Chương 28. Băng Tuyết Liên.
Ta đây là đang ở đâu? Tại sao xung quanh toàn là bóng tối? Chẳng lẽ...đây là Minh giới như người ta vẫn thường nói sao!? Nhưng...tại sao không thấy Hắc, Bạch Vô Thường, Ngưu đầu, Mã diện, còn có Diêm Vương nữa? Tuyết! Chàng đâu?
"Tuyết! Chàng ở đâu? Tuyết!"
"Tuyết Nhi!"
"Tuyết! Là chàng sao?"
"Tuyết Nhi...!"
Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn thấy mình đang đi ở một không gian tối đen như mực, tối đến nỗi không nhìn thấy được năm ngón tay. Nàng tưởng mình đã đến Minh giới, nên mò mẫm đi xung quanh, không ngừng tìm kiếm Hồng Liên Tuyết, nàng không ngừng lên tiếng gọi. Một lúc sau nàng mới nghe thấy y kêu tên nàng. Nàng nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy được ở một góc tối đen, lại từ từ xuất hiện một vầng sáng nhỏ, sau đó dần dần khuếch tán ra. Vầng sáng đó khuếch tán đến cỡ một con người thì dừng lại, sau đó từ từ hình thành ra bộ dáng của Hồng Liên Tuyết.
"Tuyết! Là chàng...thật sao?" Tư Đồ Tuyết Vũ nước mắt nhè nhẹ rơi, run run hỏi.
"Là ta, Tuyết Nhi!" Y mỉm cười thật xinh đẹp nhìn nàng.
"Tuyết!" Nàng mừng rỡ chạy lại nhào vào lòng y, nhưng cơ thể nàng không có ở trong lòng y dừng lại, mà là xuyên thấu qua cơ thể y.
Nàng liền đứng chết lặng tại chỗ một lúc, rồi mới từ từ xoay người lại, Hồng Liên Tuyết cũng xoay lại nhìn nàng, trong ánh mắt hai người đều là đau khổ và chua xót. Tư Đồ Tuyết Vũ thống khổ nhìn y, kìm nén đau xót, mở miệng nói: "Tuyết! Hai chúng ta đều là linh hồn, vậy tại sao ta lại không thể ôm được chàng?!"
"Không phải cả hai chúng ta đều là linh hồn, mà là chỉ một trong hai ta! Tuyết Nhi! Nàng vẫn chưa chết, cho nên nàng mới không ôm được ta!" Hồng Liên Tuyết cố nén đau thương, mỉm cười nói. Y sớm biết kết cục sẽ là như vậy, nhưng tại sao vẫn cảm thấy đau khổ vì không thể tiếp tục ở bên cạnh nàng!
"Không! Không thể như vậy! Tại sao có thể như vậy? Ta rõ ràng là đã bị kinh mạch đảo loạn, bị nội thương nên đã khí tuyệt mà đi cùng chàng thì tại sao ta có thể còn sống chứ?" Không! Ta không tin! Nếu ta vẫn còn sống, vậy có nghĩa là ta không thể cùng chàng ở bên nhau sao? Ta không muốn! Ta không muốn để chàng ở một mình nơi đây, ta phải ở cũng chàng!"
"Tuyết, chàng hãy đợi ta! Nếu ta vẫn chưa chết, vậy khi tỉnh lại, ta nhất định sẽ tự kết thúc sinh mạng mình một lần nữa để đi theo chàng! Một lần không được, thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, dù cho trăm ngàn lần, ta cũng phải đi theo chàng!"
Cùng lúc Tư Đồ Tuyết Vũ đang cùng Hồng Liên Tuyết nói chuyện trong mộng, thì bên ngoài giấc mộng của nàng, đang có một vầng sáng màu vàng và màu trắng xuất hiện trong phòng nàng. Sau khi hai vầng sáng tan hết, có hai người hiện ra, đó là một vị mỹ phụ nhân xinh đẹp, mặc quần áo lụa vàng có thêu kim tuyến, sau lưng có hào quang sáng rực và một lão giả đầu tóc cùng với râu bạc phơ, mặc quần áo trắng tinh xuất hiện.
