Tôi đưa Tol trở lại ký túc xá sau khi chờ đợi tại phòng cấp cứu chờ bố Mai đến. Tol trầm tư trong suy nghĩ trên đường đi. Tôi nhìn thoáng qua Tol mọi lúc, trước khi tôi quyết định nói điều gì đó để thay đổi sự im lặng giữa tôi và Tol. "N"Tol, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì ạ." Tol trả lời.
"N"Mai có vấn đề gì với Tol sao? Trông em thực sự lo lắng." Tôi thốt ra một câu hỏi đã bị mắc kẹt trong tâm trí của tôi trong nhiều giờ.
"Em và Mai là bạn từ thời thơ ấu. Mặc dù chúng em học khác trường cấp ba, em và cô ấy vẫn luôn nói chuyện với nhau." Tol thở dài. "Mai là một người có xu hướng khiến người khác lo lắng. Ngoài ra, nhan sắc của cô ấy khiến cô ấy luôn gặp vấn đề với mọi người. Em đã quan sát từ xa, không biết có thể làm gì ngoài việc là một chuyên gia tư vấn và giúp đỡ hết sức có thể."
"Vậy tại sao N"Tol không hỏi N"Mai làm bạn gái?"
"Bởi vì em..." Tol quay lại nhìn vào một chiếc siêu xe tuyệt đẹp vừa lái qua. "Em vẫn không rõ tình yêu là gì."
Tôi không nói nên lời. Khi một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi, tôi quay lại nhìn Tol. "Em đã từng có bạn gái trước đây chưa?" Tôi biết rằng Tol từng hẹn hò với nhiều người, nhưng tôi không muốn làm Tol sợ
hơn thế này.
"Em trước đây có quen . Em cũng chỉ chọn hẹn hò với người ưa nhìn. Bởi vì em không biết lý do nào khác để một người hẹn hò với một người khác." Tol cầm điện thoại lên. "Em không muốn Mai ở trong hoàn cảnh giống như những người bạn gái trước đây của em. Em không phải là một người tốt. Em sẽ không hứng thú với bất cứ điều gì nhàm chán, mà đôi khi bạn gái của em trở nên không thú vị chút nào."
Ôi ... Cứ như thể em ấy bước ra từ một bộ phim Hàn Quốc. Một hoàng tử lạnh lùng như thế này. "Vậy thì những gì N"Tol có hứng thú đến đến điều gì?"
"Phim ảnh, trò chơi điện tử, xe ô tô, bóng." Tol trả lời ngắn gọn.
"Vậy thì em có hứng thú với anh không thế?" Tôi hỏi câu hỏi này ngay lập tức. Tol quay lại ngay lập tức để nhìn tôi.
" Vẫn đang cố gắng tán tỉnh em. Anh là gay sao? Đã từng hẹn hò với anh chàng nào chưa?"
Ôi ôi, Tol cà khịa không giới hạn. "Không. Anh cũng thích phụ nữ. Bạn gái cũ của anh là phụ nữ." Tôi mỉm cười buồn rầu. "Bạn gái cũ của anh nói rằng anh cư xử "ga lăng"quá nhiều, như lãng phí thời gian để đi giúp đỡ người nghèo này. Cô ấy cảm thấy rằng cô ấy có tầm quan trọng thấp. Anh bị bỏ rơi vì những chuyện như thế này."
Tol im lặng nhìn tôi. "Chúng ta không thể lãng phí tất cả thời gian được."
Tôi vấp phải những lời của Tol. Đó là câu tương tự như những gì Tol đã nói với tôi khi tôi nói với em ấy về bạn gái cũ của tôi trước đây. Tôi không nghĩ rằng Tol sẽ là người nói lại. Bản thân Tol trông sững sờ.
"Lại bị ảo giác nữa rồi." Tol đưa tay lên xoa bóp thái dương của chính mình. "Được rồi, em tin là em không sao cả. Nếu đi gặp bác sĩ tâm lí, em nên đến vào ngày nào vậy anh? Em có thể đến cùng với cuộc hẹn khám sàng lọc tim không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn đường sáng chói. "Em không phải đi gặp bác sĩ tâm lí."
