Vị Chanh Bạc Hà

Chương 12

Không gian trong chiếc taxi nhỏ hẹp ngập tràn hương bạc hà lành lạnh nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy tâm thần bình an. Tần Hàm Lạc nhìn đôi mắt trong suốt của em, hơi xuất thuần một lát, mới nhẹ nhàng nói: "Em hỏi đi."

"Chị cảm thấy sao về chuyện con trai thích con trai?"

"Hả?" Tần Hàm Lạc không khỏi giật thót.

"Tôi là hỏi về loại tình yêu kiểu như thế." Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn vẫn chú ý biểu tình biến hóa của cô.

Tần Hàm Lạc chột dạ quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía trước, lấy lại bình tĩnh rồi mới hỏi: "Lớp em có chuyện như vậy sao?"

"Chính xác mà nói thì là trường tôi có chuyện như vậy." Mễ Tiểu Nhàn ngẫm nghĩ, nghiêm trang trả lời.

"Ồ." Tảng đá trong lòng Tần Hàm Lạc như được nhấc ra, trầm ngâm nói: "Kỳ thật đây là chuyện riêng của người ta, tôi cảm thấy người ngoài không có quyền can dự hay soi mói, chỉ cần hai bên cùng có tình cảm thì sẽ đáng được người ta chúc phúc cùng tôn trọng."

"A, như vậy sao." Mễ Tiểu Nhàn hơi gật đầu, bộ dáng chuyên chú học hỏi.

Tần Hàm Lạc thấy vẻ mặt em như thế, môi giật giật, tựa hồ còn muốn hỏi gì đó, ánh mắt chớp động, rồi lại bỗng nhiên mím chặt môi. Đề tài này chấm dứt, trong xe lại lần nữa chỉ còn tiếng nhạc.

Xe taxi vừa đến cửa Bát Trung, Mễ Tiểu Nhàn ngại phiền toái, ra ý bảo không cần kinh động bảo vệ cửa để đưa giấy chứng nhận rồi mới có thể lái xe vào trường, liền cười gật đầu chào Tần Hàm Lạc, không nói lời nào xuống khỏi xe.

Vừa xoay người, tiến vào cổng, miệng em bất giác nở nụ cười tươi ngọt ngào động lòng người, đôi mắt đẹp trong suốt sáng ngời.

Nếu không ngại chuyện con trai thích con trai, vậy tất nhiên cũng sẽ không để ý chuyện con gái với con gái, nếu có thể có thái độ như thế đối với loại tình cảm này, như vậy, chấp nhận hẳn cũng không phải là vấn đề lớn, không phải sao?

Tần Hàm Lạc ngơ ngác nhìn bóng dáng em đi xa, bỗng nhiên ảo não, cô không rõ vừa rồi vì sao lại hèn nhát như vậy, dĩ nhiên lại chột dạ đến nỗi tim cũng đập loạn nhịp, không dám nhìn thẳng vào mắt cô nhóc kia, mà lại rất mất mặt quay đầu sang chỗ khác. Thật đúng là dọa người mà! Cô thầm tự khinh bỉ bản thân, đồng thời lại giận chính mình, cơ hồ hận không thể cho mình cái tát, bàn tay giơ đến giữa chừng lại trông thấy ánh mắt nghi hoặc của người lái xe qua kính chiếu hậu, cuối cùng sau khi cân nhắc liền hạ tay xuống, rầu rĩ cúi đầu nói với tài xế: "Đi vòng lại đến ĐH A!"

***

Chạng vạng, mặt trời dần lặn xuống phương tây, chút ánh sáng còn sót lại dịu dàng phủ trên mặt đất, ngôi trường ĐH A xinh đẹp bị bao bọc trong một quầng sáng vàng nhàn nhạt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Giản Hân Bồi thần thái bay bổng, khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào nhàn nhạt, vừa kéo cánh tay Tần Hàm Lạc, vừa kể lại quãng thời gian ở bên Cố Minh Kiệt gần đây.

"Anh ấy thật sự là một chàng trai rất lôi cuốn, ở giữa đám đông anh ấy thoạt nhìn rất nổi bật, lúc nói chuyện, khi chơi bóng, rồi lúc ca hát cũng vậy." Lúc nói những lời này, trên mặt nàng hiện lên thần sắc kiêu ngạo, được một người ưu tú như thế theo đuổi, dù là ai đi nữa thì lòng hư vinh cũng được thỏa mãn nho nhỏ.

