Loạn Thế Tiên Tử

Chương 15: Muốn Cho Vương Gia Đội Nón Xanh! ( 2 ).

☆Chương 15☆ Muốn cho vương gia đội nón xanh! (Hạ): Kế hoạch. (Bản chỉnh sửa)

Trong đêm tối vắng lặng, trên bầu trời không trăng, không sao, có hai bóng người cùng nhau xuất hiện trên đường phố Lan Thành, sau đó hai người chia nhau ra, mỗi người biến mất ở hai hướng khác nhau...

Ngạo vương phủ

"Mị Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy? Sao vẫn chưa đi nghỉ?" Sở Lan Ngạo bước vào phòng của Tư Đồ Mị Nhi, thấy nàng ta ngồi ngẩn ngơ ở bên bàn trà nên đi qua quan tâm hỏi.

Tư Đồ Mị Nhi nghe tiếng mới giật mình nhìn lại, sau đó vẻ mặt liền trở lại như thường, yểu điệu tươi cười nói, "Vương gia, ngài tới rồi sao?! Thϊếp không có nghĩ gì, thϊếp chỉ đang ngồi đợi chàng ~!" Nàng đang suy nghĩ về chuyện hai xác chết sáng nay, nghe nói là Ám Dạ Các Các chủ Phong Nham và tên kia nữa, tại sao bọn họ lại bị gϊếŧ? Còn những dòng chữ kia nữa...chuyện nàng vẫn dấu chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi sao? Là ai đã làm? Chẳng lẽ như lời đồn là Huyết La Sát? Nhưng mình và nàng ta không thù không oán thì sao nàng ta lại làm vậy?

"Sau này đừng ngồi như vậy đợi nữa, ta nếu tới trễ thì nàng cứ việc đi nghỉ trước." Sở Lan Ngạo không mặn không nhạt nói.

Tư Đồ Mị Nhi hơi thất thần nhìn vào bóng lưng Sơ Lan Ngạo đang đứng trước bình phong. Từ khi thành thân tới nay, không bao giờ hắn qua đêm tại chỗ nàng đến sáng. Sau khi xong việc, khi nàng đã ngủ thϊếp đi hắn liền trở về phòng, tới sáng nàng mới nghe nha hoàn bẩm báo lại.

"Vương gia, tối nay...có thể không tắt đèn được không?" Tư Đồ Mị Nhi ngập ngừng lên tiếng hỏi, nhìn thấy bóng lưng hơi cứng ngắc của Sở Lan Ngạo nàng ta liền đứng lên, hơi lo lắng sợ hãi nói, "Không sao, tắt đèn cũng được." Tuy ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng đang đau nhói. Hai năm qua, mỗi khi thị tẩm nàng Vương gia luôn thổi tắt nến, nàng không hiểu vì lý do gì. Chẳng lẽ thân thể nàng không đủ mê hoặc được Ngạo hay sao?

Tư Đồ Mị Nhi nhìn thấy Sở Lan Ngạo đi sang lư hương được để trên bàn bên cửa sổ, nàng ta liền dời bước đi đến bên giường, không hiểu sao mỗi khi thị tẩm Vương gia đều thích đốt trầm hương như vậy.

Sở Lan Ngạo vừa đốt xong trầm hương thì bỗng nhiên vang lên một tiếng 'Cộp'. Theo phản xạ, hắn quay sang hỏi, "Ai?" Nhưng lại không thấy một bóng người, chỉ nhìn thấy trên bàn có một cái hộp màu đen.

Tư Đồ Mị Nhi thấy vậy liền xanh mặt, trong lòng lo sợ nghĩ đây là hộp gì? Tại sao lại có người ném vào phòng mình? Chẳng lẽ...nàng ta nhanh chóng đi sang bàn trà, đang định đưa tay lấy thì đã bị Sở Lan Ngạo lấy trước. Nhìn thấy hắn từ từ mở hộp ra, trong lòng nhịn không được run run lên.

Sở Lan Ngạo vừa mở hộp ra, thấy vật để trong hộp liền khϊếp sợ quăng xuống đất, trầm giọng quát lớn, "Khốn kiếp! Là ai cả gan dám mang thứ này vào vương phủ?"

"A...!" Tư Đồ Mị Nhi nhìn thấy vật trong hộp rơi trên nền nhà cũng hoảng sợ la lên, hoa dung thất sắc, kinh hách tới vẻ mặt trắng bệch.

Sở Lan Ngạo đang định xoay người đi gọi thị vệ thì đột nhiên dừng lại, hắn nhìn xuống dưới đất, thấy có một tờ giấy liền cúi người xuống nhặt lên xem, trên giấy viết: "Ngạo vương gia, vương phi! Hai người các ngươi thích món quà mà ta tặng không? Ha ha, đường đường là một Vương gia của Sở Lan Quốc nhưng lại bị vương phi của mình cho đội nón xanh mà không hay biết, chậc chậc, thật là tội nghiệp, thật là tội nghiệp đó ~! Tư Đồ Mị Nhi trước khi gả cho ngươi, đã sớm không còn là xử nữ rồi, ngươi không biết hay sao? Ha ha ha! Đáng thương quá, cưới nhầm 'mặt hàng' không chất lượng! Nhưng không sao, vì ngươi cũng không phải 'mặt hàng' tốt gì, vì vậy hai người các người rất hợp nhau, làm một đôi...phế phẩm!"

Sở Lan Ngạo càng đọc càng xanh mặt, sau khi đọc xong, mặt cũng đã tái đến tím đi, hắn không thèm liếc mắt nhìn Tư Đồ Mị Nhi một cái liền bước đi ra khỏi phòng. Hắn nghĩ hắn phải đích thân đi điều tra xem là ai đã làm việc này và việc trên tờ giấy viết có phải là sự thật hay không? Phế phẩm? Người này thật là đáng chết, dám nói hắn là phế phẩm! Hắn mà là phế phẩm sao?

Còn về chuyện Tư Đồ Mị Nhi có còn là xử nữ hay không thì đến giờ hắn vẫn chưa kiểm chứng, vì hắn chưa từng...

Tuy rằng mọi người đều nói Ngạo vương gia có nhiều thϊếp thất, nhưng thật ra, nào có ai hay biết việc mà hắn che dấu? Nhưng dù sao đi nữa hắn cũng hoàn toàn không tin tưởng chuyện này, Mị Nhi là tiểu thư của Tướng quân phủ, lại là đệ nhất tài nữ thì sao có thể làm chuyện đồi phong bại tục đó được? Nhưng tờ giấy này và thứ trong hộp đó nữa, mắt, mũi, lưỡi...?

Là xác chết trên cửa thành!

Các chủ Ám Dạ Các Phong Nham? Hắn...?

Không được! Hắn phải lập tức đi điều tra!

*

Hoàng cung Sở Lan quốc!

Lan Dĩ Cung

"Hoàng thượng, hôm nay có lật thẻ bài hay không?" Một giọng nói cao vυ't nhưng lại nhỏ nhẹ và kính cẩn vang lên trong Lan Dĩ Cung, tẩm cung của hoàng đế Sở Lan quốc.

"Tối nay không lật thẻ bài! Lý công công, khanh lui ra ngoài đi, Trẫm muốn nghĩ ngơi!" Một vị nam tử khoảng hai mươi hai tuổi, thân mặc Hoàng bào, tóc đen được thúc cao lên hết, đầu đội kim quan, tuấn mỹ vô trù đang ngồi trên ghế sau ngự án lên tiếng. Ngữ khí trầm ấm đầy từ tính làm cho người nghe cảm thấy vô cùng có sức hút. Làn da hắn màu mạch sắc đầy mị lực, gương mặt góc cạnh rõ ràng như được phác họa. Mày rậm dài, mắt đen thâm thúy, mang theo một chút mị hoặc, lông mi vừa dày vừa nồng đậm, toàn thân toát ra khí chất vương giả của một đế vương. Khuôn mặt tuấn mỹ tà mị lúc này của hắn như mang một chút phiền muộn.

"Dạ, Hoàng thượng! Lão thần xin cáo lui!" Lý công công cung kính cúi người lui ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Hoàng đế của Sở Lan Quốc, Sở Lan Hạo. Bỗng nhiên, hắn nghe được một tiếng động bên ngoài, tiếp theo 'Xoạt' Một tiếng. Một chiếc phi tiêu từ ngoài cửa sổ bay vào cắm ở trên bàn, dưới mũi phi tiêu có mang theo một tờ giấy. Vừa nghe có động tĩnh, Ám vệ lập tức xuất hiện, hắn quỳ xuống trước ngự án bẩm báo, "Hoàng thượng, người lúc nãy khinh công xuất quỷ nhập thần. Chúng thần chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen, sau đó hắn đã nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng!" Bọn họ là ám vệ được huấn luyện riêng để bảo vệ Hoàng thượng, võ công đương nhiên là không tầm thường, nhưng thật không ngờ lại đuổi không kịp tên kia. Nếu như vừa rồi hắn có ý đồ muốn ám sát Bệ hạ thì hậu họa vô cùng!

