Lần này, đi vào bí cảnh Nhan Như Ngọc cũng phụ trách dẫn theo 20 đệ tử Cực Lạc Môn tiến vào, nhưng không tìm thấy minh hữu, bởi khi tiến vào rất dễ bị phân tán ra các nơi khác nhau trong bí cảnh.
Thuận tiện trên đường đi gặp đám người Thúy Yên Môn, nên chấp nhận cho bọn hắn đồng hành, trên đường đi nàng cũng rất khó chịu, đám nam nhân thì cứ nhìn chằm chằm các nàng như muốn nuốt hết vào bụng.
-Được rồi, các tỷ muội chờ ở đây, ta cùng Cao sư huynh đi xem tình huống.
Nhan Như Ngọc nói với các đệ tử Các Lạc Môn rồi cùng Cao Viễn Chí tiến về phía trước xem có thu hoạch được Linh Dược gì quý hiếm hay không,
Nàng dẫn đầu bay lên, đi về phía rừng hoa kia, Cao Viễn Chí theo sát phía sau nhưng trong mắt bắn ra những tia ánh sáng nóng bỏng.
Nhan Như Ngọc cùng Cao Viễn Chí đi tới rồi đáp xuống một gốc cây phía dưới, bốn phía xung quanh ập tới hương thơm ngào ngạt làm cho người say thần mê.
-Nhan Tiên Tử ngươi xem, đây có phải là Mạn Linh Hoa, ngươi đến giám định thoáng phát.
Cao Viễn Chí cầm lên một đóa hoa màu đỏ, phát ra hương thơm cùng ánh sáng nhè nhẹ đưa cho Nhan Như Ngọc, trong lúc ngắt lên đóa hoa không ai phát giác hắn đã nhanh chóng dùng thứ gì đó rãi trên bông hoa.
Nhan Như Ngọc cũng không nhìn thấy cử động của hắn, không hề phòng bị cầm lên đóa hoa hít sâu một hơi, một mùi hương thấm đẫm lòng người chui vào mũi, làm nàng cũng phải say mê.
-Đúng vậy, đây là Mạn Linh Hoa, nếu luyện thành đan sẽ giúp người ta tĩnh trí an thần, rất có lợi trong khi đột phá cảnh giới. nơi này có nhiều như vậy mau hái về.
Nhan Như Ngọc sau khi xác định, vội vàng hái từng gốc Mạn Linh Hoa lên rồi bỏ vào trong trữ vật giới chỉ, Cao Viễn Chí thì đứng bất động quan sát Nhan Như Ngọc hái hoa, đôi mắt ngày càng sáng.
Thế nhưng ngay sau đó khoảng 30 giây sau, nàng vừa hái vừa đi không được vài bước, sắc mặt nàng trở nên biến đổi, gò má hồng nhuận như táo chín, lực lượng trong người không ngừng trôi đi, sắc mặt khó coi nhìn về phía Cao Viên Chí.
-Haha... Nhan Tiên Tử có phải hay không ngươi cảm thấy toàn thân khó chịu, không cách nào sử dụng được nguyên lực?
Cao Viễn Chí khắp khuôn mặt đều là gian trá mỉm cười, vừa nhìn vào Nhan Như Ngọc liền biết chính hắn giở trò quỷ.
Nàng nhớ tới bông hoa lúc nãy ngưỡi vào, giận dữ nhìn hắn nhưng toàn thân nàng cảm thấy vô lực, té ngã ngồi xuống đất.
-Vô liêm sỉ, ngươi đã làm gì ta?
Cao Viễn Chí đắc ý cười , tiến lại gần Nhan Như Ngọc, nâng lấy cái cằm trắng mịn, nhìn ngắm dung nhan diễm lệ của nàng cười nói.
-Tiên Tử nói không sai, ai bảo ngươi dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn như thế, lại làm cho nam nhân gặp lần đầu là ghi nhớ mãi không quên, ta biết đời này không cách nào đạt được ngươi, nên phải đưa ra hạ sách này.