"Anh ta đối xử với cậu có tốt không?" Lòng Tần Hàm Lạc giống như bị kim đâm, trên mặt lại tỏ vẻ như không có việc gì, quan tâm hỏi một câu. Có trời biết, vừa rồi cô vốn nằm trên bãi cỏ ven hồ tùy ý trò chuyện vui vẻ với Trương Tử Toàn, Giản Hân Bồi lại tới kéo cô cùng đi tới Viện Thể thao xem Cố Minh Kiệt chơi bóng.

"Tốt lắm, anh ấy rất tốt, rất chu đáo với con gái. Hơn nữa, anh ấy thực khác với những chàng trai khác, rất quy củ lịch sự, lúc nói chuyện luôn chuyên chú lắng nghe. Còn nữa, cho dù buổi tối cùng anh ấy đi ra ngoài cũng sẽ cảm thấy rất yên tâm, người ta chỉ biết nhẹ nhàng nắm tay mình, không có hành động nào tiến thêm một bước, hơn nữa, lần nào cũng đều đưa mình trở về trước khi khu ký túc đóng cửa, sau đó nhìn theo mình lên lầu." Ngữ khí Giản Hân Bồi nghe ra thực ngọt ngào.

"Hai người chính thức thành đôi?"

"Còn chưa, mình vẫn chưa nhận lời." Giản Hân Bồi khẽ mỉm cười, nàng vẫn còn giữ sự rụt rè bẽn lẽn của người con gái.

"Nghe nói...anh ta từng có không ít bạn gái." Tần Hàm Lạc do dự một chút, cố hết sức nói ra những lời này. Cô nói những lời này không phải vì có tư tâm, mà thực sự hy vọng Giản Hân Bồi có thể tìm được một người bạn trai đáng tin cậy. Vì ý nghĩ này, trước đó cô đã từng nhờ người bí mật đi tìm hiểu Cố Minh Kiệt một chút, trừ việc hắn từng có hơi nhiều bạn gái ra thì dường như cũng không nghe nói có tật xấu gì lớn cả, bất quá, người đẹp trai thì về mặt này chắc đều giống nhau cả.

"Việc này á, anh ấy cũng từng thẳng thắn nói với mình rồi. Kỳ thật mình cũng không quá để ý chuyện đó, dù sao ai cũng có quá khứ riêng, hình tượng anh ấy như thế, đương nhiên bên người không thiếu con gái vây quanh." Giản Hân Bồi nói nghe thực thoải mái, nàng nghiêng đầu nhìn Tần Hàm Lạc, bỗng nhiên lại cẩn thận hỏi: "Hàm Lạc, không phải vì vậy mà cậu có ấn tượng không tốt với người ta đấy chứ?"

"Sẽ không. Chỉ cần anh ta đối tốt với cậu là được rồi." Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười, thầm nghĩ, cậu đã không để bụng thì sao mình có thể có ấn tượng xấu với hắn được đây? Hắn đối tốt với cậu, cậu hạnh phúc, thế là đủ rồi.

Giản Hân Bồi thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Như vậy là tốt rồi, Hàm Lạc, đối với mình mà nói, cậu là người rất quan trọng, người bạn trai mình chọn, mình cũng hy vọng có thể nhận được sự chấp thuận của cậu. Nếu cậu không có ấn tượng tốt với anh ấy, mình sẽ do dự."

Trong nháy mắt, Tần Hàm Lạc có ít nhiều cảm động, ngay cả biết không chiếm được người mình thích thì ít nhất, cô biết ở trong lòng nàng, cô vĩnh viễn sẽ chiếm cứ một chỗ nho nhỏ. Lòng nhức nhối nghẹn ngào, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hai người đi qua một hồ sen, đi qua một cánh rừng, rồi hàng loạt lầu dạy học hoặc ký túc xá, rốt cục cũng đi tới sân bóng rổ của Viện Thể thao, cách tấm lưới có thể thể một vài nam sinh đang chạy qua chạy lại, mồ hôi rơi như mưa.