Hai người họ đều mang theo ánh mắt đau lòng nhìn về phía thân hình nhỏ nhắn, gầy gò xanh xao đang nằm trên giường kia. Vị mỹ phụ nhân từ từ tiến lại gần giường, ngồi vào bên giường, đưa tay lên sờ nhẹ vào tóc và vuốt ve gương mặt nàng. Nhìn thân ảnh trên giường dù đang nằm hôn mê bất tỉnh không khác gì một người đã chết, nhưng khóe mắt nàng lại không ngừng có nước mắt chảy ra, trong ánh mắt từ ái của bà ấy liền mang theo đau xót.
"Dĩnh Hi! Con thật là khờ! Tại sao lại làm cho bản thân mình ra nông nỗi này chứ?! Nhìn con như vậy, ngoại tổ mẫu rất đau lòng! Không ngờ...con lại bước đi trên con đường của mẫu thân mình lúc trước!"
"Nương nương! Chúng ta phải làm gì đây, chẳng lẽ cứ bỏ mặc Dĩnh Hi đau lòng đến không muốn sống như vậy sao?" Lão giả cũng đến gần, từ ái nhìn thân ảnh trên giường.
"Nam Cực Tiên Ông! Ý khanh là muốn ta làm cho Phi Bồng Thần Tướng sống lại?"
"Chỉ phải làm như vậy thôi, nương nương! Nếu không, Dĩnh Hi sẽ nằm như vậy mãi mãi cũng không tỉnh dậy nữa!"
"Nhưng là...nếu hai đứa nó ở bên nhau, như vậy, chẳng phải Dĩnh Hi sẽ không thể trở về Thiên Giới?"
"Haizz! Đây chính là kiếp số. Nương nương, ngài đã quên chuyện một vạn năm trước rồi hay sao? Nếu duyên bọn họ đã sớm định từ lúc đó, thì cho dù chúng ta có dùng mọi cách đi ngăn cản, cũng sẽ vô ích thôi. Chỉ sợ...chỉ sợ đến lúc đó mọi chuyện sẽ đi xa hơn nữa!" Lão giả vuốt râu bạc phơ của mình, lắc đầu thở dài nói.
Thì ra hai người này là Vương Mẫu Nương Nương và Nam Cực Tiên Ông! Người ta nói cốt nhục, huyết thống liên tâm, Tư Đồ Tuyết Vũ là Dĩnh Hi công chúa chuyển thế, cho dù chỉ là nguyên thần đầu thai, nhưng cũng có liên kết cùng nhau. Lúc nàng tự bạo mà chết, Vương Mẫu Nương Nương đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, nên đã nhìn xem Thời Không Kính, thấy được nàng như vậy, bà vừa hoảng sợ, vừa lo lắng cùng Nam Cực Tiên Ông lập tức hạ phàm nhìn xem nàng.
"Dĩnh Hi của ta, nếu phải nhìn thấy con đau khổ đến không muốn sống như vậy, ta thà chịu đựng đau lòng mà để cho con ở lại nhân gian, cùng người con yêu sống thật hạnh phúc, còn hơn để con sống trong đau khổ!" Vương Mẫu Nương Nương đau lòng và có một chút không tha, rơi lệ nói: "Chúng ta đến chỗ Diêm Đế thôi!"
"Dạ, nương nương!" Nam Cực Tiên Ông gật đầu nói.
Hai người đều là ánh mắt quyến luyến không tha nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ, sau đó hóa thành hai luồng sáng khác nhau biến mất tại phòng.
Cùng lúc đó, trong giấc mộng của Tư Đồ Tuyết Vũ!
"Nàng đừng như vậy, Tuyết Nhi! Ta không muốn nàng kết thúc mạng sống của nàng mà đến tìm ta, ta muốn nàng hãy sống thật hạnh phúc! Ta sẽ mãi mãi ở cạnh nàng, nhưng với một phương thức khác. Chỉ cần nàng nghĩ đến ta, nàng sẽ cảm giác được, ta sẽ luôn ở trong tim nàng! Tuyết Nhi, hứa với ta đừng tìm đến cái chết, có được không?!" Hồng Liên Tuyết thâm tình nhìn nàng, y nói xong, đưa tay lên, cách khoảng không một chút nơi gương mặt nàng, từ từ vuốt ve như muốn phác họa theo từng đường nét khuôn mặt nàng, muốn khắc ghi lại sâu trong trí óc của mình, từng chút từng chút một về nàng.