-Như Ngọc , ta thật lòng yêu ngươi, vì đạt được ngươi ta cái gì cũng không sợ, trước sau gì ngươi cũng có nam nhân, không bằng lần đầu cho ta đi.
Cao Viễn Chí thâm tình nhìn nàng nói ra, đôi mắt đều là da^ʍ quang dán chặt lên từng bộ phận của nàng.
-Ngươi...ngươi..!!
Nhan Như Ngọc hơi thở dồn dập không nói được nên lời, trên khuôn mặt nàng giờ đây là xuân ý dào dạt, đôi mắt bắt đầu mơ màng mông lung.
--
-Đinh! phát động nhiệm vụ phụ, Giải Cứu Mỹ Nhân.
-Hệ Thống phát hiện phía trước có người đang gặp nạn, mong công tử kịp thời ứng cứu, sẽ có lợi ích sau này.
-Thưởng, một lượt vòng quay may mắn, 5000exp ,20,000 Danh Vọng.
Trần Phong đang phi hành hướng về phía Đông thì Hệ Thống đã ra nhiệm vụ phụ, Trần Phong mừng rỡ vội hỏi.
-Chổ nào?
-Phía trước cách đây 1 dặm.
Trần Phong nhanh chóng tản ra Linh Hồn Lực thăm dò, quả thật phát hiện phía trước có một nữ nhân đang nữa nằm nữa ngồi, hai tay chống xuống đất để giữ vững thân hình không ngã xuống.
Phía trước có một nam nhân đang dùng đôi bàn tay hắn, vuốt ve từng tấc da thịt trên người nữ nhân kia, Trần Phong nhanh chóng tăng tốc, trong chớp mắt đã xuất hiện trên một ngọn cây gần đó rồi quan sát phía dưới.
Trần Phong nhìn kỹ thì biết đó là Nhan Như Ngọc, cùng một tên nam nhân hắn không biết tên, mà hình như là người của Thúy Yên Môn, do nhận ra phục sức của hắn.
Trần Phong cũng không vội giải cứu, xem nữ nhân này sẽ xử lý ra sao đến lúc đó ứng cứu không muộn.
Phía bên dưới Cao Viễn Chí đang bắt đầu chậm rãi, gỡ từng kiện y phục trên người Nhan Như Ngọc, hắn lấy xuống cái trâm cài tóc, một mái tóc dài như thác được xõa xuống, Cao Viễn Chí say mê hít vào, tấm tắc nói.
-Haha.. nói cho ngươi biết, kỳ thật Mạn Linh Hoa kia không có gì, chỉ là ta đã thêm vào đó một ít U Hương Tán có tác dụng làm tinh thần người ta sảng khoái mà thôi.
-Hai loại này không có xuân độc, nhưng khi chúng kết hợp với nhau, sẽ làm cho người ta toàn thân mất hết sức lực, và khơi gợi lên dục hỏa của con người, thần trí không rõ, ta vì một ngày này đã chuẩn bị rất lâu a.
Nhan Như Ngọc lúc này càng thêm yếu đuối, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực, hơn nữa toàn thân nóng bỏng chỉ muốn điên cuồng phát tiết.
Bên dưới nàng cũng cực kỳ khó chịu, mong chờ có cái gì đó lấp đầy, trong đầu thì ảo tưởng ra các việc da^ʍ tà, hơn nữa bất tri bất giác nàng đã tự sờ lên bầu ngực của mình tiến hành xoa nắn, phát ra từng âm thanh rên rĩ.
-Khà khà. Tiên Tử không chịu được rồi sao? để ta giúp nàng.
Cao Viễn Chí cười khằng khặc, cỡi ra cái áo trên của nàng, lộ ra bên trong là chiếc yếm đào đang phủ lên đôi bạch thỏ trắng muốt, làm hai mắt hắn sáng rỡ.
Trần Phong ở trên cây, biết lúc này Nhan Như Ngọc hầu như không thể khống chế hành động của mình, hắn quyết định phải ra tay.