"Hắn không có ý làm hại Trẫm, chỉ để lại tờ giấy này rồi biến mất. Các ngươi trước lui ra đi!" Sau khi Ám vệ biến mất, Sở Lan Hạo đưa tay tháo lấy phi tiêu, đem giấy mở ra, thấy được bên trong có viết: "Sở Lan Hạo, hai xác chết sáng nay trên cửa thành là một trong ba hung thủ đồng mưu hãm hại Tư Đồ Tuyết Vũ, chuyện hai năm trước xảy ra vào đêm tân hôn ở Ngạo vương phủ chỉ là một kế hoạch được người khác sắp xếp. Ngươi nếu là một Hoàng đế thông minh thì nên biết phải làm thế nào, không cần ta phải nhắc nhở!"

"Người này võ công thật cao! Hắn một mình xông vào Hoàng Cung mà không ai phát hiện, hắn thật ra là ai?" Sở Lan Hạo đọc xong liền nghi hoặc. Tại sao người này lại xen vào việc của Tư Đồ Tuyết Vũ? Còn biết ai là hung thủ.

Chẳng lẽ hai năm trước, Tư Đồ Tuyết Vũ thật sự là bị oan? Nhưng là ai đã bày ra kế hoạch đó để hãm hại Tư Đồ Tuyết Vũ? Với mục đích gì? Ba người sao? Vậy người còn lại là ai, sao hắn không nói ra luôn?

Người này cũng thật có khẩu khí lớn, dám gọi thẳng tên ta!

Hắn luôn có rất nhiều nghi vấn về vụ việc của Tư Đồ Tuyết Vũ vào hai năm trước, cũng từng cho người đi điều tra nhưng không có kết quả. Xem ra lần này hắn phải lật lại sự việc này một lần nữa, giao cho Tư Đồ Thanh Vân một câu công bằng.

"Người đâu! Truyền Hình Bộ Thị Lang lập tức vào Cung cho Trẫm!"

*

Tướng Quân Phủ

"Nữ nhi thỉnh an cha!"

"Vũ nhi! Con đến rồi sao, mau ngồi xuống đi." Tư Đồ Thanh Vân nhìn thấy Tư Đồ Tuyết bước vào thư phòng liền từ ái mỉm cười nhìn nàng.

"Cha gọi Vũ nhi đến có việc gì sao?" Tư Đồ Tuyết Vũ ngồi xuống, giương mắt nhìn Tư Đồ lão cha đang ngồi bên thư bàn hỏi.

"Vũ nhi, sáng nay khi cha vào cung, Hoàng thượng đã nói cho văn võ bá quan biết chuyện hai năm trước con bị người hãm hại, con là trong sạch. Hoàng thượng còn hỏi cha về chuyện hôn ước của con và Ngạo vương gia, cha nói muốn hỏi lại ý của con, con nghĩ sao?" Tư Đồ lão cha nghiêm túc nhìn nàng, ông nhớ lúc trước đứa nhỏ này vì thích Ngạo vương gia, lần đầu tiên đem hết dũng khí đến cầu xin ông để được gả cho Ngạo vương gia, nhưng thật không ngờ...

"Nữ nhi đồng ý tiếp tục hoàn thành lại hôn ước đó!" Tuy rằng vẻ mặt vẫn bình thản nhưng sâu trong đôi mắt hơi mị lên đó của Tư Đồ Tuyết Vũ lại ẩn dấu tà ác. Đây chỉ mới là bước đầu tiên trong kế hoạch của nàng. Tư Đồ Mị Nhi, ngươi tưởng, ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi như vậy sao? Ha ha ha, từ từ mà đợi xem đi!

"Được rồi, cha sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng. Sáng nay Hoàng thượng nói, con vẫn sẽ là bình vương phi." Đứa nhỏ này, gần đây dường như trưởng thành hơn, trầm ổn và trở nên tự tin rất nhiều.

"Nếu đã không còn việc gì nữa, nữ nhi xin cáo lui!" Nàng thấy Tư Đồ lão cha mỉm cười gật đầu mới đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Tiểu thư, tiếp theo ngài định làm gì?" Anh Nhi đang nóng lòng chờ đợi bên ngoài, nhìn thấy Tư Đồ Tuyết Vũ từ thư phòng bước ra liền tiến lên nhỏ giọng hỏi. Nàng thật không ngờ người hãm hại tiểu thư chính là tam tiểu thư!

"Tức nhiên là đợi đến ngày thành thân." Tư Đồ Tuyết Vũ như cười như không nói.

"Tiểu thư, ngài muốn thành thân thật sao?"

"Muội nghĩ thử xem?" Tư Đồ Tuyết Vũ nghiêng đầu nhìn Anh Nhi cười, khóe miệng mang theo một chút tà tứ.

"Đừng nói là tiểu thư muốn..." Ha ha, Anh Nhi biết ngay là tiểu thư sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!

"Ta sẽ cho Sở Lan Ngạo đội nón xanh!" Sở Lan Ngạo, ta rất nóng lòng muốn xem ngươi sẽ mang vẻ mặt thế nào khi bị người mình yêu cho đội nón xanh đây? Nàng sẽ làm cho hắn yêu thương nàng, sau đó sẽ 'đá' hắn!

Thính Vũ Các

Tư Đồ Tuyết Vũ như thường ngày luyện công trước khi đi ngủ, nàng luyện công xong, đi tắm sạch sẽ, sau đó leo lên giường chuẩn bị ngủ. Vừa nằm xuống giường liền nghe được có tiếng mở cửa sổ, nàng định quay người xuống giường nhưng không ngờ trên giường đã có thêm một người nằm, nàng lại bị người đó gắt gao ôm vào trong ngực. Đang định đẩy ra, nhưng ngửi được mùi Tuyết Liên quen thuộc nàng liền để yên cho hắn ôm, "Sao chàng lại đến đây?" Nàng cọ cọ vào lòng hắn, điều chỉnh lại thân mình để càng gần sát vào người hắn hơn.

"Ta nhớ nàng." Chỉ ba từ đã nói rõ lý do hắn đột ngột tới đây, Hồng Liên Tuyết cảm giác được nàng cọ cọ vào ngực mình thì càng thêm ôm chặt nàng vào lòng. Chỉ mới không gặp nàng một ngày hắn đã nhịn không được muốn đến tìm nàng, nên liền nhanh chóng đến đây.

"Ta định ngày mai đi tìm chàng, nhưng không ngờ chàng đã đến đây." Tư Đồ Tuyết Vũ ngẩng mặt lên nhìn hắn, "Sao chàng không đợi ngày mai ta đi tìm chàng?"

"Nàng không muốn ta đến đây?" Hồng Liên Tuyết đưa tay phải lên vuốt ve từng nét trên mặt nàng, chân mày, mắt, mi, mũi rồi đến môi nàng liền dừng lại. Dùng ngón trỏ vuốt ve qua lại ở đó, trong mắt mang theo tưởng niệm và nồng đậm nhu tình. Hai mươi tám năm qua, đây là người đầu tiên làm cho hắn động tâm và cũng là người duy nhất!

"Không phải vậy! Giờ đã tối rồi, ta sợ chàng lát nữa về sẽ nghỉ ngơi không đủ. Ta sợ bệnh của chàng sẽ lại tái phát." Hai mươi năm trước, hắn bị kẻ thù của Hồng gia gia bắt đi dùng để uy hϊếp Hồng gia gia, làm cho hắn bị trúng Liệt Hỏa Độc Chưởng, một võ công của ngoại bang. Vân Lai Tử là thần y cũng không thể trị hết cho hắn, chỉ có thể kiềm chế không cho độc phát tán. Một khi hắn dùng nội lực quá mức thì bệnh tình sẽ phát tác, toàn thân nóng như có lửa thiêu cháy cơ thể và trở nên mê mang. Nàng đã từng nhìn thấy hắn phát bệnh một lần ở Vân Lai Cốc, lúc đó trông hắn rất đau khổ, vặn vẹo và đau đớn rêи ɾỉ như đang bị dày vò ở địa ngục. Nàng không muốn nhìn thấy hắn chịu nỗi khổ đó nữa!

"Ta không sao, nàng yên tâm đi! Vả lại..." Hồng Liên Tuyết ngừng một chút, rồi đưa miệng sát vào tai nàng, nỉ non nói, "Đêm nay, ta cũng không muốn trở về." Cảm giác được cơ thể nàng hơi cương một chút, hắn lại nói tiếp, "Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng." Sau đó cười khẽ cắn nhẹ vào tai nàng làm cho thân mình nàng run khẽ lên.