"Tuyết, chàng thật tàn nhẫn! Chàng nghĩ không có chàng, ta vẫn có thể tiếp tục sống hạnh phúc hay sao? Không phải vậy! Không có chàng, ta chẳng còn gì nữa! Chàng là tất cả với ta, là cả thế giới của ta! Mất đi chàng, thế giới của ta sụp đổ, một khi thế giới sụp đổ, chàng nghĩ người sẽ còn sống được sao?!" Tư Đồ Tuyết Vũ mắt không ngừng rơi lệ, đau lòng mà nói.
"Tuyết Nhi...!" Hồng Liên Tuyết nhìn thấy nước mắt nàng lại rơi, đưa tay muốn lau đi nước mắt cho nàng, nhưng y lại chạm vào nàng không được. Y chỉ có thể bất lực đứng ở đó, đau lòng mà nhìn nàng khóc, từng giọt từng giọt nước mắt nàng rơi xuống, như từng mũi kim đâm vào tâm y, từng kim từng kim một!
"Tuyết Nhi, nàng đừng như vậy có được không, nhìn nàng như vậy, lòng ta rất đau!"
"Đau lòng? Chàng đau lòng sao? Vậy chàng có từng nghĩ, chàng bắt ta một mình sống trên dương thế, lòng của ta còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, đau như muốn vỡ tan thành trăm mảnh!"
"Ta..."
"Tiểu thư...ô...ô...ô...tiểu thư, ngài tỉnh lại đi! Ngài đừng làm Anh Nhi sợ mà tiểu thư...ô...ô..."
"Vũ nha đầu! Con mau tỉnh dậy đi! Vũ nha đầu!"
Trong lúc Hồng Liên Tuyết và Tư Đồ Tuyết Vũ đang đau khổ vì phải âm dương chia cách, thì nghe được có người đang gọi nàng. Nàng nghe thanh âm thì biết được là Anh Nhi đang gọi nàng. Nhưng còn Vũ nha đầu? Đây là...Vân Lai Tử! Ông ấy đã đến sao? Như vậy có nghĩa ông ấy là người đã cứu nàng. Nếu như ông ấy đến đây, vậy Tuyết có phải vẫn còn cơ hội không? Sư phụ chàng là Thần Y, cho dù còn một hơi cuối cùng, ông ấy cũng có thể cứu sống!
Nàng nghĩ vậy liền xoay sang nhìn Hồng Liên Tuyết, nhưng lại không thấy y đâu cả, nàng hốt hoảng nhìn xung quanh tìm kiếm, không ngừng vừa khóc vừa la, gào to tên của y: "Tuyết! Chàng đâu rồi, Tuyết?"
"Tuyết, chàng mau ra đây đi...Tuyết...ta cầu xin chàng, chàng mau ra hiện ra đi...Tuyết...ô...ô...ô...!"
"Tiểu thư! Tiểu thư! Ngài sao vậy, tiểu thư! Có phải ngài đau lắm không?"
Tư Đồ Tuyết Vũ đang nằm hôn mê như người chết trên giường, mặc cho ai kêu cũng không động đậy và tỉnh lại. Anh Nhi chăm sóc ở bên cạnh nàng đã ba ngày ba đêm, nhưng vẫn không thấy nàng có khởi sắc. Đột nhiên bây giờ, nàng lại không ngừng gào khóc, quơ tay múa chân lung tung như đang tìm kiếm cái gì, làm cho Anh Nhi vừa mừng vừa sợ không ngừng vừa khóc vừa gọi nàng, để cho nàng tỉnh lại.
"Tiểu thư, ngài đừng làm muội sợ...ô...ô...tiểu thư......!"
Trên giường, Tư Đồ Tuyết Vũ như người bị trúng tà, hai tay quơ loạn xạ, nước mắt không ngừng tràn ra khóe mắt, làm ướt đẫm hết gối, miệng không ngừng thì thào, lẩm bẩm: "Tuyết...Tuyết...chàng ở đâu...Tuyết...!" Sau đó, nàng đột nhiên mở to mắt, bật người ngồi dậy, miệng la lớn: "Tuyết!"
Anh Nhi nhìn thấy nàng như vậy, hoảng sợ trừng lớn ánh mắt, một lúc sau mới kịp hoàn hồn, lập tức nhào qua ôm lấy nàng, vui mừng khóc lớn lên: "Tiểu thư! Ngài rốt cục cũng đã tỉnh lại...ô...ô...tiểu thư! Ba ngày nay ngài cứ nằm hôn mê bất động như vậy, Anh Nhi tưởng là ngài...sẽ cứ nằm như vậy, mà ra đi luôn ô...ô...!"
