Tần Hàm Lạc lấy chìa khoá mở cửa, vòng tay đóng cửa lại, sau đó đổi dép lê đi vào phòng khách. Mễ Tiểu Nhàn đang ngồi ở sô pha xem ti vi, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, có chút hờn dỗi ai oán: "Sao giờ mới về?"
Tần Hàm Lạc đứng đó, xấu hổ cúi đầu, nhất thời không biết nên nói thế nào. Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, vẻ tươi cười trên mặt dần dần biến mất. Tần Hàm Lạc chậm rãi đi qua, ngồi xuống cạnh em. Đôi mi của em hơi nhíu lại, ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má cô, khẽ hỏi: "Hàm Lạc, làm sao thế?"
"Tiểu Nhàn, Bồi Bồi đã trở lại." Tần Hàm Lạc không dám nhìn vào mắt em.
"Bị chị ấy cào?"
"Ừ." Tần Hàm Lạc cảm giác được bàn tay của em trên mặt mình khựng lại, cô thấy may mắn vì còn có âm thanh từ tivi xen lẫn giữa hai người.
Hơn mười giây ngắn ngủi trôi qua, Mễ Tiểu Nhàn tiếp tục cẩn thận vuốt ve vết thương của cô: "Có đau không?"
"Không."
"Ừ, em đoán cũng không đau lắm." Đôi mắt trong suốt của em toát ra ý cười nhàn nhạt, vỗ vỗ vai cô: "Đi tắm đi, cả người đầy mùi rượu."
"Tiểu Nhàn..." Tần Hàm Lạc chần chừ nhìn em.
"Nhanh đi đi." Mễ Tiểu Nhàn nhăn mũi, tỏ vẻ chán ghét.
"Được rồi, tôi đi." Tần Hàm Lạc cảm thấy thả lỏng, nở nụ cười, vội vàng trở về phòng lấy quần áo.
Nửa tiếng sau, Tần Hàm Lạc tắm rửa, thay bộ đồ sạch sẽ rồi, lại ngồi xuống cạnh Mễ Tiểu Nhàn: "Đang xem gì thế?"
"Không có gì hay cả, chỉ đổi kênh lung tung thôi." Mễ Tiểu Nhàn cầm điều khiển, lơ đãng nói.
"Vậy đừng xem tivi nữa." Tần Hàm Lạc tắt tivi đi, sau đó ôm em, để em ngồi trên đùi mình, mặt đối diện mình: "Nhìn tôi là được."
Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh.
"Chị càng không có gì hay ho để nhìn cả." Mễ Tiểu Nhàn khinh thường quay đầu đi, khoé miệng lại cong lên lộ ý cười. Tần Hàm Lạc nhịn không được ghé sát lại, hôn lên khoé môi em, sau đó khẽ thở dài: "Tiểu Nhàn, trước khi tôi về nhà đã rất lo lắng, sợ em giận."
"Vì sao? Bởi em giống một bình dấm chua* lắm à?" Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng nhéo tai cô.
(*người hay ghen)
"Trên thế giới này nào có bình dấm chua xinh đẹp đến thế?" Tần Hàm Lạc tựa vào sô pha, nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài: "Tiểu Nhàn, tôi yêu em."
Mễ Tiểu Nhàn trầm mặc một chút mới nhẹ giọng nói: "Nhìn dáng vẻ của chị thì hai người nói chuyện chắc chắn không thoải mái, hơn nữa phân nửa là vì em. Như thế thì vì sao em còn muốn nổi giận với chị? Hơn nữa, một tiếng "tôi yêu em" vừa rồi của chị đã đủ rồi, Hàm Lạc, em không cần nghe giải thích."
"Tiểu Nhàn..." Cổ họng Tần Hàm Lạc như bị cái gì nghẹn lại, ánh mắt tràn ngập cảm kích và an ủi sâu sắc nhìn em.
