Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 116: Song Tu

Ninh Cung Như cũng là một người quyết đoán, một khi đã quyết tâm làm chuyện gì liền bỏ qua xấu hổ cùng rụt rè, giúp Trần Phong cởi y phục, khi thấy cái vật giữa hai chân hắn không khỏi hiếu kỳ, vươn một bàn tay đi qua nắm lấy, quan sát trên dưới bắt đầu đo đạc.

-Tiểu Như Như ngươi có đồng ý làm thê tử của ta không?

Trần Phong hai tay nâng khuôn mặt nàng lên, bốn mắt nhìn vào nhau, hắn hỏi lại một lần nữa để xác định nàng không hối hận, lúc trước nàng bị Huyền Âm khí khống chế thì không nói, nhưng hiện tại nàng tỉnh táo, hắn muốn có một xác nhận.

-Hứ, cái gì mà tiểu Như Như, nghe thật buồn nôn, ta còn hơn ngươi gần hai trăm tuổi nha.

Ninh Cung Như giả ra một bộ dáng muốn ói, nhưng vẫn gật đầu xác nhận, đồng ý làm thê tử hắn.

-Tuổi tác không quan trọng, lúc ai đó không ngoan sẽ liền bị đánh mông.

Trần Phong bộ dáng không sao cả, còn đưa ra uy hϊếp.

-Có giỏi tới đây, hôm nay lão thái bà này phải làm chết tiểu tử miệng còn hôi sửa như ngươi.

Ninh Cung Như cũng bá đạo không kém, trực tiếp nắm lấy một bên ngực tròn căng, nhét ngay một nhũ hoa vào miệng Trần Phong, hai tay nàng cũng nhanh chóng ôm lấy đầu hắn mà ép sát vào một ngực mình.

Trần Phong cũng không khách khí, đã có mỹ vị đưa tận cửa mà từ chối thì quá lãng phí, hắn một tay sờ một bên ngực nàng, một tay dò xét xuống vùng rừng rậm ướŧ áŧ, một ngón tay quét dọc cái khe thần thánh của Ninh Cung Như làm nàng toàn thân run rẩy kɧoáı ©ảʍ.

Ninh Cung Như cũng hoàn toàn buông thả bản thân, bao năm qua nàng thanh tâm quả dục, một lòng truy đuổi võ đạo, nhưng nàng là một nữ nhân làm sao không có du͙© vọиɠ bản thân.

Nàng cũng trả đũa lại đưa bàn tay bé nhỏ cầm lấy căn côn ŧᏂịŧ căng cứng của Trần Phong, nhẹ nhàng vuốt ve để nó càng thêm cứng rắn, ngẩn đầu hiên ngang.

Trần Phong cũng cảm nhận được thân thể Ninh Cung Như thay đổi, càng lúc càng nóng lên, hoa huyệt cũng không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, hắn dùng ngón tay vét một mớ dâʍ ŧᏂủy̠, đưa lên trước mặt Ninh Cung Như không khỏi cười tà ác nói.

-Sư tôn, ngươi xem đệ tử làm ngươi xuân thủy lan tràn đây.

Trần Phong nói xong rồi đưa cả ngón tay vào miệng, dâʍ ŧᏂủy̠ dinh dính bị hắn nhấm nuốt ngon lành, giống như mỹ vị thượng hạng nhất.

-Ngươi, tiểu ác mà này, đừng xưng hô như thế, ngươi còn!

Ninh Cung Như tuy là nói vậy, nhưng cảm giác cái xưng hô này làm cho nàng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng tuôn thành dòng mà ra.

Nàng nhìn tình cảnh Trần Phong nuốt lấy thứ đó của nàng, trong đầu hỗn độn một mảnh, nàng chỉ nghĩ khi song tu là dùng côn ŧᏂịŧ của hắn cắm vào tiểu huyệt của mình, nào có tình thú như vậy.

Trần Phong sau khi liếʍ sạch ngón tay, sau đó cười dâʍ đãиɠ kéo đầu nàng qua hôn vào miệng nàng, lưỡi hắn cậy ra hai hàm răng trắng, đẩy vào miệng nàng một ngụm nước, bên trong có một loại chất lỏng , không ngờ là dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng.

Ninh Cung Như trợn lên đôi mắt đẹp, nhưng vẫn không từ chối bắt đầu thưởng thức tư vị của chính mình, hai cái lưỡi như hai con linh xa hòa quyện vào nhau.

Với kỹ thuật của Trần Phong trong chốc lát Ninh Cung Như liền yêu kiều thở gấp, gò má rạng lên áng mây đỏ, hai mắt mông lung bất định, chìm đắm vào trong nụ hôn đầu đời.

