Beta: Bing.
Chương 64:
"Giáo quan, vì sao phải gϊếŧ Tư Đạt Khắc?" Trong văn phòng Trịnh Thành Huy, căn cứ thành phố C, Mạc Tử Hàm mặt không chút thay đổi lên tiếng chất vấn.
Trịnh Thành Huy nhăn mặt, không hiểu nhìn đứa học trò cưng đang đứng thẳng tắp trước mặt, "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Không có vì sao cả, em chỉ muốn biết, Tư Đạt Khắc làm gì tổn hại đến quốc gia, lại phải gϊếŧ hắn."
Trịnh Thành Huy trầm ngâm một lát, sau đó thở dài, "Không có làm gì tổn hại quốc gia, chỉ là cấp trên yêu cầu."
Mạc Tử Hàm nghe được câu này, hàn quang trong mắt chợt lóe, "Cấp trên? Là người nào?"
"Tử Hàm, không nên hỏi nhiều." Trịnh Thành Huy bất mãn nhìn cô. "Có nhớ thầy đã từng nói hay không, chỉ thi hành mệnh lệnh, không được ý kiến."
"Nhưng là…."
"Được rồi, em có thể ra ngoài, tôi nghĩ trong thời gian này em đã quá mệt mỏi, vừa lúc cũng không làm nhiệm vụ gì, mọi người trong đội có thể nghỉ ngơi một thời gian."
Trịnh Thành Huy có chút không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, ý bảo Mạc Tử Hàm rời đi, Trịnh Thành Huy đưa lưng về phía cô, nói xong thì không tiếp tục để ý đến cô nữa.
Miệng Mạc Tử Hàm giật giật, muốn nói cái gì lại im lặng, cô thở dài, sau đó rời khỏi văn phòng.
"Giáo quan nói, thời gian tới, cho chúng ta nghỉ."
Sau khi Mạc Tử Hàm ra khỏi văn phòng, nói với mọi người trong đội đặc chiến, rồi đi thẳng về phòng của mình. Cô cần ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.
Tư Đạt Khắc nói, có người muốn gϊếŧ Bộ Trưởng của cô.
Như vậy, nếu Bộ Trưởng chết, người có khả năng thay thế hắn chính là…
Mạc Tử Hàm mới vừa ngồi xuống không bao lâu, đã đứng lên, chạy đến văn phòng Trịnh Thành Huy, ngay cả cửa cũng không gõ trực tiếp đi vào.
"Đứa này, tại sao không gõ cửa." Trịnh Thành Huy ngồi trong văn phòng bất mãn trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm.
Hắn không hiểu đứa học trò cưng của hắn bình thường khiến hắn rất hài lòng, hôm nay vì sao luôn làm ra nhiều chuyện kỳ quái.
"Thật xin lỗi, giáo quan, nhưng em có việc phải tố cáo."
Trịnh Thành Huy trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm, nhận lại là ánh mắt kiên nghị, hắn nhíu mày lên tiếng, "Nói đi."
Mạc Tử Hàm đi vào vài bước, nhìn bốn phía xung quanh, xác định thật an toàn mới nói, "Trước khi chết Tư Đạt Khắc nói với em, có người thuê hắn gϊếŧ chết Bộ Trưởng."
"Bốp." Ly thủy tinh trong tay Trịnh Thành Huy bị bóp nát, đứng lên, đi đến trước mặt Mạc Tử Hàm nheo mắt, "Em nói cái gì, lặp lại lần nữa."
"Trước khi chết Tư Đạt Khắc nói với em, có người, thuê hắn, gϊếŧ chết Bộ Trưởng."
Sắc mặt Trịnh Thành Huy lập tức ngưng trọng, trầm tư một lát mới lên tiếng, "Chuyện này còn có ai biết?"
"Chỉ có em biết."
"Vậy em thấy thế nào?"
"Tư Đạt Khắc nói người thuê hắn là người trong nội bộ chính phủ, em nghĩ, có lẽ là…"
Nghe được Mạc Tử Hàm nói nhỏ, Trịnh Thành Huy mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, "Chuyện này vẫn chưa xác định được, không thể tiết lộ ra ngoài, rõ không?"
"Rõ." Mạc Tử Hàm gật đầu, tiện đà lên tiếng, "Giáo quan, nếu không, chúng ta đi bảo vệ Bộ Trưởng đi."
Trịnh Thành Huy lắc đầu, như có suy nghĩ nói, "Như vậy thái quá, sẽ đả đảo kinh xà, Bộ Trưởng bên kia có đủ vệ sĩ rồi, là lính đánh thuê, có lẽ sẽ không làm gì được bộ trưởng. Nhưng…. Như vậy, mấy đứa vẫn tiếp tục nghỉ phép đi, chuyện này giao cho chúng ta xử lý."
"A?" Mạc Tử Hàm không thể tưởng tượng được trừng mắt nhìn Trịnh Thành Huy, hoàn toàn không hiểu rõ vì sao lại làm như vậy.
Trịnh Thành Huy vỗ vỗ bả vai cô, vẻ mặt hòa ái, "Tử Hàm, rất nhiều chuyện trong giới chính trị, em không hiểu đâu."
