Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 1: Phong Ảnh Song Sát

Một buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI...

Trong một nhà kho bỏ hoang khá lớn, có vài bé gái chưa đầy 15 tuổi bị nhốt trong một cái l*иg sắt , vẻ mặt bọn chúng đều lem luốc sợ hãi.

Mà bên cạnh là ba người đàn ông mặt mày hung ác , râu tóc bờm xờm dáng vẻ rất là đê tiện .

- Ha ha, lần này béo bở rồi tụi mày ạ, kiểu này ông chủ có thưởng hậu đây....

Trong đó một tên cười ha hả, sau đó xoa xoa bàn tay cười tiện tiện.

- Hôm qua tao nhặt được vài con bé xinh lắm, bọn nó mà bán làm nô ɭệ thì được giá lắm đấy....

Một tên khác cười lớn, chỉ một thiếu nữ khoảng 15 tuổi và một cô bé tầm 10 tuổi trong l*иg nói .

Bọn này là bọn tội phạm truy nã chuyên bắt cóc trẻ em bán làm nô ɭệ cho những tên cầm thú có sở thích biếи ŧɦái , mỗi lần đi buông bọn hắn được hắc thủ sau màn khen thưởng nên càng ngày càng chuyên nghiệp.

..Ầmm.

Bỗng nhiên cánh cửa nhà kho nổ tung, hai người mặc áo đen bước vào, một nam một nữ, khoảng 20 tuổi, trên tay đều cầm súng ngắn và đoản kiếm, mặt bị che kín bởi mặt nạ, bên ngoài cánh cửa là xác người nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

- Phong Ảnh, Song Sát? Bọn mày đâu? Gϊếŧ bọn chúng! Ba tên đàn ông sợ hãi hét lên, từ bên trong chạy ra khoảng 20 tên cầm súng lên điên cuồng bắn về hai người .

Hai người nam nữ tách ra, thân hình nhanh nhẹn và khó tin né tránh những viên đạn, nấp vào công sự, cô gái từ trong ngực áo đen bó lấy ra đạn dược, nhanh chóng thay đạn, trong khi tên nam nhân kia thì phè phỡn chăm điếu xì gà trên miệng, đoản kiếm trên tay thì cắm một bên dưới đất.

-Trần Phong, anh làm cái gì đó? Không nhanh lên tối bà bỏ đói bây giờ !

Cô gái đang thay đạn thì thấy nam nhân đang hút xì gà thì dùng lớp đạn cũ đã hết đạn ném vào đầu hắn.

...Bốp....

- Phụt...

Một kích trúng đầu, Trần Phong phun ra điếu xì gà, xui xẻo sao nó rơi xuống ngay đũng quần , khiến hắn đưa tay che chặt nơi đó.

- Nguyệt Ảnh , em làm anh nhém chút mất hàng rồi đấy?

Trần Phong mặt đỏ bừng quay sang mắng Nguyệt Ảnh , nhưng nàng thì không quan tâm quay mặt đi.

Lộc... cộc...

Một vật tròn tròn màu xanh đen lăn đến nơi ẩn núp của hai người.

- Lựu đạn?

Nguyệt Ảnh ngay lập tức nhảy lên, đạp lên thùng gỗ, nhảy lên hành lang cao phía trên, trong khi Trần Phong còn đang phủi tàn thuốc trên chỗ đó.

..Đùng....

Quả lựu đạn phát nổ, một góc kho cháy xém, bức tường nổ toác một lỗ to, nhưng Trần Phong vẫn đứng vững trong đó, không chút xây xát nào cả. Vì lúc này trên người hắn trang bị một bộ áo chống đạn và bom , nếu như bình thường có mà tan xác .

-Bọn mày làm bố giận rồi đấy.!

Trần Phong nghiến răng, hắn rút đoản kiếm dưới đất lên, Trần Phong chân đạp mạnh,hóa thành một đoàn cuồng phong lao đến đám người mang vũ trang .

..Phập...

..Xoạt....

Thanh đoản kiếm sắc bén trong tay hắn lóe lên từng tia hàn mang trong đêm , mỗi nhát kiếm lại là một cái đầu mang vẻ sợ hãi bay lên.

Nguyệt Ảnh thì như thiên thần xạ thủ ,súng lục trong tay liên tục nhả đạn, mỗi viên đều xuyên qua đầu bọn chúng, cuối cùng chỉ còn lại hai tên đang đặt súng lên đầu hai đứa trẻ.

- Bọn mày đứng lại, không tao bắn nát đầu chúng nó.

Một tên sợ hãi hét lên, tay run run ghì chặt hai khẩu súng, làm hai đứa bé oà khóc.