"Chị ấy rất để ý đến chị." Mễ Tiểu Nhàn gối đầu lên vai cô, lẩm bẩm: "Em không rõ tình cảm của hai người trước kia có điều gì khúc mắc, cũng không muốn nghĩ rõ làm gì. Có điều, chị ấy thật sự rất quan tâm đến chị."
"Cậu ấy rất để ý tôi, nhưng mà cũng không yêu tôi, tôi cũng rất quan tâm tới cậu ấy, nhưng mà Tiểu Nhàn, hiện tại tôi yêu em." Tần Hàm Lạc cau mày, nghiêm túc nói.
"Ừ, vậy chị mau giải quyết ổn thoả quan hệ giữa hai người đi." Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng nói: "Hàm Lạc, em thích chị chung thuỷ với mình em, nhưng với tình cảm giữa hai người, nếu chị có thể đối xử tốt với chị ý một chút thì em cũng không hẹp hòi đến thế."
"Ừ, tôi biết." Tần Hàm Lạc vuốt ve mái tóc dài đen bóng của em, dịu dàng nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi học."
"Ừ." Mễ Tiểu Nhàn miễn cưỡng đáp ứng. Tần Hàm Lạc cười ôm em, đi vào phòng mình, cẩn thận đặt em lên giường, đắp chăn ổn thoả rồi, sau đó tắt đèn đi, mình cũng chui vào, vươn tay kéo em ôm vào lòng, điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái rồi mới đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán em: "Vợ ngủ ngon."
Trong bóng đêm, Mễ Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Dây thần kinh căng thẳng cả một ngày trời của Tần Hàm Lạc được thả lỏng, hương bạc hà thoang thoảng dần dần bao phủ lấy cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, không bao lâu liền an ổn ngủ thϊếp đi.
***
Đêm đã khuya, thành phố phồn hoa này vẫn vạn nhà đèn đuối sáng trưng, trong đêm tối phô bày hết vẻ huy hoàng mĩ lệ của nó.
Chu Hiểu Hàn vẫn ở khách sạn, cả nhà Giản Mặc Thanh lại chạy suốt đêm trở về ngôi nhà ở Nhất Trung. Ông gọi điện kêu một bác sĩ đến nhà khám cho Giản Hân Bồi, bác sĩ nói gần đây nàng không chịu ăn uống đầy đủ, cho nên thân thể hơi suy yếu, cộng thêm bị thiếu máu, chỉ cần điều dưỡng một thời gian thì sẽ không sao cả. Điều này khiến bọn họ ít nhiều an tâm hơn, nhưng buổi tối không yên bình này khiến người ta không thể nào ngủ an ổn.
Giản Mặc Thanh nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, bỗng nhiên chỉ vào Chu Vân Tố vẫn ngồi bên giường khóc, lớn tiếng: "Em nhìn chuyện tốt mà mình làm xem! Một đứa con gái vốn hoạt bát nay bị em biến thành cái dạng này!"
"Em cũng bất đắc dĩ mà thôi, anh nghĩ nhìn con bé như thế em không đau lòng à! Nó là đứa con gái em vất vả mang nặng đẻ đau mười tháng thời đó!" Chu Vân Tố theo bản năng nhìn về phía căn phòng cách vách. Giản Hân Bồi khóc hồi lâu đã mệt mỏi thủ thϊếp đi, đương nhiên không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Chu Vân Tố bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ anh hy vọng con gái anh sẽ thế sao?!"
"Anh không hy vọng con bé như thế!" Giản Mặc Thanh vỗ cái rầm lên bàn, giận dữ nói: "Nhưng anh cũng sẽ không dùng cách dã man đó để đối xử với con! Ngay từ đầu em không nên gạt anh."
Chu Vân Tố vừa lấy giấy lau nước mắt, vừa nói: "Em vốn không coi chuyện này quan trọng gì, nghĩ mình có thể xử lý tốt. Hơn nữa khi đó anh mới lên chức Hiệu trưởng, thường xuyên không ở nhà, em sợ anh biết sẽ phiền lòng, ảnh hưởng đến công việc, càng sợ chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói con gái Hiệu trưởng thế này thế nọ...Khi đó mấy người trước kia từng tranh chức Hiệu trưởng với anh sẽ nhìn nhà chúng ta mà chê cười mất."