Tol quay lại nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. "Tại sao?"
"Em không kỳ lạ. Người kỳ lạ là anh." Lúc này, tay tôi cầm vô lăng đang run rẩy. Tôi không biết tại sao tình huống này có thể khiến tôi cảm thấy như vậy. Tol sắp đi chơi với Mai. Điều này có thể xảy ra nhanh hơn trước vì N"Mai đã bị tấn công. Tôi có thể ngăn cơn đau tim của Tol nếu tôi biết bạn trai cũ của N" Mai là ai và dụ anh ta đến gần Tol tối hôm đó. Nhưng tôi thực sự không thể ngăn Tol trở thành bạn trai của Mai? Ngay cả khi Tol không thích Mai ở khía cạnh đó, sự gần gũi trong thời gian dài có thể tăng cường mọi thứ để thay đổi. Bởi vì từ những gì tôi nghe được, N"Mai dường như là một người phụ nữ rất quan trọng đối với Tol.
Có khả năng Tol và Mai sẽ tiếp tục mối quan hệ tốt đẹp. Tôi phải là người phải hy sinh phải không?
"Có nghĩa là sao...?" Tol có thể nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của tôi. "Anh ... có gì không ổn à?"
"Không có gì ..." Tôi hít một hơi thật sâu. "Cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."
"Anh vừa xuất viện mà lại đi xung quanh như thế này, thật hết nói nổi. Anh có phải là bác sĩ hay không thế? Tại sao lại không biết chăm sóc bản thân chứ?" Tol chỉ ngón tay về phía bên trái của tôi. "Anh dừng ở ven đường đi. Em sẽ lái xe."
"Không sao đâu. Anh vẫn có thể lái xe." Tôi cố giữ mình tỉnh táo. Tôi không sao cả. Tôi chỉ cảm thấy như mình sắp bị đau tim vậy.
"Thôi đi anh. Em không muốn chết. Đỗ xe đi, em sẽ tự lái." N"Tol của tôi bắt đầu chuyển chế độ nóng nảy. Do đó, tôi buộc phải đỗ xe bên đường và đổi chỗ với Tol. Tol đóng cửa bên tài xế với một tiếng ầm lớn và sau đó điều chỉnh gương và ghế một cách khéo léo.
"Nếu đưa anh về nhà thì em sẽ về nhà bằng cách nào?" Tôi quay sang hỏi Tol đã nhấn tín hiệu rẽ.
"Anh sẽ ngủ ở nhà em." Tol bình tĩnh trả lời. Nhưng câu trả lời của em ấy khiến tôi tròn mắt như trứng ngỗng.
"N ... nhưng anh không có quần áo để thay."
"Mặc lại cái quần đó đi. Em sẽ cho anh mượn áo của em." Sau đó, Tol đạp bàn đạp ga mạnh đến nỗi lưng tôi chìm xuống ghế. Em trai ơi! Đây không phải là xe thể thao của em đâu! Tôi nghĩ để N"Tol lái xe của có thể nguy hiểm cho chúng tôi hơn là tôi tự mình lái xe.
"Tol, chậm lại. Chậm lại đi." Tôi nói trong sợ hãi.
"Ngủ ở nhà của em và trả lời câu hỏi của em cho đến khi em hài lòng. Nếu anh động chạm với em dù chỉ một chút, em sẽ nói với mẹ." Tol nhìn tôi từ khóe mắt. Biểu hiện của anh ta bình tĩnh rằng nó thật đáng sợ. "Hiểu chứ?"
