Tính Sư

Chương 67: Diêu: 2

Sau khi bị thằng nhóc Trương Trường Thanh kia giận dỗi, Tần Giao lại tiếp tục nằm một mình trong long trì rất lâu. Thực ra nói nghiêm túc thì, mấy hôm nay sở dĩ y không ra ngoài cũng có một phần nguyên nhân là vì thân thể bất tiện, buổi tối hôm ấy hóa giao gọi sét vào đúng kỳ động dục, làm cho vảy trên mặt và trên người y bắt đầu rụng dần.

Trước khi chân chính hóa thành giao long, chứng rụng vảy của y từng rất nghiêm trọng trong suốt nhiều năm, cho nên chỉ cần biến thành hình người là trên mặt y sẽ xuất hiện rất nhiều vết tích màu xanh khó coi. Mặc dù có nhờ Hà Bá và Kim Cánh Chi hỗ trợ, cũng đã bắt đầu uống thuốc, nhưng xem tình huống khôi phục hiện tại thì có vẻ hiệu quả không tốt rồi.

Giờ khắc này Tần Giao đang ngồi bên cạnh long trì, vai còn khoác chiếc áo bào màu xanh, cúi đầu nhìn gương mặt mình phản chiếu trên mặt nước đã hoàn toàn biến đổi. Chú ý thấy Kim Cánh Chi vào đưa thuốc cho mình mà không có thằng nhóc kia theo sao, y bèn nheo mắt đặt chén thuốc trong tay xuống, cất tiếng hỏi thanh niên xinh xắn mặc đồ thư sinh nọ:

“Trương Trường Thanh đi đâu rồi?”

“……Dạ bẩm Túy Quân, Tiểu Túy Chủ, Tiểu Túy Chủ đang một mình đọc sách ở bên ngoài ạ.”

“Thật không?”

“……Thật, thật ạ, đang ở ngay bên ngoài ạ.”

Kim Cánh Chi kiên trì nói dối Tùy Quân nhà mình, cái mặt cười cứng đờ đến mức sắp tê rần đến nơi. Tần Giao cũng không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn chằm chằm bát canh thuốc đen thui, trông rõ là khó nuốt kia, cuối cùng vẫn cố bưng lên nhấp thử một hớp.

Cảm nhận mùi thuốc đắng ngắt rốt cuộc cũng chảy xuống cổ họng đau đớn của mình rồi, Tần Giao lại nằm một mình ở hồ nước lạnh lẽo suốt hồi lâu, sau đó mới cất giọng trầm thấp về phía bóng đêm vô biên vô tận của Túy Giới:

“Đã tìm được cái đồng hồ biến mất trong sông Ngân đêm đó chưa?”

“Dạ, tạm thời vẫn chưa ạ…… Đám tôm mò mẫm dưới đáy sông mãi mà chẳng thấy bóng dáng cái đồng hồ kia đâu, mấy ngày nay nhóm hồ ly cũng lùng sục khắp Phấn Lâu – quê hương của hai anh em Mi Lang, nhưng kết quả chẳng tra ra được gì. Cho nên thần cả gan suy đoán, rất có thể hai anh em này không hề xuất thân từ Phấn Lâu, cũng không rõ vì sao bọn chúng lại biết chuyện trong tường năm đó…… Tuy nhiên, việc Lão Túy Chủ còn sống đã bị hai tên khốn kiếp này lan truyền ra ngoài, hiện tại ở Túy Giới cũng có không ít địa giới chưa chịu quy phục ngài và Tiểu Túy Chủ, chẳng hạn như Loa Phàn hay Chử Lâm, ngộ nhỡ tên Mi Lang kia đào tẩu gây ra cơ sự gì……”

Lời nói của Kim Cánh Chi tỏ rõ sự lo lắng, Tần Giao nghe vậy cũng không thể hiện cảm xúc gì, chỉ nhấc ngón tay ướt đẫm lên vuốt ve đuôi lông mày bị rụng vảy, vừa dõi nhìn một phía vừa cười quái gở, nói rằng:

“Bây giờ bọn chúng không phục chẳng qua là vì thấy Trương Trường Thanh còn nhỏ tuổi, không có tiếng nói thôi. Nếu lũ đó thật sự có tiêu chuẩn cao đến thế thì sao hồi con lợn Trương Bỉnh Trung kia lên làm Túy Chủ, lại chẳng thấy ma nào đứng ra can ngăn? Rốt cuộc vẫn là một lũ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, mà cũng đúng thôi, ở Túy Giới này kẻ nào bản lĩnh cao thì kẻ ấy có tiếng nói mà……”

“Vậy theo ngài…… tiếp theo nên làm gì đây ạ?”