"Aish!" Giản Mặc Thanh thở dài, ngồi xuống ghế: "Thể diện không quan trọng, tâm tình và sức khoẻ của Bồi Bồi mới quan trọng nhất."
"Em không thể chấp nhận con bé và Hàm Lạc như thế, em không thể chấp nhận..." Nói lại nói, nước mắt Chu Vân Tố rớt xuống.
"Mấy đứa trẻ thời nay, cũng không biết chúng suy nghĩ cái gì, trong trường chúng ta không phải cũng có chuyện như thế sao, làm loạn một hồi nói không thể xa nhau, nhưng dù sao anh cũng cảm thấy đều là do tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện mà thôi. Nhưng nhìn Bồi Bồi như thế, thì có vẻ cực kỳ coi trọng Hàm Lạc." Giản Mặc Thanh trầm ngâm, mày rậm nhíu chặt: "Hàm Lạc là đứa bé không tệ, tính tình tốt, lễ phép, lại ở bên con bé từ nhỏ tới lớn, aish! Đúng là vấn đề đau đầu mà, nếu Hàm Lạc là con trai, nếu con bé là con trai...thì cũng không phức tạp thế này."
"Anh còn khen nó nữa, nó đã hại Bồi Bồi đến thế rồi!" Chu Vân Tố khóc thút thít nói.
"Vân Tố, sao giờ em lại ăn nói như vậy? Như thể biến thành một người khác. Anh khen con bé và chuyện quan hệ giữa nó với Bồi Bồi là hai việc khác nhau, em có thể khách quan một chút được không? Trước kia không phải em cũng rất thương Hàm Lạc, thường xuyên khen con bé rất tốt sao." Giản Mặc Thanh kinh ngạc nhìn bà, trợn mắt nói: "Cho dù nói với anh Tần thì em cũng không thể nói như thế! Hai đứa trẻ không nên làm vậy, nhưng lại không thể nói là ai hại ai, càng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên con nhà người ta được!"
Chu Vân Tố thấy chồng nói thế, cũng không dám nói nữa.
"Việc này anh Tần có biết không?" Giản Mặc Thanh lại hỏi.
"Còn không biết."
"Ừ, cũng đoán là chưa biết, nếu không với tính tình của anh ta thì mọi việc sẽ không yên ả thế này." Giản Mặc Thanh thở dài, đứng dậy: "Trước đừng để anh ta biết, anh phải qua nói chuyện với Bồi Bồi một lần đã. Em ngủ trước đi."
"Anh muốn đi đâu?" Chu Vân Tố vội vàng đứng dậy.
"Anh đi thăm Bồi Bồi." Giản Mặc Thanh quay đầu lại, chỉ vào bà nói: "Từ hôm nay trở đi, không cho phép em hạn chế tự do của Bồi Bồi nữa, cũng không cho phép nói cái gì mà bình thường hay không bình thường! Còn nữa, ngày mai em gọi điện nói Chu Hiểu Hàn trở về thành phố Z đi."
"Việc này không được, em không thể bảo thằng bé đi, nó đến thăm Bồi Bồi mà..."
Không đợi Chu Vân Tố nói xong, Giản Mặc Thanh đã mất bình tĩnh nói: "Mặc kệ cậu ta đến có mục đích gì, anh chỉ biết là Bồi Bồi không thích, cho nên chuyện nhà chúng ta không cần cậu ta xen vào, lại càng không cho phép em nói với bạn bè của mình nó là vị hôn phu của Bồi Bồi! Thật là hoang đường mà!"
Chu Vân Tố sốt ruột nói: "Mọi điều kiện của thằng bé đều tốt lắm, là đối tượng lý tưởng để kết hôn mà."
"Với điều kiện của nó, quơ một cái là ở thành phố A có một đống! Huống chi em cho rằng chỉ lý tưởng là có thể chọn hả? Cho dù anh không muốn Bồi Bồi và Hàm Lạc như thế, thì anh cũng hy vọng con bé có thể tìm được một chàng trai mà mình thích."
