Qua 5 ngày sau…
Hàn Mạc Băng đã đến tìm Bạch Thanh Phong để luyện võ công theo lời dặn của Bạch Thanh Xuân.
‘Bạch Thanh Phong: ồ, lâu rồi mới gặp đệ’
‘Hàn Mạc Băng: vâng, đệ đến đây để…..’
‘Bạch Thanh Xuân: khỏi cần nói ta đã biết rồi’
‘Tam đệ đã nói với ta mọi chuyện’
( Tam đệ ý nói là Bạch Thanh Xuân)
‘Hàn Mạc Băng: vậy à ( mỉm cười)’
‘Bạch Thanh Phong: ta không ngờ là đệ ấy đã thay đổi quá nhiều, trở nên hiền lành hơn, chịu luyện võ công, tu đạo, đúng là làm cho người ta bất ngờ’
‘Hàn Mạc Băng: đúng vậy ( lúc này Mạc Băng nhìn lên trời)’
Ở chỗ Bạch Thanh Xuân.
‘Bạch Thanh Xuân: thì ra đây là núi thanh bạch’
‘Nếu ta tu luyện ở đây chắc chắn sẽ lợi hại hơn nhiều hahahaha’
Bạch Thanh Xuân bắt đầu bước vô trong núi.
‘Bạch Thanh Xuân: wow, trong đây thoáng mát quá’
‘Cảm thấy tâm hồn được thanh thản thật ( đặt tay trên ngực)’
Bỗng trong động sâu bên trong có tiếng la và có thêm luồng ám khí.
‘Bạch Thanh Xuân: luồng khí này là sau, bên trong có thêm ai à’
Bạch Thanh Xuân từ từ bước vào thì thấy một người áo trắng, tóc dài che phủ mặt đang la hét giống như đang cố kiềm chế gì đó.
‘Bạch Thanh Xuân: này, ngươi là ai?’
‘Sao ngươi lại ở đây’
Tên áo trắng quay sang nhìn Bạch Thanh Xuân liền chạy tới đè Bạch Thanh Xuân ra mà bóp cổ.
‘Bạch Thanh Xuân: này, ngươi làm gì vậy?’
‘Mợ nó, khó thở quá’
Bỗng có luồng gió thổi qua lên áo trắng đó và Bạch Thanh Xuân đã thấy mặt của tên án trắng đó.
‘Bạch Thanh Xuân: người này là’
‘Tứ đệ của Bạch Thanh Xuân tên Liễu Thanh Nhân’
‘Đúng rồi, ta nhớ trong cuốn tiểu thuyết có ghi Liễu Thanh Nhân bị Bạch Thanh Xuân nhốt trong động này và cướp hết sức mạnh. Do hận thù nên Liễu Thanh Nhân mới tu đạo lại từ đầu nhưng lại bị tẩu hỏa nhập ma’
‘Bạch Thanh Xuân ơi là Bạch Thanh Xuân sau ngươi làm mà còn bắt ta gánh hết vậy’
‘GIỜ chỉ còn cách này, hắn mới trở lại bình thường.
Bạch Thanh Xuân dùng hết sức đẩy Liễu Thanh Nhân ra.
‘Bạch Thanh Xuân: hộc…hộc..., đúng là tên này hận Bạch Thanh Xuân dữ lắm mới bốp cổ mạnh như vậy’
Bạch Thanh Xuân liền lấy cục đá bén nhọn cắt một vết ở cánh tay, lúc này máu chảy rất nhiều.
‘Bạch Thanh Xuân: thật ra là tên Bạch Thanh Xuân: chỉ phong ấn sức mạnh,do đố kị nên hắn mới làm vậy với Liễu Thanh Nhân’
‘GIỜ ta chỉ còn cách cho hắn uống máu của tên Bạch Thanh Xuân này thì giải phong ấn và tẩu hỏa nhập ma không còn nữa’
‘Xin thứ lỗi’
Bạch Thanh Xuân chạy thật nhanh đến chỗ Liễu Thanh Nhân dùng bàn tay đã bị cắt ra máu đưa lên miệng của Liễu Thanh Nhân.
‘Bạch Thanh Xuân: a….tên này…hút máu nhiều dữ’
Liễu Thanh Nhân hút rất nhiều máu của Bạch Thanh Xuân nên dần bình tỉnh lại. Và Liễu Thanh Nhân bỗng ngất xĩu, Bạch Thanh Xuân liền đỡ lấy.