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe hắn nói xong liền khóc thầm trong lòng. Nàng không phải là sợ, mà nàng chỉ mừng đến không biết phản ứng như thế nào thôi. Chẳng lẽ thân hình nàng không được quyến rũ? Nàng cảm thấy trước đột sau kiều mà!

Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Hồng Liên Tuyết liền "Xuy" Cười một tiếng, "Ta không phải nói nàng không được quyến rũ. Chỉ là, trước khi chưa giải được độc trong cơ thể, ta không thể chạm vào nàng. Nếu không, độc trong người ta sẽ chuyển qua cho nàng." Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ mũi nàng một cái.

"Tại sao chàng biết được ta đang nghĩ gì?"

"Ha ha ha, ở trước mặt ta, khi nàng nghĩ gì thì sẽ luôn hiện ra trên trán." Đây chứng tỏ là nàng vô cùng tin tưởng hắn, không phòng bị với hắn nên mới bộc lộ cảm xúc thật. Điều này làm cho hắn rất vui!

"Tuy là ta không thể làm việc kia, nhưng mà việc này thì có thể!"

Tư Đồ Tuyết Vũ chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn thấu đầu qua, dùng môi hôn lên môi nàng, trằn trọc, hấp duẫn, như muốn tham luyến hết hương vị của nàng. Hai tay càng ôm chặt vòng eo nàng, làm cho cơ thể hai người càng thêm dựa sát vào nhau. Hắn hôn rất sâu sắc, không cho nàng có cơ hội thở dốc, nàng chỉ có thể thông qua hơi thở của hắn để hô hấp...

☆Chương 16☆ Tuyệt Sắc Trưởng Lão.

Thính Vũ Các

"Ưm!" Tư Đồ Tuyết Vũ run run đôi mi như cánh quạt, từ từ mở mắt ra, thấy được ánh sáng bên ngoài sa màn, biết được trời đã sáng. Nàng quay qua nhìn sang người ôm nàng ở phía sau, thấy hắn vẫn còn ngủ, gương mặt ngủ giống như một thiên sứ, làn da mịn màng như trẻ sơ sinh, đôi mắt màu lam nhạt luôn tỏ ra ôn nhu thâm tình khi nhìn nàng giờ đang nhắm chặt, lông mi dày đậm hơi cong lên để lại bóng ma dưới mi mắt. Chiếc mũi ngọc cao thẳng, đôi môi đang mân chặt hơi kiều lên, còn mang theo một nụ cười hạnh phúc.

Mái tóc ngân bạch sáng lấp lánh xõa tung phủ khắp đệm giường, cùng với mái tóc đen tuyền của nàng quyện vào nhau tựa như nàng với hắn, thời thời khắc khắc không muốn xa rời.

Nhìn hắn ngủ yên tĩnh như vậy, nàng có cảm giác như bọn nàng là một đôi phu thê mới cưới, mỗi buổi sáng khi mở mắt ra sẽ thấy được người mình yêu, đó là một việc thật hạnh phúc!

"Mặt ta rất tuấn tú sao?" Hồng Liên Tuyết đã tỉnh lại từ khi nàng chuyển động thân mình, nhưng cảm giác được nàng đang ngắm nhìn mình nên vẫn giả vờ ngủ. Hắn mở mắt ra nhìn nàng, vọng vào đôi mắt sâu thẳm thật cuốn hút kia hắn cảm thấy lòng mình vô cùng an tĩnh và ấm áp. Nàng...là nhà của hắn.

"Chàng giả vờ ngủ sao?" Nhìn thấy khóe miệng hắn mang theo trêu chọc, nàng giơ tay đánh vào ngực hắn.

"Ha ha, ôm Tuyết nhi ngủ thật thoải mái, ta không muốn dậy sớm chút nào." Hắn kéo nàng vào lòng, làm cho nàng gối đầu lên ngực mình, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôn nhu nỉ non, "Chào buổi sáng, Tuyết nhi của ta!"

Nàng cười khẽ ngọt ngào, ngẩng đầu cũng hôn lên trán hắn, "Chào buổi sáng, Tuyết của ta!"

"Tiểu thư, ngài mau thức dậy đi tiểu thư! Không phải hôm qua ngài căn dặn muội gọi ngài thức sớm, có chuyện phải làm hay sao?"

Tư Đồ Tuyết Vũ và Hồng Liên Tuyết đang ôm nhau nồng tình mật ý thì nghe được tiếng gọi của Anh Nhi, chưa kịp phản ứng nàng ta đã mở cửa bước vào. Nhìn thấy hai người ôm nhau trên giường liền chấn động trố mắt nhìn, sau đó đỏ mặt, lập tức xoay người đi, ngượng ngùng, lắp bắp nói, "Tiểu...tiểu thư, Tuyết công tử, muội không cố ý...muội không biết là..." Nói tới đây mặt nàng lại ửng đỏ hơn, không dám nói tiếp nữa.

"Anh Nhi, chúng ta không làm gì hết." Tư Đồ Tuyết Vũ thấy bộ dáng của nàng như vậy, biết ngay là nàng đang nghĩ gì. Nhìn sang thấy Hồng Liên Tuyết cười tà mị nhìn mình, nàng liền hé miệng ra cắn nhẹ môi hắn một cái xem như trừng phạt sau đó quay sang nhìn Anh Nhi tiếp tục nói, "Anh Nhi, muội chuẩn bị thêm điểm tâm sáng, Tuyết sẽ cùng ăn với chúng ta."

"Dạ, tiểu thư!" Anh Nhi nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, khép cửa lại. Mặt của nàng giờ đã trở lại bình thường, nhưng nhớ lại tình cảnh lúc nãy, trong long thầm nghĩ: Tiểu thư và Tuyết công tử đã chuyển biến nhanh như vậy sao ngài không nói với mình chứ, tiểu thư thật là xấu nha, làm hại mình làm kẻ phá đám chuyện tốt của hai người!

Nha đầu này hoàn toàn không đem lời giải thích của Tư Đồ Tuyết Vũ để vào tai, vẫn vô cùng khẳng định Tư Đồ Tuyết Vũ và Hồng Liên Tuyết đã có gì gì với nhau. Không cứu rồi!

Chỉ một lúc sau, điểm tâm sáng được dọn lên bàn ăn ở phòng ngoài.

Tư Đồ Tuyết Vũ và Hồng Liên Tuyết sau khi rửa mặt xong, cùng nắm tay nhau bước ra ngoài. Nàng chuẩn bị ngồi xuống ghế thì Hồng Liên Tuyết đã chặn ngang, ôm lấy nàng, hắn ngồi xuống ghế rồi để nàng ngồi lên đùi mình. Nàng ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, hắn mỉm cười sủng nịch nhìn nàng nói, "Để ta đút cho nàng."

"Ân!" Nàng nhẹ nhàng trả lời, khóe miệng gợi lên nụ cười thỏa mãn mang theo hạnh phúc.

Nàng ở bất kỳ người nào trước mặt cũng là một bộ dáng tiêu sái, tự tin, khó nắm bắt và đôi khi còn hung dữ như một con mèo hoang dã, nhưng chỉ khi trước mặt hắn, nàng mới tự động thu lại móng vuốt của mình, biến thành một con mèo ngoan ngoãn đáng yêu.

Lần đầu tiên gặp hắn ở Vân Lai Cốc, nàng đã bị bộ dáng như trích tiên của hắn mê hoặc, hắn tựa như một người ở nơi cao xa tận trời nhìn xuống chúng sinh, không màn nhân gian khói lửa, bất nhiễm bụi trần. Dáng vẻ lạnh nhạt giống như không gì có thể nhập vào mắt và không gì có thể làm cho hắn dao động cảm xúc. Hắn như vậy càng làm cho nàng nổi lên hứng thú muốn trêu chọc hắn, nàng muốn xem thử một vị trích tiên khi nổi giận thì sẽ có bộ dáng như thế nào!

Mỗi tháng nàng sẽ lén đến Vân Lai Cốc bốn ngày. Nàng nhớ có một lần, khi nàng đến tìm hắn, sư phụ hắn nói hắn đã đến sau núi để hái dược, nàng liền chạy đến sau núi tìm, đến nơi nàng không nhìn thấy hắn chỉ thấy quần áo của hắn ở trên tảng đá gần một bờ suối.

Khi nàng đang nghi hoặc nhìn xung quanh để tìm thì đột nhiên, dưới suối vang lên tiếng nước động, tiếp theo đó là từ trong nước thoát ra một người, như thuần trắng Tuyết Liên hoa nở rộ trong nháy mắt, thanh nhã thánh khiết. Mái tóc dài màu ngân bạch súy về phía sau, tát ra một đường màu trắng trong suốt ở không trung. Hắn dần dần đứng thẳng người dậy, lộ ra một than thể hoàn mỹ được một tầng thủy quang trong suốt bao vây lấy, da oánh nhuận, vô cùng mịn màng.