"Hiểu Hàn có gì không tốt! Dù sao thì chúng ta đều đã gặp cha mẹ thằng bé rồi, hôm nay bọn họ còn gọi điện tới, nói mấy bữa nữa sẽ tới bàn bạc chuyện hôn nhân đấy!" Chu Vân Tố lớn tiếng phản bác.
Giản Mặc Thanh rốt cục mất kiên nhẫn, hét lớn: "Đây đều là chuyện một tay bà làm ra cả, chính bà đi mà giải quyết! Bà mà còn tự tiện làm theo ý mình nữa thì một mình bà về thành phố Z sống cùng anh bà đi, bố con tôi ở lại thành phố A này sinh sống!"
"Anh..." Chu Vân Tố nói không ra lời. Giản Mặc Thanh vốn hàm dưỡng tốt vô cùng, từ khi kết hôn tới nay, hai vợ chồng bọn họ vẫn tương kính như tân, ông gần như chưa bao giờ nói nặng với bà, càng khỏi nói đến chuyện quát bà. Bà không khỏi vừa tức vừa đau lòng.
Giản Mặc Thanh cũng không thèm để ý đến bà nữa, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Giản Mặc Thanh thật cẩn thận mở cửa phòng Giản Hân Bồi, không khỏi ngẩn ra, đèn trong phòng sáng trưng. Ông nhẹ nhàng đi vào, nhìn Giản Hân Bồi ngồi đờ đẫn trên giường, nhịn không được gọi: "Bồi Bồi..."
Giản Hân Bồi thu lại ánh mắt vẫn nhìn màn đêm tối như mực ngoài cửa sổ, giương mắt lên, sợ sệt nhìn Giản Mặc Thanh: "Ba, sao ba còn chưa ngủ?"
Giản Mặc Thanh cánh mũi cay cay, ngồi xuống cạnh nàng: "Ba muốn sang thăm con."
"Giờ ba đã biết tất cả rồi? Ba...có phải rất thất vọng vì con không?" Giản Hân Bồi nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt ánh lên nước mắt.
"Không, ba cảm thấy hãnh diện vì con, con gái ba tự dùng khả năng của bản thân để tìm được một công việc không tệ ở Thái Vận." Giản Mặc Thanh nhìn nàng, mỉm cười nói.
Giản Hân Bồi rốt cuộc nhịn không được, nhào vào lòng ông, nghẹn ngào: "Ba ơi..."
"Bồi Bồi đừng khóc nữa." Hốc mắt Giản Mặc Thanh cũng có chút ướŧ áŧ, ông nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Ba biết hơn một năm qua con phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Đầu tiên, ba muốn thay mẹ con xin lỗi con, bà ấy đã làm rất nhiều việc không nên làm, ba đã nói bà ấy một trận rồi. Nhưng mà, ba cũng xin con đừng hận bà ấy, bởi vì mặc kệ thế nào thì bà ấy cũng đều yêu con."
"Ba, rất nhiều lần con muốn nói cho ba biết toàn bộ tâm sự của mình, nhưng mà...nhưng mà cuối cùng con lại không gom nổi dũng khí." Giản Hân Bồi khe khẽ nức nở trên vai ông: "Hơn nữa, hơn nữa con sợ ba đứng về phía mẹ, con sợ ba cũng giống mẹ, bỗng nhiên liền biến thành một người khác..."
"Con yên tâm, ba sẽ không giống mẹ con." Giản Mặc Thanh ôn hoà, nhẹ giọng an ủi nàng: "Ba đã bảo bà ấy không được giới hạn sự tự do của con nữa, về sau con muốn đi đâu thì cứ đi, muốn gặp ai thì gặp. Còn nữa, ba biết con không thích Chu Hiểu Hàn, con yên tâm, từ nay về sau nhà chúng ta sẽ không còn gì liên quan đến nhà họ nữa.