Trong mắt hắn hiện lên một tia thống khổ, Mạc Tử Hàm gật gật đầu, không nói thêm gì.
Trịnh Thành Huy thở dài, lắc đầu nói, "Vậy em có thể đi rồi, nhớ rõ, chuyện này không thể để cho bất kỳ người nào biết."
"Rõ." Mạc Tử Hàm nghiêm người, cúi chào, cực kỳ tiêu chuẩn bước ra ngoài cửa, đóng cửa lại, đôi mắt mới lóe lên một tia rối rắm.
Trịnh Thành Huy nhìn thấy cửa đóng, lại thở dài.
Đứa học trò cưng này cái gì cũng tốt, nhưng là…. Quá mức chính trực a.
"Tử Hàm, lần này nghỉ ngơi muốn đi đâu chơi?" Nam Cung Kiếm nhìn Mạc Tử Hàm từ trong văn phòng đi đến, giấu đi nét lo lắng trên mặt, vui cười tiến đến vỗ vai cô.
"Anh rảnh rỗi lắm sao?" Mạc Tử Hàm liếc mắt, âm thanh không có biên độ.
"Ắc, chuyện này sao, nghỉ nha, ha ha…" Nam Cung Kiếm có chút cương cứng, nhưng lại bật cười, sau đó xấu xa nói, "Tử Hàm muốn đi thành phố S đi?"
"Có từng nghe nói một câu này chưa?" Mạc Tử Hàm nheo mắt, liếc nhìn người đang đi theo bên cạnh mình.
Nam Cung Kiếm ngẩng người, có chút nghi hoặc hỏi, "Câu gì?"
"Biết rõ còn cố hỏi!" Mạc Tử Hàm lạnh lùng bỏ xuống bốn chữ, sau đó cước bộ nhanh hơn, chạy nhanh về phòng mình, cố gắng bình tĩnh lại.
Ắc….
Mạc Tử Hàm đột nhiên đi nhanh, làm Nam Cung Kiếm sửng sốt, ngây người một lúc, mày nhăn lại, lại dãn ra, nhanh chóng chạy theo kịp, "Ai nha, Tử Hàm, em đừng lây bệnh băng băng như vị kia được không, lạnh quá nha…"
Mạc Tử Hàm đi chậm lại, quay đầu, như có suy nghĩ gì liếc mắt nhìn Nam Cung Kiếm một cái, ngữ khí lạnh lẽo cũng biến mất, "Anh muốn đi vệ sinh có dừng lại chờ hay không?"
"…" Bị cô nói như vậy , Nam Cung Kiếm mạnh mẽ nhớ đến ngày đó bị Mạc Tử Hàm chỉnh một trận phải ngồi xổm thật lâu ở buồng vệ sinh, vội vàng im miệng, chỉ là bước chân đi theo cô vẫn chưa chậm lại.
Mạc Tử Hàm đi đến trước cửa phòng mình, mở cửa, đi vào, nghĩ một chút liền đóng cửa, lại bị người phía sau ngăn trở, nhăn mặt, giương mắt, nhìn qua cũng là đang rất lo lắng.
"Tử Hàm, em làm sao vậy?"
Từ lúc đến đây đã không đúng lắm, rốt cục là làm sao vậy?
Tay nắm cửa buông ra, thần tình trên mặt Mạc Tử Hàm buồn bã, mang theo cảm giác suy sụp, đi đến giường mình ngồi xuống, nhấc đầu chôn xuống gối, không nói gì.
Nam Cung Kiếm đóng cửa phòng, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, thay đổi hình tượng đùa giỡn thường ngày, dùng ngữ khí thật đứng đắn, "Chúng ta là huynh đệ."
"…" Mạc Tử Hàm vẫn giống như đà điểu, bảo trì yên lặng thật lâu sau mới mở miệng, dùng âm thanh rầu rĩ nói, "A Kiếm, chúng ta vì nhân dân phục vụ thật sao?"
"…." Nam Cung Kiếm nhăn mặt, không hiểu nhìn Mạc Tử Hàm, "Vì sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy, bình thường em cũng không hỏi loại chuyện này."
Chỉ là rất nhiệt tình, thực chấp nhất chấp hành nhiệm vụ.
Mạc Tử Hàm ngẩng đầu, đối diện Nam Cung Kiếm, ánh mắt trầm ngâm, "Nói cho em biết đáp án."
Nam Cung Kiếm thở dài, không nhìn ánh mắt cô, mà quay đầu sang một bên, "Tử Hàm, anh nghĩ, em nên cho là như vậy, sẽ tốt một chút."
"…"
Nghe được câu trả lời như vậy, Mạc Tử Hàm không nói gì thêm, nhưng con ngươi thâm trầm, làm cho người ta không biết cô đang nghĩ gì.
"Đúng rồi, anh và Tuyết Nhi định đi du lịch một chút." Giống như để không khí trầm trọng này biến mất, Nam Cung Kiếm mang theo ngữ khí hưng phấn lên tiếng.