“Tiếp tục điều tra lai lịch của đồng hồ mặt trời và Mi Lang, không cần quan tâm cái chốn Phấn Lâu gì đó nữa, không tìm được người đâu. Đến thẳng mấy chỗ Loa Phàn và Chử Lâm không chịu quy phục kia, nói với chúng rằng bọn Mi Lang định mưu hại cựu Túy Chủ Trương Bỉnh Trung chính là người ở hai nơi đó, nếu bọn chúng có chứng cứ thì cũng mặc kệ, cứ nhân cơ hội này để giúp ta xử lý vài kẻ, trở về ta đương nhiên sẽ khen thưởng ngươi. Còn xác của Tả Mi Lang thì cứ tiếp tục treo ở ngoài túy điện, để cho mấy tên núp trong tối ngắm nghía cẩn thận vào……”

“Vâng…… Thần lập tức đi làm ngay, à mà thưa Túy Quân, chuyện lần trước ngài bảo chúng thần đi điều tra, hôm nay rốt cuộc cũng có tin tức rồi……”

“Hửm, thế nào rồi?”

“Một đứa con nữa của Phụng Thanh Túy Chủ có lẽ vẫn còn sống trên đời, cũng đã tìm được Nha nương tử năm xưa tận mắt thấy một người trẻ tuổi bỏ Tiểu Túy Chủ vào trong tường…… Còn chiếc chìa khóa mà Phụng Thanh Túy Chủ đưa cho ngài lúc thăm tù trên núi Thúy Vi…… Nếu người của chúng ta không điều tra sai lầm, thì rất có thể đó cũng là Lão Long Vương chuyển giao cho ngài ấy, để ngài ấy đưa lại cho ngài……”

“……”

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng chân tướng của tất cả mọi chuyện lại trở lại ước định lúc trước giữa mình và Tổ Long, Tần Giao nhoẻn miệng cười tự giễu, bỗng nói “Thế là bị lão già kênh kiệu chết tiệt kia tính kế rồi.”

Kim Cánh Chi biết là Tần Giao vẫn luôn căm ghét lão tô tổng Tần thị, bây giờ thấy tâm trạng y tồi tệ như vậy, hắn cũng chẳng dám hé răng. Sau một lúc lâu, kính túy này liền nghe chủ nhân của mình cất giọng lạnh lùng:

“Các ngươi hãy tiếp tục đi tìm thứ gọi là “Cửa” kia, rút người ở chỗ Đăng Tâm lão nhân và Tiểu thị về đi, không cần theo dõi nữa.”

Cho tới nay Kim Cánh Chi vẫn luôn giúp Tần Giao chú ý chuyện về Cửa, giờ tự dưng nghe Túy Quân nhà mình đổi chủ ý, kính túy này cũng lấy làm ngạc nhiên, hắn vội gật đầu đáp rằng:

“Vâng…… Nhưng, thưa Túy Quân, trái tim của ngài…… ngài thật sự không định tìm về ư? Mấy ngày trước ngài còn bảo thần truy tìm hung thủ năm xưa hại chết gia đình Tấn Hành thiếu gia và khiến ngài ấy què chân, sau đó giao cho ngài tự mình xử lý mà…… Sao bây giờ lại……”

Tần Giao chỉ lặng thinh dựa vào long trì, sau khi đã dùng hết que diêm tâm hỏa cuối cùng, y khẽ nhắm đôi mắt màu xám lại, siết chặt tay, nói bằng giọng điệu lạnh như băng:

“Dù có tìm về rồi đưa đến trước mặt cậu ấy thì cậu ấy cũng chẳng thèm, nếu đã mất rồi…… thì cứ mất vĩnh viễn đi.”

……

Việc Trương Trường Thanh bỗng dưng đến đây hiển nhiên là nằm ngoài dự đoán của Tấn Hành, ít nhất trước khi mở cửa, hắn không hề ngờ rằng con cún kỳ lạ từng sống ở nhà mình sẽ chủ động tìm tới tận đây.

Bởi hình thể nhỏ bé của con cún này, hắn cũng loại bỏ khả năng nó là do cái người im ỉm mấy ngày nay phái tới để dò la tin tức hoặc trả đũa. Sau một thoáng im lặng, hắn vẫn cho nó vào trong, trông bộ dáng thằng nhóc ngoan ngoãn đi vào trong nhà, hắn bèn chậm rãi ngồi xổm xuống thềm cửa, mò tủ lấy cho nó đôi dép lê nhỏ của Trường Minh.

“……Sao đến bây giờ con vẫn chưa khôi phục hình người?”