‘Bạch Thanh Xuân: ngươi hay lắm, hút hết máu của ta giờ lăn ra xĩu, đúng thật là’
Vừa nói xong thì Liễu Thanh Nhân cũng mở mắt ra.
‘Liễu Thanh Nhân: sao ngươi lại ở đây…( ho ọc máu)’
‘Bạch Thanh Xuân: này, bình tỉnh lại, ta vừa mới cứu ngươi đấy ‘
‘Liễu Thanh Nhân: ngươi cứu ta, thật nực cười( ho ra máu)’
Liễu Thanh Nhân ho ra máu liền quỵ xuống.
‘Bạch Thanh Xuân: chắc do tác dụng phụ của máu không hòa hợp với cơ thể của hắn.’
Bạch Thanh Xuân liền chạy tới điểm nguyệt Liễu Thanh Nhân. Ngồi sau lưng dùng khí công truyền vào cơ thể của Liễu Thanh Nhân.
‘Liễu Thanh Nhân: ngươi làm gì vậy?’
‘Bạch Thanh Xuân: ngươi ngồi yên cho ta, ta sẽ truyền năm phần công lực của ta vào ngươi nên nhà ngươi tốt nhất nên ngồi yên cho ta.’
Rồi Bạch Thanh Xuân truyền khí công vào người Liễu Thanh Nhân suốt mấy canh giờ.
‘Bạch Thanh Xuân: xong, ta đã giúp ngươi….giờ ngươi có thể…..’
Nói chưa xong thì Bạch Thanh Xuân liền ngã ra xĩu.
‘Liễu Thanh Nhân: này, này, ngươi mau tỉnh dậy cho ta’
‘Ta chưa giải quyết chuyện của ngươi nên ngươi đừng lăn ra xĩu như vậy.
Liễu Thanh Nhân nhìn Bạch Thanh Xuân liền lấy tay đưa lên cao dồn sức vào lòng bàn tay.
‘Liễu Thanh Nhân: nếu ta dùng bàn tay này chưởng thật mạnh ngay tim của ngươi thì ngươi cũng không sống nổi với tình trạng này.
Liễu Thanh Nhân định ra tay gϊếŧ Bạch Thanh Xuân nhưng lại hạ tay xuống.
‘Liễu Thanh Nhân: haizz, coi như ngươi hên vậy’
Liễu Thanh Nhân liền bế Bạch Thanh Xuân lên và bước tới chỗ có bức tường liền đặt Bạch Thanh Xuân xuống đất. Liễu Thanh Nhân cũng ngồi kế bên nhìn vào Bạch Thanh Xuân.
‘Liễu Thanh Nhân: rốt cuộc vì điều gì mà hắn lại cứu mình’
‘Thật khiến cho người ta hoài nghi’
Liễu Thanh Nhân nhìn bàn tay của Bạch Thanh Xuân thì thấy máu chảy. Vết máu chảy đó là lúc Bạch Thanh Xuân lấy đá nhọn cắt vào bàn tay để cứu Liễu Thanh Nhân. Liễu Thanh Nhân thấy máu chảy càng nhiều hơn nên xé cái áo của mình bang bó lại vết thương của Bạch Thanh Xuân.
‘Liễu Thanh Nhân: đúng là phiền phức thật’
Bạch Thanh Xuân từ từ mở mắt.
‘Bạch Thanh Xuân: khụ….khụ….ngươi đã cứu ta à’
‘Liễu Thanh Nhân: ( nghiến răng) ai them cứu ngươi’
Bạch Thanh Xuân cười.
‘Liễu Thanh Nhân: ngươi cười cái gì?’
‘Bạch Thanh Xuân: ( nhìn bàn tay) ngươi băng bó tay nhìn mất cười quá haha’
Liễu Thanh Nhân đỏ mặt.
‘Liễu Thanh Nhân: ngươi im cho ta’
‘Vì ngươi giúp ta hết tẩu hỏa nhập ma nên ta giúp ngươi băng bó vết thương cũng là lẻ thường tình’
‘Bạch Thanh Xuân: haha….vậy sao ngươi lại thắt cái nơ…haha’
‘Liễu Thanh Nhân: nếu như ngươi nói thêm nữa, ta sẽ chém ngươi’
Bạch Thanh Xuân liền câm lặng. Liễu Thanh Nhân bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.
‘Liễu Thanh Nhân: ta hiện muốn gϊếŧ chết ngươi lập tức’
‘Nhưng trước tiên ta phải điều tra thật kĩ vấn đề này’
‘Bạch Thanh Xuân: hở, vấn đề gì?’
