Khương Ly vuốt ve tấm lệnh bài bằng đá, tinh thần niệm tràn ra bao trùm lấy nó, thử nghiệm luyện hóa.“Ồ” Hắn khẽ giật mình, bởi vì theo thần niệm thâm nhập vào lệnh bài, hắn vậy mà thật có thể đem luyện hóa. Mặc dù quá trình rất chậm rãi, nhưng cảnh giới thần niệm của hắn đã xưa đâu bằng nay, tức khắc liền phát hiện ra điểm khác biệt.Tiếp tục gia tăng lực lượng, ước chừng nửa canh giờ, tấm lệnh bài bị hắn luyện hóa một phần trăm, nhưng chỉ một phần trăm ấy, Khương Ly đã cảm giác rõ ràng hắn cùng Lạc Thần Cốc xuất hệ một mối liên hệ.“Lệnh bài này chỉ sợ là Lạc Thần Cốc bí cảnh hạch tâm, nếu như đem nó hoàn toàn luyện hóa rất có thể có thể chưởng khống toàn bộ Lạc Thần Cốc” Khương Ly âm thầm dự đoán. Sau đó đem lệnh bài thu vào trong thức hải, tung người mà đi.Hắn bay lượn trên bầu trời, thần niệm liên tục tuôn trào mà ra, quan sát nội vực mỗi chỗ ngõ ngách. Lạc Thần Cốc nội vực diện tích rộng ước chừng một cái Vị Hà quận như thế. Nổi bật nhất là mười lăm tòa Lạc Thành, cùng các Lạc trấn, Lạc Thôn. Mà bí cảnh phía bắc biên giới, rừng núi trùng điệp là nơi sinh sống của các loài Lạc thú. Phương bắc chỗ sâu, hắn thậm chí cảm giác đến lẻ tẻ một số đạo cấp bốn Lạc Thú hơi thở. Chỉ là những cấp bốn Lạc Thú này, đa số đều đang ngủ say.Đi dạo một vòng, không tìm được thứ gì thú vị, hắn liền trở về Vũ Ninh Thành, đến phủ của Đại Trưởng Lão, đóng cửa bế quan.Một lần bế quan là ba ngày, ba ngày sau Khương Ly ngồi trong mật thất, thở ra một ngụm khí trọc. Tu vi của hắn vẫn giữ nguyên Luyện Huyết Bát Trọng. Trong mấy ngày này hắn chuyên tâm luyện hóa tấm thạch lệnh, chứ chưa vội tăng cường tu vi. Cho đến hôm nay, rốt cuộc sắp thành công.Khương Ly thần niệm như thác nước tuôn trào ra ngoài, mà trước mặt hắn là một tấm lệnh bài to bằng nắm tay đang lơ lửng giữa không trung.“Đã xong” Rốt cuộc một góc cuối cùng đã được luyện hóa. Mà Lạc Thần Giới cả nội vực lẫn ngoại vực kết giới đều nhẹ rung động vài lần. Khương Ly tầm mắt thông qua lệnh bài, thậm chí có thể quan sát hết toàn bộ bí cảnh không gian.Hắn cứ như thế chưởng khống tòa bí cảnh cổ xưa này rồi?Khương Ly có cảm giác, chỉ cần một tia ý niệm, hắn liền có thể mang bí cảnh này dời đi chỗ khác, thậm chí có thể tùy ý mang người xuất nhập.…….Lạc Thần Tông Triêu Thiên Điện, đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên mộc tọa Lạc Trường Sinh bỗng nhiên mở mắt. Từ trong ngực lấy ra một tấm ngọc bài đã bị nứt làm đôi, ánh mắt phiêu hốt.“Có người xuất thủ chưởng khống Lạc Thần Cốc rồi”Lạc Trường Sinh đứng dậy, Nửa Bước Chân Nhân khí thế ngập tràn Lạc Thần Tông, để trong tông đám cao thủ giật mình không yên. Cuối cùng tựa hồ nghĩ đến điều gì, khóe miệng nhếch lên, lão thu hồi ngọc bài từ từ ngồi xuống, nhắm mắt tiếp tục ngủ gật.×— QUẢNG CÁO —…….Trong mật thất, ngay khi thạch lệnh được hoàn toàn luyện hóa, trước mặt Khương Ly bỗng nhiên hiển hiện mấy dòng chữ.