“Dạ? Không phải đâu, đã khôi phục rồi, khôi phục từ lâu rồi, cơ mà con sợ cậu không nhận ra con, cho nên hôm nay mới khoác da chó lén chuồn ra ngoài, hê hê……~”

Nói rồi, cún con liền xỏ dép lê của Trường Minh, lon ton xoay một vòng tại chỗ trông rõ là ngố. Tấn Hành lặng lẽ nhìn nó chằm chằm, thằng nhóc Trương Trường Thanh thấy sắc mặt hắn không tốt, liền chủ động hỏi hắn:

“Cậu…… Cậu thỏ, hôm nay cậu…… ở nhà một mình sao?”

“Ừ.”

Tấn Hành chẳng hiểu cái xưng hô cậu thỏ này rốt cuộc là sao, song thằng cu này cứ gọi hắn như thế từ nãy đến giờ nên dù không quen, hắn vẫn không sửa cho nó. Trương Trường Thanh nhìn quanh nhà, thấy vắng lặng quá, bèn tò mò hỏi:

“Ủa, anh Trường Minh…… hôm nay anh ấy không ở nhà ạ?”

“Nó đi học rồi.”

“Đi học là cái gì? Có vui không ạ?”

“Con chưa từng đi học sao?”

“Dạ…… Chưa ạ, nhưng hình như con có nghe người khác kể rồi, cơ mà không biết là có vui hay không….. Ngày trước chú họ của con nhốt con trong một cái l*иg tre nhỏ tí, không cho con tùy tiện ra ngoài, lúc con đói bụng, ổng cũng chẳng cho con ăn cơm, còn sai Nhện nữ nhéo tai con, bắt con học sủa tiếng chó trước mặt mọi người……”

Trương Trường Thanh tội nghiệp kể lại tháng ngày trước đây hồi còn phải ở với chú họ, khiến Tấn Hành nghe mà sững sờ, hắn hỏi:

“Những người khác trong nhà con đâu?”

“Bọn họ đều mất lâu rồi, ngoại trừ người xấu…… Á nhầm, chú Tần, thì con không còn người thân nào cả…… Bao lâu nay chỉ có chú ấy nhớ để về tìm con thôi, những người khác có lẽ đều xem như con chẳng tồn tại…… Trước khi chú Tần cứu con ra trong đám cưới của chú họ con, thật ra con từng tự chuồn ra được một lần, nhưng mà lại bị tóm về ngay…… Sau đó không hiểu bằng cách nào, con liền được chú Tần đưa tới nhà của hai người, rồi con quen được cậu và anh Trường Minh nè, cả ông cụ dạo trước đến nhà rồi còn nổi giận với cậu nữa…… Nhưng lần trước con vẫn chưa tạm biệt mọi người một tiếng mà đã đi mất rồi……”

Bé con Trương Trường Thanh không hề cảm thấy những lời ngây thơ mình nói ra quả thật là quá xót xa đối với một đứa trẻ, mà Tấn Hành nghe nó nói xong thì lập tức nhíu mày lại.

Hắn bất giác liên hệ đến rất nhiều việc trước đây, cũng nhờ lời Trương Phụng Thanh vừa nói mà hiểu được thân phận thật sự của nó, hiểu được tại sao Tần Giao lại quấy phá đám cưới của Trương Bỉnh Trung, tại sao lại muốn đến ngõ Chó trả thù. Hắn khẽ nói “Ừm” rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó trấn an.

“Sau này nếu còn muốn trở lại thì con có thể tới đây bất cứ lúc nào, bình thường Tấn Trường Minh cũng sẽ ở nhà vào cuối tuần.”

Câu nói ấy chẳng thắm thiết cũng chẳng mùi mẫn, thế nhưng lại đánh thẳng vào trái tim của bạn nhỏ Trương Trường Thanh hơn bất kỳ lời nói nào trên thế giới này. Trong mắt thằng bé từ nhỏ không có người nhà thương yêu, việc cậu thỏ chính trực thiện lương có thể nói như vậy với một tiểu tà túy không rõ lai lịch là đã đủ khiến nó vui vẻ vô cùng rồi.

Được Tấn Hành dịu dàng xoa đầu, cu cậu Trương Trường Thanh cười toét cả miệng, bám theo sau Tấn Hành đi vào phòng khách hệt như cái đuôi nhỏ, còn ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế sô pha, bắt đầu xem phim hoạt hình mà mình thích nhất.

Chỉ là lúc Tấn Hành đi vào bếp lấy nước trái cây cho nó, nó lại phát hiện hình như từ nãy hắn vẫn luôn ho khe khẽ, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Cún con ló đầu ra khỏi sô pha nhìn chằm chằm Tấn Hành một lát, cũng biết ốm đau sẽ gây ra một số ảnh hưởng đối với thân thể của phàm nhân, cho nên nó lo lắng hỏi:

“Cậu thỏ, có phải cậu bị ốm không?”

“……Ừ, cậu bị cảm.”

