Bắc Mạc Quân nhìn thấy Nguyệt Tích Lương khóc liền hốt hoảng, thân hình cứng đờ lại, hông căng thẳng, không dám động đậy dù chỉ nửa phân. Tiểu huyệt nàng vừa mềm, vừa chặt khít, gắt gao cắn lấy nam căn thô to của hắn, cắn đến đau, suýt chút nữa làm hắn buông vũ khí đầu hàng.
Bắc Mạc Quân nặng nề thở hổn hển, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống gò má.
Hắn đưa tay lau đi nước mắt của nàng, vỗ nhẹ lên má, nhỏ giọng dỗ dành.
- " Không sao, ngoan..... nàng.... thả lỏng ra một chút, ta sắp gãy đến nơi rồi. Một chút nữa sẽ không đau...... "
Nguyệt Tích Lương vẫn còn thút thít bấu lên vai Bắc Mạc Quân, mắt đẫm lệ, cố gắng làm theo lời hắn, chu đôi môi sưng tấy do bị hôn lên.
- " Hu.... thật chứ? Chàng không lừa ta? "
- " Thật hơn vàng. "
Bắc Mạc Quân gật đầu, bàn tay tận dụng cơ hội vươn ra xoa nắn trước ngực nàng, ngắt đỉnh nhũ tiêm nhằm dấy lên dục hỏa một lần nữa.
Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương cảm thấy cơn đau dưới hạ thân đã giảm hơn phân nửa. Hơn thế thêm vào sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn làm toàn thân nàng lại nóng bừng, tiểu huyệt ngứa ngáy khó nhịn, *** dịch chảy dầm dề.
- " Ân.... a.... "
Bắc Mạc Quân dùng ngón tay đè lên hoa hạch làm Nguyệt Tích Lương rên lên một tiếng, giọng nói hắn khản đặc ẩn nhẫn hỏi.
- " Nàng đỡ hơn chưa? Ta.... sắp không chịu nổi. "
Nguyệt Tích Lương hé mắt nhìn nhìn gân xanh nổi trên thái dương hắn, môi mỏng mím chặt tỏ vẻ đáng thương. Nàng không đành lòng, ngập ngừng gật đầu.
- " Chàng động đi..... "
Có điều đừng mạnh quá.
Câu sau còn chưa nói ra miệng thì Bắc Mạc Quân đã cử động.
- " Ưʍ...... ngô..... "
Hắn rút ra phân thân dính một chút máu đỏ rồi lại nhẹ nhàng đâm vào, rất nhẹ.... như sợ làm đau ý trung nhân. Lúc đầu tiến vào khá khó khăn, nhưng sau hơn chục lần có lẽ hoa huyệt của nàng đã thích ứng được với sự to lớn của côn ŧᏂịŧ, nước chảy nhiều hơn, tạo thuận lợi cho hắn tiến công.
Bắc Mạc Quân tận lực kiềm chế ham muốn được phóng túng trong cơ thể nàng, động tác đưa đẩy chậm rãi, mặc cho mồ hôi ướt đẫm tấm lưng trần.
Thậm chí nam căn hắn còn chưa hoàn toàn tiến được vào hẳn, còn thừa ra bên ngoài chừng một phần ba. Gân trên đó khẽ giật giật, đỏ tím đáng sợ.
Vẻ mặt Nguyệt Tích Lương từ đau đớn dần trở nên mê ly, từ kêu đau chuyển thành rêи ɾỉ từ bao giờ. Cái đau đi hết, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm tập trung ở vùng hạ thân nơi côn ŧᏂịŧ va chạm. Kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm hết lấy tâm trí nàng, miệng nàng hé mở, vòng tay ôm lấy cổ Bắc Mạc Quân, đôi lúc còn chủ động nâng mông để nam căn vào sâu hơn.
A.... hảo ngứa..... nàng cảm thấy chưa đủ.....
