Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quyển 2 - Chương 31: Xui Xẻo Kim Giao Tộc

Lúc này trời đã về đêm, mặt trăng vừa lên cao, bên ngoài Kim Giao tộc tộc địa chợt xuất hiện hai bóng người, lơ lửng dưới ánh trăng.Không ai khác lại là Vũ Ninh Hầu cùng Khương Ly.Lão Hầu Gia sau khi ăn cướp ở Tam Tiên Sơn, lập tức xách hắn một mạch chạy sang phía Tây Bắc, chừng vài canh giờ thì đến đây.“Cạc cạc cạc” Lão cười lạnh một tiếng, cũng không nói hai lời, thần niệm hóa thành nắm đấm, hướng Kim Giao Tộc tộc địa ầm ầm đập xuống.Một quyền nát núi, hai quyền động sụp, ba quyền toàn bộ Kim Giao tộc tộc địa bị đánh cho thất điên bát đảo.“Giao Kim Thằng, cho lão phu lăn ra đây” Vũ Ninh Hầu đập phá xong xuôi, hét to một tiếng, mà bên dưới mặt nước Kim Giao tộc hoàn toàn đại loạn, hang động phá hủy, đất đá từ trên trời ùm ùm rơi xuống đè chết không ít cá chép, tiếng kêu thét vang vọng.Mà ở ngọn núi trung tâm, vài tiếng gào to vang vọng, có hai con giao long dẫn theo một bầy màu vàng cá chép hùng hổ xông ra ngoài.“Phương nào ác tặc dám đến Kim Giao Tộc chúng ra gây sự!”Một con dài chừng mười trượng Giao Long bay lượn giữa không trung, hai mắt đỏ bừng gào thét.Khi nhìn thấy Khương Ly hai người, cũng không cần nói nhảm, há mồm liền phun ra một trụ nước lớn, hướng bên này đánh tới.“Kim Giao Tộc Giao Long tựa hồ rất thích phun nước” Khương Ly cổ quái nhìn đằng xa màu vàng Giao Long, nhận thấy được, vừa tấn công bọn hắn Giao Tướng so với đầu hôm trước yếu hơn khá nhiều.Nhìn mạnh mẽ trụ nước, Khương Ly khuôn mặt bình thản, không quá để tâm. Mà Lão hầu gia thì ngưng tụ chưởng lớn, hướng trụ nước một tát. Chỉ một cái va chạm, trụ nước bị đã bị đánh tan tành, mà chưởng lớn vẫn chưa hết đà hướng đầu kia giao long cùng một đám cá chép đập xuống.“Không tốt”Cả hai đầu Giao Long đều giật mình kinh hãi, đồng thời há miệng phun ra hai đạo trụ nước, va chạm mấy lần mới hóa giải chiêu thức của Lão Hầu Gia.“Nhân loại này thật mạnh, chúng ta không phải là đối thủ”×— QUẢNG CÁO —Một đầu Giao Long sắc mặt kinh biến trầm giọng nói.“Xin hỏi các hạ là ai?”“Lão phu là ai các ngươi chưa đủ tư cách biết, mau gọi Giao Kim Thằng ra đây, nếu không đừng trách lão phu ra tay độc ác” Vũ Ninh Hầu lạnh giọng quát, không thèm cùng hai con Tướng Cấp sơ kỳ Giao Long giông dài.“Hừ các hạ mặc dù mạnh mẽ, nhưng chúng ta Kim Giao tộc cũng không phải quả hồng mềm mặc người khinh thường. Mọi chuyện dừng ở đây bọn ta sẽ không truy cứu, nếu không thì đừng trách…”“Trách con bà nhà ngươi, thật là lắm miệng” Lão Hầu gia tựa hồ mất hết kiên nhẫn, ngưng tụ thành hơn trăm thanh kiếm niệm, tung bay giữa bầu trời.Mà ngay lúc lão chuẩn bị ra tay, thì Kim Giao Tộc chỗ sâu chợt vang lên một âm thanh suy yếu: “Vũ Ninh Hầu mời hạ thủ lưu tình, Kim Giao Lục, Kim Giao Thanh mau mau dẫn con cháu trở về, các ngươi không biết đang chọc giận bực nào nhân vật đâu”“Lão tổ” Kim Giao Lục cùng Kim Giao Thanh nhao nhao quay đầu, chỉ thấy một ông lão gầy gò, sắc mặt trắng bệch, trên đầu sừng rồng bị gãy một cái, đang chậm rãi đi tới. Ông lão này không ai khác, chính là