Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 40: Chuyển Biến

Tiêu Ngọc Sương nghe hắn nói như vậy, thần tình trên mặt nhất thời liền biến đổi.

-Ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Nàng nhìn vẻ mặt của Trần Phong , biết rằng cơ hội sống sót của nàng gần như không có. Nhất thời cũng không cần ngụy trang nữa mà nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt ẩn chứa cừu hận cường liệt không gì sánh được.

-Có chết hay không thì ta cũng không chắc, còn phải coi vận khí của ngươi! Tuy ngươi tính tình không tốt, nhưng chung quy cũng đã bị ta làm rồi, trực tiếp gϊếŧ ngươi thì không phù hợp với phong cách trạch tâm nhân hậu của ta! Buông tha cho ngươi thì cũng không hợp với tính cách sát phạt quyết đoán có thù tất báo của ta.

-Hắc hắc… thôi vậy đi , ta thu ngươi làm nha hoàn , bưng trà rót nước cho thê tử của ta , khi nào ta cần thì làm ấm giường là được ,nếu ngươi có biểu hiện tốt không chừng ta sẽ thả ngươi đi.

Khóe miệng Trần Phong lộ ra một nụ cười bỉ ối, chậm rãi nói , đồng thời dùng lực tiếp tục thảo phạt Tiêu Ngọc Sương ,bên trong nàng hút chặt lấy hắn , làm Trần Phong càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ , tốc độ nhấp nhả càng nhanh.

-Ưư… đừng…ta sai… rồi…hu hu chủ nhân tha cho nô tì đi.

Tiêu Ngọc Sương thoát lực cầu xin, nàng thật sự đã mệt lắm rồi, kɧoáı ©ảʍ vô cùng vô tận từ cái phía dưới truyền lại , khiến nàng muốn ngừng mà không được , cơ thể vặn vẹo nghênh đón nhưng vẫn khóc lóc van xin , có thể nói là dục tiên dục tử.

Không được mấy phút, Tiêu Ngọc Sương ngất đi lần nữa , hai lần ba lượt tỉnh dậy, sung sướиɠ và đau đớn cùng nhau kí©ɧ ŧɧí©ɧ, để nàng chỉ còn một ý nghĩ, thà chết rồi còn hơn bây giờ

Cuối cùng, không biết Trần Phong đã hưởng thụ cực lạc lần thứ mấy trên người nàng, hắn gồng mình một cái côn ŧᏂịŧ trướng lên một vòng , rót từng dòng tinh hoa ấm nóng vào trong cơ thể nàng , giày vò cuối cùng cũng kết thúc.

Tiêu Ngọc Sương rất muốn bóp chết nam nhân đã không còn phòng bị trên người mình, nhưng mệt mỏi ùa tới, ý chí của nàng cũng không thể chống cự, lập tức ngủ mất.

Trần Phng phát tiết xong, cũng chìm vài giấc ngủ, con côn thị to lớn vẫn nằm lại trong cơ thể nàng không muốn rời đi.

Không biết qua bao lâu, Trần Phong tỉnh lại, thần thanh khí sảng,mắt nhìn mỹ nữ dưới người , nàng đúng là mỹ nữ cực phẩm , làm hắn muốn dừng mà không được , hắn ôn như vuốt ve mái tóc dài tán loạn dính bết vào nhau vì mồ hôi , càng nhìn xem càng ưa thích , hắn quyết định phải cải tạo nàng , từ nhỏ nàng đã bị không khí xung quanh ảnh hưởng , hắn tin tưởng mình sẽ có một ngày làm nàng cũng trở nên ôn nhu như nước.

Lúc Tiêu Ngọc Sương tỉnh lại, mạnh mẽ muốn bò dậy, nhưng trong tiểu huyệt đau rát ập tới, côn ŧᏂịŧ của hắn vẫn còn nằm trong cái lỗ bé nhỏ đang sưng đỏ của nàng . Nàng liền phải nằm trở về, thân thể khẽ run rẩy, cảm giác mỗi một đốt xương toàn thân đều như muốn rã ra, phía dưới cùng trên ngực truyền tới từng trận đau âm ĩ.

