Triage (Phân Loại Bệnh Nhân)

Chương 9.1: Loop 8.4



Fakfaeng cười hạnh phúc suốt dọc đường đến Khoa Quản Trị Kinh Doanh. Một cô nàng trẻ trung có khuôn mặt không phải là quá xuất sắc nhưng dáng người ẩn dưới lớp áo khoác ngắn của cô ấy có thể nói tựa như siêu mẫu, kết hợp cùng với đó là làn da bánh mật. Thế nên, chẳng nghi ngờ gì khi ông xã cô ấy là trai Tây. Một lần, tôi không chú ý tới việc cô ấy trò chuyện với một người nước ngoài  người mà đã bất ngờ đến chào hỏi cô ấy trong nhà hàng. Thời gian trôi đi, cô ấy và người kia có một tình yêu thật đáng ghen tị. Dù rằng đôi khi họ cũng có sứt mẻ cho tới khi tôi bị hành hạ bắt tỉnh giấc để nghe những cuộc gọi của cô ấy.

(Ý chỉ bác sĩ Tihn bị gọi dậy lúc nửa đêm để nghe máy của chị Fakfaeng và khuyên cô ấy và nửa kia giảng hòa, không chia tay nữa.)

"Đừng làm cái mặt căng như dây đàn thế Tihn. Vui lên tí đi. Phải khiến em ấy ấn tượng chứ." Fakfaend không ngừng động viên tôi. "Ông nhìn cũng được mà, dù là không thể sánh với em ấy. Phải tận dụng dáng vẻ quân tử để tấn công. Đừng quên kéo ghế để mời em ấy ngồi, lấy thức ăn, rót cho em ấy chút nước và nhớ lấy khăn giấy cho em ấy nếu thấy thức ăn dính trên khóe miệng. À không tốt hơn hết là ông hãy dùng tay mình lau đi."

Càng nghe thì lại càng đau đầu mà. "Bà bị lậm phim quá rồi."

Fakfaeng mỉm cười. "Nếu mà có anh nào đối xử  với tôi như thế từ lần đầu gặp mặt thì tôi muốn chết luôn mất."

"Nhưng tôi không nghĩ là N"Tol sẽ bị ấn tượng khi tôi làm vậy đâu." Tôi cố mở to mí mắt đang nặng trĩu để nhìn đường. Thừa nhận là tôi thấy háo hức tới nỗi không ngủ được. Tôi thϊếp đi lúc 4 giờ sáng và thức dậy lúc 8 giờ khi N"Pin gọi tôi như mọi lần. Tôi thức dậy để thuyết trình, giả vờ xỉu ở slide thứ ba và được đưa vào Khoa Cấp Cứu để nghỉ ngơi và bị lấy máu. Sau đó, tôi lẻn ra và chờ gặp Fakfaeng theo như đã hẹn.

"Nhưng mà trước mặt em ấy, ông cũng đừng trưng cái mặt căng như dây đàn này ra. Phải tự tin lên." Fakfaeng vươn tay siết vai tôi. "Tôi không có rảnh. Nếu ông không thể khiến em ấy thành người yêu ông hôm nay thì tôi sẽ nổi xung ông luôn đó."

Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu đưa Fakfaeng đi cùng là sáng kiến tốt nhất hay không nữa . Nhưng quá muộn rồi vì tôi đã đến tòa nhà của Khoa Quản Trị Kinh Doanh. Tôi ngay lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm mục tiêu. Khi tôi không thấy Tol đang đợi ở chỗ hẹn, tôi bấm điện thoại để tìm kiếm cậu ấy qua trò chuyện Facebook.

"Đó, nhóc kia phải không?" Fakfaeng chỉ tôi nhìn sang bên trái. Cô ấy luôn có ánh mặt tinh tường khi nhìn đàn ông con trai. Tôi thấy cậu ấy đang vừa đứng vừa nhìn vào điện thoại và đang định bấm gì đó, có lẽ là tin nhắn của tôi. Tôi nhanh chóng ra khỏi xe và vẫy tay với cậu ấy. N"Tol nhìn thấy và đi tới chỗ tôi. Cậu ấy vái chào tôi làm tôi cũng nhanh chóng chụm tay chào lại. Có cảm giác như tôi già lắm rồi ấy.

"Lên xe đi em." Tôi đang định quay quanh mở cửa sau của xe thì Fakfaeng bước ra từ ghế phụ (gần người lái) trước. Cô ấy nhìn Tol mỉm cười và giữ vai, rồi kéo tay câụ ấy vào chỗ bên cạnh tôi mà cô ấy vừa ngồi

"Em ngồi phía trước đi."