-Nhan Tiên Tử, băng thanh ngọc khiết, đệ nhất mỹ nhân của Tây đại lục, không nghĩ tới nay phải rơi vào trong tay ta, khà khà ta liền nằm ở chỗ này tự ngươi tới dâng hiến haha.
Cao Viên Chi khoái trá cất giọng cười to, nhanh chóng thoát y phục mình, chuẩn bị nằm xuống giữa rừng hoa chờ đợi Nhan Như Ngọc tìm đến cửa.
Ngay lúc hắn định nằm xuống, Trần Phong từ trên ngọn cây lao xuống kích phát toàn bộ Đế Văn, nguyên lực dồn vào chân phải, một cước sét đánh được tung ra, đá mạnh vào ngực Cao Viễn Chí.
...Rầm...ẦM
Trần Phong một cước đá ra, lực lượng bùng nổ, không gian phản phất như bị vặng vẹo, kèm theo vài âm thanh răng rắc nổ vang, làm Cao Viễn Chí bay ra xa nằm rạp trên mặt đất, bất động
..Phốc..Phốc...
Cao Viễn Chí đang tươi cười, bị Trần Phong hung hăng cho một cước , như bị lôi đình vạn quân oanh kích, nhanh chóng bay ra, sương sườn bị chấn động toàn bộ gãy nát, ngũ tạng thì cũng theo đó mà tan vỡ
Trong lúc bay ra Cao Viễn Chí phun ra vài ngụm máu, giống như mà mạn thiên phi vũ, huyết vụ bay đầy trời, thân thể hắn cũng bị ảnh hưởng từ một cước của Trần Phong, ngực liền bị lõm xuống biến hình, xương gãy từ bên trong đâm ra ngoài da thịt, làm người hắn xuất hiện thêm vài cái lỗ máu, thảm liệt cực kỳ.
Cao Viễn Chí cũng chỉ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, mà toàn thân đang thả lỏng không có phòng bị, ăn một cước toàn lực bất ngờ của Trần Phong, thì chắc chắn chết không thể nghi ngờ, không bị đá thành một mảnh thịt nát đã là cứng cỏi.
Trần Phong nhanh chóng dùng Lôi Đình Chân Hỏa nhanh chóng đốt cái xác Cao Viễn Chí thành tro, thuận tiện nhặt luôn cái trữ vật giới chỉ của hắn, tiện tay bỏ vào Cửu U Long Giới.
Nhan Như Ngọc đang bị dục hỏa đốt người, thấy một màn này cũng thanh tĩnh đôi phần, theo Cao Viễn Chí chết đi, khuôn mặt anh tuấn của Trần Phong đã ấn nhập trong đầu nàng.
Không nghĩ tới lúc này lại gặp được Trần Phong và giải quyết tên kia cứu nàng, điều này làm cho nàng trong tuyệt vọng lấy lại được hi vọng.
Bất qua nàng lúc này bị da^ʍ độc hành hạ, dù giữ một tia tỉnh táo, nhưng thân thể vẫn không thể tự khống chế.
Sau khi xử lý Cao Viễn Chí, Trần Phong xoay người tiến lại gần Nhan Như Ngọc, hắn có thể nghe rõ âm thanh thở gấp gáp của nàng, thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài tiếng câu hồn đoạt phách người khác.
Trần Phong nhìn xem dung nhan mỹ lệ của nàng, thật sự không kém gì các nữ nhân của hắn hiện giờ, nếu là các nàng trước đó chưa ở cùng với Trần Phong thì xác định nhan sắc thua kém Nhan Như Ngọc.
-Đừng qua đây, ngươi muốn làm gì?
Tháy Trần Phong tiến đến gần mình, Nhan Như Ngọc lấy một tia tỉnh táo nói, nhưng trong lòng cái cỗ khát vọng mãnh liệt kia càng cường liệt hơn.