Giản Hân Bồi vừa chậm rãi bước đi, vừa chỉ vào một đám người nói: "Nhìn, chỗ gần bảng rổ chính là đám con trai lớp họ, anh ấy mặc áo phông màu vàng ấy, cậu trông thấy không?"

Tần Hàm Lạc theo hướng tay nàng chỉ mà ngưng mắt nhìn qua, quả thật có nhìn thấy một người vóc dáng cao cao mặc áo phông màu vàng, chỉ có điều khuôn mặt nhìn không được rõ.

Hai người tới gần khu bóng bên kia, đã có nam sinh phát hiện ra, trong đó có một người dừng lại, cười nói câu gì đó với người bên cạnh, vài người liền đồng thời quay đầu nhìn qua, một lát sau, tiếng huýt sáo bỗng nhiên vang lên, bắt đầu trở nên ồn ào.

"Đám con trai này thực đáng ghét." Giản Hân Bồi nhíu mày nói, nàng không thích cảnh ầm ỹ như vậy. Tần Hàm Lạc lại mím chặt môi không nói lời nào.

Lúc này Cố Minh Kiệt cũng thấy hai người, giữa tiếng trêu chọc của một đám nam sinh, hắn buông bóng rổ, chạy về phía này, đi đến gần đó, cách tấm lưới liền vui mừng kêu lên: "Bồi Bồi, sao em lại tới đây!"

Bồi Bồi...mới một thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã kêu thậm mật thế sao? Ánh mắt cô dừng lại trên mặt nam sinh kia, tinh tế đánh giá, chỉ thấy hắn làn da trắng nõn, hàng mi anh tuấn hơi nhướn lên, ánh mắt đen láy tỏa sáng, ngũ quan đoan chính, góc cạnh rõ ràng, mà khi hắn tươi cười liền tựa như ánh mắt trời tháng ba, ấm áp mà sáng lạn.

Quả nhiên là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ, so với hắn, Triệu Văn Bác có vẻ kém cỏi hơn hẳn. Tần Hàm Lạc nghĩ như vậy, trong lòng lại càng thấy áp lực khổ sở.

"Không phải hôm qua anh nói lớp có trận bóng sao, cho nên em đặc biệt tới đây xem." Giản Hân Bồi luồn qua khe hở của tấm lưới đưa cho hắn chiếc khăn lau mặt, chỉ vào Tần Hàm Lạc ở cạnh nói: "Đây là người bạn thân nhất của em, Tần Hàm Lạc, em đã kể với anh đó."

Cố Minh Kiệt nhận lấy chiếc khăn, cảm kích cười cười với nàng, rồi vội quay sang nói với Tần Hàm Lạc: "Xin chào, Bồi Bồi thường xuyên nhắc với tôi về em, tôi cũng biết hai người là bạn tốt cùng lớn lên với nhau, cũng đã sớm muốn gặp mặt rồi, hôm nay em có thể tới đây thật sự là quá tốt."

Tần Hàm Lạc thấy người ta nhiệt tình như vậy, cũng thoải mái cười chào. Cố Minh Kiệt lau mồ hôi trên trán, nói: "Hai người chờ ở đây nhé, anh đi tới ký túc xá tắm rửa một cái, thay quần áo rồi sau đó đưa hai người đi ăn. Yên tâm, nhanh thôi."

"Thôi." Giản Hân Bồi cười lắc đầu: "Hôm nay em đặc biệt dẫn bạn thân của mình đến đây xem anh chơi bóng rổ, cậu ấy chơi cũng không tệ đâu."

"Thật không?" Cố Minh Kiệt vẻ mặt vui mừng: "Vậy hôm nào đó có thể cùng nhau chơi giao lưu rồi."

Tần Hàm Bạc bất đắc dĩ nói: "Tốt, có cơ hội nhất định sẽ."

Nghe người bạn thân của người trong lòng mình muốn xem mình chơi bóng rổ, Cố Minh Kiệt lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng trở lại sân bóng, chào đồng đội một tiếng, rồi trận đấu lại tiếp tục.