Tư Đồ Tuyết Vũ mặc cho Anh nhi ôm chặt mình, không ngừng khóc rống, nhưng nàng vẫn không có một chút phản ứng, cứ mở to mắt nhìn phía trước, giống như một cái xác không hồn. Anh Nhi khóc một hồi lâu, nhưng vẫn không nghe thấy nàng lên tiếng, liền buông tay ra nắm lấy hai vai nàng, ánh mắt ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư, ngài tại sao không nói gì hết vậy?"
Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, ánh mắt tiêu cự không mang theo cảm xúc. Anh Nhi cảm giác được nàng có gì không ổn, mặt liền trắng bệch, hoảng sợ la lên: "Vân thần y, Vân thần y! Ngài mau nhìn tiểu thư xem, tiểu thư nàng...nàng không bình thường nha! Vân thần y!"
Tiếng la của Anh nhi vừa dứt, ngoài cửa lập tức vang lên nhiều tiếng bước chân vội vã, sau đó là một tiếng nói hơi thương lão phát ra "Chuyện gì vậy? Vũ nha đầu đã tỉnh sao?"
Anh Nhi nghe thấy tiếng nói và tiếng mở cửa phòng, quay đầu lại nhìn, thấy sáu người đang vội vã tiến vào phòng. Nàng nhìn thấy được một lão giả có vẻ mặt đi đằng trước, liền kích động chạy qua, nắm lấy tay ông ấy kéo qua bên giường, không ngừng rơi nước mắt nói: "Vân thần y, ngài...tiểu thư không biết bị gì nữa, vừa tỉnh lại thì đã như vậy...ta gọi mãi mà vẫn không lên tiếng!"
"Được rồi, tiểu nha đầu! Con đừng kích động, để ta xem mạch cho Vũ nha đầu!" Vân Lai Tử vỗ vỗ đầu an ủi Anh Nhi, thấy nàng an tĩnh lại, ông ấy ngồi xuống bên giường, đưa tay đem tay phải của Tư Đồ Tuyết Vũ qua để bắt mạch. Một lúc sau, ông ấy buông tay nàng ra, nhìn nàng nói: "Vũ nha đầu, con nghe được ta nói không? Vũ nha đầu! Vũ nha đầu! Haizz!" Thấy nàng vẫn không phản ứng, ông thở dài quay sang nhìn mọi người. Vân Lai Tử vừa ra ngoài bảo Phong bọn họ đi hốt thuốc một lúc, giờ nghe Anh Nhi la lớn thì nghĩ Tư Đồ Tuyết Vũ có chuyện nên lập tức cùng bọn họ chạy vào, cho nên giờ đây trong phòng đều có mặt đông đủ Tứ đại Hộ pháp và Lam Ngũ.
Phong gấp gáp tiến lên hỏi: "Vân thần y, Cung chủ làm sao vậy? Tại sao nàng giống như là..."
"Cái xác không hồn!" Phong chưa nói xong, thì đã bị Vũ cướp lời. Nghe được lời Vũ nói ra, mọi người càng thêm lo lắng, trong lòng bọn họ bắt đầu trở nên trầm trọng.
"Haizz! Vũ nha đầu là vì thương tâm quá độ mà khí huyết công tâm, cũng may là nhờ nó từng ăn Tẩy Cốt Qủa cho nên bảo vệ được tâm mạch, không nguy hiểm đến tánh mạng. Bây giờ nó đã khôi phục lại bảy, tám phần, nhưng nỗi đau trong lòng nó quá sâu, cho nên mới phong bế nội tâm, tự giam cầm chính mình!" Vân Lai Tử vuốt râu, thở dài nói.
"Vậy có nghĩa là, Cung chủ cứ như vậy mãi hay sao? Nàng bao lâu mới có thể khôi phục như lúc trước chứ?!" Lôi lo lắng hỏi. Y không quen nhìn thấy tiểu công chúa như vậy, nàng phải hoạt bát nhanh nhẹn và thông minh đáng yêu như lúc trước mới đúng!