Tôi nghĩ Tol có vẻ lưỡng lự. Cậu ấy nhìn trái nhìn phải như thể đang tìm kiếm ai đó, và rồi ngón tay cậu ấy cũng rời khỏi màn hình điện thoại.

"Có vấn đề gì sao?" Tôi hỏi. Tol yên lặng nhìn tôi.

"Không có gì đâu anh." Tol có vẻ lo lắng. Cậu ấy khẽ thở dài trước khi đối mặt tôi. "Em phải ngồi ghế đằng trước sao?"

"Ừ. Chị sẽ ngồi ở phía sau. Chị thích không gian rộng rãi." Fakfaeng tiến về phía tôi, mở cửa sau xe ra rồi tự chui trong xe và nhanh chóng yên vị. Tol vào trong xe và ngồi vào ghế phụ phía trước trong khi tôi đi tới ghế dành cho lái xe. Fakaeng nhoài người lên giữa chúng tôi và hào hứng nói. " Chị tên là Fakfaeng, bạn của Tihn. Chị cũng là bác sĩ."

Tol quay mặt lại và lúng túng nhìn Fakfaeng. "V...vâng, tên em là Tol."

Fakfaeng bật cười. "Chị biết em rồi và cũng theo dõi em trên Facebook nữa."

Tôi khẽ thở ra nhẹ nhõm. Tám chuyện nhẹ nhàng thế này giống gặp gỡ fan rồi đó. Điều tôi sợ là lỡ như Fakfaeng sẽ tiết lộ việc tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ theo đuổi N"Tol. Nếu việc đó xảy ra thì chỉ có một cách giải quyết. Đó là phải quay về làm một giấc để tỉnh dậy lần nữa. Nhưng tôi không muốn quay lại thêm lần nào nữa. Khoảng thời gian đang trôi qua dài bằng với khoảng thời gian hiện thực. Cứ lặp đi lặp lại việc gặp cậu ấy sẽ tốn rất nhiều thời gian Tôi phát nản với việc lại phải làm quen Tol. Lần này tôi sẽ kết thúc vụ này.

"Tol có thích món Ý không? Anh sẽ đưa em đến cửa tiệm mà anh biết. Họ có pizza tự làm rất ngon." Tôi liếc nhìn phản ứng của Tol. N"Tol vẫn có vẻ lo lắng về điều gì đó. Tôi rất tò mò cậu ấy đang nghĩ gì.

"Vâng."

Cửa tiệm mà tôi đưa hai người họ đến nằm giữa hai ngôi nhà một phía trước và một phía sau, mang hương vị của sự pha trộn cổ điển với phong cách âm nhạc Bossa. Bàn ăn được sắp xếp trong phòng kính với điều hòa. Có rất đông người trong tiệm nhưng may mắn là tôi đã đặt chỗ trước vì thế mà tôi có thể đưa Tol và Fakfaeng vào một bàn trống bên trong. Tôi không kéo ghế cho Tol ngồi như những gì mà Fakfaeng đã nhắc nhở vì việc này dị quá . Điều đó khiến cho Fakfaeng phẫn nộ lườm tôi.

Tôi ngồi xuống và đưa thực đơn cho Tol để xem. Tôi thấy cậu ấy để điện thoại xuống bàn, nhìn chăm chăm vào màn hình mà mắt không chớp cứ như đang chờ đợi điều gì đó. Khi điện thoại rung thì cậu ấy nhanh chóng cầm lên. Cấy ấy cúi đầu với tôi ,xin phép ra ngoài tiệm nghe máy. Tôi dõi ánh mắt theo Tol. Thật sự là việc tôi đã kéo Tol đến đây khi cậu ấy đang bận việc gì đó khiến tôi thấy hơi có lỗi.

"Tôi nghĩ là em nó đang ngại." Fakfaeng tiếp tục tưởng tượng. "Giả vờ bận rộn vì em ấy ngại với ông đó Tihn."

"Không đâu." Tôi nhìn Tol đang đứng ngoài cửa, nói chuyện điện thoại với biểu cảm nghiêm túc. Tôi cau mày lo lắng. Sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong đầu tôi. "Bà gọi thức ăn trước đi. Tôi sẽ quay lại ngay."

"Ờ... ờ . Vậy rồi tôi gọi luôn cho mọi người luôn nhé." Fakfaeng cầm thực đơn lên trong khi tôi đi ra bên ngoài. Tôi thấy Tol đang quay lưng với tôi và nói chuyện điện thoại với giọng nghiêm trọng.

"Mai phải nói chuyện với hắn về việc đó...