- Mày có chắc súng của mày nhanh bằng kiếm của anh sao ?

Trần Phong chăm điếu xì gà rồi nhả ra một luồng khói, không quan tâm mà cười lạnh nói .

-Thế mày thử xem ai nhanh! Tên kia tỏ vẻ không tin kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trần Phong .

...Phốc.... Phốc....

Chưa dứt lời đầu lâu của hắn đã bay lên cao cao , trong lúc ngẩn người tên còn lại cũng bị Nguyệt Ảnh bắn xuyên đầu .

-Chổ này cảnh sát sẽ tới ngay , về thôi anh yêu em làm cơm cho hihi! Nguyệt Ảnh lại gần Trần Phong thổi một hơi nhiệt khí thanh âm mê hoặc nói .

- Hắc hắc , lão bà đây là đang dụ dỗ ta sao ? Trần Phong đưa ra một vẻ mặt cười đê tiện nháy nháy mắt , rồi cả hai biến mất trong màn đêm u tối .

Họ được toàn thế giới gọi là Phong Ảnh Song Sát , một cặp đôi sát thủ đã thành công ám sát hàng chục cao tầng viên chức của các quốc gia , và phá hủy các cuộc buôn người và thuốc phiện . Và đã là tội phạm truy nã của Bạch đạo lẫn Hắc đạo nhưng không ai biết được diện mạo thật của hai người .

Trần Phong và Nguyệt Ảnh từ nhỏ đã sống cùng với nhau trong cô nhi viện , từ từ lớn lên họ đã sống cùng với nhau và được một tổ chức sát thủ chiêu mộ rồi bồi dưỡng như hiện tại . Hôm nay từ đầu tới cuối mọi diễn biến đều được một đám người đứng trên không trung quan sát hết thảy , mọi việc xảy ra đều lọt vào trong mắt bọn họ .

Đội hình nay cũng khá quái dị toàn bộ ăn mặc cổ trang phục sức , quan trọng hơn là đứng đầu là một lam y thanh niên phi thường anh tuấn , ngũ quan như ngọc áo bào phần phật bay theo gió , làn da trắng trẻo như bạch ngọc làm cho nữ nhân cũng phải ghen ghét đố kỵ , ở ngoài sau là tầm 100 mỹ nữ mỗi người một vẻ , lạnh lùng , thanh cao . ngây thơ đều có , kinh dị hơn là họ đứng giữa không trung nhưng không ải thấy họ cả.

- Tiểu sư đệ a! , ngươi luân hồi trùng tu cũng xui xẻo thật , đi vào một tinh cầu linh khí mỏng manh như vậy ,nhưng trong 20 năm cũng đã đạt Luyện Khí tầng mười chậc chậc!!

Thanh niên chắp hai tay sau lưng mở miệng nói , thanh âm như tiên nhạc rót vào tai người làm cho người ta tâm hồn đều say.

- Tiện phu quân , hắn là Đế Thiên Phong vì muốn đột phá bước cuối cùng , nên quyết định luân hồi trùng tu lĩnh ngộ vững chắc căn cơ từ phàm nhân sao?

Một thiếu nữ bạch y trắng như tuyết bước ra hỏi .

-Đúng , với thiên phú của hắn trong vòng ngàn năm có thể về lại đỉnh phong , nhưng luân hồi nhầm vào cái vị diện này thì hỏng rồi xem ra ta phải giúp hắn một tay a!

Nam thanh niên cảm thán nói.

-Nghe nói năm nó hắn là đệ nhất soái ca của Thần Giới còn chàng là đệ nhị a!

Một thiếu nữ hoạt bát nhìn xem lam y thanh niên giọng điệu châm chọc .

-Hừ , năm đó là năm đó bây giờ , bổn suất ca là thiên hạ đệ nhất đẹp trai , cửu thiên thập địa duy ta đẹp trai , ta tự nhật thứ hai không ai dám nhận thứ nhất khà khà...!

Hắn hướng lỗ mũi lên trời , vỗ ngực kiêu ngạc tự hào nói.

-Hừm.. đúng là đê tiện , không biết xấu hổ , mặt dày !

Một đám nữ nhân thay nhau chữi rủa làm hắn đỏ mặt tức giận , vì các nàng quá biết tính cách của tên này rồi.

-Đám các ngươi dám sỉ nhục bổn đại suất ca hôm nay ta phải sử dụng gia pháp hầu hạ hừ hừ !

Tên thanh niên hừ hừ vài tiếng rồi cười khả ố , đuổi theo đoàn nữ nhân biến mất dạng trong màn đêm.