Nàng trợn đôi mắt đẹp hung tợn nhìn Trần Phong , trong lòng tràn đầy giận dữ, lần đầu tiên của nàng mà lại bị cưỡиɠ ɠiαи.

-Khi dễ một nữ nhân rất oai phong chứ gì!?

Nàng ủy khuất mà rơi hai dòng nước mắt , bị hắn dày vò vài canh giờ , đến cả sức lực nhấc tay cũng không có.

-Đúng vậy , hắn hãnh diện vì được khi dễ một nữ nhân boại hoại a , giờ ta đem ngươi đi tắm rửa , rồi chúng ta làm tiếp haha.

Trần Phong thuận tay tét lên cặp mông nhỏ của nàng , không biết xấu hổ nói , đối với nàng đúng là hắn yêu thích không thôi cảm khác đó khiến hắn không muốn tách ra cái nơi mát lạnh tuyệt vời đó.

Hắn rút côn ŧᏂịŧ ra ôm nàng biến mất tại chỗ , xuất hiện trước một cái hồ , hắn bế nàng xuống hồ nhẹ nhàng tẩy rửa chu đáo không bỏ sót bất cứ vị trí nào , nhìn cái hoa huyệt trinh nguyên màu hồng phấn , đã bị hắn hành cho sưng đỏ lên ,nhìn vào như sắp chảy máu làm hắn cũng hơi đau xót.

Nguyên lực tinh thuần tràn ra , nhanh chóng chữa trị cho nàng , dù gì đã là nữ nhân của hắn , tính tình có thể sửa đổi , dù nàng có hận hắn nhưng đối với nữ nhân của mình không thể quá mức vô tình , để sau này con lưu lại một kỉ niệm đẹp mà nhớ đến.

Nàng cảm nhận động tác ôn nhu , kĩ càng của hắn trong lòng có một cảm giác ấm áp kỳ lạ chạy qua , đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì , đành há mồm cắn mạnh vào vai hắn khóc lóc nói.

-Vì sao , vì sao người đối với ta như vậy?

Trần Phong mỉm cười ôm làng vào lòng , vuốt ve tấm lưng trần của nàng , họn nhẹ lên trán nàng một cái nói khẽ.

-Bởi vì ta đã thu ngươi làm nha hoàn , đối xử với người một nhà phải khác với địch nhân đúng không?

Trần Phong sau khi chữa trị xong cho nàng , ôm nàng lên bờ hồ thuận tiện lấy ra một tấm da thú trải lên mặt cỏ rồi đặt nàng nằm xuống.

-Từ nay gọi ta là công tử , hiện tại ngươi đã là nha hoàn của ta , phải có trách nhiệm làm ấm giường cho chủ nhân nha , biểu hiện cho tốt sau này ta sẽ thả tự do cho ngươi trở về.

-Dạ công tử, nô tì sẽ hảo hảo nghe lời , chỉ cần công tử đừng ghét bỏ nô tì là được.

Nàng nhu thuận đáp ứng , nhưng trong lòng khá là bối rối , hắn chiếm lấy thân thể nàng cũng như là đã gả cho hắn , nhưng thù hận lần đầu mà bị hắn thô bạo hành hạ suốt mấy canh giờ không thể bỏ qua được , nhưng xem tình trạng hiện tại đã có tiến triển ,sau này trả lại thù này cũng không muộn.

Trần Phong nằm xuống đặt Tiêu Ngọc Sương nằm trên người mình xoay nàng lại , hai tay hắn tách chân nàng ra , liền nhìn thấy cái tiểu huyệt trơn bóng hồng hào không có một ngọn cỏ ấy , hắn không tự chủ được vươn ra đầu lưỡi quét dọc cái khe thịt hé mở , rồi ngậm cả hạt đậu đỏ cứng rắn đang nhô ra phía trên say sưa hút.