Không... Hắn ta không có quyền gì mà để liên quan đến Mai nữa cả... Mai chỉ cần nói đó là ai...

Tại sao? Mai sợ là anh sẽ làm điều gì xấu à? Nếu hai người còn quan tâm nhau thì chẳng còn gì phải nói nữa cả!"

Tol nói một tràng trong giận giữ trước khi ngắt máy. Cậu ấy ngẩng mặt lên trời trước khi quay lại đối diện mặt tôi. Cậu ấy có vẻ khá kinh ngạc khi thấy tôi đứng trước lối vào của tiệm.

"Ờ..." Tôi nghĩ mình đã lỡ nghe thấy điều không nên nghe. Tol vừa cãi nhau với N"Mai ngay ngày thứ hai bắt đầu hẹn hò. " Em có vấn đề gì à N"Tol? Nếu em muốn quay về thì cứ bảo anh."

Tol nâng mu bàn tay lên để lau chóp mũi. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi dường như đáng sợ hơn lúc trước vì sự bực bội vẫn còn khi nói chuyện với N"Mai một lúc trước. "Không có gì. Em có thể ở lại một lúc. Ăn xong thì em đi cũng được." Tol đi ngang qua tôi thẳng đến cửa kính và mở cửa bước vào, để mặc tôi đứng trơ ra ở đó.

Tol đang có chuyện gì đó.

Liệu  sẽ có điều gì khác đã xảy ra ngoài tai nạn chăng?

Tôi quay lại chỗ mà Fakfaeng và Tol đang ngồi. Fakfaeng bắt đầu nói với Tol về đủ thứ và rồi cố đẩy cho tôi tiếp chuyện. Dù người nghe khá ngượng ngùng nhưng phải công nhận rằng Tol là một cậu nhóc hành xử tốt . Cậu ấy tránh không thể hiện cảm xúc và tâm trạng chán nản của mình với những người đã đưa cậu ấy đi ăn. Tôi lắng nghe những chủ đề liên quan mà cậu ấy tiếp thu từ Fakfaeng. Tôi lo lắng nhìn cậu ấy. Hình ảnh bao quanh đầu tôi ngay lúc này là  Tol với máu đẫm trên mặt. Một ống thở được đặt giữa đôi môi cậu ấy và đôi mắt đẹp đẽ của cậu ấy hoàn toàn nhắm chặt. Sẽ không giờ tôi có thể quên được.

Và rồi đôi mắt đẹp đó đang lườm mắt tôi , khiến tôi tránh mắt nhìn xuống chiếc pizza đã dược mang đến trước mặt chúng tôi. Fakfaeng nhìn phản ứng của tôi và mỉm cười. Tôi biết bà đang nghĩ bậy bạ gì đó Yai"Faeng.

Tôi đưa N"Tol quay về khoa đúng 1 giờ chiều. Quan hệ giữa tôi và Tol chẳng có gì khá khẩm hơn. Nhưng tôi có thể tự tin mà nói rằng nếu tôi cảnh báo cậu ấy về điều gì đó thì Tol sẽ nghe lời tôi. Sau khi cậu ấy đóng cửa xe, tôi nhìn Tol đi vào tòa nhà của khoa một cách lặng lẽ. Fafkaeng lên ngồi ghế phụ mà Tol vừa ngồi. cô ấy còn nhìn tôi không hài lòng.

"Ông kém quá đó Tihn. Sao không nói với em ấy là ông thích em ấy? Đây này, tôi cố gắng giúp ông, cho đến bây giờ tôi không biết giúp thế nào nữa. Tôi cố gắng nói rằng ông học Cấp Cứu vì ông muốn cứu người. Tôi kể cho em ấy nghe có lần ông chạy đến hô hấp tim cho người ta ở giữa phố. Ông lại chỉ nhìn em ấy với đôi mắt buồn buồn như thế, ông sẽ được cái gì nào?" Fakfaeng tức giận thắt dây an toàn. "Lần sau tôi không có đi nữa đâu."

Tôi chẳng muốn quan tâm đến Fakfaeng đang giận giữ vì cô ấy không biết sự thật. Tôi lái xe ra ra khỏi khu vực tòa nhà của khoa và hướng đến Khoa Y cạnh bênh viện của trường đại học. Coi những lời cằn nhằn của Fakfaeng giống như  gió thoảng qua tai. Cái tôi quan tâm bay giờ là điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thời gian còn lại là là ba tiếng trước khi tôi vào ca làm và mười tiếng trước xảy ra tai nạn. Tôi có thể làm gì đây?

(CÒN TIẾP)