sáng sủa, ăn mặc lịch sự nho nhã, vừa nhìn vào là biết, hắn là một tên thư sinh con nhà gia giáo. Điều này càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn. Bởi vì họ thật không ngờ, một tên thư sinh nho nhã như hắn, mà dám nói ra một câu nói kính bạo như vậy.

"Các người sao lại nhìn ta như vậy chứ? Ta chỉ là bày tỏ lòng ái mộ của mình, với tứ tiểu thư thôi mà. Có gì ghê gớm lắm đâu, mà sao các ngươi lại dùng ánh mắt như đang xem quái vật, nhìn ta vậy hả?"