Thon dài dáng người dần dần hiện ra trước mắt nàng, mái tóc ngân bạch thẩm thấu nước xõa dài hai bên, che khuất đi hai điểm trước ngực, đuôi tóc không ngừng phiêu đãng trong nước như đang bơi lội nghịch nước. Những giọt nước từ trên người hắn chảy xuống, gương mặt tuyệt mỹ mang theo một chút lấp lánh ánh sáng do bọt nước tạo nên tăng thêm cho hắn một vẻ đẹp mông lung, mờ ảo như mỹ nhân ngư dục đồ, làm cho nàng nhìn đến si ngốc, mỹ đến nỗi làm cho nàng hít thơ không thong, ngơ ngác đứng nhìn, đã quên là mình đang nhìn lén mỹ nam tắm một cách công khai.

Lúc hắn nhìn thấy nàng đang nhìn, chẳng những không ngại ngùng, mà còn hỏi nàng: 'thân mình của ta hoàn mỹ lắm sao?' Sau đó còn nói nàng đã xem hết thân thể của hắn thì nên phụ trách nuôi hắn cả đời. Nàng nghe vậy, liền trêu ghẹo rằng cứ việc đi theo nàng, nàng sẽ nuôi hắn đến trắng trẻo, mập mạp, nhưng hắn phải làm đại phu riêng cho nàng. Nàng cứ nghĩ hắn sẽ từ chối nhưng thật không ngờ hắn liền đồng ý ngay, làm cho nàng giật mình và có chút mờ mịt trong chốc lát.

"Đang nghĩ gì?" Hồng Liên Tuyết thấy Tư Đồ Tuyết Vũ cứ ăn thức ăn hắn đút, nhưng lại không nói lời nào nên nhẹ giọng hỏi.

Nghe được tiếng hắn, nàng mới từ trong hồi tưởng hoàn thần lại, "Ta chỉ là đang nghĩ đến chuyện ở Vân Lai Cốc." Nàng đưa hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn hỏi, "Tuyết, chàng thích ta từ khi nào?"

Nghe vậy, hắn ôn nhu cười, đưa ngón tay lên điểm điểm mũi nàng nói, "Tuyết Nhi, nàng còn nhớ khi lần thứ hai nàng tới Vân Lai Cốc, lúc nàng ngồi hát ở bên bờ hồ ở Tuyết Các hay không?" Thấy nàng gật gật đầu, hắn ôm chặt vòng eo nàng nói tiếp, "Lúc nghe được tiếng hát, ta đi đến gần hồ để xem thử, thấy nàng đang ngồi dưới đất bên trong đình, chân thoát hài đá quấy nước trong hồ, miệng hát say mê tới ngay cả ta đến gần mà nàng cũng không biết. Ta đứng đó nhìn nàng hát thật lâu, thật lâu. Hình ảnh nàng nghịch nước và tiếng hát của nàng từng chút, từng chút một lẻn sâu vào lòng ta, ta cứ nghĩ đó chỉ là một lúc rung động của mình, nhưng thật không ngờ nàng đã đi vào tim ta từ lúc nào ta cũng không hay."

Còn một chuyện nữa mà hắn vẫn chưa nói với nàng, đó là khi hắn nhìn thấy trên chân nàng có bớt hình hoa Tuyết Liên, tim của hắn bỗng nhiên đập loạn nhịp, giống như muốn bay ra khỏi l*иg ngực của hắn. Khi đó, hắn cảm giác được, nàng là người hắn chờ đợi bấy lâu nay.

"Hắc hắc! Thật không ngờ Lãnh Diện Thần Y nổi tiếng xưa nay lãnh mạc, không màn nhân gian khói lửa, mà chỉ bị một bài hát của ta đem câu dẫn đi!" Nàng cười nghịch ngợm chớp chớp mắt với hắn.

Hồng Liên Tuyết cúi đầu xuống, dùng mũi mình cọ cọ mũi nàng, cười sủng nịch nói, "Vậy từ nay về sau nàng phải đối với ta toàn bộ phụ trách, bao gồm...theo giúp ta ngủ."

"Được thôi, tiểu mỹ nhân...à không, là đại mỹ nhân mới đúng, ha ha ha!" Tư Đồ Tuyết Vũ hôn một cái lên môi hắn, cười khanh khách nói.

"Nàng thật là..." Hắn nhéo nhẹ mũi nàng, sủng nịch nhìn nàng sau đó tiếp tục công tác đút thức ăn cho nàng. Nàng một ngụm, hắn một ngụm, bộ dáng của hai người giờ đây trông thật ngọt ngào.

Anh Nhi bưng trái cây vào thấy bộ dáng tình tứ của hai người, gương mặt lại chịu không được ửng đỏ, "Tiểu thư, hai người dùng xong thì ăn trái cây đi, đây là lão gia mua về từ phía Tây lúc di phục xuất tuần với Hoàng thượng, lão gia đặc biệt kêu người mang đến chỗ chúng ta nhiều hơn."

"Anh Nhi, muội cũng ngồi xuống ăn đi, đừng chạy đi chạy lại nữa. Lát nữa muội hãy ra ngoài cùng ta." Tư Đồ Tuyết Vũ biết Anh Nhi sợ sẽ làm phiền nàng và Hồng Liên Tuyết nên không dám ngồi ăn chung, nên kêu Anh Nhi ngồi xuống đối diện cùng ăn.

"Dạ, tiểu thư!" Anh Nhi hơi ngượng ngùng ngồi xuống, nàng sợ mình làm Kỳ Đà giữa hai người họ.

"Lát nữa nàng muốn đi đâu? Ta đi cùng nàng." Hồng Liên Tuyết nghe nàng nói phải đi nên muốn đi cùng.

"Ta đến Cái Bang, chàng không nên đi cùng ta. Ta còn có việc muốn nhờ chàng, chàng qua bên kia xem thử tiến độ ra sao rồi, ta muốn nhanh chóng xong để kịp ngày khai trương." La Sát Cung và Cái Bang tuy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nàng cũng muốn kiếm thêm để đề phòng bất trắc và giúp những người dân kia nữa.

"Được." Hồng Liên Tuyết biết nàng lo nghĩ điều gì nên cũng không muốn cùng nàng đi nữa. Haizz! Hắn thật là bị nàng ăn gắt gao rồi, dù xa nàng chỉ một chút nhưng cũng không muốn!

*

Tổng Đà Cái Bang

"Tham kiến Bang chủ!"

Tư Đồ Tuyết Vũ sau khi dùng xong điểm tâm sáng liền mang theo Anh Nhi lẻn ra ngoài đến Cái Bang. Nàng ngồi trên ghế Thái sư ở chủ vị phía trên trong đại sảnh, tứ đại Trưởng Lão và các đệ tử đều đứng trước mặt, chấp tay cúi chào nàng. Anh Nhi không có cùng nàng vào đại sảnh, nha đầu này chắc giờ đang đi loanh quanh dạo chơi trong bang.

"Mọi người đều đứng lên đi!" Từ khi nàng tiếp quản Cái Bang đến nay, nàng đã đổi đi hai luật lệ của Bang. Thứ nhất, không cần quỳ chào nàng, nàng sợ bị tổn thọ! Thứ hai, không nhận những đứa trẻ nhỏ mồ côi từ mười hai tuổi trở xuống, vì nàng muốn đem bọn chúng về La Sát Cung đào tạo riêng, còn thêm vào hai điều nữa là mở một học viện bí mật để những đệ tử không biết chữ trong Cái Bang đi học, và mỗi tháng vào mùng một, ngày rằm, Cái Bang sẽ mở phát gạo từ thiện cho các dân tị nạn và nghèo khổ.

Nàng nhớ khi nàng mới đến Cái Bang nhận chức Bang chủ, theo nghi thức lâu đời của Cái Bang thì các tân Bang chủ trong nghi thức nhậm chức phải chịu các bang chúng phun nước miếng vào người, nàng định học theo Hoàng Dung vậy, bỏ qua nghi thức này. Nhưng điều làm cho nàng phải dở khóc dở cười là, bọn họ không có phun nước miếng vào nàng, mà là, nàng phải phun nước miếng vào bọn họ! Chậc chậc! Thật sự là khác với tiểu thuyết nàng xem! Nhưng nàng cũng không chịu làm theo nghi thức khác người đó, nàng cũng không đủ nước miếng để phun cho toàn thể bang chúng nha! Cho nên, nàng sửa lại, chỉ cần tế rượu sau đó khấn bái là được.