Tại sao N"Tol cực kỳ tốt đẹp của tôi lại biến thành đáng sợ thế này? Không ... N"Tol là một ác ma ngay từ đầu nhưng thay vào đó tôi đã chọn bỏ qua điều này. Tôi nhìn N" Tol chớp mắt liên tục. Cái con người này luôn có điều gì đó làm tôi ngạc nhiên mỗi khi chúng tôi gặp nhau, một người khiến tôi cảm thấy phấn khích mọi lúc. Tim tôi đập nhanh. Tôi cảm thấy muốn ngất đi một lần nữa nhưng tôi cố giữ bình tĩnh.
Kiểu người gì mà vừa ngầu vừa dễ thương?
Tol lái xe đến nhà riêng của mình khi đó là khoảng 8 giờ tối. Em đỗ xe của tôi gần cổng trước, tắt động cơ và mở cửa đi ra ngoài. Tôi nhanh chóng mở cửa theo sau em. Khi tôi ra khỏi xe, Tol ném chìa khóa xe về phía tôi và tôi giơ tay bắt lấy nó. Tôi nhìn vào ngôi biệt thự xinh đẹp phía sau tôi vừa được ghé thăm cách đây không lâu. Tol dẫn tôi dọc theo con đường nhỏ hướng tới cửa trước nhà. Tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng rụt rè khi mẹ của Tol mở cửa và đi ra gặp tôi.
"A, N"Tihn!" Dì Pang có vẻ ngạc nhiên. "Làm thế nào con đến đây?"
Tôi vái chào mẹ của Tol, hay nói cách khác dì ấy cũng là mẹ của tôi. "Con chào dì Pang ạ."
Dì Pang mỉm cười rộng rãi rồi quay lại nhìn Tol. "Con đến với nhau con trai dì hả?"
Tôi gần như mở miệng để trả lời nhưng Tol trả lời trước khi tôi có thể. "P"Tihn không cảm thấy khỏe lắm. Phòng ngủ của khách có dùng được không mẹ?"
"P ... phòng ngủ của khách sao? Bây giờ thì đường ống nước trong phòng bị hỏng mất rồi. Máy điều hòa đã được tháo ra để thợ sửa chữa sẽ đến để hoàn thành vào ngày mai." Dì Pang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. "Vào nhà trước đi N"Tihn. Con xuất viện hồi nào vậy?"
"Sáng nay ạ." Tôi trả lời.
"Mẹ(*) không thể đến thăm N"Tihn. Hôm qua mẹ đã bay đến tỉnh và vừa trở về. Xin lỗi con nhé." Dì Pang chạm vào lưng tôi và đưa tôi vào nhà. "N"Tol đã đến thăm phải không? N"Tol đã mang gì cho N"Tihn?"
(* Ở Thái Lan, cha mẹ thường xưng là mẹ và bố khi nói chuyện với bạn bè của con cái họ)
"Em ấy đã đến thăm con rồi ạ." Tôi mỉm cười lớn. "Con có một giỏ nước yến khổng lồ."
Dì Pang cười. " Dì bảo nó đi mua trái cây. Có lẽ em nó lười chọn. Có đúng không con trai?" Dì quay sang trêu chọc con trai đang giữ đôi giày trong tủ.
Tol không trả lời về giỏ nước yến. Biểu cảm của em ấy cho thấy em ấy lo lắng về điều gì đó. "Phòng ngủ của khách không dùng được ạ?"
"Ừ. Trong trường hợp đó, N"Tihn có thể đi ngủ cùng phòng với N"Tol trước không? Con đã không nói với dì trước nêndì đã không nói với thợ sửa chữa nhanh hơn. Đợi dì sẽ mang thêm gối và chăn nhé." Rồi dì Pang nhanh chóng quay lại và lao lên tầng hai, khiến tôi và Tol đứng sững sờ một lúc, trước khi chúng tôi lặng lẽ quay lại nhìn mặt nhau từ từ.
"Tol."
"Anh."
Tol và tôi nói cùng một lúc, nhưng tôi lặng lẽ để em nói trước. Tol điểm về phía tôi. "Nếu điều gì đó xảy ra... "
"Tol sẽ nói với mẹ." Tôi lén cười. "Đó là ý riêng của em khi mang anh đến đây để ngủ. Nhưng không nghĩ rằng chúng ta sẽ ngủ chung phòng phải không?"