Rốt cuộc Nguyệt Tích Lương vẫn không kìm được mà buột miệng bật thốt ra tiếng.
- " Ân..... Tiểu Quân Quân.... mau dùng sức..... a..... nhanh nữa.... a. "
Ánh mắt Bắc Mạc Quân trầm xuống như hồ sâu không đáy, hắn nhếch môi nhìn nàng đầy ý vị. Bấy giờ Nguyệt Tích Lương mới ý thức được mình nói ra điều xấu hổ gì, ngượng chín mặt.
Nhưng nghĩ lại..... không đúng a!
Nàng cần gì phải ngại nha? Nàng tự nhận nàng vốn biếи ŧɦái, hắn cũng không phải không biết, sợ cái gì?
Xốc lại tinh thần, Nguyệt Tích Lương lặp tức trở lại làm một Lương bảo bảo *** tà.
Nàng híp mắt, bàn tay mềm mại không xương bắt đầu sờ loạn khắp người Bắc Mạc Quân, nhéo nhéo cơ ngực, ấn cơ bụng. Nàng vòng ra sau bóp lấy bờ mông hằng ao ước bấy lâu, thỏa mãn nghĩ thầm. Đúng là không lép!
Bất chợt bàn tay nàng vòng về phía trước, mò xuống nơi hai người đang kết hợp, cầm thấy phần thừa ra của côn ŧᏂịŧ, hít vào một ngụm khí lạnh.
Dài! Quá dài! Phải cắt bớt!
Nguyệt Tích Lương ngọ nguậy mông nhỏ, vách tường thịt bên trong tiểu huyệt không biết là vô tình hay hữu ý mà thít chặt lại côn ŧᏂịŧ làm Bắc Mạc Quân hít sâu một hơi. Nàng kiều mị nói.
- " Vương gia, ngài phải ra sức cày cấy nga ~ làm ta hài lòng thì sẽ có thưởng.... "
Từ nãy tới giờ bị nàng trêu chọc Bắc Mạc Quân đã sớm cương cứng lại, đại thiết bổng đã to lại to thêm một tầng.
- " Nàng chắc chắn? "
Nguyệt Tích Lương nghe giọng điệu này của hắn cứ có cảm giác không ổn.
Bất quá không cho nàng cơ hội nghĩ nhiều, Bắc Mạc Quân đã rút hoàn toàn côn ŧᏂịŧ ra ngoài, *** thủy và máu đỏ cũng theo đó mà chảy xuống đệm. Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy chỗ đó trống rỗng khó chịu, ngay lúc nàng định mở miệng thì Bắc Mạc Quân lại đâm thẳng vào, mạnh mẽ, dữ dội, sâu lút cán.
- " A! "
Mắt đẹp Nguyệt Tích Lương mở lớn, kêu ra tiếng. Quá sâu rồi...
- " Từ từ.... từ từ..... a!! "
Nhưng lần này Bắc Mạc Quân đã bị du͙© vọиɠ khống chế, làm gì nghe theo lời nàng nữa.
Hắn rút ra rồi lại nặng nề cắm vào, mỗi một lần đều tiến sâu vào bên trong. Mỗi một lần thọc vào đều hận không thể trực tiếp đâm thẳng đến tử ©υиɠ của nàng.
Côn ŧᏂịŧ thấm ướt *** thủy đến bóng nhẫy, ra vào tiểu huyệt Nguyệt Tích Lương giống như máy đóng cọc, kéo theo cả vách tường thịt non mềm của nàng ra ngoài rồi lại nhét vào.
Tiếng nước " ọp ọp " vang lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trí cả hai người.
Nguyệt Tích Lương ôm chặt lấy Bắc Mạc Quân, móng tay cào vào lưng hắn tạo thành mấy vết xước đỏ ửng, rỉ máu. Cái đau cỏn con này có chăng chỉ là trợ hứng cho mỗ vị vương gia càng thêm ra sức hơn.