Lịch sử Cái Bang có thể nói là rất lâu đời, danh xưng "Thiên hạ đệ nhất Bang" không phải tự nhiên mà có. Vì nhờ vào có tinh thần quật cường và nhân số đông đảo, Cái Bang luôn chiếm một vị trí quan trọng trong giang hồ. Danh tiếng trên giang hồ của Cái Bang lừng lẫy hàng trăm năm qua, nhân tài đều là Ngọa hổ tàng long, không phải là vật trong ao.

Trong bốn phương Đông Tây Nam Bắc, nơi nào có khất cái thì nơi đó có Cái Bang. Những đệ tử trong Bang luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, đến khi Hồng gia gia lên làm Bang chủ thì dẫn dắt mọi người càng thêm đoàn kết, tạo nên một khối, duy trì chính nghĩa, trừ bạo an lương. Đến tay nàng bây giờ đã có khoảng vài chục vạn người, thanh thế cực kỳ to lớn.

Các đệ tử Cái Bang được chia theo đẳng cấp, mới gia nhập là cấp một, đệ tử một túi rồi từ từ theo công lao và thời gian mà thăng cấp từ từ lên hai, ba, bốn.... Cao nhất là các trưởng lão tám, chín túi, trên nữa là Phó bang chủ và Bang chủ. Làm Bang chủ của Cái Bang sẽ rất được quần hào võ lâm trọng vọng, vì là người nắm trong tay sinh mệnh của hàng vạn đệ tử. Người có thể chi phối hầu hết các lực lượng võ lâm chính phái.

"Đúng rồi, Lâm trưởng lão! Tại sao ta không nhìn thấy Truyền Công và Chấp Pháp trưởng lão?" Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn quét một vòng, thấy thiếu hai người nên hỏi.

Một người khoảng gần hơn bốn mươi tuổi, được gọi là Lâm trưởng lão cung kính trả lời nàng, "Hồi Bang chủ, hai người đó đang ở Võ trường giáo luyện cho một số tân đệ tử xuất sắc."

"Vậy sao, lát nữa ta qua đó nhìn xem." Tư Đồ Tuyết Vũ đột nhiên cười rất ủy mị sau đó lại mở miệng hỏi, "Còn Phó bang chủ thì sao, hôm nay đã có tin tức của hắn chưa?"

Cái Bang ngoài Tứ đại Trưởng lão ra còn có hai vị Trưởng lão nữa là Truyền Công và Chấp Pháp trưởng lão. Chức vụ của bọn họ là dạy võ công cho các tân đệ tử và đi chấp hành xử phạt các đệ tử có tội trong Bang hoặc những người trên giang hồ cố ý làm tổn hại thanh danh của Cái Bang. Còn về Phó bang chủ thì, từ năm năm trước đã ra ngoài lịch lãm đến nay vẫn chưa trở về, nàng nhiều lần sai huynh đệ trong Bang đưa tin gọi hắn trở về, nhưng hai năm nay vẫn không thấy tăm hơi hắn đâu.

"Hồi Bang chủ, Phó bang chủ ngài ấy..." Lâm trưởng lão ấp úng trả lời. Ông cũng không biết phải nói thế nào với Bang chủ đây, nếu nói ra chỉ sợ ngài ấy sẽ nổi giận!

"Hắn thế nào? Tại sao Lâm trưởng lão lại ngập ngừng?" Đang thưởng thức trong tay chiếc quạt, không nghe thấy được ông ta nói tiếp, Tư Đồ Tuyết Vũ ngước mắt lên nhìn ông ta hỏi, trong ánh mắt mang theo một chút uy nghiêm và không nhẫn nại. Nàng không thích người khác nói năng ấp úng trong khi nàng đang muốn nghe chuyện.

"Bẩm bang chủ, Phó...Phó bang chủ nói ngài ấy vẫn chưa muốn về Cái Bang!" Ánh mắt của Bang chủ thật là đáng sợ! Ông là người lăn lộn trên giang hồ đã lâu, phải mất hơn hai mươi năm mới luyện được cho mình một bộ dáng lão luyện như bây giờ. Nhưng thật không ngờ, Bang chủ chỉ mới mười lăm tuổi mà ánh mắt của ngài ấy đã tỏ ra khí chất uy nghiêm như một người đứng ở đỉnh cao trên giang hồ đã mấy mươi năm, làm cho ông cũng cảm thấy run sợ!

"Nga ~! Tại sao hắn lại không muốn quay về? Ta nghĩ, chắc hắn còn có nói gì nữa mà thúc vẫn còn chưa nói hết cho ta biết phải không, Lâm trưởng lão?" Tư Đồ Tuyết Vũ cười như không cười nhìn ông ta. Nụ cười này của nàng làm cho sau lưng của Lâm trưởng lão đổ mồ hôi lạnh.

"Ngài ấy...ngài ấy còn nói...ngài chỉ là một thiếu niên mới lớn, không hiểu gì là đối nhân xử thế, làm sao biết cách để sinh tồn trên giang hồ, làm sao có thể lãnh đạo được hàng vạn huynh đệ của Cái Bang, làm sao có thể làm Bang chủ được! Cho nên ngài ấy nói, trừ khi ngài làm được việc gì giúp cho Cái Bang lớn mạnh hơn nữa, đến lúc đó ngài ấy mới chấp nhận ngài là Bang chủ, khi đó ngài ấy mới trở về." Lâm Trưởng Lão lấy hết dũng khí ra nói, ông không biết Bang chủ có phát hỏa hay không đây!

"Ha ha ha, tên này thật là có ý tứ, thú vị! Rất thú vị! Ta rất muốn biết hắn là người như thế nào!" Khóe miệng của Tư Đồ Tuyết Vũ hơi gợi lên, ánh mắt có một chút nghiền ngẫm. Phó Bang Chủ này người cũng thú vị mà tên nghe cũng thú vị nữa!

Lãng Thiên Nhai! Lãng Thiên Nhai?! Là du lãng thiên nhai sao?

Lần này rốt cục hắn cũng nói ra lý do vì sao hắn không chịu trở về. Thì ra là lâu nay người ta không phục nàng làm Bang Chủ.

"Lãng Thiên Nhai! Ta sẽ có cách làm cho ngươi phải tự mình về Cái Bang gặp ta!" Tư Đồ Tuyết Vũ cười một cách rất thần bí nhẹ giọng nói thầm.

"Các vị trưởng lão, mấy ngày nay ta không đến, trong Bang có việc gì xảy ra không?" Tư Đồ Tuyết Vũ vừa nhàn nhã uống trà vừa hỏi mọi người.

Một vị Trưởng Lão lớn tuổi nhất trong Bang đứng ra nói, "Bẩm Bang chủ! Mấy ngày nay trong Bang cũng không có chuyện gì quan trọng xảy ra, chỉ là các huynh đệ mấy ngày trước có thu thập được một tin tức."

"Tin tức?! Tin tức gì? Tần trưởng lão, thúc mau nói ta nghe xem." Nàng nhướng mày ngạc nhiên hỏi.

"Các huynh đệ mấy ngày trước báo lại, nói rằng nghe được Minh chủ võ lâm sắp tổ chức hội nghị võ lâm ở Ngọc Kiếm Sơn Trang, mục đích là tìm cách tiêu diệt La Sát Cung và Huyết La Sát, trừ hại cho võ lâm. Nghe nói lần này Trang chủ của Ngọc Kiếm Sơn Trang còn gửi thϊếp mời cho triều đình, không chừng vài ngày nữa bọn họ sẽ gửi thiệp mời tới cho chúng ta."

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe xong liền bật cười một tiếng, họ muốn tiêu diệt La Sát Cung sao, bọn họ nghĩ mình sẽ có năng lực đó? Buồn cười! Ta cũng muốn nhìn xem các ngươi sẽ dùng cách gì đây!

"Nếu bọn họ đưa thiệp mời thì các người hãy sai người mang đến Vấn Nguyệt Cư cho ta." Vấn Nguyệt Cư là nơi mà nàng mua riêng dùng để ở với thân phận Lãnh Tuyết. Cái Bang không biết nàng là Huyết La Sát, La Sát Cung cũng không biết nàng là Lãnh Tuyết, ngoại trừ Tứ Đại Hộ Pháp và Lam Ngũ bọn họ.

"Thuộc hạ đã biết, thưa Bang chủ!" Tần trưởng lão cúi đầu nói.

"Được rồi, mọi người đều tan đi! Ta đến xem Chấp Pháp Trưởng Lão bọn họ đây." Tư Đồ Tuyết Vũ đứng lên phất tay với bọn họ, sau đó phe phẩy quạt tiêu sái rời khỏi đại sảnh.

"Cung tiễn Bang chủ!" Mọi người đồng thanh cúi người tiễn nàng.