Nhan Như Ngọc cũng vừa sợ hãi, vừa có một tia mong chờ, bởi vì Trần Phong này so với tên Cao Viễn Chí kia tốt hơn rất nhiều, nàng cũng từ trước đến nay thầm chú ý đến Trần Phong, vì điều này nàng cũng giảm bớt một vài phần e ngại thay vào đó là chờ mong.
-Đừng sợ, hắc hắc ta là người tốt.!
Trần Phong dừng bước lại, nhìn xem Nhan Như Ngọc vẻ mặt sợ hãi lẫn mong đợi , cứ như là hắn muốn ăn thịt nàng vậy, hắn nhịn không được cười quái dị một tiếng, trong lúc này đùa giỡn tý làm nàng đỡ căng thẳng.
Nhan Như Ngọc cũng không biết lấy từ đâu ra khí lực, bổ nhào qua ôm lấy Trần Phong vật ngã xuống đất, ôm chặt hắn phát ra một âm thanh tiêu hồn, trên người nàng nóng như phát sốt mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Thân thể nóng bỏng nằm đè trên người Trần Phong không ngừng vặn vẹo, phía dưới nàng cũng đang không ngừng chảy ra đại lượn dâʍ ŧᏂủy̠, trong đôi mắt nàng là tràn ngập mị thái, khát khao tràn đầy vẻ phức tạp nhìn Trần Phong.
-Ta..ta thật khó chịu.
Nàng vừa nói rồi chủ động hôn xuống đôi môi Trần Phong, tay thì mò loạn khắp người hắn, một đôi bầu ngực sữa căn đầy, mềm mại được bao phủ bởi một chiếc yếm mỏng manh không ngừng cọ sáng l*иg ngực Trần Phong làm hắn súyt giữ không được mà đem nàng ra hành quyết.
Nhưng Trần Phong cố gắn nhịn xuống, nữ nhân của hắn đã đủ nhiều, huống chi Nhan Như Ngọc hắn cũng chưa có cảm giác gì với nàng.
Trần Phong yết hầu khô khốc, nhanh chóng nuốt từng ngụm nước, mạnh mẽ xoay lên đặt nàng xuống dưới, dùng lực lượng đè lại hai tay hai chân nàng, tùy ý cho nàng vô thức giãy giụa rên rĩ.
Hắn phải chữa hết da^ʍ độc cho nàng, Thương Long Lực thì chỉ khôi phục thương thế, không có tác dụng giải độc, còn cửa hàng Danh Vọng thì tìm Đan Dược giải độc rất khó, vì vậy chỉ còn hai cách là song tu cùng nàng, và tự tay luyện đan, vì vậy hắn chọn cách hai.
Lúc trước nghe tên kia nói Mạn Linh Hoa và U Hương Tán kết hợp thì sẽ sinh ra da^ʍ độc, hắn điều tra trí nhớ một hồi thì cũng có phương pháp.
Hắn lấy ra một vài loại dược liệu để giải độc Mạn Linh Hoa cùng U Hương Tán kết hợp, rồi nhanh chóng lấy ra đan lô, Lôi Đình Chân Hỏa đưa vào trong Đan Lô, rồi ném hết dược liệu vào, Hồn Lực mạnh mẽ nhanh chóng tản ra bao quanh Đan Lô khống chế hỏa diễm bên trong rồi bắt đầu luyện đan.
Nếu có Luyện Dược Sư nhìn thấy hắn cho hết một lượt dược liệu vào một lúc thì sẽ cho hắn là tên ngu ngốc, nhưng với Trần Phong thì khác, đây là một cách luyện đan nhanh chóng, nhưng phải cần dùng Hồn Lực khống chế hoàn mỹ hỏa diễm và trung hòa dược lực.
Trần Phong chăm chú luyện đan, thì cảm nhận phía sau mình có một thân thể mềm mại ấm áp ôm lấy, hắn có thể cảm nhận phía sau lưng, một cảm giác mềm mại , đàn hồi và co dãn không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm hắn xem tý nữa bạo lô.