Cố Minh Kiệt có lòng muốn thể hiện, lần này đặc biệt cố gắng. Chỉ thấy hắn thân ảnh chớp động, bay nhanh đoạt bóng, chuyền bóng, ném bóng, đón bóng, dáng người tiêu sái, động tác liền mạch lưu loát, ngay cả việc ném xa 3 điểm cũng làm được vài lần, gây ra náo động trên sân, vài nữ sinh đứng cạnh đó xem bóng rổ cũng nhịn không được mà liên tục cổ vũ.

Giản Hân Bồi cùng Tần Hàm Lạc ngồi ở chỗ ghế bậc thang, nhìn xem như say như mê, thần sắc ái mộ trong mắt hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, lúc rảnh rỗi, ngẫu nhiên cũng nghiêng đầu, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười nhìn Tần Hàm Lạc bên cạnh.

Lúc này, người con trai nàng thích đang ở trước mắt, biểu diễn kỹ thuật chơi bóng, mà người bạn thân mà nàng quan tâm nhất, cũng đang cùng nàng thưởng thức. Trên đời này, còn có chuyện gì ngọt ngào hạnh phúc hơn thế này đây?

Tần Hàm Lạc thu hết vẻ mặt nàng vào đáy mắt, cô biết, lần này yêu, là khác với hai lần trước đó. Cô yên lặng tự nhủ thầm với chính mình, chàng trai này rất tốt, rất xứng đôi với Bồi Bồi, mày...mày nên cảm thấy mừng cho bạn của mình. Nhưng mà, nhìn lúm đồng tiền của Giản Hân Bồi, nỗi đau đớn nhức nhối trong lòng lại chỉ tăng chứ không giảm, biểu tình trên mặt cứng ngắc vô cùng, ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu sưng lên. Cô gắt gao cắn môi, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt phía xa xa, âm thầm cầu nguyện, trời mau nhanh tối lên, màn đêm mau tới nhanh một chút. Khoảnh khắc này, cô lại sợ hãi cùng căm hận ánh mặt trời đến vậy, cô thật sự sợ hãi, sợ hãi lớp ngụy trang của mình sẽ hỏng mất, không cách nào che giấu được.

***

Buổi tối, trời đầy sao, gió đêm thực lạnh.

Sân bóng rổ ở cách không xa Viện Văn học, dưới ánh đèn mờ ảo, một cái bóng cao lớn cô đơn một mình không ngừng di chuyển, không ngừng rê bóng, ném bóng, mồ hôi ướt đầm chiếc quần short cùng áo phông, cô lại không để ý chút nào, đáy mắt lộ ra một cỗ quật cường, chính là máy móc ném bóng. Không bao lâu sau, đã mệt đến thở hổn hển, lại vẫn cắn răng lặp đi lặp lại động tác không chịu dừng, cánh tay của cô ngày càng bủn rủn, bóng vào rổ cũng ngày càng ít.

Không biết qua bao lâu, một thanh âm lạnh lùng ngọt ngào vang lên phía sau: "Này! Kĩ năng chơi bóng giảm sút nha."

Thân mình Tần Hàm Lạc cứng đờ, quả bóng trong tay hơi dừng lại, rồi lại vẫn tiếp tục di chuyển.

"Cho dù hôm nay thấy người ta chơi bóng ở Viện Thể thao thì cũng không cần bị kích động đến vậy chứ, chậc chậc...Lấy thân thể mình ra trút giận làm gì." Thanh âm kia lại nói.

Vừa dứt lời, chỉ nghe "rầm" một tiếng, quả bóng bị Tần Hàm Lạc ném thật mạnh vào chiếc rổ trên mặt đất, cô không nói một lời, cầm lấy hai quyển sách cùng bút kí trên mặt đất lên, không quay đầu lại đã đi thẳng.

Trương Tử Toàn đi tới, cúi người, nhặt quả bóng rổ ra, lắc đầu thở dài: "Bóng à bóng, hôm nay mày thật đáng thương, vừa bị người dùng để lấy điểm với người khác, lại bị dùng để phát tiết cơn giận, tao thật rất thông cảm với mày."

Quay đầu nhìn về hướng Tần Hàm Lạc đi xa, lại khẽ cười một tiếng, đắc ý nói: "Nếu chị đây không nói những lời ấy, nhà ngươi sao chịu trở về nghỉ ngơi chứ, hừ!"

Hết chương 12