Võ Trường Huấn Luyện của Cái Bang

"Mọi người nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần! Nếu đã gia nhập vào Cái Bang thì phải nghiêm chỉnh tuân thủ Bang Quy của Cái Bang, nếu một ai sai phạm, hay làm chuyện gì làm mất thanh danh của Cái Bang, ta sẽ xử trí người đó theo Quy Định Chấp Pháp! Đã nghe rõ chưa?"

"Dạ rõ! Thưa Chấp Pháp trưởng lão!"

Tư Đồ Tuyết Vũ vừa bước vào Võ Trường thì thấy được ở dưới đài đã đứng kín người, trên đài cao đứng hai vị tuyệt sắc mỹ nam tử. Tại sao phải nói bọn họ là tuyệt sắc mà không phải là tuyệt mỹ? Là vì gương mặt bọn họ còn đẹp hơn cả nữ nhân!

Người vừa mới nói chuyện là một thiếu niên mười bảy tuổi, gương mặt trái xoan, mắt phượng dài yêu mị hơi nhếch lên, mi dài nhỏ dày như hai cánh quạt, chỉ cần bị một ánh mắt của hắn liếc nhìn, cả trái tim đều tê dại. Cánh mũi hoàn mỹ, no đủ chu môi, ướŧ áŧ mọng nước làm cho người ta trong lòng ngứa ngáy vô cùng, rất muốn được nhấm nháp đôi môi ấy. Làn da hắn trắng noãn hồng hào tựa như da em bé, không một tỳ vết, trong suốt oánh nhuận thật mê người. Hắn mặc quần áo màu đỏ như máu, cơ thể phát ra phong tình lưu chuyển mị hoặc lòng người, là một cái trí mạng yêu nghiệt! Hắn chính là Chấp Pháp trưởng lão, Quân Tử Mị.

Người còn lại là một thiếu niên mười bốn tuổi, mặc trường bào màu tím nhạt, gương mặt xinh đẹp đáng yêu, mắt to sáng ngời, chiếc mũi kiều kiều, đôi môi đỏ mọng, khi nói chuyện còn lộ ra hai lúm đồng tiền rất sâu, da phu nõn nà như trứng mỏng oánh oánh sáng ngọc, làm cho người ta muốn cắn một ngụm, thật là một tuyệt sắc tiểu chính thái đáng yêu! Hắn là Truyền Công trưởng lão, Quân Tử Mai.

Hai người bọn họ là huynh đệ ruột thịt, tuy còn nhỏ nhưng có nội công thâm hậu và tư chất rất cao. Khi nàng đến Cái Bang để nhận chức Bang chủ thì họ đã ở đây làm Trưởng lão, có thể nói họ là 'tiền bối' của nàng. Nàng nghe Tần trưởng lão nói họ là đệ tử của Vô Nhai Tử, bạn tốt của Hồng gia gia và Vân Lai Tử. Vân Nhai Tử cho bọn họ gia nhập Cái Bang là để giúp Bang chống đỡ trong lúc Hồng gia gia mất tích.

"Mấy ngày không gặp, hai vị Trưởng lão đây càng trở nên quyến rũ mê người hơn~!" Tư Đồ Tuyết Vũ khí định thần nhàn đứng ở nơi đó phe phẩy quạt, ngắm mỹ nam, còn không quên mở miệng khen ngợi.

Anh Nhi đứng kế bên nàng nói thầm trong lòng: Tiểu thư ơi! Nếu để Tuyết công tử biết ngài đang trêu chọc mỹ nam, nhất định sẽ ghen cho coi! Tiểu thư hai năm qua, lần nào gặp hai vị này cũng đều trêu chọc họ, đến giờ đã trở nên nghiện rồi!

"Thì ra là Bang chủ đến!" Quân Tử Mai nghe tiếng nói thì giương mắt nhìn sang, thấy nàng liền mỉm cười, sau đó cùng Quân Tử Mị cúi chào nàng, "Tham kiến Bang chủ!"

"Tham kiến Bang chủ!" Mọi người dưới đài cũng đều xoay người lại, cúi chào nàng. Sau đó có tiếng người xầm xì bàn tán phát ra.

"Đây là tân Bang chủ của Cái Bang sao? Thật là tuấn mỹ!"

"Đúng vậy! Nghe nói võ công của ngài ấy còn rất cao nữa, nếu chúng ta có thể được ngài ấy đích thân chỉ dạy thì hay biết mấy!"

"Ta nghe nói mấy ngày trước ngài ấy đến thanh lâu, còn nghe nói ngài ấy và Bắc Cung thiếu chủ có dây dưa với nhau nữa, hình như là...là hai người có Long Dương phích với nhau!"

"Có thật không? Nhưng chắc là mọi người đồn đãi bậy bạ thôi, họ đều là những người có thân phận địa vị cao, sao có thể là loại người đó chứ!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Ta nói ngươi biết, nếu để Bang chủ và Bắc Cung thiếu chủ nghe được lời này thì ngươi chết chắc rồi!"

"Ngươi không nghe nói là Bắc Cung thiếu chủ hắn không gần nữ nhân sao? Theo ta thấy hắn thích nam nhân đó!"

"Các ngươi đừng nói bậy bạ nữa! Họ có Long Dương phích hay không không cần biết, chỉ cần biết Lãnh Bang chủ là một người chính nghĩa, tài giỏi là được rồi!"

"Các ngươi đã quên lời của Chấp Pháp trưởng lão mới nói hay sao? Không cần ta phải nhắc lại lần nữa chứ!" Những người đệ tử mới xầm xì rất nhỏ, nhưng mà hai huynh đệ Quân Tử Mị và Tư Đồ Tuyết Vũ đều là người có nội lực thâm hậu, cho nên nghe rất rõ lời bọn họ nói. Quân Tử Mai nghe được mọi người nói chuyện có liên quan tới Tư Đồ Tuyết Vũ liền lên tiếng nhắc nhở bọn họ im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn quét mọi người, gương mặt và giọng nói mang theo một chút hờn giận.

"Chúng ta đã rõ, thưa Truyền Công trưởng lão!" Mọi người giật mình im miệng lại, tiếp theo đồng thanh trả lời.

"Các ngươi cứ luyện tập đi, không cần quan tâm đến ta, ta chỉ đến xem mọi người luyện tập thế nào." Tư Đồ Tuyết Vũ nghe thấy lời bọn họ nói hơi cứng đờ một chút, nhưng sau đó phản ứng lại như thường, miệng cười cười nói. Nàng biết thế nào cũng bị mọi người hiểu lầm mà, haizz! 'Một đời anh minh' của nàng đã mất hết rồi nha, xem ra nàng phải tạo lập lại "hình tượng" của Lãnh Tuyết mới được!

"Dạ, thưa Bang chủ!" Mọi người đồng thanh cung kính nói.

"Các ngươi cứ luyện các chiêu thức mà vừa rồi ta đã chỉ dạy, nếu không nhớ thì nhìn vào hình khắc ở trên tường. Lát nữa, ta sẽ chỉ dạy mọi người các chiêu thức khác." Quân Tử Mai dặn dò bọn họ, sau đó cùng với Quân Tử Mị phi thân xuống chỗ Tư Đồ Tuyết Vũ đang đứng.

"Bang chủ hôm nay thật rảnh rỗi đến xem chúng ta." Quân Tử Mị khóe miệng cầm ý cười, ánh mắt mang theo ý trêu chọc nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ. Hắn đã sớm quen với cái miệng "lợi hại" của tên "tiểu tử" này. Cãi nhau nhiều với "hắn", hắn cũng cảm thấy có một chút thú vị.

"Sao hả, hai ngươi không hoan nghênh ta sao? Ta thật là thương tâm nha ~!" Tư Đồ Tuyết Vũ giả vờ làm ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, còn đem tay đặt lên tim mình nữa.

"Bang chủ đừng nghĩ vậy, ca ca của ta chỉ đang nói đùa!" Quân Tử Mai tưởng nàng thương tâm thật nên giải thích. Hắn cũng không hiểu sao hắn lại không muốn nhìn thấy "hắn" buồn.

Tên tiểu tử này thật tốt lừa! Dễ dàng bị Tư Đồ Tuyết Vũ lừa dối và dụ dỗ.

"Tử Nhi không ngoan nha, ta đã kêu đệ phải gọi ta bằng Tuyết ca ca mà! Mau gọi ta nghe một tiếng xem, nếu không ta sẽ lại thương tâm nữa cho xem." Tư Đồ Tuyết Vũ gác tay lên vai của Quân Tử Mai, nháy nháy mắt với hắn. Nàng rất thích trêu chọc tiểu chính thái đáng yêu này, hắn so với ca ca của hắn thật thà hơn rất nhiều. Nàng liếc mắt nhìn sang Quân Tử Mị, nhìn thấy hắn cười mị hoặc nhìn mình nàng lập tức cảm thấy sống lưng căng thẳng. Quân Tử Mị tên này chính là một con hồ ly, còn Quân Tử Mai chỉ là một tiểu bạch thỏ!