Giản Hân Bồi giương đôi mắt đẫm lệ, kinh ngạc nhìn ông: "Thật sao?"
"Thật! Cho nên Bồi Bồi à, trong khoảng thời gian này con cần ăn nhiều một chút, chăm sóc thân thể khá hơn, tốt nhất là béo hơn một chút, con bây giờ khiến ba nhìn mà đau lòng."
"Vậy ba..." Giản Hân Bồi bất giác siết chặt hay tay, khẩn trương nhìn ba mình: "Vậy ba cũng đồng ý chuyện của con và Hàm Lạc sao?"
Giản Mặc Thanh vẻ mặt phức tạp, nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, nhịn không được thở dài: "Hàm Lạc là đứa bé tốt, ba cũng rất thích con bé, nhưng mà..." Ông nhắm mắt lại: "Nhưng mà, ba hy vọng hai đứa chỉ có quan hệ bạn bè tốt."
Ánh mắt Giản Hân Bồi trở nên ảm đạm trong nháy mắt. Giản Mặc Thanh vuốt ve mái tóc nàng: "Bồi Bồi, những người thuộc thế hệ của ba đều rất truyền thống, nhưng dù sao ba tốt xấu gì cũng là một thành phần trí thức, loại tình cảm này của con, tuy ba không hiểu nổi, nhưng nhất quyết không giống mẹ của con phản ứng mãnh liệt can thiệp chuyện của con như thế. Huống chi còn con đau lòng, khổ sở thế này, là điều trước nay ba chưa từng thấy, con khiến ba bắt đầu tin tưởng, con thật sự yêu Hàm Lạc."
"Ba..." Nước mắt Giản Hân Bồi dần dần ứa ra, còn có lời gì có thể cảm động người khác bằng những lời ba nàng nói giờ phút này đây.
Giản Mặc Thanh lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên đau khổ: "Nhưng mà, ba mẹ cũng ích kỷ. Con là đứa con duy nhất của chúng ta, ba thực sự không hy vọng nhìn thấy tình cảm của con có kết cục như tế. Đời này, ba không có tâm nguyện gì khác, chỉ hy vọng con có thể tìm được một người con yêu, xây dựng một gia đình mỹ mãn, rồi sinh một hai đứa nhỏ đáng yêu. Chờ đến khi ba già đi, về hưu rồi, có thể hưởng thụ niềm vui cầm kẹo chơi đùa với cháu chắt, sống một cuộc sống hạnh phúc bình yên của người già, được như thế thì cả đời này viên mãn..."
"Nếu...nếu vĩnh viễn con chỉ yêu một mình Hàm Lạc, vĩnh viễn cũng không yêu được con trai hay thậm chí bất cứ người nào khác thì sao?" Giản Hân Bồi nhìn ông, buồn bã nói.
"Vậy ba cũng sẽ tôn trọng ý của con, dù cho lòng ba khổ sở, nhưng dù sao đó cũng là cuộc đời của con, cho dù ba là ba ruột thì cũng không thể chọn thay con. Nếu con gả cho người khác mà vẫn không thể mở rộng lòng, vậy dù ba có nhìn thấy cuộc hôn nhân ấy của con thì cũng có ý nghĩa gì đâu?"
"Ba, ba không biết nghe được những lời này con cảm động đến mức nào đâu, ba có biết con yêu ba nhiều đến mức nào không! Ba là người ba tốt nhất trên thế giới này!" Giản Hân Bồi lại ôm cổ ông, lại vừa kích động vừa thương tâm nói: "Nhưng mà, vì sao con không sớm nghe được những lời này của ba chứ, giờ đã quá muộn, tất cả đều đã quá muộn rồi!"
Giản Mặc Thanh ngẩn ra, Giản Hân Bồi gục vào bờ vai dày rộng của ông, khóc không ra tiếng: "Cậu ấy nói...cậu ấy nói ở bên con đau khổ nhiều hơn vui vẻ...Cậu ấy nói cậu ấy không yêu con nữa..."
Hết chương 99