Bên dưới Tiêu Ngọc Sương theo sự chỉ đạo của Trần Phong ,nàng cầm lấy thân côn ŧᏂịŧ to lớn , cúi đầu xuống, lưỡi nhỏ thè ra liếʍ láp qυყ đầυ.

Dần dần, Tiêu Ngọc Sương bắt đầu há miệng nhỏ ra ngậm lấy đầu khấc nuốt vào nhả ra ,lưỡi nàng không ngừng phe phẩy dạo quanh , lúc lên lúc xuống.

Trần Phong nhìn bảo bối của mình biến mất rồi lại xuất hiện dưới cái miệng của nàng , hắn càng cảm thấy hưng phấn , hay tay ôm chặt lấy cặp mông nàng tận tình xoa bóp , đầu lưỡi tiến vào bên trong tiểu huyệt nàng thăm dò , bốn phía vô số vách thịt non ẩm ướt mà mát mẽ không ngừng hút lấy lưỡi hắn.

-Ư!ưʍ...sướиɠ..công..tử...làm nô tì...thật sảng..khoái.

Hông Trần Phong bắt đầu nhấp nhẹ, cây côn ŧᏂịŧ hắn nhấp nhả chậm rãi trong miệng Tiêu Ngọc Sương

Nàng bị hắn làm cho sảng khoái không thôi , nhả ra con thịt mà thở dốc rên rĩ rồi lại ngậm đi vào, cặp mông trắng tròn xoe áp xuồng , hai đùi ngọc kẹp chặt lấy đầu Trần Phong không cho hắn rời khỏi.

Trần Phong nhìn lên phía trên cách cái khe suối ướŧ áŧ một tí là cái cúc hoa bé nhỏ , bàn tay hắn lập tức tiến đến, hắn dùng ngón tay xoa xoa xung quanh cúc hoa Tiêu Ngọc Sương , một ngón tay vạch ra, sau đó đút một ngón tay khác vào bên trong.

–Ưm… ưm… Ứ… ư…

Tiêu Ngọc Sương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngón tay hắn vừa mới đút vào được một nửa, đít nàng lập tức thít chặt kẹp lấy ngón tay hắn. Trong miệng Tiêu Ngọc Sương giống như muốn nói gì đó, nhưng con thịt hắn lấp kín cả miệng chỉ có thể phát ra âm thanh rên rĩ.

Hắn lấy một ít dâʍ ŧᏂủy̠ bôi vào ngón tay rồi đút vào trong cúc hoa nàng mà ra vào ,ngón tay Trần Phong dần dần di chuyển thuận lợi hơn, Tiêu Ngọc Sương cũng không còn khó chịu như lúc đầu nữa, nàng đang ngày càng rạo rực trong lòng,

Bên trong tiểu huyệt nàng không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ thơm mát bị Trần Phong một mực nuốt hết vào không bỏ sót , Trần Phong cũng đã bị nàng chăm sóc đến không chịu được , cây côn ŧᏂịŧ trong miệng nàng thoáng co giật vài phát , từng đạo tinh hoa trắng đυ.c bắn thẳng vào miêng nàng.

–Ưm… uuu…

Tiêu Ngọc Sương khẽ kêu lên, hai má nàng phồng ra, hắn cho ra quá nhiều tràn cả ra khóe miệng nàng nhưng nàng vẫn cố gắng nuốt hết sạch.

Cổ nàng ực ực chuyển động, lưỡi nhỏ không ngừng liếp sạch hết thứ còn dính lại , đợi nàng làm sạch sẽ rồi mới nhả ra côn ŧᏂịŧ của hắn.

-Nô tì đã nuốt hết rồi nha.

Nói xong nàng liền há miệng chứng minh , bên trong quả thực không còn một chút màu trắng đυ.c nào cả , rồi liếʍ liếʍ môi thưởng thức dư vị , hình dạng nàng hiện giờ cứ như đang khát tình ,dường như nàng đã quên khuất nhục mà hắn cưỡиɠ ɠiαи nàng vậy.