Gò má Tấn Hành tái nhợt hao gầy, toát lên vẻ bệnh trạng, tuy không muốn nói về chuyện này với một đứa trẻ lắm, nhưng nhìn đôi mắt to tròn lúng liếng của nó, hắn vẫn kiên nhẫn trả lời.

Trương Trường Thanh cuống quýt kêu lên “Cậu đã uống thuốc chưa, nhất định phải nghe lời bác sĩ nha, còn phải nghỉ ngơi nhiều nữa”, sau rồi nó bỗng dưng đổi đề tài, cau mày lầm bầm rằng:

“Haiz, sao cậu với chú Tần tự dưng lại như thế chứ? Hai bữa nay chú ấy cũng ở lì trong long trì Xích Thủy từ sáng đến tối, chẳng đi đâu cả……”

“……”

Tấn Hành đang xắn tay áo đi vào bếp lấy sữa cho nó, tự dưng nghe thằng nhóc Trương Trường Thanh nhỏ giọng lầm bầm như thế, hắn thoáng khựng lại. Hắn cứ nín thinh nhìn chằm chằm cái cốc trước mặt một lúc lâu, làm Trương Trường Thanh quýnh lên tưởng mình lỡ nói sai cái gì.

Bầu không khí ngột ngạt ấy kéo dài khoảng bốn, năm giây, giọng nói của Tấn Hành bỗng vang lên, tuy vẫn lạnh nhạt nhưng rõ ràng không giống lúc trước:

“……Anh ấy làm sao cơ?”

“Dạ?”

“……Anh ấy không thoải mái chỗ nào ư?”

Tự dưng Tấn Hành hỏi không đầu không đuôi như thế, Trương Trường Thanh cũng ngớ ra, song nó nhanh chóng hiểu được là Tấn Hành đang hỏi về tình huống của Tần Giao. Vốn dĩ hôm nay Tiểu Túy Chủ đến đây là muốn hỏi thăm xem vì sao bọn họ lại cãi nhau cơ, nhưng cuối cùng nó vẫn chủ động bán đứng ông chú xấu xa trái tính trái nết của mình.

“Con, con cũng không biết nữa, trước nay chú ấy cũng chẳng nói về chuyện này với con, nhưng sáng nay lúc con đi tìm chú ấy thì thấy những chiếc vảy lấp lánh đó tự dưng rớt xuống…… Chắc vì bộ dáng kia không được đẹp cho nên hai hôm nay chú ấy không biến về hình người…… Thật ra chú ấy ghét bị người khác nhìn thấy nguyên hình của mình lắm, bởi vì chú ấy nghĩ hồi trước mình vị sét đánh gãy sừng rất khó coi……”

Nghe Trương Trường Thanh nói vậy, Tấn Hành cũng nhớ tới hôm ấy lúc mình ngã vào trong giường, y thậm chí chẳng khôi phục được nguyên hình, lại còn nổi giận vô cớ với mình. Hắn chú ý tới câu nói sau cùng của thằng nhóc, bèn hỏi:

“……Bị sét đánh gãy sừng?”

“Vâng ạ, đây là con nghe được lúc ông bác sĩ và chú ấy nói chuyện với nhau, nhất định chú ấy không muốn kể chuyện này với ai. Hồi còn nhỏ vì làm sai mà chú ấy bị ông Long Vương phạt, bị sét đánh ngã xuống từ nơi cao ơi là cao, hai cái sừng trên đầu cũng gãy lìa. Ông Long Vương nói với chú ấy là, người như chú ấy không xứng làm con cháu của rồng, chỉ có thể làm rắn trong đầm lầy cả đời thôi, chỉ khi nào chú ấy hoàn toàn tỉnh ngộ, biết được mình sai thì chú ấy mới có cơ hội làm lại từ đầu……”

Lời thằng nhỏ Trương Trường Thanh nói khiến ánh mắt Tấn Hành cũng thay đổi, kỳ thật trước đó hắn vẫn luôn thắc mắc về mối liên hệ giữa vài việc xảy ra hơn mười năm trước..

Nhưng giờ đã có việc Tần Giao bị lôi kiếp đánh gãy sừng làm manh mối then chốt, Tấn Hành cũng vô thức hồi tưởng lại sự kiện mà Liêu Phi Vân từng kể với mình. Hơn mười năm trước thành phố Dương Xuyên có cụ già trăm tuổi nhìn thấy rắn bị sét đánh, cả giao dịch liên quan đến trái tim mà Đăng Tâm lão nhân từng nhắc nữa, cuối cùng hắn cũng đã rõ hơn mười năm trước người nào đó đã từng làm những gì, bị trừng phạt như thế nào. Tấn Hành lặng yên giây lát, bỗng cau mày nói một cách công tâm:

“……Nếu như lúc đó anh ấy thật sự làm sai thì Tổ Long trừng phạt anh ấy cũng là theo chức trách của tổ tiên thôi, nếu không xử lý thỏa đáng món nợ của con cháu thì sẽ làm liên lụy đến người vô tội, thị phi nhân quả vốn phải như vậy.”