- " A!...... quá.... quá nhanh! Sẽ bị.... rách mất..... đừng!..... dừng lại đi. "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu rêи ɾỉ, vừa giống như thống khổ lại vừa giống như đang vui sướиɠ.
- " Theo ý nàng! "
Đừng dừng lại phải không? Ta chấp nhận.
Bắc Mạc Quân tăng nhanh tốc độ làm tiểu huyệt, năm cạn một sâu. Hắn hung hăng đâm côn ŧᏂịŧ lớn vào trong cơ thể nàng, hai quả cầu dưới gốc côn ŧᏂịŧ nặng trĩu, đung đưa đập vào hai cánh hoa bên ngoài.
Nếu có thể, hắn thật muốn nhét luôn cả hai cái đấy vào hang động. Tư vị tiểu huyệt này quá mất hồn, hắn không kìm nén được nữa.
Bắc Mạc Quân sau hai mươi mấy năm, đây chính là lần đầu khai trai. Nhưng nam tử có bản năng của nam tử, dù là lần đầu tiên hắn cũng biết làm cách nào để đạt được kɧoáı ©ảʍ lớn nhất.
Bắc Mạc Quân giống như chim hùng ưng giương cánh bay cao, phóng khoáng, tự do.
Côn ŧᏂịŧ Bắc Mạc Quân trời sinh hơi cong xuống ở phần qυყ đầυ. Mỗi một lần cắm vào, côn ŧᏂịŧ đều ma sát vào vách trong tiểu huyệt làm kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ lan tràn khắp thân thể Nguyệt Tích Lương. Rõ ràng nàng cảm thấy không tiếp thu nổi nhưng lại không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.
Cắm và cắm, hai bầu ngực sữa không to cũng không nhỏ theo va chạm của mỗ vị vương gia mà thỉnh thoảng nảy lên, đập vào mắt Bắc Mạc Quân làm đôi mắt hắn giăng đầy tơ máu.
- " A..... hỗn đản.... chàng hiểu lầm ý ta.... ân! "
Nguyệt Tích Lương nghĩ bản thân đã mềm thành một bãi xuân thủy. Mười ngón chân co quắp, tai ù ù, thanh âm duy nhất nghe được chỉ là tiếng " bành bạch " *** dật.
Bắc Mạc Quân ắm lấy eo nhỏ Nguyệt Tích Lương, hắn cắm vào một lần sâu hết cỡ. Có lẽ chạm vào một chỗ mẫn cảm của nàng, Nguyệt Tích Lương kêu lớn một tiếng, ngay lặp tức run run, trong đầu như pháo hoa nở rộ, tiểu huyệt thít chặt, hơi co giật. Một cỗ nước ấm trào ra ngoài, phủ lên thân gậy, sảng khoái tột cùng.
Nàng ra rồi......
Nói theo cách thô tục một chút, nàng *** ****....
- " Chết tiệt! "
Bắc Mạc Quân khẽ rủa một tiếng, muốn rút nam căn ra nhưng đã quá muộn.
Kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên đại não, hắn gồng mình, côn ŧᏂịŧ căng trướng, bắn ra nồng đậm bạch dịch.
Nguyệt Tích Lương run rẩy đón nhận, há miệng rên lên những tiếng vụn vặt, hoàn toàn không nói ra lời.
Bắc Mạc Quân ôm gọn mông nàng, " tiểu Mạc Quân " sau khi đã phóng thích chỉ mềm xuống một chút, sau đó lại cương cứng trở lại, càng to hơn, dũng mãnh hơn.
Hắn không muốn ra lúc này, là tại vì tiểu huyệt của nàng cắn hắn quá chặt nhất thời làm cho hắn mất đi quyền kiểm soát. Hắn chưa thỏa mãn.
Tiểu yêu tinh, nàng đúng là hại người mà! Đêm nay vẫn còn dài, nàng nghĩ đã thoát được sao? Nằm mơ!