Tiêu Ngọc Sương hai mắt mê ly , xoay người lại nằm trên ngực Trần Phong , chủ động cuối đầu xuống nồng nhiệt mà hôn lấy hắn.

Bờ mông nàng chủ động di chuyển một tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ , tìm ngay vị trí rồi bắt đầu ngồi xuống , nàng ôm chặt lấy hắn bốn cánh môi dây dưa không rời , cái mông nàng thì không ngừng nâng lên hạ xuống để tìm kɧoáı ©ảʍ , thân thể dán chặt vào nhau, có thể nghe được cả âm thanh tim đập thình thịch trong l*иg ngực đối phương.

-Ngươi, yêu tinh này , có thiên phú tốt như vậy!

Trần Phong khẽ gắt một tiếng, con côn ŧᏂịŧ đâm lên một cái, tận góc chui vào sâu nhất bên trong nàng , Tiêu Ngọc Sương thở gấp rêи ɾỉ, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ Trần Phong, mông đẹp không ngừng ngồi lên rồi hạ xuống , đón nhận con côn ŧᏂịŧ đang cắm vào rút ra.

–Công tử..tốt..sảng..khoái Ứ! Hung… hung… hăng… chơi ta! Ưʍ.. Ưm… a…

Tiêu Ngọc Sương hét to, phía dưới nàng truyền đến kɧoáı ©ảʍ khiến thân thể nàng như muốn nổ tung , hoa huyệt nàng xiết chặt con côn ŧᏂịŧ của Trần Phong, từng tấc thịt giống như sống dậy, bám chặt lên thân côn ŧᏂịŧ , hoa tâm càng là mở ra, hút lấy nó.

Trần Phong bên dưới phối hợp với nàng, cuối cùng không thể chịu nổi độ chặt chẽ và cảm giác mát lạnh ấy , hắn đâm thật mạnh vào sâu bên trong nàng ,rồi bắt đầu nở ra co giật, bắn đầy sinh mệnh tinh hoa vào bên trong.

Tiêu Ngọc Sương cũng đồng thời rên nhẹ một tiếng tiêu hồn , âm tinh không khống chế được mà ra cùng lúc.

Trần Phong rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi người nàng , kêu một tiếng rõ to , hai thứ chất lỏng hòa vào nhau chảy ra khỏi hoa huyệt Tiêu Ngọc Sương.

-Được rồi , đi tắm rửa rồi mặc quần áo theo ta về.

Làm xong tất cả , hai người mặt quân áo tử tế , thoáng cái đã xuất hiện trong đại sảnh Ngạo Thiên Điện , lúc này Trần Mộng Kỳ và Hạ Ức Mộng đang ngồi với nhau nói chuyện phím.

Bên cạnh là Hiên Viên Bạch Long đang nằm ngủ say sưa , hiện tại nó cũng đạt Nhị Cấp Thần Thú , dài cũng gần hai trượng trên đầu mới nhú ra hai cái sừng nhỏ tròn tròn , cứ như bị người ta đánh cho u đầu bị sưng lên.

Thấy Trần Phong xuất hiện bất ngờ , Trần Mộng Kỳ vui vẻ lao lên ôm Trần Phong không quan tâm tới chỗ này còn có người khác , nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần buông hắn ra hỏi.

-Đệ đệ , ngươi không sao chứ , làm sao lúc này mới về , Mộng nhi nói ngươi bị vây công làm ta lo lắng muốn chết, còn cô nương này là ai?

Tiêu Ngọc Sương nhìn kỹ hai vị mỹ nhân xinh đẹp không thua kém gì mình , đặc biệt khi nhìn thấy cái vòng cổ Hạ Ức Mộng đang đeo , âm thầm nghiến răng "tất cả là tại nó , nhưng nàng nhanh chóng lễ phép nói.