“Vâng vâng…… Thật ra chú ấy cũng thường hay tự kiểm điểm bản thân, nói lúc trước mình bị như thế là đáng đời, cơ mà con nói thật với cậu thỏ nha, tuy đúng là đôi lúc chú ấy có hơi xấu…… Nhưng cũng có lúc chú ấy không hề xấu đến vậy đâu…… Chính là, chính là một người kỳ lạ như thế đấy…… Đây là bố con nói với con……”

“Bố con?”

“Bố con tên là Trương Phụng Thanh! Cậu thỏ từng nghe tên bố con chưa!”

“Cựu Túy Chủ?”

“Đúng đúng chính là bố đó, bố con với người xấu quen nhau từ tấm bé, bố con nói chú ấy đỏng đảnh khó dỗ lắm, từ nhỏ đến lớn luôn vô lý cực kỳ, rõ ràng chính chú ấy làm không đúng mà cứ giận dỗi đuổi người khác đi, còn đòi người khác nhường nhịn mình mãi nữa chứ……”

Ở một mức độ nào đó, lời lẽ trẻ con của Trương Trường Thanh đã tổng kết vô cùng chính xác về tính cách cực đoan, u ám, thất thường và thần kinh của người nào đó. Tấn Hành cũng bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với ông bố từng bị Tần Giao hành lên bờ xuống ruộng kia. Hắn không nói gì nhiều, cứ lẳng lặng nghe đứa nhỏ này thao thao đủ thứ chuyện về quá khứ của Tần Giao.

“Bố con nói hồi bé tính tình chú ấy cũng ẩm ương lắm, người khác chê chú ấy xấu là chú ấy sẽ nổi giận ném vỡ đồ đạc, y như con gái vậy.”

“……”

“He he nghe thần kỳ lắm đúng không, ban đầu con cũng không tin đâu! Bố con nói hồi bé vì vết bớt trên mặt và trên người mà chú ấy đã chịu khổ rất nhiều. Mẹ chú ấy sinh chú ấy ra nhưng đem vứt bỏ, về sau những phàm nhân nhận nuôi cũng xem chú ấy như quái vật, suốt ngày nhốt chú ấy trong nhà, đánh đập mắng chửi thậm tệ…… Cơ mà cậu đừng nói với chú ấy là con kể cậu biết nha, bằng không chú ấy mà phát hoả thì sẽ lột da con mất……”

“……Ừ, cậu sẽ không nói cho anh ấy đâu.”

Nghe Trương Trường Thanh miêu tả hậu quả đáng sợ đến như vậy, cậu thỏ nhà nó cũng đành gật đầu với vẻ mặt phức tạp. Sau đấy hắn vẫn không chủ động phát biểu ý kiến gì, mãi đến khi thằng nhóc kể là mấy hôm nay người nào đó đang bận rộn tìm kiếm tung tích của anh em Mi Lnag và chiếc đồng hồ mặt trời mất tích, Tấn Hành bỗng lạnh lùng nói rằng:

“……Tên Tả Mi Lang đã mang đồng hồ mặt trời đi nhất định vẫn chưa chết.”

“Ớ, sao cậu thỏ biết?”

“Trong truyền thuyết, sông Ngân là sông nguồn mang đến sinh mệnh, dù thật sự có người chìm xuống tận đáy thì cũng không chết đuối được, cùng lắm…… chỉ bị cảm mạo chút thôi, anh ấy ắt hẳn cũng nhận ra điều này, cho nên mới gấp rút muốn tìm ra bọn chúng để nhổ cỏ tận gốc.”

Hôm ấy cậu cả biết rất rõ điều này song vì cứu ai kia mà vẫn khiến bản thân bất hạnh cảm mạo, nói xong câu ấy, hắn lại lặng thinh. Trương Trường Thanh nhận ra là hai cái người này rõ ràng vẫn còn giận dỗi nhau, cho nên nó không nói nhiều nữa.

Hiển nhiên, chỉ mấy câu nói của con nít đâu thể cởi bỏ bao nhiêu khúc mắc nảy sinh giữa hai người vì việc vạch trần thân phận được. Bản thân Tấn Hành cũng cần nhiều thời gian để xử lý một số vấn đề sau sự kiện lần trước.

Cho nên một tiếng sau, thằng nhỏ ngồi trong phòng khách nhìn đồng hồ, rồi chủ động nói mình phải về Túy Giới.