"Ai đã có ý nghĩ như vậy chứ?" Tol đóng sầm tủ giày với một tiếng nổ lớn. "Anh ngủ trên giường. Em sẽ chỉ ngủ trên ghế sofa ở tầng dưới."
"Nếu em ngủ ở tầng dưới, em không thể hỏi anh bất cứ điều gì đâu." Tôi nghĩ rằng tôi đang giữ một con át chủ bài. "Em không muốn biết anh là ai sao?" Tol lại trừng mắt nhìn tôi. Em có lẽ đang cân nhắc giữa việc tìm hiểu sự thật và nguy cơ bị quấy rối . Tôi nghĩ rằng tôi phải nói điều gì đó để khiến Tol có thêm niềm tin vào tôi. "Anh sẽ chỉ ngủ trên sàn nhà. Tol có thể ngủ trên giường như bình thường. Cảm ơn vì đã để anh ở lại. Nếu em để anh lái xe trở về nhà, anh có thể trở thành bệnh nhân trong phòng cấp cứu mất."
Tol nhìn tôi với một ánh mắt mà tôi không thể đọc được, trước khi em ấy dẫn tôi đi lên lầu. "Theo em."
Phòng ngủ của Tol có thể nói là đủ rộng rãi. Có khá nhiều thứ trong phòng nhưng đã được sắp xếp gọn gàng. Tôi hy vọng nó sẽ là công việc của dì Pang, vì bản thân Tol rất có thể không thể trở về nhà thường xuyên. Tol đặt chiếc túi của mình lên ghế làm việc, và quay lại nhìn gối và chăn mới được đặt trên giường. Tôi thấy các khung hình được sắp xếp hợp lý gắn trên tường. Có một bức ảnh của Tol trong một chiếc áo cầu thủ bóng đá, một bức ảnh với các đồng đội của em ấy, và một hình ảnh của Tol nhỏ. Em ấy chỉ khoảng 4-5 tuổi. Đôi mắt tròn và đẹp của em nhìn thật ngây thơ. Tóc em được cắt theo kiểu vỏ dừa. Khuôn mặt thời thơ ấu của Tol có thể lừa mọi người nghĩ rằng em ấy là con gái hơn là con trai.
"Anh." Được gọi khiến tôi phải rời mắt khỏi bức ảnh thời thơ ấu và nhìn vào cùng một người của hai mươi năm sau. Tol hiện tại đã trở thành một anh chàng thực sự đẹp trai. Nhưng khuôn mặt em ấy vẫn ngọt ngào như hồi nhỏ khiến em ấy trông đáng yêu hơn đối với tôi. "Có điều gì muốn nói với em hay không?"
"Ồ ... đây có phải ảnh của em không?" Tôi chỉ vào bức ảnh thời thơ ấu của em ấy. "Dễ thương thật, nhưng nhìn em bây giờ ..." Tôi nhìn Tol từ đầu đến chân. "Dễ thương hơn nhiều."
Tay của Tol đang giữ chặt mép ghế. Tôi nghĩ rằng nếu tôi đùa nhiều hơn, chiếc ghế chắc chắn sẽ bay ngay vào mặt tôi. "Tại sao không nói cho tôi biết tất cả những thứ xảy ra rốt cuộc là gì?"
Tôi di chuyển ánh mắt để nhìn vào bức ảnh của Tol và đội bóng đá của em ấy. Khuôn mặt của Tol có vẻ rất hạnh phúc, và nó khiến tôi nghĩ về một điều. Tol sẽ buồn bã đến mức nào khi phát hiện ra em sẽ không thể chơi môn thể thao mà mình yêu thích nữa? "Có bao giờ em thấy ai đó chết trước mắt em chưa?"
Đôi mắt của Tol đang nhìn chằm chằm vào tôi. "Chưa bao giờ, vì em không phải là bác sĩ như anh."