Chỉ là hưng phấn như vậy, mặc cho ai, cũng cảm thấy được là giả vờ.
Mạc Tử Hàm cười cứng ngắc, cũng dùng ngữ khí hưng phấn như vậy, "Ha ha, có định kết hôn luôn hay không?"
"Nói loạn, sao có thể tùy tiện như vậy?" Nam Cung Kiếm liếc mắt, không nói gì nhiều, chỉ ngượng ngùng lên tiếng.
"Ha ha…" Rất ít khi có thể thấy hắn ngượng ngùng như vậy, tâm tình không được tốt của Mạc Tử Hàm rốt cục cũng bật cười.
Hai người luôn thân nhau như huynh đệ, trong một khắc này, cùng nhau cất tiếng cười to, giống như không có chuyện gì phát sinh, nhưng trầm trọng trong lòng lại không có biến mất.
"Đúng rồi, Tử Hàm, giáo quan nói trong khoảng thời gian này cấm túc Phi Phi, em không khuyên can sao?" Nam Cung Kiếm cười được một nửa thì nhớ ra cái gì, lập tức mở miệng nói, làm Mạc Tử Hàm cũng nhíu mày.
"Nói thật, lúc ấy em quả thực có hơi tức giận, sau đó về căn cứ, lại không biết nói với giáo quan như thế nào, không nghĩ đến Phi Vân…"
"Tên Phi Vân kia, thật không rõ cậu ta làm cái gì, thương muội muội như vậy mà lại nghiêm khắc như thế."
Nam Cung Kiếm nhớ đến tên cổ lỗ sĩ kia, có chút bất mãn mở miệng.
Hắn không thể hiểu rõ, tên đó sao có thể nhẫn tâm bảo nhốt muội muội của mình lại.
"Có lẽ…" Mạc Tử Hàm như có suy nghĩ gì mở miệng, thần sắc có chút ái náy, "Có lẽ, là vì em đi."
Nam Cung Kiếm vỗ vỗ bả vai cô, đối với suy nghĩ của Mạc Tử Hàm liền đoán được, an ủi lên tiếng, "Đây không phải là lỗi của em, mọi người chúng ta đều biết em xem Phi Phi là muội muội."
"Đúng vậy …"
"Hy vọng Phi Phi có thể nhân cơ hội này nghiêm túc suy nghĩ lại."
"Uhm"
Ngày hôm sau, một mình Mạc Tử Hàm lên máy bay quay về thành phố S, mà Nam Cung Kiếm và Chu Lăng Tuyết lại lên một chuyến bay khác đi về quê hương của hai người.
Trong căn cứ thành phố C, ánh mắt phức tạp của Trịnh Thành Huy nhìn Sở Phi Vân, "Phi Vân a, tôi chỉ hy vọng, em có thể hiểu được, nổi khổ tâm của tôi, Phi Phi quá dễ xúc động."
"Giáo quan, em hiểu rõ." Sở Phi Vân mặt không chút thay đổi đứng nghiêm, lời nói ra không chút độ ấm, "Em muốn ở lại căn cứ, một là có thể huấn luyện được, một là có thể chăm sóc cho Phi Phi."
Trịnh Thành Huy nhìn Sở Phi Vân hồi lâu, sau đó thở dài, không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai hắn, sau đó xoay người rời đi.
Sở Phi Vân nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ, nhưng Sở Phi Vân cũng đồng dạng không thấy được vẻ mặt phức tạp của Trịnh Thành Huy khi xoay lưng lại.
Mạc Tử Hàm đáp máy bay xuống thành phố S, sau đó nhìn đồng hồ trên tay, nhớ đến người kia còn đang làm việc, nhịn không được tươi cười.
Mạc Tử Hàm mua hoa hồng, trực tiếp đón xe đi đến công ty, sau đó dưới ánh mắt quỷ dị của hai nhân viên lễ tân, ôm hoa hồng vào thang máy, nhấn số "23".
Mạc Tử Hàm nhìn chăm chăm vào những con số thay đổi trên bản điện tử, nụ cười trên mặt càng ngày càng ngọt ngào, không giống tâm trạng trầm trọng hôm qua, cũng không giống biểu cảm khi cô chấp hành nhiệm vụ.
Hắc hắc, không biết Tuyền Ki nhìn thấy cô sẽ như thế nào, Mạc Tử Hàm nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm ngốc, bộ dáng đội trưởng đội đặc nhiệm một chút cũng không còn.
"Đinh." Âm thanh thang máy vang lên, cửa thang máy mở ra, Mạc Tử Hàm lại cất bước đi ra khỏi cửa thang máy định đi đến văn phòng Tổng Giám Đốc, lại bất ngờ nhìn thấy thư ký dẫn theo một người rời khỏi văn phòng Tổng Giám Đốc.
Sắc mặt Mạc Tử Hàm lập tức thay đổi, hoa trong tay cũng có chút quỷ dị.
Cô sao có thể không biết người kia, người kia đối với cô mà nói, quen thuộc như vậy.
Không, không chỉ là quen thuộc, mà là, khắc cốt ghi tâm.