Trước đó Tấn Hành vốn định ra ngoài, nhưng lại vì chuyện này mà trễ nải không ít thời gian. Hắn gật đầu tiễn nó ra cửa, sau một thoáng suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn cúi xuống, dùng giọng điệu gượng gạo để thông báo cho cu cậu này một nhiệm vụ đặc biệt.

“Hôm nay trở về, lấy đan bì và xích thược mỗi loại hai lạng mang đi sắc lấy bã thuốc, sau đó sai người kiểm tra đảm bảo ngày nào anh ấy cũng uống hết, khoảng bốn năm ngày sau triệu chứng rụng vảy sẽ đỡ hơn. Nếu anh ấy chê đắng không chịu uống thì con cứ bảo hạ nhân bỏ nhiều sơn tra vào trong nhé. Anh ấy mà hỏi sao con biết thì nhớ đừng nói là cậu mách cho con, nghe chưa?”

“Ồ…… Vâng…… Vậy con có thể nói là cậu thỏ bảo với con không?”

“Thế gì có khác gì cậu vừa nói?”

“Chú ấy gọi cậu là Tấn Hành, nhưng con gọi cậu là cậu thỏ mà, chắc chắn là khác nhau rồi……”

“……Bất luận tên cậu là gì thì cũng không được bảo với anh ấy là cậu nói cho con biết, chỉ thế thôi, nghe rõ chưa?”

“A…… Dạ…… Được ạ……”

Tuy không hiểu vì sao cậu thỏ lo lắng cho ông chú xấu xa của mình mà lại bắt mình nói dối chú ấy, thế nhưng tối hôm đó trở về, Tiểu Túy Chủ của chúng ta vẫn nghiêm thúc giữ đúng lời hứa với cậu thỏ.

Vậy là đêm hôm đó, vị Túy Quân điện hạ nào đó đang tiu nghỉu nằm lì bên long trì liền nhận được một chén canh nhỏ được sắc theo đúng lời dặn dò của Tấn Hành, màu canh đỏ nhạt, tỏa ra hương sơn tra ngọt nhẹ.

Về phần Tần Giao rốt cuộc có nhận ra đây là Tấn Hành đưa hay không, sau khi nhận ra thì sẽ có cảm nghĩ gì, Tấn Hành nhất định không biết được. Giờ đã tối muộn rồi mà hắn chưa ngủ, vẫn đang ngồi một mình trong thư phòng bận rộn chuyện khác. Toàn bộ lực chú ý của hắn đang tập trung vào kinh Tam Mạn Đà Bạt Đà La ở chính giữa quyển sách đặt trước mặt.

……

“Thôi, vì lần này cậu giúp tôi, tôi sẽ không làm khó cậu…… Đây chính là cánh “Cửa” mà lúc trước chị gái cậu để lại ở chỗ tôi, cô ấy không nói cụ thể cho tôi biết cách đi vào, cho nên nhiều năm qua tôi cũng chưa từng mở nó ra, thế nhưng nguyên văn lời cô ấy nói với tôi lúc đó là —— Cánh cửa này hẳn chỉ mới là khởi đầu thứ nhất của “huyết mạch” mà thôi……”

“Khởi đầu thứ nhất của “huyết mạch”?”

“Phải, theo suy đoán bao năm qua của tôi thì…… Tôi cảm thấy cánh “Cửa” mà giờ tôi đưa cho cậu có lẽ chỉ là một lối vào đơn giản, khi cậu cố gắng đi vào đó và mở ra cánh “Cửa” thứ nhất, cậu sẽ phải đi tìm một chiếc “Chìa khóa cửa”. Một khi cậu thành công tiến vào cánh “Cửa” thứ nhất này và tìm được món đồ chị cậu để ở bên trong, tiếp theo cậu sẽ phải đi tìm chiếc “Chìa khóa” thứ hai để mở cánh “Cửa” thứ hai tiếp sau đó……”

“……”

“Nhưng bên trong rốt cuốc có bao nhiêu cánh “Cửa”, rốt cuộc có bao nhiêu “Huyết mạch” cả đã biến mất lẫn đang tồn tại, thật lòng tôi cũng chẳng rõ nữa. Nó giống như một mối liên hệ đặc biệt giữa những huyết mạch cổ xưa của Trung Quốc vậy, trong đó rốt cuộc là nhà nào liên kết với nhà nào, chỉ có thể chờ chính cậu từ từ khám phá thôi. Mà việc cậu phải làm bây giờ, chính là mau chóng tìm ra chiếc “Chìa khóa” để mở cánh “Cửa” thứ nhất kia. Việc khác tôi không giúp được cậu, chỉ xin nhắc nhở cậu một câu, bên trong có một con voi lớn đầu óc có vấn đề, thời tiết mà xấu là sẽ chửi bới om xòm, có lúc còn cố ý trốn tránh không chịu gặp ai, cậu tự cầu may mắn đi nhé……”

Những lời nhắc nhở của Tiểu Ngũ Uẩn về cánh “Cửa” đặc biệt này dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Tấn Hành lạnh lùng ngồi trong thư phòng, đặt tay lên quyển kinh văn Tam Mạn Đà Bạt Đà La kia, kiểm tra cẩn thận một phen.