mấy hôm trước ở Động Đình Hồ cùng Lão Hầu Gia giao thủ vị Giao Tướng kia.Chỉ là hắn bị Lão Hầu Gia hành hung lên bờ xuống ruộng, chạy về trong tộc thì trọng thương bất tỉnh, vốn định tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, không nghĩ chưa được vài hôm Vũ Ninh Hầu đã đánh đến tận cửa.Kim Giao Thằng trong lòng cười khổ, trước đó hắn cũng từng nghe danh của Vũ Ninh Hầu nhưng tự thấy mình là Tướng Cấp Hậu kỳ, thực lực cao cường, hung hăng đến hỏi tội. Không nghĩ bản thân bị đánh một trận, Kim Giao tộc tộc địa cũng bị người phá hủy.“Hừ Kim Giao Thằng, ngươi mà ra chậm một chút, lão phu thật sẽ hạ thủ không lưu tình”Lão hầu gia thu hồi kiếm niệm, cười gằn nhìn lão Kim Giao, khiến Kim Giao Thằng toàn thân lông tơ dựng đứng.“Không biết Vũ Ninh Hầu hôm nay đến đây có việc gì?”“Tự nhiên là đến lấy đồ”“Nghe nói Kim Giao Tộc các ngươi giàu nứt đất đổ vách, chỉ cần giao nạp hai mươi viên Hồn Ngọc, lão phu sẽ rời đi”×— QUẢNG CÁO —“Cái gì? Hồn Ngọc như thế quý hiếm, trong tộc chúng ta tích trữ mấy trăm năm cũng chỉ có hơn mười viên, dùng một viên thiếu một viên…” Lão Kim Giao nghe Vũ Ninh Hầu công phu sư tử ngoạm, khoé mắt run rẩy.“Hai mươi viên, thiếu một viên, lão phu gϊếŧ chết một con Giao Kim Lý” Lão Hầu gia móc móc lỗ tai, cười gằn nói.“Ngươi đây là ăn cướp…” Lão Kim Giao tức hổn hển quát lớn.“Thì lão phu vốn là đến ăn cướp, hai mươi viên Hồn Ngọc, một trăm miếng Ngọc cốt, ta hỏi một lần cuối, các ngươi Kim Giao tộc có cho hay không” Lão Hầu gia ánh mắt sắc bén, tóc rối tung bay, liền muốn ngưng tụ kiếm niệm.“Ta cho” Lão Kim Giao đau lòng nhức óc, nhìn sau lưng một đám con cháu, xoay người chui xuống nước, hồi lâu xách ra một túi da, đưa cho lão hầu gia.Hắn thở dài liên tục, ra hiệu cho hai đầu Giao Long, dẫn dắt đám cá chép quay trở về. Lần này thua thiệt lớn, không dưng bị đánh trọng thương, tộc địa bị người hủy, còn mất sạch trăm năm tích lũy. Chỉ là hắn không biết, lấy Vũ Ninh Hầu tính cách, chẳng cần hắn đắc tội, lão cũng sẽ tự thân đến đây ăn cướp, tộc địa bị phá hủy, tích lũy bị cướp sạch là chuyện khó lòng tránh khỏi.Cứ như vậy, Lão hầu gia dẫn theo Khương Ly đi khắp biên giới Vân Mộng Trạch, cướp đoạt được không ít Hồn Ngọc. Trên đường đi, Khương Ly đã hiểu được sự ngang ngược của lão. Lão ta mỗi lần bay đến một chỗ, trước tiên đấm sập ngọn núi phá hủy động phủ, đòi Hồn Ngọc, nếu đối phương không chịu giao thì trực tiếp đánh cho một trận.Vì thế đi lượn một vòng, gặp vài chỗ Lạc thú cứng đầu, bị đánh thê thảm cuối cùng cũng chịu giao ra.“Ngươi thấy chưa, đó là tác phong mấy ngàn năm qua của Vũ Ninh nhất mạch. Ngươi về sau đột phá Lạc Hầu, cũng phải như thế, không thể làm hỏng uy danh của chúng ta”Lão Hầu gia cười cười, lung lay túi da, đắc ý dặn dò.Mà Khương Ly thì chỉ biết lắc đầu cười khổ. Thầm nghĩ năm đó Lão Hầu Gia ở Lĩnh Nam, chắc cũng thường xuyên đi ăn cướp như này. Các bộ Lạc khác Lạc Hầu hẳn phải cực kỳ đau đầu, không giao nộp thì bị đánh mà giao nộp Hồn Ngọc, thì khác gì là dành dụm tiền cho người khác tiêu.Vũ Ninh Hầu ở Lạc Thần giới, mỗi thế hệ đều là một tên ác bá.