Khương Ly điều hành việc xây dựng Diệp trấn một thời gian, khi thấy mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, hắn liền vung tay chưởng quỹ, đóng cửa bế quan. Công việc còn lại thì để Lạc Dần, Lạc Thanh phối hợp các làng dũng sĩ cùng nhau chủ sự.Lúc này, Khương Ly ngồi xếp bằng trong nhà gỗ, trước mặt để miếng to bằng nắm đấm Nguyên Tinh. Mà nhà gỗ bốn phía cắm bốn lá cờ màu trắng cùng nhau tạo thành trận pháp kết giới, ngăn tỏa thiên địa nguyên khí tản mát.Trong phòng nguyên khí dày đặc, ngưng tụ thành sương mù, hắn há miệng hút một ngụm, lập tức vận chuyển Bất Diệt Chân Kinh. Công pháp vận chuyển, Khương Ly lập tức nhận ra khác thường.Cả người hắn, mỗi lỗ chân lông đều đang nhanh chóng hấp thu nguyên khí.Mà trên đầu Khương Ly, thậm chí hình thành một đạo vòng xoáy màu trắng, liên tục xoay tròn.Tinh khiết nguyên khí tràn vào trong từng thớ thịt, đẩy lui cặn bã, trui rèn nhục thân.Lúc hấp thu, sóng khí như biển, nhà gỗ rung động muốn sập, linh khí xung quanh sôi trào, làm dân chúng ngạc nhiên không thôi, không rõ xảy ra chuyện gì.Lạc Thanh ở gần đó dạy đám trẻ cách tu luyện, ánh mắt lóe lên, nhìn ra một chút, ngăn cản đám người Lạc Hùng muốn xông vào trong nhà gỗ.Lạc Thanh một tháng này cũng giúp không ít chuyện xây dựng Diệp trấn, đối với các Lạc dân thuần phác mà nói, nàng đương nhiên là một thành viên trong trấn, hơn nữa mọi người cũng biết nàng giống như Lạc Ly, đều là cường đại Chiến sĩ.Đối với lời nói của nàng, mọi người tự nhiên không dám không nghe.Dị tượng như thế kéo dài một ngày, động tĩnh kỳ lạ truyền ra từ nhà gỗ chỗ Khương Ly mới dần ổn định. Ở trong phòng, viên Nguyên Tinh kia đã hóa thành bột phấn, Nguyên Tinh ẩn chứa nguyên khí đã bị hấp thụ, rèn đúc thân thể Khương Ly.Còn chưa đủ, toàn thân mới thối luyện được một phần mười mà thôi. Không chần chờ, Khương Ly lại lấy ra một viên Nguyên Tinh ném trước mặt, tiếp tục tu luyện.Người dân lần nữa kinh ngạc nhìn thấy động tĩnh phát ra từ nhà gỗ...Thời gian thoáng cái đã mười ngày trôi qua, trong mười ngày này, dân chúng cũng quen với việc trong nhà gỗ của Lạc Ly truyền ra đủ mọi động tĩnh khác lạ.Ban đầu còn tò mò, đến giờ cũng quen rồi.Lạc Thanh nói đó là Khương Ly đang tu luyện.Suốt mười ngày, Lạc Ly không ra mặt, thậm chí thôn dân còn sợ hắn chết đói trong phòng, Lạc Diệp mấy lần đưa thức ăn đều bị Lạc Thanh ngăn cản.Nói nghiêm túc, Lạc Ly làm vậy rất không trách nhiệm, mọi người những tưởng hắn lập trấn, trở thành trấn trưởng sẽ chỉ đạo toàn trấn dân chúng làm cái này cái kia.Nhưng từ khi Lạc Ly lên làm lãnh tụ, ngoài bận rộn những ngày xây trấn, từ đó lại mất bóng. Đám Lạc Dần chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến, thật không được thì đi hỏi Lạc Thanh, dù Lạc Thanh ra đời không lâu, nhưng vẫn có thể quản lý được một trấn, cũng giúp đỡ không ít chuyện. Hiện tại uy vọng của Lạc Thanh ở Diệp trấn dù không bằng Khương Ly, nhưng cũng chỉ ở Khương Ly bên dưới.Một ngày, Diệp trấn bình lặng chợt bị tiếng rít chói tai kinh động.