Trong quyển sách này đa phần là những chữ viết tiếng Phạn mà người thường khó xem hiểu được, may mà bình thường Tấn Hành có đọc một ít loại sách này nên việc hiểu nghĩa cũng không khó khăn lắm. Điều khiến hắn bất ngờ là, trong sách cũng nhắc đến tám họ lớn thời thượng cổ, tức tám họ Cơ, Khương, Tự, Doanh, Vân, Quy, Cật, Diêu.

Liên hệ với câu chuyện thời Đường khi mà Phật giáo từng thịnh hành, có pháp sư Huyền Trang đến Thiên Trúc lấy kinh, vậy thì hẳn một số phương sĩ là khởi nguyên của tính sư cũng đã giấu vài đồ vật đặc biệt vào trong bản kinh Phật nào đó, về sau Tấn Thục cũng kế thừa truyền thống này. Tấn Hành dõi tầm mắt lạnh lẽo vào những trang giấy yên tĩnh kia, đoạn hắn cầm cây bút son lên, vạch một nét vào trong đó.

“AAA ———— “

Vì sách bị làm bẩn mà con voi trắng mới nãy còn trốn hắn liền giận dữ hí lên một tiếng với Tấn Hành ở bên ngoài cửa. Nắm ngay lấy cơ hội ấy, Tấn Hành bèn ném tiền xu trong tay lên đó, thoắt cái hắn liền biến thành một cái bóng màu trắng phát sáng tiến vào trong “Cửa”, một lần nữa mở đôi mắt nhạt màu của mình ra ——

Hắn nhận ra mình đã đứng trước một cánh cửa khổng lồ lơ lửng giữa màn sương trắng, một con voi trắng to lớn gần như chiếm trọn tầm nhìn của hắn, đang thực hiện chức trách canh giữ cửa.

“Kẻ đến là ai?! Hãy mau báo tên ra!!”

“Tấn Hành.”

Đây là lần đầu tiên Tấn Hành chân chính tiến vào “Cửa” của tộc họ, hắn đứng trong tầng mây, bình tĩnh quan sát bốn phía, bất ngờ phát hiện ra nơi này lại là một không gian đặc biệt, chỉ có duy nhất một màu trắng chứ không tồn tại bất cứ sắc màu nào khác.

Ngoại trừ con voi trắng trước mắt, bức bích họa ở hai bên cửa cũng hoàn toàn trắng tinh, bên cạnh các loại phù điêu chạm khắc hình động vật màu trắng thì cũng chỉ còn màn hơi nước trắng xóa tựa như mây mù.

Con voi trắng này có vẻ cực kỳ căm ghét tất cả những kẻ ngoại lai xâm phạm, nó cúi người quan sát mái tóc nhuộm đen của Tấn Hành, giận dữ quát:

“Họ Tấn họ Heo hay là họ Chó gì chứ! Không phải tộc ta thì tuyệt đối không được tự tiện tiến vào! Nếu không sẽ vĩnh viễn đọa lạc trong địa ngục A Tì!!! Nghe rõ chưa!! Mau cút ra khỏi cảnh trong cửa cho ta!!”

Lời lẽ thô bạo của con thần vật thủ vệ này khiến mặt Tấn Hành lập tức lạnh tanh, hắn ngẩng đầu liếc nhìn nó, con voi trắng kiêu ngạo kia còn vờ như không thấy. Nó hướng lên trời thét một tiếng dài, gọi những con chim sẻ trắng ẩn mình trong mây trời ra, ồ ạt nhào về phía thân thể gầy gò của Tấn Hành.

Tấn Hành vốn đang khoanh tay đứng im, thấy thế hắn liền nhanh chóng rút một tờ tính thư Hoàng thị từ trong tay áo ra. Khoảnh khắc ngọn lửa đỏ in dấu Phạn văn màu vàng cuồn cuộn bốc lên, bầy chim sẻ bị bức lui hết về sau, Tấn Hành cũng lộ ra mái tóc và đôi mắt trắng nguyên bản của mình.

Chứng kiến cảnh tượng ly kỳ ấy, con voi trắng giận dữ kia lập tức đơ ra như phỗng, mới nãy nó thấy tên nhóc gầy teo này cứ im thin thít, còn tưởng là đứa câm ở đâu chạy vào đây gây rối.