Hắn cũng không nghĩ tới, nữ nhân này điên cuồng tới vậy, đã dùng nguyên lực chế trụ nàng rồi, mà nàng vẫn bò dậy được mà quấn lấy hắn.
-Trần...Cho ta, ta khó chịu quá.
Nhan Như Ngọc toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nằm dựa trên lưng Trần Phong, hai cánh tay trắng trẻo mịn màng vòng qua ôm cổ hắn, đôi môi đỏ hồng ướŧ áŧ thì không ngừng hôn lấy cổ rồi lên phía trên ngậm lấy lỗ tai Trần Phong.
-Nhan cô nương, tỉnh táo một chút, ta gần xong.!
Trần Phong cắn răng nói, hắn cũng cảm thấy huyết mạch như muốn nổ tung, bên dưới thì căng cứng càng thêm lợi hại, hắn có xúc động muốn quay lại nhét vũ khí đang trạng thái sẵng sàng vào trong tiểu da^ʍ huyệt đang lầy lội của nàng mà chinh phạt.
Dù Nhan Như Ngọc có môt ít tỉnh táo, vì Trần Phong không chịu động thủ với nàng, làm trong lòng nàng vô cùng thất lạc, bởi vậy du͙© vọиɠ trong lòng càng dâng lên tới đỉnh điểm.
-Ta...ta...ta nhịn không được..cho ta được không?
Nhan Như Ngọc bên tai Trần Phong thở ra từng ngụm nhiệt khí, thanh âm tràn ngập mị hoặc, khiến người ta nghe thôi cũng có phản ứng, là lao vào đem nàng hảo hảo hành hạ dưới thân.
Nhưng Trần Phong là ai, cảm xúc gì trong Huyễn Cảnh chưa trải qua, tâm cảnh hắn cũng đã rất vững chắc, nên vẫn còn nhịn được, nếu là lúc trước thì chắc chắn hắn đã hóa thành cầm thú mà hung hăng chà đạp nàng rồi.
Nhan Như Ngọc thấy hắn vẫn chuyên tâm luyện đan, không để ý mình nàng lớn mật một tay đưa ra phía trước nắm lấy con côn ŧᏂịŧ như sắp vỡ tung của Trần Phong mà cảm nhận độ ấm áp của nó.
-Thật..thật lớn..cho ta..aa
Nhan Như Ngọc cảm nhận độ nóng bỏng, và sự to lớn ấy, không kìm lòng được hướng Trần Phong cầu hoan, nhưng Trần Phong cứ như là một tượng đá, duy trì Hồn Lực khống chế dược dịch đã được tinh luyện cùng hỏa diễm trong lò.
Trần Phong cũng cố gắn chống đỡ, huống gì đây cũng là một cách tôi luyện, mỗi Luyện Dược Tông Sư đều phải mài giũa ý chí của mình, tập trung cao độ vào luyện đan mới cho ra hiệu quả tốt nhất.
Không lâu sau, Trần Phong vỗ mạnh vào nắp lò, một viên đan dược lục sắc sáng long lanh bay lên, hắn nhanh chóng bắt lấy,xoay người lại đè Nhan Như Ngọc dưới thân, bỏ viên thuốc vào miệng mình, rồi nhanh chóng hôn xuống môi nàng.
Đan dược trong nháy mắt tan ra, Nhanh Như Ngọc toàn thân khô nóng, cảm nhận được có một dòng nước thơm mát từ miệng Trần Phong, nàng liền tham lam đưa lưỡi vào trong miệng hắn, tham lam hút lấy tất cả dược dịch nuốt xuống bụng.
Trần Phong rời môi nàng, vận chuyển "Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết" từng dùng nguyên lực tinh thuần truyền vào người Nhan Như Ngọc giúp nàng nhanh chóng tiêu hóa dược lực.
Trong lúc ấy Hệ Thống cũng thông báo hoàn thành nhiệm vụ phụ, làm cho Trần Phong có thêm một lần chơi vòng quay may mắn, lần quay thứ 3 đỡ tốn thêm 2 triệu Danh Vọng