"Không được đâu Bang chủ, ta...ta...Tuyết...Tuyết ca ca!" Quân Tử Mai không định gọi vì phải tuân thủ theo Bang quy, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nàng, hắn đành phải mở miệng gọi.

Xem đi, tiểu bạch thỏ rất dễ dụ!

"Gọi thêm một lần nữa đi, Tử Nhi!" Tư Đồ Tuyết Vũ được nước làm tới.

"Tuyết ca ca!" Quân Tử Mai hơi đỏ mặt, gục đầu xuống gọi nàng.

"Nghe thật là êm tai nha! Hắc hắc!" Nàng muốn nghe hắn gọi một tiếng ca ca cũng thật là vất vả. Hai năm, hai năm rồi nàng mới nghe được hắn kêu nàng là Tuyết ca ca! Thật là sướиɠ chết đi được!

"Bang chủ nghe được đệ đệ ta gọi ngươi bằng ca ca, ngươi vui đến vậy sao?" Quân Tử Mị tà nghễ nhìn nàng, nhếch môi cười.

"Đương nhiên rồi! Có được một đệ đệ đáng yêu như vậy, ta rất vui!"

"Vậy ta cũng gọi ngươi là Tuyết ca ca được không?" Quân Tử Nhan lại cười thật yêu mị nhìn nàng.

Tư Đồ Tuyết Vũ thấy hắn cười mê hồn như vậy thì mắng thầm trong lòng: Cười yêu nghiệt như vậy làm gì? Thật là muốn dụ người phạm tội à nha! Không không không! Mình đã có Tuyết rồi, không thể bị nam nhân khác mê hoặc! Không thể, không thể!

"Ha ha, nếu ngươi muốn gọi thì cứ việc gọi đi, ta cũng không ngại mình có thêm một yêu nghiệt đệ đệ!"

"Yêu nghiệt? Hai chữ này nghe cũng rất thú vị, ta thích! Nhưng ta vẫn cảm thấy mình không yêu mị bằng Bang chủ!" Quân Tử Mị vuốt sợi tóc trước ngực, nháy nháy mắt với nàng. Bộ dáng lúc này của hắn nếu để cho người khác nhìn thấy chắc sẽ tê dại như bị điện giật mất, cũng may là đã sớm quen với bộ dáng này của hắn rồi, nhưng mà cũng không tránh khỏi tim đập nhanh.

"Ta yêu mị sao? Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy! Lãnh Tuyết ta, ngọc thụ lâm phong. anh tuấn tiêu sái, tuấn mỹ phong lưu, hào hoa phong nhã, tướng mạo đường đường, khí khái mười phần...(tỉnh lược một ngàn từ) thêm hai chữ yêu mị nữa cũng không tệ, không tệ!" Tư Đồ Tuyết Vũ lại tiếp tục tự mình YY, ưỡn ngực cao đầu, phe phẩy quạt, tự tạo hình một tư thế thật hoàn mỹ.

"Bang...Tuyết ca ca! Chuyện Ngọc Kiếm Sơn Trang muốn mời chúng ta đi tham gia hội nghị, huynh có định đi hay không? Lần này Minh chủ muốn hợp tác với triều đình, nhưng xưa nay giang hồ và triều đình vốn không ai xen vào việc của ai, bây giờ lại cùng nhau hợp tác, Cái Bang của chúng ta cũng sẽ cùng với bọn họ diệt La Sát Cung hay sao?" Quân Tử Mai sợ nàng sẽ tiếp tục tuôn trào mãi không ngừng nên nói sang chuyện khác, tên tiểu tử này cũng sợ chứng bệnh tự kỷ của nàng.

"Công tử! Công tử! Truyền Công trưởng lão chờ ngài trả lời kìa!" Anh Nhi thấy Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn đang trong tình trạng YY nên lắc lắc cánh tay nàng. Tiểu thư thật là...

"Hả? Ờ thì đương nhiên là phải đi rồi! Ta cũng muốn xem thử Ngọc Kiếm Sơn Trang được giang hồ xưng là Đệ Nhất Trang sẽ trông như thế nào, ta lại càng muốn biết, bọn họ sẽ dùng cách gì để tiêu diệt La Sát Cung đây?!" Tư Đồ Tuyết Vũ nheo lại mắt, cười thật tà tứ nói.

Hai huynh đệ họ Quân nhìn thấy biểu tình của nàng, nghi hoặc trong lòng không biết là nàng đang nghĩ gì. Anh Nhi thì biết, tiểu thư lại muốn làm "chuyện xấu" nha!

"Huynh sẽ dẫn ai đi cùng?" Quân Tử Mai hỏi nàng.

"Để ta nghĩ thử xem...hai người các ngươi thì thế nào? Sao hả, có muốn cùng đi với ta không?" Nàng cười nghịch ngợm, lần lượt dùng đầu quạt chạm vào cằm của hai huynh đệ.

"Chúng ta sẽ cùng đi với ngươi ~!" Quân Tử Mị kề sát nói vào tai nàng, nói xong còn thổi khí vào. Làm cho Tư Đồ Tuyết Vũ rùng mình một cái, lỗ tai lập tức đỏ lên. "Ha ha ha..." Quân Tử Mị nhìn thấy bộ dáng như vậy của nàng liền cười ra tiếng. Hắn phát hiện được một chuyện rất thú vị!

"Ca ca! Tại sao huynh lại cười?" Quân Tử Mai thấy hắn cười thoải mái như vậy lập tức ngạc nhiên hỏi. Từ khi mẫu thân mất đi, ca ca đã lâu không cười tươi như vậy, bình thường huynh ấy tuy rằng có cười, nhưng chỉ là nụ cười chưa đạt tới đáy mắt.

"Không, ta chỉ là phát hiện được một điều thú vị mà thôi!" Không ngờ điểm yếu của "hắn" là ở tai! Quân Tử Mị hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe nhanh qua một tia sáng ám trầm. Thật ủy mị!

"Cười chết ngươi đi! Hừ! Ta đi về đây, các ngươi mau tiếp tục việc của mình đi! Tử Nhi, lần sau ta sẽ đến thăm đệ, ta đi nha, nhớ là phải nhớ ta đó!" Tư Đồ Tuyết Vũ trừng mắt Quân Tử Mị, rồi quay sang cười ngọt ngào với Quân Tử Mai.

"Tuyết ca ca đi cẩn thận!" Quân Tử Mai cười đáp lại nàng, còn Quân Tử Mị thì gợi lên khóe miệng, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhìn theo bóng dáng Tư Đồ Tuyết Vũ cho đến khi nàng biến mất ở cửa của Võ trường...

Cùng lúc đó, ở Bảo Lan Điện, Ngự thư phòng của Hoàng Đế!

"Hoàng huynh! Tại sao huynh lại muốn đệ cưới Tư Đồ Tuyết Vũ lần nữa?" Sở Lan Ngạo nhìn vào Sở Lan Hạo đang ngồi ở sau ngự án phê tấu chương mà hỏi. Sáng nay, hắn nghe Anh Tuấn nói tin này liền lập tức vào Cung hỏi, hắn đã đuổi nàng ra khỏi Vương phủ rồi thì tại sao bây giờ phải cưới nữa? Chuyện của Mị Nhi hắn vẫn chưa điều tra rõ ràng, hắn không thể muốn thêm chuyện phiền phức nữa.

Sở Lan Hạo buông xuống trong tay tấu chương, nhíu mi lại nhìn Sở Lan Ngạo, "Tam đệ! Chuyện hôn ước này là chính tay ta đã ban chỉ ra. Lúc trước chẳng qua là hiểu lầm nên đệ hưu nàng, hiện giờ biết rõ Tư Đồ Tuyết Vũ bị oan, đệ vẫn phải cưới nàng làm bình Vương phi. Nàng là con gái mà Tư Đồ Thanh Vân yêu nhất, chẳng lẽ đệ muốn ông ta phải nhìn con gái mình chịu thiệt? Tư Đồ Thanh Vân là một trung thần, ta không muốn mất đi ông ấy! Đệ muốn sai lầm năm năm trước của Phụ hoàng lại tái hiện hay sao? Chúng ta đã mất đi một Nam Cung gia tộc, ta không muốn tiếp theo sẽ là Tướng Quân Phủ!"

Sở Lan Quốc vốn có Tứ đại gia tộc, nhưng năm năm trước vì bị gian thần hãm hại, Thái Thượng Hoàng đã ra lệnh đem Nam Cung gia chủ là Thừa tướng trong triều hành quyết, người trong gia tộc thì tùy theo xử phạt. Sau khi Hình Bộ và Lại Bộ cùng với Đại Lý Tự điều tra rõ ràng lại, biết được Nam Cung Thừa tướng là bị oan, Thái Thượng Hoàng cảm thấy có lỗi với Nam Cung gia tộc, cảm thấy thẹn với con dân thiên hạ nên đã thoái vị, truyền ngôi lại cho Sở Lan Hạo, còn mình thì đi xem xét cuộc sống dân tình khắp nơi với Tôn Quý Phi và con trai thứ tư là Sở Lan Kỳ, Kỳ Vương gia.