Ngoại hình đặc thù của Tấn Hành khiến nó chìm vào im lặng, bắt đầu ngẫm nghĩ xem họ Tấn này có gì đặc biệt mà dám to gan trợn mắt nhìn mình. Sau một hồi vắt óc suy nghĩ đến độ sắp làm nổ tung cả trời lẫn đất trong cửa, con voi trắng này mới khϊếp đảm lắp bắp:

“Ngài…… Ngài là tính sư…… Ngài chính là tính sư phải không!!??”

Tấn Hành cũng ngơ ra chẳng biết nên làm sao để đáp lại ánh mắt nghẹn ngào chực khóc của con voi kỳ quái này. Hắn cứ tưởng phải động thủ đánh nhau một trận mới đạt được mục đích cơ, mà giờ thì đành phải lúng túng mà thu tay về.

Giữa bầu không khí ngột ngạt quỷ dị ấy, con voi khổng lồ kia bật khóc nấc lên, nước mắt lã chã tuôn rơi, bắt đầu khóc lóc kể lể với Tấn Hành chỉ to bằng ngón chân mình:

“Ôi tính sư ơi, ngài…… ngài ngài…… ngài cuối cùng cũng đến rồi, tôi đã chờ ngài ở đây không biết bao nhiêu năm, nếu ngài mà không đến thì tôi sẽ chẳng còn động lực để mà sống nữa! Ngài không biết công việc thủ vệ vất vả đến nhường nào đâu…… Không những phải dãi nắng dầm mưa mà ngày nào cũng phải ngồi xổm chỗ này, nói dễ nghe tí thì là thần vật thủ vệ, mà nói không dễ nghe thì khác gì bảo an trông cửa đâu…… Mấy lão già chết tiệt trong đó luôn xem thường tôi, nhưng tôi biết làm sao đây, nếu nhà tôi mà tìm được việc tốt hơn thì ai thèm đi giữ cửa chứ…… Hu hu……”

Tấn Hành: “……”

Con voi bự chảng này ngay cả bảo an là gì cũng biết, Tấn Hành nghe nó than khóc càng lúc càng lớn mà cũng chẳng biết nên đáp ra sao, chỉ có thể im lặng lắng nghe, thi thoảng lại gật đầu tỏ ý mình đang tiếp tục nghe đây. Voi trắng thủ vệ khóc lóc một hồi trút hết tâm tình buồn bực ra, sau đó mới dùng vòi lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy nói:

“Haiz, thôi tôi không dông dài nữa, đã chờ ngài ở đây lâu như vậy rồi, hai ta vào việc chính đi thôi…… Hôm nay ngài có mang chìa khóa mở cánh cửa thứ nhất tới không?”

Nghe voi trắng hỏi vậy, Tấn Hành nhíu mày suy tư một hồi rồi quyết định ăn ngay nói thật là không, ta không có chìa khóa cửa. Voi trắng vốn đang chuẩn bị cho hắn đi vào trong rồi, nhưng nghe hắn bảo không có chìa khóa, nó cũng trố mắt ngạc nhiên bảo:

“Hả…… Không thể nào, năm đó lúc đi vào, chính miệng lão tổ tông Tần gia đã nói rằng, vào lần thức hai xuất hiện ở đây, trong tay ngài nhất định sẽ mang theo chìa khóa cửa mà…… Đừng bảo ngài bất cẩn làm mất rồi nhé?”

“……”

Tấn Hành không ngờ lại nghe voi trắng nhắc đến tên Tổ Long, xưa nay hắn luôn mang trong lòng nhiều nghi vấn đối với lão tổ tông Tần gia thích lo toan công chuyện này, sau một lát, hắn bèn nhíu mày hỏi voi trắng:

“Ông ấy nói với ngươi, lúc ta lần nữa xuất hiện ở đây, trong tay nhất định sẽ mang theo một chiếc chìa khóa?”

“Phải, ông ấy nói rằng mình đã sớm giao lại chìa khóa cho một người rồi, còn nói về sau ngài sẽ hiểu đây là ý gì, a, đúng rồi đúng rồi…… Trước khi rời đi, lão tổ tông Tần gia còn nhờ tôi nhắn với ngài một câu.”

“……Câu gì?”

“Lão tổ tông Tần gia nói, cháu rể! Sau này nếu thằng ranh kia còn tiếp tục bày trò gây rối nữa thì khỏi cần dỗ mà cứ đánh thẳng tay cho ta, dù sao từ nhỏ nó đã cứng đầu bất trị không chịu nghe lời người lớn rồi…… Chìa khóa cửa ta đã đưa cho nó làm của hồi môn, thằng cháu ương bướng của lão Tần gia ta, từ nay giao cho con quản giáo đấy!”

Tấn Hành: “………………”