“Là tiếng kêu của Lạc Điểu”Đang bề bộn Lạc Dân ngẩng đầu lên, mà tất cả chiến sĩ, lẫn Lạc Thanh đều sắc mặt nghiêm trọng.Vũ Ninh Bộ đồ đằng là Lạc Điểu, Lạc Điểu này được nuôi dưỡng ở gần Vũ Ninh Thành một ngọn núi tên Thương Nguyên Sơn.Lạc Điểu ngoài việc là đồ đằng thì còn có hai tác dụng, một là trở thành Vũ Ninh Bộ không quân, cùng các chiến sĩ cùng nhau lên chiến trường.Còn một cái nữa là báo tin.×— QUẢNG CÁO —Lạc điểu tốc độ cực nhanh, vì vậy mỗi khi Vũ Ninh Thành có tin tức cấp báo, việc truyền tin sẽ do Lạc điểu đảm nhận.Chỉ thấy, Diệp trấn bầu trời, xuất hiện một con Lạc điểu màu đen, sải cánh dài hai trượng, ở trên không trung chao đảo hai vòng rồi từ từ hạ xuống.Đứng trên lưng Lạc Điểu là một gã Chiến sĩ mình mang giáp đen, là Vũ Ninh thành sứ giả.Hắn đưa mắt nhìn đám Lạc dân, khi nhìn thấy Lạc Thanh cùng mười gã hộ vệ, có chút bất ngờ chắp tay.Lạc Thanh gật đầu xem như đáp lại.Binh sĩ hướng tu vi mạnh nhất Lạc Dần hỏi: “Người là người chủ sự ở đây sao?”Lạc Dần lắc đầu: “Không phải, trưởng trấn chúng tôi đang bế quan”“Ầy, vậy lúc nào hắn xuất quan, các ngươi đưa lá thư này cho hắn, nói rằng đây là Vũ Ninh Thành cấp báo”Binh sĩ nghiêm nghị nói, từ sau lưng mở ra giỏ trúc, lấy ra một cuộn giấy da, ném cho Lạc Dần.Sau đó cũng không dừng lại, cùng Lạc Thanh chào hỏi rồi lên người Lạc Điểu bay mất.Lạc Dần đám người đưa mắt nhìn nhau, nhìn thái độ gấp gáp của vị sứ giả kia, chỉ sợ là có chuyện gì gấp gáp. Lạc Ly trưởng trấn hiện con bế quan, nên tất cả đều dồn ánh mắt về phía Lạc Thanh.Dù sao nàng là Vũ Ninh Thành quý nhân, hơn nữa tu vị cũng cao nhất.Lạc Thanh liếc qua đóng kín nhà gỗ, trầm ngâm nói: “Chuyện này để Lạc Ly chiến sĩ xuất quan rồi hẵng bàn”Cả bọn vội gật đầu, dự định ai về nhà nấy.Nhưng lúc này nơi nhà gỗ cánh cửa chợt mở toang, một tên thanh niên thần thái sáng loáng bước ra.“Không cần chờ, đem thư cho ta”Khương Ly bước chân như gió lướt đến, kèm theo bình thản lời nói.“Trưởng trấn đại nhân”“Đại nhân”“Lạc Ly chiến sĩ”Khương Ly từ trong tay Lạc Dần tiếp nhận thư tín, mở ra quan sát, ngoài mặt không biến hóa, nhưng trong lòng đã chập chùng sóng lớn.Trong thư nội dung, lại là thông báo giới chiến nổ ra.Lần trước trò chuyện cùng Đổng Thiên Hầu, ông ta nói rằng khoảng cách lần tiếp theo giới chiến còn hơn một trăm năm. Khương Ly từng nghĩ, nó sẽ đến nhanh hơn, không nghĩ đến nhanh như vậy.Trong thư không đề cập quá nhiều, chỉ nhắc đến một tháng trước, Vân Mộng Trạch sương mù bỗng nhiên lui tán, kinh động trấn thủ Cổ Đạo Long Thần cùng Vũ Ninh Hầu.