"Vâng, em đúng. Bởi vì anh là bác sĩ cấp cứu, anh đã thấy nhiều cái chết trước mắt mình rồi." Tôi buồn bã quay sang cười với N"Tol. "Nhưng có một lần, cái chết của một bệnh nhân đã thay đổi cuộc đời anh. Anh buộc phải nhìn người đó chết liên tục trước mắt mình, lặp đi lặp lại. Anh luôn nghĩ rằng điều này phải dừng lại. Người đó không được chết. Vì vậy, anh có thể thoát khỏi vòng lặp vô tận này. "
Hình ảnh từ ký ức ngày trước khi Tol ướt đẫm máu trước mặt tôi, hình ảnh khi Tol sụp đổ mặc dù tôi đã ngăn em ấy chạy xe, hình ảnh tôi cầm máy khử rung tim trên tim Tol để khiến tim đập trở lại , hình ảnh khi Tol được tiến hành CPR ở Khoa Tim Mạch khiến nước mắt tôi trào ra. Tol, người đang đứng trước mặt tôi lúc này hoàn toàn khỏe mạnh. Không có manh mối nào cho thấy em ấy sẽ chết một lần nữa sau vài ngày nữa. "Anh không thể chịu được khi thấy em chết trước mặt tôi một lần nữa."
Tol trở nên không nói nên lời. Miệng em ấy mở to như thể em sẽ nói gì đó nhưng không có gì thoát ra. Đôi mắt của Tol đang nhìn xuống sàn rồi em lặng lẽ liếc nhìn tôi. Biểu hiện của em ấu có vẻ không chắc chắn và vô cùng bối rối. "Nhưng em vẫn chưa chết."
Tôi nâng mu bàn tay lên xoa mũi và hít sâu. "Anh biết rằng em đang nghĩ rằng anh thật điên rồi. Anh biết rằng ngay cả khi anh nói thật thì em cũng không tin anh. Vì vậy, em sẽ chỉ biết rằng, mọi thứ anh đều làm là vì muốn tốt cho em, vì anh không muốn để bất cứ điều gì bất trắc xảy ra với em cả. " Tôi đưa tay lên vỗ ngực mình, giọng tôi bắt đầu run rẩy. "Bởi vì anh thích em rất nhiều ... thích em rất nhiều na. Nếu có gì đó không ổn xảy ra với em ... trái tim anh ... không thể chịu đựng được."
Tol hành động như không có gì để nói. Tôi lùi hai bước, cố gắng đưa ý thức của tôi trở lại. Mày sao vậy, Ai"Tihn ? Chơi một trò đùa xấu để hạ gục em ấy? Có nhiều thời gian ở lại với em cả đêm phải không? Vậy thì tại sao tôi lại cũng cảm thấy ngực mình như bị đốt cháy? Tại sao sự kiệt sức và thất vọng đã được tích lũy kể từ vòng lặp đầu tiên phải tuôn ra để phá hủy mọi thứ bây giờ? Tôi phải là một người có thể chịu đựng được nhiều hơn thế này. Tại sao...
"Anh nghĩ ... sẽ tốt hơn nếu anh về nhà." Tôi chỉ tay về phía sân trước. "Bây giờ anh đã ổn rồi. Gửi lời tạm biệt của anh tới mẹ của em." Tôi quay lưng lại, bước nhanh về phía cửa phòng ngủ.
Sau đó, tôi cảm thấy bàn tay của ai đó từ phía sau nắm lấy cổ tay tôi, dừng bước của tôi. Tôi từ từ quay lại, Tol đang giữ cổ tay tôi. Vẻ mặt em có vẻ sợ hãi.
"Anh, đừng lái xe." Tol nói với tôi. Điều xảy ra ngay bây giờ cũng giống như khi tôi cố gắng ngăn Tol lái xe. Nhưng các vai trò được trao đổi. "Anh thường cấm em lái xe. Em không nghe, và em đã chết. Lần này ... anh phải nghe em."
Hết chương 21