"Vậy huynh muốn đệ làm cho Mị Nhi phải chịu thiệt sao?" Sở Lan Ngạo hỏi ngược lại Sở Lan Hạo, hắn đã từng hứa sẽ cho Tư Đồ Mị Nhi được hạnh phúc để đáp lại ân tình hắn nợ nàng năm xưa, hắn không thể thất hứa được.

"Nàng ta sao lại chịu thiệt? Chẳng phải nàng ta cũng vẫn là Vương phi hay sao? Không ai chiếm vị trí của nàng ta." Sở Lan Hạo lại tiếp tục vừa phê tấu chương vừa nói.

"Cho dù là như vậy, nàng cũng sẽ buồn vì đệ phải cưới Tư Đồ Tuyết Vũ, đệ không muốn nàng không vui. Hậu viện của đệ cũng rất phiền rồi!" Sở Lan Ngạo nhất quyết không chịu cưới Tư Đồ Tuyết Vũ, thứ nhất là vì không muốn thất hứa, thứ hai là vì không muốn đem thêm người vào hậu viện nữa. Mấy nữ nhân kia là vì che mắt mọi người nên hắn không thể không cho bọn họ vào phủ, nếu như không phải là bọn họ thì sẽ còn tiếp từng nữ nhân từng nữ nhân khác nữa vào. Chính vì vậy hắn cho bọn họ vào cho xong, dù sao cũng không chạm vào, xem họ như bình hoa trang trí là được rồi!

Sở Lan Hạo nghe vậy ngẩng đầu lên, cầm bên cạnh chén trà uống một ngụm, sau đó nghiêm túc nhìn Sở Lan Ngạo, "Tam đệ! Ta hỏi đệ, Tư Đồ Mị Nhi thật sự tốt như vậy? Tư Đồ Tuyết Vũ thực sự làm cho đệ chán ghét đến thế?"

Nghe vậy, Sở Lan Ngạo nghĩ tới chuyện lần trước ở Thần Tiêu Lâu, vẻ mặt lập tức biến sắc nói lẫy, "Nàng đương nhiên là tốt rồi, Tư Đồ Tuyết Vũ không bằng một nữa nàng! Hừ! Nhưng mà...Hoàng huynh, sao huynh lại hỏi vậy?" Hoàng huynh sao lại hỏi đến Mị Nhi?

"Đệ không nghĩ, tại sao lại có người muốn hãm hại Tư Đồ Tuyết Vũ? Ta nghe Tư Đồ Thanh Vân nói, từ nhỏ nàng đã yếu đuối, ít nói nhưng lại rất hiền lành, không thích tiếp xúc cùng người lạ, suốt ngày luôn ở trong nhà, không gây thù chuốc oán với ai thì tại sao lại có người hận nàng? Còn chọn ngay lúc nàng thành thân mà ra tay?" Sở Lan Hạo phân tích từng chút hỏi Sở Lan Ngạo, mấy ngày này hắn đã cho người điều tra, biết được Tư Đồ Mị Nhi luôn không thích Tư Đồ Tuyết Vũ, từ nhỏ thường xuyên ức hϊếp nàng. Còn biết được trước ngày thành thân hai ngày, nàng ta đã lén một mình xuất phủ. Sau khi gả cho Ngạo, nàng ta vẫn thường xuyên lén ra ngoài một mình.

"Hoàng huynh, huynh nói vậy là nghi ngờ Mị Nhi? Nàng tuy không thích Tư Đồ Tuyết Vũ, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không làm việc đó! Mị Nhi luôn là người hiểu chuyện, lại hiền lành, dịu dàng như nước, nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy!" Sở Lan Ngạo nghe vậy liền kích động đứng lên nói, Hoàng huynh sao lại nghi ngờ Mị Nhi chứ, nàng tuyệt đối không phải là loại người đó!

"Tam đệ, đệ nhìn xem tờ giấy này đi." Sở Lan Hạo đưa tay mở một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm trên ngự án, lấy tờ giấy bên trong đưa cho Sở Lan Hạo xem. Tờ giấy này hắn vẫn luôn cất giữ, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy chữ viết trên giấy, hắn liền biết đây là chữ của nữ nhân, nét chữ uyển chuyển, nhẹ nhàng lại không mất khí khái quyết đoán, tiêu sái mà tự tin. Hắn rất muốn gặp được chủ nhân của chữ viết này. Huyết La Sát! Nàng là người như thế nào đây?

Sở Lan Ngạo đi đến lấy tờ giấy từ tay của Sở Lan Hạo, sau khi đọc hết chữ ghi trên giấy, toàn thân hắn đều chấn động, gương mặt biến sắc.

Một trong ba hung thủ sao? Vậy người còn lại là ai? Chẳng lẽ...? Không! Không thể nào! Không phải nàng, nàng sẽ không làm chuyện như vậy!

"Đệ cũng đang nghĩ giống ta đúng không?" Sở Lan Hạo nhìn nét mặt của Sở Lan Ngạo lúc này thì biết được hắn đã muốn nghi ngờ là Tư Đồ Mị Nhi làm, bởi vì đối với một người sinh ra trong Hoàng tộc như huynh đệ bọn họ mà nói, sẽ không lạ gì với những âm mưu hãm hại của những nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân muốn tranh giành địa vị và tình yêu.

"Không! Hoàng huynh, không phải là nàng! Nàng sẽ không làm ra chuyện này!" Sở Lan Ngạo vẫn muốn biện minh cho Tư Đồ Mị Nhi, hắn không muốn tin tưởng một người thiện lương từng giúp đỡ hắn như Tư Đồ Mị Nhi lại nghĩ ra kế hoạch ác độc như vậy để hãm hại muội muội ruột của mình.

"Là phải hay không phải, thì đệ hãy tự mình đi tìm hiểu đi! Nhưng ta muốn nhắc nhở đệ, nữ nhân một khi ghen tị thì chuyện gì cũng dám làm. Đệ nhìn những nữ nhân tranh đấu trong Hậu cung này đi, chẳng phải người nào lúc đầu cũng thùy mị, ôn nhu thiện lương hay sao? Nhưng một khi bị phù hoa làm mờ mắt, chỉ vì tranh giành được sủng ái, muốn được ngồi trên cao thì sẽ không tiếc hết thảy hãm hại lẫn nhau, đấu đến ngươi chết ta sống." Bọn hắn từ nhỏ luôn nhìn thấy nữ nhân trong Cung luôn tranh đấu nên hiểu được, nữ nhân luôn sẽ không như bề ngoài hiền lành như vậy!

"Hoàng huynh, ta..." Hắn làm sao lại không biết chứ, nhưng hắn lại không muốn tin, Mị Nhi là người đầu tiên mang tới cho hắn ấm áp trong lúc hắn gặp khó khăn, hắn không dám nghĩ thời gian sẽ làm cho nàng thay đổi. Nhưng nếu thật sự là nàng thì hắn phải làm sao đây? Hắn tuy không yêu Tư Đồ Mị Nhi nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng nàng. Hắn tuy không thích Tư Đồ Tuyết Vũ, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, danh tiết đối với một nữ nhân mà nói, rất quan trọng!

Sở Lan Ngạo nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi như là đang đấu tranh nội tâm, sau đó mở mắt ra nhìn thẳng Sở Lan Hạo nói, "Đệ, sẽ điều tra ra chuyện này!" Ngữ khí mang theo quyết tuyệt.

"Vậy đệ trở về đi, ta sẽ sai người xem xem ngày nào là ngày Hoàng đạo để đệ cưới Tư Đồ Tuyết Vũ vào Phủ. Còn nữa, Bách Hoa Hội sắp tới, đệ nên tới Tướng Quân Phủ gọi Tư Đồ Tuyết Vũ cùng đi. Hôm đó ta sẽ hạ chỉ cho nàng." Sở Lan Hạo biết Sở Lan Ngạo tự biết nên làm thế nào, vì thế hắn không cần phải nói nhiều thêm nữa.

"Đệ đã biết. Thần đệ cáo lui!" Sở Lan Ngạo gật đầu chào rồi xoay người đi ra ngoài, nhìn theo bóng dáng của hắn một lúc Sở Lan Hạo mới lắc nhẹ đầu, tiếp tục phê tấu chương.

Tam đệ này của hắn, tuy làm người cao ngạo nhưng lạilà một người trọng tình trọng nghĩa. Đây là ưu điểm và cũng là khuyết điểm!