×— QUẢNG CÁO —Sương mù biến mất, Thương Mang Cổ Đạo cũng mở rộng, ngoại giới Kiếp dân bắt đầu tiến hành xâm lược.Long Thần triệu tập Lĩnh Bắc Lạc thú ngăn trở địch nhân, mà Vũ Ninh Hầu thì trở về Bạch Hạc thành cấp báo.Lập tức, Lạc Thần Điện mười tám vị Lạc Vương tề xuất, phối hợp Lĩnh Bắc mười đại Vương tộc cùng ngoại giới Kiếp dân diễn ra một trận thăm dò giao tranh.Thât không nghĩ đến, lần này đối phương lại xuất số lượng Vương cấp cao thủ nhiều đến ba mươi tên, Vương Cấp phía trên thậm chí có ba người.Trận giao tranh kéo dài mười ngày, đánh cho Vân Mộng Trạch thất điên bát đảo, thương khung tan vỡ, mặt đất rên xiết.Cuối cùng hai bên không ai làm gì được ai, đành phải lùi về cầm cự, đề phòng.Cũng thừa dịp này, cấp thấp Kiếp dân như kiến cỏ ùa vào Ngũ Lĩnh hai miền, nhưng khu vực Lĩnh Nam vì là nơi sinh sống của Lạc dân, mới là trọng tâm xâm lược.Vũ Ninh bộ càng tiếp giáp với núi Ngũ Lĩnh, nên chịu ảnh hưởng đầu tiên. Ngắn ngủi nửa tháng, Vũ Ninh Bộ có ba tòa thành, tám tòa trấn cùng mấy chục Lạc thôn bị đồ diệt.Khương Ly thở dài, hắn cả đời cùng Kiếp tộc tranh đấu, sao không biết bọn chúng tàn nhẫn cơ chứ.Ba tòa thành, tám tòa trấn cùng mấy chục Lạc thôn, ít nhất cũng tụ tập hơn một trăm ngàn người, nói diệt là diệt, sao mà ác độc.“Đại nhân, có chuyện gì sao?” Thấy Khương Ly trầm ngâm hồi lâu, Lạc Dần khẽ hỏi.Khương Ly đưa mắt nhìn trước mặt một đám Lạc dân, trong lòng bùi ngùi, bọn họ vừa mới hân hoan lập trấn, chưa kịp bắt đầu cuộc sống mới, thì chiến tranh đã ập đến mất rồi.“Các vị, Vũ Ninh Thành vừa gửi thư cho biết, Kiếp dân xâm lấn, Vũ Ninh Bộ ta đã có ba thành, tám trấn bị diệt, Đổng Thiên Hầu ra lệnh cho các nơi thành trấn, chiềng chạ, tập hợp dũng sĩ trong vòng 10 ngày tụ tập ở Vũ Ninh Thành, chờ đợi mệnh lệnh.”Lời nói vừa ra, tất cả mọi người đều yên lặng.Lạc Hùng hỏi: “Kiếp dân là gì vậy?”Đây là câu hỏi chung của mọi người, bởi vì trước kia bọn họ chưa từng nghe qua.Khương Ly nói: "Kiếp dân là một đám kẻ thù còn hung tàn gấp trăm ngàn lần Lạc thú, là kẻ thù mang tới tai họa, là đại địch lớn nhất không đội trời chung với Nhân tộc ta”Còn hung tàn gấp trăm ngàn lần Lạc thú... Nghe thế, tất cả Lạc dân đều biến sắc, bọn họ quanh năm cùng Lạc thú tranh đấu, biết được Lạc thú cỡ nào hung tàn.Bây giờ có kẻ còn hung tàn gấp trăm ngàn lần Lạc thú, ai không kinh hãi.“Ngày mai ta sẽ lên đường đi Vũ Ninh Thành, nếu có người muốn đi cùng ta, thì cùng đi. Nếu không muốn đi, vậy ở lại trong trấn. Khương Ly giọng nói không lớn, nhưng lại vang bên tai mỗi người“Chuyến đi này cửu tử nhất sinh, nói không chừng sẽ không còn cơ hội trở về Diệp trấn nữa! Các ngươi tự suy nghĩ rõ ràng”Nói xong, Khương Ly không chờ bọn người có phản ứng, quay đầu đi thẳng về phòng điều tức.Hắn vừa mới đúc thân xong, cần dành thời gian ổn định cảnh giới.