“Vũ Ninh Hầu đời thứ bảy Lạc Trường Tử ...Rời Lạc Thần giới đã mười năm, lão phu dẫn theo Nhân Thú hai tộc lưu lạc Đông Hoang, lại vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để dừng chân. Nơi này quá mức loạn lạc, không giống như thế giới của chúng ta. Ở nơi này lấy võ vi tôn, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, ngươi lừa ta gạt, khiến lão phu chán ghét.Nơi này, người tu luyện không phải Chiến Sĩ, Lạc Sư mà được xưng là võ giả, võ giả ban đầu tu luyện thân thể, sau mới tu luyện tinh thần, thủ đoạn thiên kỳ bách quái một lời khó nói hết. Loạn Ma Vực, là nơi mà chúng ta đặt chân đầu tiên, mười năm ta cùng Đao Thành Độc Cô Bại Thiên kết làm huynh đệ, muốn dẫn Lạc dân định cư ở đó, lại không nghĩ, Độc Cô huynh vì nghịch thiên mà chết, lọt vào thân bại danh liệt. Lão phu cũng thân mang trọng thương, tuổi thọ lay lắt, đành dẫn dắt Lạc dân rời Đao Thành đi về phương nam.Mãi mới tìm được nơi thích hợp để tộc nhân của ta an cư, chỉ tiếc tuổi thọ của lão phụ đã sắp hết, đành dùng cuối cùng lực lượng xây dựng lên tòa bí cảnh này, ngăn trở ngoại giới.Bí cảnh bên ngoài, thành lập Lạc Thần Tông trấn thủ, thề cả đời bảo hộ Lạc Thần duệ dân”Văn tự hiển hiện chừng nửa khắc rồi tan biến.Khương Ly trầm tư hồi lâu.“Lạc Trường Tử” Thì ra đây là tên thật của Lão hầu gia ư?Trong đầu mường tượng đến sư tôn đã mất của hắn, thân hình cao lớn dáng vẻ thô cuồng, khi cười lên cực kỳ hèn mọn, tính cách càng là trương dương, nhưng lại có thể dùng tính mạng để bảo hộ hắn.Tiếp theo lại mường tượng đến Vũ Ninh Hầu dáng vẻ, nhớ đến lần đầu tiên gặp lão ở Động Đình Hồ.“Ngươi tên là Lạc Ly sao? tên thật hay, lão phu tên là…ồ thật lâu không gọi rồi ta đã quên mất…ngươi cứ gọi ta là Lão Hầu Gia”Cuối cùng hai hình ảnh hợp lại thành một.×— QUẢNG CÁO —Đang lúc suy tư, chợt ngoài cửa mật thất có tiếng gõ dồn dập. Khương Ly mở mắt, phất tay đem mật thất mở cửa, chỉ thấy bên ngoài là Lạc Ngưu.Lạc Ngưu vẫn khuôn mặt hàm hậu chất phác hướng hắn gọi vào: “Khương Ly sứ giả, thi đấu vòng chung kết đã bắt đầu, đại trưởng lão bảo ta tới gọi ngài đến dự”“Bảo với đại trưởng lão lát nữa ta sẽ đến sau”“Vâng”Khương Ly thu hồi thạch lệnh, sửa soạn quần áo rồi đi đến Vũ Ninh Thành thao trường, cũng là nơi sẽ diễn ra vòng thi đấu chung kết.Nội vực thi đấu mười năm sẽ tổ chức một lần, từ nội vực mười lăm bộ lạc cử người tham dự, trải qua ba vòng đấu, lựa chọn ra một trăm người tham gia vòng cuối cùng. Mười người đứng đầu sẽ đi theo ngoại tông sứ giả ra bên ngoài bí cảnh, tại Lạc Thần Tông tu luyện.Mà mỗi lần thi đấu cũng là thời gian để các bộ lạc ganh đua cao thấp, bộ lạc nào đứng hạng bét thì phải trông coi Thánh Bia mười năm, chờ đến vòng thi đấu tiếp theo.Vũ Ninh Bộ đã từng là nội vực mạnh nhất bộ lạc, nhưng một đời không bằng một đời, những năm gần đây thiên tài thiếu vắng, nên đã liên tục lót đáy ba mươi năm.Vì vậy lần thi đấu năm nay, Vũ Ninh Bộ người người gấp gáp chuẩn bị, muốn lật lại một bàn.Lúc Khương Ly đến thao trường, thì nơi đây đã có rất đông người, tiếng xì xào bàn tán lầm rầm.Mà khi thấy Khương Ly xuất hiện, Vũ Ninh Bộ đại trưởng lão vội dẫn theo đại diện các bộ khác đến tiếp đón. Nói thế nào hắn cũng là ngoại tông sứ giả, thân phận đặc thù mọi người tự nhiên muốn khách khí.Khương Ly cũng không thất lễ, từng người chắp tay hoàn lễ, sau đó lên chỗ ngồi chờ đợi thi đấu bắt đầu.