"Vân thần y, ngài hãy chữa trị cho tiểu thư mau hồi phục đi, Anh Nhi cầu xin ngài!" Anh Nhi lại hai mắt đẫm lệ nói, nhìn thấy tiểu thư như vậy, nàng rất đau lòng!
"Vân thần y, ngài nhất định có cách phải không?" Lam Ngũ cũng lại gần bên giường nói. Cung chủ thật tội nghiệp, hắn thật hâm mộ Tuyết công tử, vì đã được Cung chủ yêu sâu đậm như vậy!
"Cung chủ, Cung chủ! Ngài mau nói chuyện đi!" Vân chịu không nổi khi nhìn thấy Tư Đồ Tuyết Vũ tự hành hạ mình như vậy, tiến lên lay hai vai nàng, muốn gọi nàng tỉnh thần lại.
"Con có kêu cỡ nào nó cũng không tỉnh táo lại đâu! Nó nghĩ Tuyết nhi đã chết rồi, nên mới như vậy! Vũ nha đầu bây giờ thì biến thành như vậy, Tuyết nhi thì vẫn cứ hôn mê không thể tỉnh lại, hai đứa nhỏ này thật là cùng chết cùng sống mà!" Vân Lai Tử thấy Vân cứ lay hai vai của Tư Đồ Tuyết Vũ, nên khuyên bảo y dừng lại.
"Tuyết! Tuyết đang ở đâu? Mau nói cho ta biết Tuyết đang ở đâu?" Vân Lai Tử vừa nói dứt lời, Tư Đồ Tuyết Vũ đột nhiên quay qua, kích động nắm chặt tay áo ông, miệng không ngừng hỏi đến Hồng Liên Tuyết. Vì nhờ Vân Lai Tử nhắc đến hai chữ "Tuyết nhi", nàng mới có phản ứng lại.
"Tiểu thư! Ngài đã chịu nói chuyện rồi!" Anh Nhi thấy nàng đã có phản ứng, liền vui mừng reo lên.
"Cung chủ, ngài đã hồi phục lại rồi, thật tốt quá!" Phong, Vân, Lôi, Vũ cũng mừng rỡ, cùng lúc nói.
"Tuyết ở đâu, mau nói cho ta biết!" Tư Đồ Tuyết Vũ ngoài cái tên Hồng Liên Tuyết ra thì mọi việc ở trước mắt, đối với nàng đều không có phản ứng.
Vân Lai Tử mừng vì nàng đã tỉnh táo lại, nắm lấy tay nàng, vỗ nhẹ nói: "Vũ nha đầu! Con nghe ta nói, Tuyết nhi bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đợi con đi tìm dược cứu chữa cho nó. Cho nên, muốn cứu được nó, trước hết con phải cố gắng hồi phục lại hoàn toàn, như vậy mới có thể đủ sức cứu Tuyết nhi!"
"Cứu Tuyết? Chàng...chàng vẫn còn...sống sao?" Nàng hơi sợ sệt, ngập ngừng hỏi. Vì nàng sợ sẽ nghe được kết quả là "không", nàng vẫn không dám tin là mình đang nghe được Hồng Liên Tuyết vẫn còn sống.
"Tuyết nhi vẫn còn sống, điều này cũng làm cho ta thấy thật thần kỳ!" Vân Lai Tử cười vuốt râu nói, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc ông ấy nhìn thấy hai người, trong lòng vẫn chịu không được còn hoảng sợ.
Ông ấy lại vuốt râu nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ, "Khi ta ở Vân Lai Cốc, có bói một quẻ cho Tuyết nhi và con, đó là một quẻ hung, điềm báo hai con sẽ gặp kiếp nạn. Cho nên, ta đã ngày đêm tức tốc lên đường, mong là có thể giúp hai con tránh được kiếp nạn này!" Nói đến đây, Vân Lai Tử nhìn nét mặt của Tư Đồ Tuyết Vũ, thấy được nàng có một chút phản ứng, nên nhẹ nhõm nói tiếp: "Nhưng khi ta đến Lan Thành, vừa tới thành Nam, ta nghe được có tiếng la như muốn rung trời, ta lập tức chạy qua xem, thì nhìn thấy con và Tuyết nhi máu tươi đầm đìa, ôm cùng một chỗ, mấy đứa nhỏ trong La Sát Cung đều khóc lóc vây quanh. Ta liền chạy đến bắt mạch cho hai con, con tuy bị nội thương rất nặng nhưng không nguy hại tính mạng, nhưng Tuyết nhi do trúng Hỏa Vân Chưởng, có cùng nguồn gốc với độc trong cơ thể của nó, hai thứ Liệt Hỏa kết hợp lại, làm cho nó kinh mạch đứt đoạn, cho nên không cứu được nữa!"