Huyền Âm Khí trên người nàng cũng bị dục hỏa áp chế xuống, hiện tại nàng trở về như một người bình thường.

-Tiểu hỗn đản.. cho ta được làm nữ nhân chân chính đi.

Ninh Cung Như nhiệt tình như lửa, không thể chống đỡ nổi được dục hỏa kìm nén hơn trăm năm thủ thân như ngọc, nàng muốn một lần bị tiểu nam nhân này chiếm đoạt.

Nàng nằm ngửa xuống giường, hai mắt mê ly nhìn hắn, hai chân cong lại, tay giữ đầu gối ép lên tới ngực, mông ưỡn lên cao lộ ra cái hoa huyệt đang hé mở như mời gọi người tiến vào.

Trần Phong nhìn vào đại phương kia dục hỏa trong lòng đại thịnh, bộ dáng hiện tại của Ninh Cung Như trông cực kỳ dâʍ đãиɠ, khuôn mặt nóng bỏng tràn ngập xuân sắc, dĩ nhiên đã không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa.

-Tiểu Như nàng thật xinh đẹp.

Trần Phong hắn nằm áp lên người nàng, nhãn thần nóng bỏng nhìn chăm chú Ninh Cung Như.

-Nhân gia đã già rồi, đừng trêu ta, mau vào..!!

Ninh Cung Như bị hắn gọi thân mật như vậy, mà xấu hổ muốn chết, nàng không biết lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, nhưng không thể chờ đợi trải nghiệm làm nữ nhân mà thúc giục.

-Trong mắt ta các nàng đều xinh đẹp!

Trần Phong lời vừa dứt, tay cầm căn côn thị đang cứng rắn nhẹ nhàng quét dọc khe suối của nàng, một tay khác thì xoa nắn âm hạch cương cứng của nàng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Ninh Cung Như cả người kích động run rẩy, môi mím chặt lại, nhìn vào nơi hai bộ phận tiếp xúc không chớp mắt.

-Muốn...muốn, đừng dày vò ta nữa!!...

Ninh Cung Như không chịu được, thanh âm run rẩy nói.

-Nói ra đi, sư tôn, ngươi... Muốn ta thế nào? Nhanh nói ra đi, ta đều ngươi đáp ứng ngươi.!

Trần Phong trong mắt phát ra quang vẫn tiếp tục ma sát dọc theo hoa huyệt nàng, không có ý tứ cắm vào

Thân thể nàng đang không ngừng co giật, , dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan như nước tùy thời cũng có thể không khống chế được tuôn ra thành dòng, dục hỏa ở trong người nàng càng đốt càng vượng, từ từ đốt hủy hết thảy rụt rè cùng tự tôn.

-Cho vào, ta muốn đại bảo bối của đồ đệ cắm vào bên trong ta.

Ninh Cung Như như muốn hét lên, thể xác và tinh thần toàn bộ hỏng mất, rốt cục nói ra lời ngay cả mình cũng khó có thể tin mà nói ra. cùng với, xưng hô sư đồ làm nàng cũng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hai đầu gối nàng gần muốn áp sát vào ngực, cái mông tròn trịa vểnh lên thật cao, dọn ra một mảnh đất bằng phẳng để cho Trần Phong tiến vào.

Trần Phong không tiếp tục treo khẩu vị nàng, qυყ đầυ đỉnh lấy trước cửa động, từ từ tách ra hai mép hoa huyệt tiến vào bên trong.

Hai con ngươi Ninh Cung Như nhìn trân trân vào phía dưới của mình, cái tiểu da^ʍ huyệt nhỏ nhắn trong sạch của nàng giữ gìn hơn trăm năm, nay đang bị con côn ŧᏂịŧ của Trần Phong từ từ nong ra.

Nàng có một cảm giác căng đầy, kɧoáı ©ảʍ bắt đầu dồn dập xông thẳng lên đầu, hai hàm răng nàng cắn chặt, ngăn để không cho tiếng kêu đi ra.

-Ta vào nhé!

Trần Phong dừng lại động tác nhìn nàng hỏi, để cho nàng có sự chuẩn bị.

Ninh Cung Như nhẹ gật đầu, đôi mắt vẫn dán vào hạ thân mình, nàng muốn chứng kiến lần đầu của mình đã mất đi như thế nào.

Trần Phong hạ thân dùng sức hạ xuống, côn ŧᏂịŧ hắn liền trượt theo một khe hẹp ấm áp, xuyên qua một đạo màn chắn, toàn bộ đi vào bên trong cơ thể của Ninh Cung Như, hai người chính thức hòa làm một thể.

-Đinh! Tiến độ nhiệm vụ Tiên Thiên Chi Thể 3/16.