Liễu Thanh Nhân lấy tay đè lên vai Bạch Thanh Xuân đẩy xuống đất. Dơ tay luôn dùng lực khí dồn vào lòng bàn tay.
‘Liễu Thanh Nhân: ngươi mau khai ra, ý đồ của ngươi là gì?’
‘Bạch Thanh Xuân: này, này ngươi bình tĩnh lại, ngươi đang làm đau ta đấy
‘Liễu Thanh Nhân: ngươi mau nói cho ta’
‘Bạch Thanh Xuân: rồi, rồi….ta nói’
Bạch Thanh Xuân suy nghĩ.
‘Bạch Thanh Xuân: không lẻ hắn hỏi tại sao Bạch Thanh Xuân lại phong ấn sức mạnh của hắn à’
‘GIỜ ta phải trả lời sao’
‘Ta chỉ là nhập vào xác của Bạch Thanh Xuân chứ đâu phải ta là hắn’
‘Chết tiệt thiệt ( nghiến răng)’
‘Liễu Thanh Nhân: ngươi đang mưu tính gì hả….mau nói lên cho ta’
‘Bạch Thanh Xuân: rồi, rồi, ta nói liền’
‘Làm sao đây ( suy nghĩ)’
‘À có cách rồi hehe ( suy nghĩ)’
‘Bạch Thanh Xuân: thật ra thì….ta chỉ phong ấn sức mạnh của ngươi thôi’
‘Liễu Thanh Nhân: phong ấn?’
‘Bạch Thanh Xuân: đúng, do sức mạnh của ngươi quá lớn, nếu ta không phong ấn sức mạnh của ngươi thì ngươi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma dù cho có ta và ca ca cũng không giúp cho ngươi trả lại được’
‘Liễu Thanh Nhân: đúng là như vậy không?’
‘Bạch Thanh Xuân: đúng là như vậy’
Liễu Thanh Nhân dần rút tay ra nhưng lại đưa sát mặt hắn vào mặt Bạch Thanh Xuân.
‘Liễu Thanh Nhân: ta không biết ngươi có nói thật hay không?’
Nhứng nếu ta phát hiện có gì đó sai sai thì ta sẽ đem phủ mã phanh thây ngươi’
‘Bạch Thanh Xuân: má ơi ghê vậy ( suy nghĩ trong lo sợ)’
Liễu Thanh Nhân rút tay ra đứng dậy.
‘Liễu Thanh Nhân: tại sao bạch chủ như ngươi lại ở đây’
‘Bạch Thanh Xuân: ( ngồi dậy) à, việc đó thì….ta không còn là bạch chủ nữa mà là đệ tử thôi’
‘Liễu Thanh Nhân: tại sao? vậy hiện ai là bạch chủ?’
‘Bạch Thanh Xuân: vì sao thì ta sẽ giữ bí mật’
‘Còn bạch chủ hiện nay là ca ca’
‘Liễu Thanh Nhân: hahaha….không ngờ ngươi cũng có ngày này’
‘Bạch Thanh Xuân: ngày gì má, tự ta nhường lại cho ca ca thôi’
‘Liễu Thanh Nhân: nhường? ta không ngờ bản thân bị nhốt ở đây năm năm mà ngươi đã thay đổi quá nhiều’
‘Bạch Thanh Xuân: ý ngươi nói ta đẹp trai hơn hẳn hở’
‘liễu Thanh Nhân: ọe….ọe….ọe’
‘Bạch Thanh Xuân: này, ngươi có ý gì?’
‘Liễu Thanh Nhân: hahah….không có gì’
‘Thôi ta sẽ ở đây tịnh dưỡng, ngươi qua chỗ khác tu luyện đi’
‘Đừng để ta gặp ngươi không thôi ta sẽ ( ra vẻ thù dọa)’
‘Bạch Thanh Xuân: vâng, vâng ta đi đây’
‘Hẹn ngươi hai năm gặp lại’
Bạch Thanh Xuân bắt đầu đi sâu vào động tu luyện.
‘Bạch Thanh Xuân: wow, đây đẹp quá lại thoáng mát nữa’
‘Ok, ta sẽ ở đây tu luyện’
Bạch Thanh Xuân bắt đầu tu luyện còn Hàn Mạc Băng rèn luyện võ công. Hai người họ đều cố gắng chăm chỉ rèn luyện, cả hai đều không từ bỏ