Nghe ông ấy nói tới đây, Tư Đồ Tuyết Vũ mặt lại trắng bệch, gắt gao nắm tay áo ông ấy, biết được nàng sợ hãi điều gì, Vân Lai Tử vỗ vỗ bàn tay nàng, trấn an nói tiếp: "Con yên tâm, nó thật sự là không sao! Lúc đầu, ta vừa đến đã lập tức cho nó uống Tục Mệnh Đan, nhưng nó vẫn không phản ứng, ta cứ tưởng nó chết thật. Nhưng khi mang hai đứa về La Sát Cung, lúc ta đang chuẩn bị sửa san lại cho nó, để nó lên đường sạch sẽ, nó lại đột nhiên có hơi thở. Ta vui mừng và kích động bắt mạch cho nó, phát hiện nó mặc dù sống lại, nhưng chẳng khác gì người chết giống nhau, không thể tỉnh lại, cứ ngủ say như vậy mãi, trừ khi tìm được Băng Tuyết Liên, như vậy mới cứu tỉnh được nó!"
"Băng Tuyết Liên?" Tư Đồ Tuyết Vũ lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nên chăm chú lắng nghe ông ấy kể nãy giờ, nàng nghe đến Băng Tuyết Liên thì mờ mịt hỏi. Nàng chỉ nghe nói tới Thiên Sơn Tuyết Liên, chưa từng nghe nói đến Băng Tuyết Liên bao giờ!
"Băng Tuyết Liên là một đóa hoa sen, mọc ở vùng núi quanh năm bao phủ bởi băng tuyết. Hoa này có cánh trắng, nhụy vàng, hình dáng hoa rất xinh đẹp, yêu kiều và mỏng manh, nó được mệnh danh là, mỹ nhân của Băng Sơn Tuyết Đàm ở Băng Liên Quốc! Vì nó được kết tinh từ gió, mây, tuyết và băng, còn có hấp thu được linh khí của Trời và Đất, nên nó có tác dụng giải được hết tất cả các loại kỳ độc, tăng cường công lực, cứu sống lại người đang còn một hơi hấp hối!" Vân Lai Tử giải thích cho nàng biết.
"Như vậy, chỉ cần tìm được Băng Tuyết Liên, Tuyết sẽ được cứu?"
"Đúng vậy!"
"Chàng hiện giờ đang nằm ở đâu? Con muốn đi gặp chàng!" Nàng nói xong, liền xuống giường muốn đi tìm Hồng Liên Tuyết.
"Từ từ đã tiểu thư, ngài vẫn chưa khỏe hẳn, để Anh Nhi dìu ngài!" Anh Nhi lo lắng tiến lên đỡ lấy nàng.
"Tuyết nhi đang nằm ở phòng bên, do cơ thể nó trúng hai loại Liệt Hỏa, nên ta vẫn cho nó nằm trong thùng băng ba ngày nay!" Vân Lai Tử cười lắc đầu nói, nha đầu nảy thật là, lúc nãy vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết, bây giờ lại như ăn được thần dược, khí lực liền tràn trề!
"Ta muốn qua xem chàng!" Tư Đồ Tuyết Vũ liền tránh thoát tay Anh Nhi, không mang hài, đi chân đất chạy vọt ra khỏi phòng.
"A! Tiểu thư, ngài mau mang hài vào, không thể để người khác nhìn thấy chân được nha!" Anh Nhi nhìn thấy nàng đi chân đất, kinh sợ cầm đôi hài đuổi theo nàng.
"Ha ha ha, cuối cùng Cung chủ cũng có lại được sinh khí rồi!" Thấy được bàn chân trắng nõn, xinh xắn, nhỏ nhắn của Tư Đồ Tuyết Vũ, năm tên nam tử mặt đều ửng đỏ, nhưng mà khi thấy nàng có khí lực chạy như vậy, bọn họ cảm thấy rất vui mừng vì Cung chủ của bọn họ, rốt cục đã trở lại bình thường!