Thoáng cái tiến vào một nơi mềm mại chặt chẽ, chỉ hơi khẽ động liền bị da thịt mềm mại bên trong xiết chặt lấy, ra sức cắn nuốt, hơn nữa còn nhẹ nhàng xiết, vô cùng ấm nóng và ướŧ áŧ, Trần Phong cũng đã chân chính có được nàng.

Ninh Cung Như bị cắm tận căn đâm vào, trợn mắt tê dại, một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị tràn ngập toàn thân nàng, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì, chỉ có sự sung sướиɠ tràn đầy.

Nng chỉ cảm thấy thời điểm thứ to lớn kia của Trầng Phong lấp đầy vào tiểu da^ʍ huyệt của mình, chỉ có hơi chút đau nhức, sau đó lại cảm giác được đồ vật nóng rực kia tựa hồ muốn nung chảy từng tấc da thịt mềm mại mẫn cảm bên trong tiểu huyệt của mình.

Hơn nữa còn đang không ngừng nhảy lên giống như trái tim đang đập, mỗi lần rung động đều sẽ làm cho kɧoáı ©ảʍ nàng tăng thêm một phần, cảm giác kia, phảng phất như bị hắn trực tiếp cắm thẳng vào trong nội tâm vậy.

Nàng không có cảm giác gì đau đớn do phá thân, chỉ càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng sắp độ phá Hợp Thể Kỳ, sức mạnh thân thể cũng cực kỳ cường hãn, đau đớn lần đầu phá thân căn bản không ảnh hưởng đến nàng, mà ngược lại đem đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

-Phu quân yêu ta, tiểu Như là của ngươi.!

Ninh Cung Như động tình như lửa, kéo đầu Trần Phong xuống chủ động dâng lên môi thơm, Trần Phong há mồm ngậm lấy hai cánh môi mềm mại của nàng.

Một bàn tay hắn cũng liên tục xoa nắn một con bạch thỏ cũng không quá lớn cũng không quá nhỏ của nàng, hắn lại rút côn ŧᏂịŧ ra phân nửa kèm theo đó là một vết lạc hồng, rồi lại dùng sức cắm vào làm nàng ê a rên rĩ.

NInh Cung Như gần như điên cuồng hưởng thụ sự tấn công của hắn, hoa huyệt nàng hẹp nhỏ mà trơn trượt, vách thịt dâʍ mị quấn quýt lấy côn ŧᏂịŧ hắn, như muốn rút sạch tinh hoa của hắn.

Trần Phong cũng là càng nhấp càng hăng, côn ŧᏂịŧ hắn phình lớn cứng rắn, động tác nhanh chóng đầy mãnh liệt, tiến quân thần tốc. côn ŧᏂịŧ lớn mạnh mẽ tiến tới, ra vào tiểu da^ʍ huyệt xuân thủy lan tràn, vang lên thanh âm nhóp nhép dâʍ ɖu͙©.

Da thịt va chạm, kết hợp vang lên, giống như một bản hòa âm hoan lạc. Hai người sướиɠ giao hợp, ra sức thỏa mãn chính mình.

Ninh Cung Như càng them cồng nhiệt đón lấy, hiện tại nàng đã nhấm nháp tới cực lạc của ân ái nam nữ, tuy rằng trước kia nàng không được hưởng thụ tới, chỉ khi đã nếm thử, trình độ nghiện còn mãnh liệt hơn những nữ tử khác, thậm chí có cảm giác khiến cho nàng muốn buông tha hết thảy những gì nàng đang có, chỉ cần luôn luôn chìm đắm trong cảm giác cực lạc thế này.

Mấy nữ áp tai ngoài cửa nghe lén đều mặt đỏ tới mang tai, phía dưới cũng bắt đầu ngứa ngáy, dù chỉ nghe âm thanh bên trong chúng nữ cũng biết chuyện xảy ra êm đẹp.

-Xem ra nàng ấy đã chấp nhận phu quân, Mộng nhi ngươi đã nghe rồi chứ!

Trần Mộng Kỳ nói với chúng nữ bên cạnh, rồi nhìn Hạ Ức Mộng nở ra một nụ cười.

-Ừm, muội biết rồi, chúng ta đi thôi!

Hạ Ức Mộng gật đầu, chúng nữ không hề do dự bước chân rời đi, nếu mà còn ở lại tiếp tục nghe lén không chừng các nàng không kìm nổi mà xông vào.

Chỉ có Nhan Như Ngọc đôi mắt lóe sáng, nhẹ nhàng mở cửa rón rén đi vào, chúng nữ cũng nhìn thấy nàng bộ dáng như kẻ trộm thì âm thầm buồn cười trong lòng đã biết nàng đánh chủ ý gì , nhưng cũng không ai nói gì tiếp tục cất bước ra khỏi đại điện.