-Nô tì gọi Tiêu Ngọc Sương bái kiến nhị vị tiểu thư.

Trần Mộng Kỳ cùng Hạ Ức Mộng hai mặt nhìn nhau , Trần Mộng Kỳ nhìn bộ dáng khập khiễng của Tiêu Ngọc Sương cũng đã biết chuyện gì rồi , nàng cười hì hì chỉ vào Hạ Ức Mộng ánh mắt sâu xa nói.

-Nàng này mới là nương tử của hắn , còn ta là tỷ tỷ , sau này chúng ta gọi nhau tỷ muội được rồi hi.

Hạ Ức Mộng thẹn thùng đỏ mặt nhưng không có phản bác , thì ra lúc nàng về thế tục giới lần trước đã gặp qua Trần Mộng Kỳ , hồi nhỏ hai người cũng hay chơi chung nên không suy nghĩ gì , còn Trần Mộng Kỳ biết phu quân của mình chưa bắt Hạ Mộng Kỳ vào tay, nên chưa cho nàng biết quan hệ của hai người để tránh xấu hổ.

Ban đầu Trân Phong cứ tưởng Hạ Ức Mộng đã biết hắn có nữ nhân khác , nên chột dạ không dám về nói chuyện với nàng , dù gì cũng chưa bắt Hạ Ức Mộng vào tay nên cũng khó xử lý việc này, rốt cuộc hắn hiểu tâm tính nàng thiện lương sẽ không trách hắn nên đành trở về , ai ngờ Trần Mộng Kỳ lại quá hiểu tâm lý hắn , làm hắn quăng cho Trần Mộng Kỳ ánh mắt cảm kích , âm thầm giơ ngón tay cái khen , đỡ tốn một phen miệng lưỡi.

-Trần Phong nàng đây là sao? tự xưng nô tì với chúng ta.

Hạ Ức Mộng cũng vì cái vòng cổ mà dẫn đến Tiêu Ngọc Sương , hiện giờ thấy nàng xuất hiện ở nơi này không khỏi tò mò hỏi hắn.

-Bẩm tiểu thư chuyện xảy ra lúc trước nô tì xin người lượng thứ bỏ qua , còn chuyện là như này , trong lúc xảy ra trận chiến Trần công tử đã cứu ta một mạng , nên ta nguyện đi theo công tử làm nha hoàn.

Trần Phong chưa nói gì , Tiêu Ngọc Sương đã nhanh chóng giải đáp , kể ra một cái cớ làm không ai có thể hoài nghi.

-Không có chuyện gì , ta xem chúng ta cũng không kém nhau quá xa sau này cứ gọi là tỷ muội được rồi , nếu tỷ thích ta tặng lại cái vòng này cho tỷ.

Hạ Ức Mộng là một nữ tử thiện lương , nàng cũng không suy nghĩ chuyện lúc trước , vừa nói vừa tháo xuống chiếc vòng cổ nhưng bị Trần Phong chặn lại.

-Mộng nhi cái này là quà đính ước ta tặng nàng , còn Ngọc Sương sau này ta sẽ tặng ngươi cái khác đẹp hơn chịu không.

-Đa tạ công tử.

Tiêu Ngọc Sương cuối đầu cảm tạ một cái , dù gì nàng vẫn rất thích cái đó nhưng Trần Phong nói sẽ tặng nàng cái khác , không hiểu sao liền vui vẻ.

-Không có gì , sau này ở lại đây bồi tiếp tỷ tỷ của ta là được rồi , Mộng nhi chúng ta về thôi.

Trần Phong nhẹ nhàng xoa đầu nàng , rồi cùng Hạ Ức Mộng ly khai khỏi Cửu Tôn Tháp trở về Cự Kiếm Môn.

Nhìn xem Trần Phong biến mất , Tiêu Ngọc Sương sờ nhẹ lên đầu cảm nhận trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ chưa từng có , làm nàng hoang mang.